Nếu tình cảm đối với Giang, là sự miễn cưỡng duy trì thời trung học thì gặp được Dương chính là gặp được một tình yêu thuần tuý thực sự. Tôi không bao giờ quên được sự nghiêm túc và chân thành của lòng mình khi tôi nói "Em yêu anh". Trong giây phút đó, tôi đã thực sự hiểu ba chữ "Em yêu anh" thật thiêng liêng, trang nghiêm và đẹp đẽ xiết bao. Khi bạn thực sự yêu một người, thì ba chữ này sẽ khiến bạn run lên một cách hạnh phúc.
Lần đầu tiên đọc được bài văn của Dương là trên diễn đàn văn học, từng chữ từng chữ đẹp đẽ như hoa xuân rực rỡ, như âm thanh trong vắt từ nơi xa xôi, nhưng không hề có cảm giác tự tạo ra vẻ khác người. Tôi yêu anh ngay khi được đọc lời văn của anh, tình yêu - nó đã nảy nở với một trạng thái không thể ngăn cản được. Và tôi đã nghe thấy âm thanh của thứ tình yêu đang nở rộ.
Chính tôi cũng từng mê mẩn với Internet trong một thời gian dài, cũng đã xem qua không ít những trang viết trên mạng. Nhưng tại sao chỉ có lời văn của anh ấy mới khiến tim tôi có cảm giác bị bắn trúng? Chỉ có lời văn của anh ấy mới khiến tôi thành tâm thành ý tán thưởng khâm phục.
Chúng tôi đã quen nhau trên diễn đàn văn học như thế đấy. Năm đó tôi 19 tuổi. Tôi chưa từng hỏi tuổi tác và quá khứ của anh, cũng chưa từng hỏi anh đã có bạn gái hay chưa. Tôi không hề hỏi bất cứ điều gì, mà chỉ toàn tâm chìm đắm trong thế giới văn học mà anh gây dựng nên, tôi gắng sức nắm bắt từng chút từng chút về anh thông qua lời văn của anh. Bị anh ấy thu hút, tôi cứ ngốc nghếch ngóng trông, chờ đợi anh trên mạng như một đứa trẻ nhút nhát và ngượng ngùng: như một thiếu niên ngây ngô thời trung học, cứ "trồng cây si" trên lối về của cô nữ sinh mà mình thích.
Rất lâu sau, tôi cũng không nói với anh rằng tôi yêu anh. Mặc dù trong thế giới Internet, ba chữ "Em yêu anh" có thể là một cụm từ được nói tràn lan nhất. Vậy mà tôi chưa bao giờ nói với anh. Tôi đắm chìm trong niềm vui sướng của tình yêu thầm kín. Tình yêu thầm kín ấy được cất giấy trên mạng Internet. Tôi thấy tình cảm của mình là nghiêm túc và thiêng liêng, tôi không muốn chỉ vì nó có từ trên mạng mà tình cảm của mình trở nên hời hợt.
Trong thời gian đó, tôi gần như phát điên trên mạng. Năm thứ hai đại học tôi vẫn chưa có điện thoại riêng nên ngày nào cũng chạy ra quán net để lên mạng. Tôi giấu mình, ẩn nấp chờ anh lên. Khi thấy anh hiện trên mạng, ngay lập tức tôi cũng hiện lên, giống như người đi săn rình được con mồi vậy. Có những lúc tôi hiện trên mạng nhưng lại không chủ động nói chuyện với anh,bởi vì tôi muốn xem liệu anh ấy có chủ động chào hỏi tôi trước hay không, xem là sau mấy phút hiện trên mạng anh ấy mới nhận ra sự tồn tại của tôi. Qua đó để đoán xem tôi có vị trí thế nào trong số bạn bè trên mạng của anh, và để thăm dò xem phải chăng tôi cũng có chút địa vị trong lòng anh.
Tôi chìm đắm trong niềm vui sướng được yêu một người. Tôi chợt nhớ lại một câu nói: "Yêu thầm là kiểu tình yêu đẹp đẽ nhất". Cho dù chỉ là trên mạng. Trần Thuỷ là người đầu tiên phát hiện ra tình trạng bất thường ủa tôi, cô ấy nói với tôi một cách chân thành "Đừng nên sa vào quá sâu". Khi đó một con bé "hết thuốc chữa" như tôi sao có thể nghe thấu.