Bốn Người Sáng Lập Đời Hai

Quyển 3 - Chương 12: Giáo sư dạy thay



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Ban đầu Ron muốn tiết lộ cho Harry một niềm vui bất ngờ, nhưng rồi cậu lại quyết định giấu nhẹm.

_ Chờ tí nữa bồ biết liền à.

Thằng bạn tóc đỏ chơi trò bí bí ẩn ẩn làm Harry tò mò ghê gớm. Phải đợi tới tận lớp học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám cùng tụi Slytherin, cậu mới biết đáp án: Từ mãi đằng xa, Harry đã nhìn thấy vị giáo sư bị đám học trò bao vây.

_ Chú Sirius!

Sau một thời gian dài điều trị, những dấu vết trên cơ thể do bị giam cầm nhiều năm trong ngục Azkaban đã dần biến mất. Chú Sirius vẫn luôn là một quý ông đẹp trai, với những đường nét như tạc tượng trên gương mặt, vóc dáng cao gầy và mái tóc đen lượn sóng. Thần thái của dòng họ Hắc ám được di truyền lại theo cách hoàn mỹ nhất trên con người chú. Chỉ cần nhìn vào sự nhiệt tình của các cô gái trong trường Hogwarts là biết chú quyến rũ nhường nào rồi.

Nhưng mà trong mắt Cha đỡ đầu Chó chỉ có mình con trai yêu dấu. Harry vừa xuất hiện là chú Sirius lập tức vứt bỏ mấy cô học trò líu ríu quanh mình.

_ Ngạc nhiên chưa con?

Chú Sirius giang rộng vòng tay. Harry tức khắc nhào vào lòng chú.

_ Quá ngạc nhiên ấy chứ! Chú Sirius ơi, chú Remus đâu rồi ạ?

_ Anh ấy khỏe re ấy mà. Chỉ cần nghỉ ngơi dăm ba bữa thôi.

Bầu không khí ấm áp giữa hai người chọc ai đó khó chịu. Draco cong môi lên nhưng nét mặt chẳng có chút xíu vui sướng nào.

_ Hình như tôi có nghe được tiếng chuông báo thì phải, thưa ngài giáo sư… dạy thay?

Đối mặt với cái nhìn tròng trọc của chú Sirius, hắn ngang nhiên giơ tay về phía phòng học. Ông chủ nhà Black chỉ đành khô cằn nói:

_ Chúng ta vào lớp thôi.

Ở giây phút này, chú hận không thể vặt sạch lông trên người con công nhỏ. Thiệt tình chú Sirius rất, rất buồn bực luôn! Bạn nói thử coi, thành viên của nhóm Đạo tặc danh tiếng lẫy lừng năm xưa lại không thắng nổi một đứa con nít ư? Tức cười quá đi mất! Chú không thể để chuyện này tiếp tục diễn ra, bằng không James sẽ giận đến mức bò lên từ trong quan tài.

Mặc dù trong lòng nổi bão nhưng khi đối mặt với đám trẻ con, chú Sirius vẫn lộ vẻ vui sướng. Mới là lời mở đầu thôi mà chú đã nhận được tràng vỗ tay rần rần rồi.

_ Sách giáo khoa ư? Ôi không, thưa các qúi ông và quí cô, các vị không cần thứ đó ở trong lớp học của tôi. Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám là môn học yêu cầu tính thực tiễn rất cao. Và nếu các vị trở thành bậc thầy của môn này thì không chỉ thắng lợi, vinh quang và danh tiếng, mà cả những Sweetheart đáng yêu đều sẽ thuộc về quí vị!

Một cô bé gan lớn bật cười trêu chọc:

_ Sweethert như giáo sư ạ?

Chú Sirius ồ lên một tiếng rồi lắc đầu nguầy nguậy.

_ Cái từ này không hợp để miêu tả tôi. Thôi nào, chúng ta quay trở về bài học chính.

Chú Sirius giơ tay lên. Đợi đến khi đám trẻ chịu im lặng, thì chiếc đũa phép của chú mới bắn lên tấm bảng đen một dòng chữ to bự: Sức mạnh Đến từ Linh hồn.

_ Trong số các trường phái pháp thuật đông đảo ở nước Anh thì có một trường phái mang tới nỗi sợ hãi khủng khiếp nhứt: Những phù thủy Hắc ám và Nghệ thuật Hắc ám của họ. Điều mà tôi muốn nói đến ở đây là gì? Lời nguyền, Ma thuật Đen và những thí nghiệm man rợ. Tôi dám cá rằng trong số chúng ta có không ít người hiểu biết về những thứ này. Như vậy, xin quí vị hãy trình bày quan điểm cá nhân của mình về Nghệ thuật Hắc ám. Rốt cuộc nó là cái quái gì nhỉ?

Chú Sirius vừa dứt lời thì những tiếng rầm rì tắt lịm ngay tức khắc. Giống y như chú từng nói, bốn chữ Nghệ thuật Hắc ám này mang tới cho người ta cảm giác không mấy dễ chịu.

Một cậu bé nhà Hufflepuff ngập ngừng giơ cánh tay lên.

_ Nghệ thuật Hắc ám, nó, nó cực kỳ độc ác, cực kỳ tàn nhẫn. Bất cứ ai dùng nó đều sẽ bị tống cổ vô ngục Azkaban.

Chú Sirius gật đầu cho phép cậu ta ngồi xuống.

_ Nói vầy cũng đúng lắm, nhưng còn chưa đủ.

_ Chưa đủ ư?

Ai đó cãi lại.

_ Giáo sư muốn bọn con nói về cái gì nữa? Chẳng lẽ là những Lời nguyền Không thể Tha thứ?

Liên tiếp những tiếng hít hơi vang lên ong ong khắp cả lớp. Chú Sirius dời cái nhìn về phía Zabini đang cười híp mắt và lắc đầu.

_ Không, trò Zabini, tôi không định dạy cho các trò mấy thứ này.

Nói rồi, chú vẫy cây đũa phép theo hình giọt nước. Và sau những bùa chú liên tiếp không phát ra thành lời, bàn ghế tự dạt sang hai bên, thay vào đó là một cột gỗ cao một tấc hiện lên chính giữa phòng học.

Chú Sirius chĩa đũa phép về phía cây cột gỗ.

_ Diffindo!

Có một vết nứt xuất hiện, rồi chạy dọc trên thân của dụng cụ dạy học. Rồi, chỉ sau đó một giây thôi, cột gỗ nổ tung.

Vị giáo sư dạy thay đẹp trai nhưng mang vẻ mặt lạnh lùng đứng trên bục giảng, đôi mắt cụp xuống. Chú chỉ tay về phía vụn gỗ như hạt cát văng đầy trên sàn.

_ Kết quả của một bùa chú thông thường nhưng được dùng hai lần liên tiếp… cũng đủ tàn nhẫn, nhỉ?

Ai còn có thể thờ ơ khi mường tượng chính mình bị xé xác tan xương nát thịt?

Không một ai lên tiếng. Ngay cả Harry cũng bị sự quyết đoán của chú Sirius dọa sợ. Cậu biết cha đỡ đầu của mình là một thành viên của Hội Phượng hoàng, một người đàn ông đã trải qua cuộc chiến tranh khốc liệt, có thể duy trì sự tỉnh táo trong suốt mười hai năm bị giam trong ngục Azkaban. Cậu biết chú ấy tên là Sirius, là chòm sao sáng nhất trên bầu trời, là Thiên Linh tinh kiêu ngạo cố chấp cả đời.

Có những thứ mà chúng ta cần phải hi sinh vì nó.

Harry đột nhiên nhớ tới câu nói của chú Sirius ở đời trước. Trong lòng cha đỡ đầu có những thứ mà chú sẵn sàng hiến dâng cả sinh mệnh. Và cũng vì chúng, chú chấp nhận sống một cuộc đời lẩn trốn, phiêu bạt.

Có một niềm tin dần dần hiện lên trong lòng Harry: một ngày nào đó, có lẽ tất cả mọi người đều sẽ gục ngã. Chỉ có mình chú Sirius, giống như ngôi sao sáng rực rỡ trên bầu trời kia, chú sẽ chẳng bao giờ chịu khuất phục.

_ Khả năng tàn phá của thần chú không thể miêu tả chính xác. Nói đến cùng thì pháp thuật trở nên ghê rợn và xấu xa phụ thuộc vào phù thủy. Thường thì khi các pháp sư muốn hoàn thành một thần chú Hắc ám, họ cần đến sự trợ giúp của những cảm xúc tồi tệ. Nếu các trò không thực sự muốn làm cho ai đó đau đớn, thậm chí là thích thú với nó theo cách hết sức ác độc, thì các lời nguyền sẽ không thể mang tới tổn thương như các trò vẫn nghĩ.

Chú Sirius đặt tay lên lồng ngực mình.

_ Bất kể là Lời nguyền, Ma thuật, hay chỉ là những Bùa ếm chơi khăm thông thường, thì đều xuất phát từ linh hồn. Chúng, và cảm xúc của chúng ta, có sự gắn kết cực kỳ chặt chẽ. Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao chúng ta hay nói với nhau rằng: Những ai có ý chí kiên cường thì sẽ dễ dàng học được các thần chú hơn.

_ Trên đời này, tất cả những pháp sư tài năng đều dư thừa lòng quả cảm, sự quyết tâm và niềm tin. Ý chí ngoan cường mang đến cho họ những cảm xúc mãnh liệt, thông qua đó đạt tới sự khống chế tuyệt đối với thần chú.

_ Và ở trong buổi học hôm nay, tôi muốn dạy cho các trò cách dùng cảm xúc của mình khống chế Bùa Bảo vệ. Trong khi bị người khác tấn công, các trò phải nảy sinh dục vọng mãnh liệt muốn bảo vệ bản thân không bị tổn thương.

Cứ hai học sinh gom lại thành một nhóm luyện tập. Những tiếng đọc thần chú rì rầm vang lên khắp trong căn phòng.

Sau một lần thành công ngăn cản thần chú tấn công của Draco, Harry tạm dừng lại. Cậu chàng ra vẻ lơ đãng hỏi:

_ Vợ chưa cưới à? Cũng sớm nhỉ?

Draco mỉm cười đùa giỡn với Harry.

_ Slytherin luôn phải dự tính cho tương lai. Các dòng họ Thuần Huyết vốn chẳng có bao nhiêu. Thành ra đa số các cuộc hôn nhân đều được sắp xếp từ khi còn đi học.

_ Cho nên nhà Malfoy ưng ý Greengrass hử?

Harry nhướng mày thật cao, cái nhìn hướng về phía Draco đầy nghiền ngẫm.

_ Để tôi đoán thử coi… Greengrass sở hữu dòng máu không bị pha tạp quá nhiều, danh tiếng cũng khá tốt. Nhất là đôi mắt xanh và mái tóc vàng của nhà họ thì rõ  là phù hợp với thẩm mỹ của Malfoy. Còn gì nữa nhỉ? À phải, còn cả Daphne Greengrass dường như có chút khư khư cố chấp với bạn?

Từ miệng của tên Slytherin bật ra tiếng cười thích thú. Hắn nhướng mày theo thói quen.

_ Mày ghen tị? Chà chà, Đầu Thẹo ơi, Đầu Thẹo à, đây chỉ là sự lựa chọn đến từ lợi ích thôi. Nhân tiện tao phải nói một câu này…

Draco tới sát gần Harry, hết sức vừa lòng khi nhìn thấy cơ thể của cậu bé trở nên ngắc ngứ vì hơi thở của mình. Nụ cười của hắn được thể đắc ý hơn.

_ Tao không quan tâm con nhỏ Greengrass ngu đần kia có cố chấp với tao không. Harry, tao chỉ…

_ Con chỉ cái gì? Chỉ cái gì hử? Thưa cậu cháu trai thân yêu của ta?

Con chữ ở cuối mỗi câu hỏi đều được phát âm theo cách quái dị và chua ngoa hết mức. Đó là chú Sirius mặt mũi sa sầm đang đi về phía hai đứa. Chú giận dữ gõ đũa phép vào lòng bàn tay mình và nghiến răng nghiến lợi với con rắn độc:

_ Slytherin bị trừ mười điểm bởi vì con xao nhãng luyện tập. À phải rồi, ta là cậu ruột của con thì cũng nên chỉ dạy cho con đôi chút chứ nhỉ?

Cảm xúc căng thẳng len lỏi trong không khí. Rồi, quý tộc bạch kim bị khiêu chiến chậm rãi điểm nhẹ cái cằm của hắn kèm theo một nụ cười giả dối. Hắn nhẹ nhàng đáp trả:

_ Đương nhiên, thưa cậu.

Tiếng chuông tan học đã vang lên nhưng không có một ai rời đi. Thậm chí ở mười phút sau đó, đám Quỷ khổng lồ luôn thừa thãi sức lực của trường Hogwarts đã bu đen bu đỏ lấy cửa phòng học của lớp Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, chật ních đến độ một con kiến chui cũng không lọt. Trong lúc vật vã len lỏi vào đám đông thì Ron đã nghe ngóng được vô số phiên bản, mà phiên bản có vẻ hợp lý nhứt thì là: Kẻ được chọn bắt cá hai tay, dẫn đến cuộc giao đấu sinh tử giữa ông chủ nhà Black và cậu chủ nhà Malfoy.

Trên võ đài, các loại thần chú không thành lời bay loạn xì ngậu. Hai người này bất kể là tấn công hay phòng thủ đều kín kẽ không chút sơ sẩy.

Ron quay đầu, ném ánh mắt khó hiểu cho người bên cạnh.

_ Chuyện gì thế này?

Harry lắc đầu còn Ernie thì kéo căng khóe miệng. Do dự một lát, nó ngập ngừng mở miệng:

_ Harry à, chẳng lẽ bồ không biết…

_ Hử?

_ Không, không có gì.

Lời đến bên mép lại bị cậu bé Hufflepuff nuốt ngược trở lại. Mặc dù chuyện này chẳng phải khó mở miệng nhưng cậu thiệt tình không biết nên nói ra sao. Từ sau kỳ nghỉ lễ Giáng sinh, biểu hiện chiếm hữu quyết liệt của Draco với Harry đã lồ lộ đến mức không ai không biết. Nhưng dù vậy mọi người vẫn giữ kín miệng với nhân vật chính là Harry. Erine đã từng cho rằng Harry chậm hiểu trong tình cảm là nguyên nhân chính dẫn đến mối quan hệ mập mờ của hai đứa. Nhưng xem tình cảnh lúc này thì rõ là không phải.

_ Như bây giờ không thú vị hơn à?

Con lửng mắt xanh ngọc cười tủm tỉm như trộm được Galleon. Làm sao cậu có thể không biết được chớ? Cho dù lúc trước không hiểu, nhưng sau khi đọc hết cuốn Vinh quang và Hậu duệ của Thuần huyết mà cô Narcissa tặng, thì cậu cũng phải biết được chuyện gì đang xảy ra: Draco dùng cách thức của một quý tộc Thuần Huyết để theo đuổi cậu. Bạn không nghe nhầm đâu! Chính là vậy đó! Ngay cái lúc Harry nhận lấy chiếc nhẫn bạc có khắc biểu tượng của nhà Malfoy, thì có nghĩa rằng cậu đã chấp nhận sự theo đuổi của vị Thuần Huyết bạch kim này.

Một sự theo đuổi chính thức, bình đẳng, thậm chí còn là một giao kèo ma thuật.

Harry đã từng cho rằng: các quý tộc luôn thích dùng tư duy phức tạp để giải quyết những rắc rối vốn dĩ rất đơn giản. Nhưng đó chỉ là trước kia. Sau khi tự mình trải qua các sự kiện một lần nữa thì Harry đã nhìn nhận mọi chuyện theo hướng khác.

Như lần này chẳng hạn. Cái tên hư hỏng, vênh váo kia đã có được một giao kèo không thể phá bỏ, cũng không chịu tác động từ bất cứ thế lực nào bên ngoài.

Hay như chuyện của Greengrass. Bạn cho rằng cái nhà đó nhàn rỗi sinh nông nổi, cò kè tới lui chỉ vì một con quái vật hay sao? Đương nhiên không phải rồi. Mối quan hệ thân mật giữa lão Fudge và cụ Dumbledore gây cản trở quá lớn đến chuyện làm ăn của các quý tộc. Con Bằng Mã kia chỉ là một cái cớ để châm ngòi cho sợi dây liên lạc vốn đã chẳng mấy bền chắc giữa lão Fudge với ông cụ hiệu trưởng mà thôi.

Và cả cô bé Daphne Greengrass kiêu căng kia nữa. Harry biết cô tiểu thư quý tộc ấy chẳng mặn nồng gì với Draco đâu. Con nhỏ chỉ mắc phải bệnh chung của Slytherin: Ngạo mạn. Lòng tự trọng cao thái quá làm cho tụi rắn độc không bao giờ chịu thua kém. Đối mặt với những bịa đặt chửi bới, con nhỏ sinh ra mối hận thù nên mới càng không cam lòng.

Lẽ dĩ nhiên, mặc dù biết rõ mọi chuyện nhưng lửng con mắt xanh vẫn là tay giả ngu cực đỉnh.

Cuộc giao đấu này chỉ được kết thúc khi giáo sư McGonagall xuất hiện. Siêu boss của trường Hogwarts, nữ hoàng sư tử của Gryffindor đã gào thét inh ỏi khắp cả hành lang.

_ Tôi không thể tin vào mắt mình nữa! Sirius Black! Sau cái lần cậu sẽm tí nữa tự vặn gãy cổ mình và Harry, thì cậu còn có gan gây chuyện! Đấu tay đôi với một học sinh năm thứ ba ư? Merlin ơi, trước đây tôi đúng là coi thường cậu rồi…

Trong lúc đó, con lửng mắt xanh ham mê chòng ghẹo thần kinh mẫn cảm của cả trường, thì đi đến bên thằng đểu tóc vàng đang cực kỳ hả hê, rồi thì thào vào tai hắn:

_ Draco.

Đôi mắt xanh biếc chớp khẽ. Con ngươi ngọc ngà kia dường như lập lòe ánh lửa.

_ Bạn đoán đúng rồi. Tôi rất ghen tị đó.

~

Màn kịch nhỏ

Cậu chủ (nhe răng cười): Tôi cảm thấy người nào đó hình như không biết sợ là gì.

Harry: He he… Ai bảo tác giả không thể cho tụi mình lăn giường từ năm thứ ba chớ!

Cậu chủ: Ờ. Sau này lấy lại lợi tức.

Harry:…

Tác giả: Chết chưa con.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.