Sáng hôm sau tại lớp 12A1 tràn đầy không khí phấn khởi. Thời tiết đầu xuân rất đẹp, tuy vẫn còn chút lạnh giá của mùa đông nhưng lại làm cho con người ta dễ chịu. 43 con người đang tụ tập lại để bàn về chuyến đi, trông cứ như những đứa trẻ lần đầu được đi chơi xa, ngay cả bọn nó cũng vậy.
- Mày nói xem, chuyến đi này sẽ thế nào? Là đi núi, dã ngoại trên núi đấy. Tuyệt vời! - Phương cao hứng mà vây lấy nó
- Không phải thầy bói! -Nó uể oải nằm ra bàn, cất giọng lười nhác. Thực ra nó cũng có chút trông chờ vào chuyến đi này, tuy không nhiều giống Phương
- Đi 2 ngày 3 đêm thì nên chuẩn bị gì đây? Minh, Quân, Phong, Huy, mấy người nghĩ sao?
- Không biết! - Phong, Huy
- Mang quần áo là được rồi - Minh cười nhẹ
Thấy hắn không nói gì bọn còn lại có chút tò mò nhìn sang. Hắn đang phân tâm. Tối hôm qua sau khi trở về hắn phát hiện ra mình đã đánh rơi mất sợi dây chuyền. Phóng xe như điên đến tận chỗ tập kích, tìm đi tìm lại mấy lần mà vẫn không thấy, đầu óc hắn như quay cuồng. Sợi dây chuyền hắn đã đeo suốt 12 năm, là món quà duy nhất nó tặng hắn, tuy bây giờ nó đã ở đây nhưng mất đi sợi dây chuyền hắn vẫn cảm thấy trống rỗng đến khó thở. Nó khẽ nhíu mi, thúc vào tay hắn làm hắn giật mình, ngơ ngác hỏi:
- Sao vậy?
- Mày làm sao thế? Hiếm khi thấy mày lơ đãng như vậy - Phong
- Không sao!
Nói rồi hắn đứng dậy chạy ra khỏi lớp để bọn nó nhìn nhau ngơ ngác. "Hắn làm sao vậy?"
Nhưng mà, mọi hành động của bọn hắn, đặc biệt là của nó đều được Như thu lại trong tầm mắt. Cô nhận ra sự khác lạ ở hắn, và cũng đoán được lí do khiến hắn như vậy. Trong đầu Như xuất hiện cả đống câu hỏi cần hắn giải đáp. Tại sao sợi dây chuyền của hắn lại ở đó? Tại sao hắn lại xuất hiện ở đó? Hắn có liên quan gì đến vụ ẩu đả này? Minh có liên quan đến không? Nếu có, vậy người con trai hôm trước cô gặp tại bar Sói xám là Minh phải không?.... Có rất nhiều rất nhiều điều cần làm rõ nhưng cô phải nén tất cả xuống, chờ thời cơ thích hợp cô sẽ làm rõ chuyện này!
-------------------------------------------------
Tối hôm đó, thư kí riêng của Minh gọi đến báo tình hình cổ phiếu tập đoàn JJ. Nghe điện thoại xong, anh lập tức phóng xe ra khỏi trường đến công ty
Đã hơn 7h tối nhưng đèn phòng làm việc vẫn sáng trưng, các nhân viên đang chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp cổ đông diễn ra vào thứ 2 tuần sau.
Vừa thấy Minh đến thư kí đã vội vã chạy ra, trên tay còn cầm theo 1 tập tài liệu
- Giám đốc!
- Vào trong!
Cánh cửa phòng vừa khép lại, thư kí đã đặt lên bàn Minh 1 tập hồ sơ liên quan đến cổ phần của công ty. Nội dung bên trong có thể tóm gọn lại là: Cổ phần trong tay ông nội Minh là 30%, trong tay bố Minh là 13%, Minh và nó mỗi người có 10%. Nhưng gần đây, có một người mượn tên giẩ để thu mua cổ phần tập đoàn từ các cổ đông còn lại. Mà người đó không ai khác chính là bà Nhung. Hiện trong tay bà ta đang có 26% cổ phần là cổ đông lớn thứ 2 của tập đoàn, tất nhiên trong lần họp cổ đông sắp tới sẽ có quyền tham gia tranh ghế chủ tịch.
Bên cạnh đó, theo yêu cầu của Minh, thư kí đã thống kê tài sản thuộc sở hữu của bà Nhung thì phát hiện ra có gì đó không đúng. Tài sản của bà ta không đủ để mua nổi 15% cổ phần của tập đoàn chứ đừng nói là 26%. Vậy số tiền đó ở đâu ra?
Trong khi ở Việt Nam đang rất bận rộn thì An và Hải ở Mỹ cũng chẳng khá hơn là bao. Buổi tối thứ 6 bên trong phòng khách sạn số 104, ánh đèn miễn cưỡng được bật lên soi rọi từng đường nét trên khuôn mặt của hai cha con. Nếu có thể, thật mong ánh đèn này đủ sáng để soi sáng những khuất mắc trong lòng của mỗi người
- Ông tới đây làm gì? - An
- Ta chỉ tới nhắc con đừng quên bữa trưa ngày mai
- Hmm... bữa trưa ngày mai liên quan gì tới tôi? - An cười khẩy, ánh mắt không giấu được sự uất ức, cùng chua xót
- Con nhất định phải tới vì ta có điều kiện trao đổi với con!
Trưa hôm sau nhà hàng Hanah bận rộn hơn bao giờ hết, chỉ trong 1 buổi sáng mà các tập đoàn lớn đều tập trung hết tại đây, chỉ cần 1 sai sót nhỏ cũng khiến họ mất việc như chơi nên nhân viên nào dây thần kinh cũng căng như dây đàn.
Hai bên gia đình đều đã có mặt đông đủ nhưng các nhân vật chính vẫn chưa thấy đâu. Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt bình thản của bố An có thể thấy ông chắc chắn rằng An nhất định sẽ đến. Quả nhiên, quá giờ hẹn khoảng 10 phút thì cô đã xuất hiện, An mặc một chiếc váy xòe liền thân trắng toát, mái đen dài xoăn tự nhiên cùng một ít phụ kiện đơn giản làm nổi rõ khí chất của cô.
Từ thời điểm An xuất hiện, tất cả các nhân viên nhà hàng đều đứng hình, một cô gái có vẻ ngoài trong sáng ngây thơ cùng đôi mắt lạnh lẽo vô hồn, An chính là hiện thân của thiên sứ. Nhưng đôi mắt đó lại dao động khi cô bất ngờ nhìn thấy Hải từ trong Toilet của nhà hàng bước ra. Giây phút hai người nhìn nhau đó khiến cả hai như có chút ngỡ ngàng, từ từ tiến về bàn ngồi, ánh mắt vẫn không ngừng hướng về nhau.