Bốn Người Sáng Lập Đời Hai

Quyển 5 - Chương 5: Giao chiến



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



_ Như các con thấy đấy: Nicolas đã đi rồi.

Cụ bà Perenelle rên rỉ đầy bi thương. Vùi mặt vào đôi bàn tay, cụ từ chối chia sẻ bất cứ điều gì về cái chết của chồng.

Có một chiếc ghế mềm mại trượt ra từ bức tường. Con gái nuôi đỡ cụ bà chậm rãi ngồi xuống. Hai tay cụ chống lên đầu gối, lặng thinh.

Người đàn bà trung niên áy náy nói:

_ Từ lúc ông Nicolas đi rồi, bà Perenelle cứ như vầy mãi. Các con là khách quý của gia đình Flamel, nhưng bà Perenelle không còn tỉnh táo, ta cũng không thể giúp gì. Mong các con thứ lỗi.

Hermione thắc mắc hỏi:

_ Thưa cô, cô không định tổ chức tang lễ cho cụ Nicolas ư?

_ Ta có thể làm sao đây? Bà Perenelle hi vọng được ở gần ông cụ.

Người con gái nuôi này của vợ chồng cụ Nicolas đã không còn trẻ. Khi bà ta khom lưng đứng trong góc phòng thì hầu như không một ai có thể phát hiện sự tồn tại của bà ta. Còn khi bà ta đã cất cái chất giọng thô kệch lên, đôi mắt đen kịt và lõm sâu kia như dán chặt vào Hermione, chòng chọc.

_ Các vị khách, ta ước rằng mình có thể làm gì đó cho các con.

Hermione khẽ chau mày.

_ Tụi con chỉ là những đứa trẻ liều lĩnh tới thăm gia đình mà không báo trước thôi.

_ Vậy ta không quấy rầy mọi người nữa.

Người đàn bà cúi đầu, đi giật lùi khỏi nơi này. Harry tiện tay dùng bùa đuổi cho cả căn phòng. Ngay từ đầu chúng đã ôm hoài nghi với người đàn bà kia. Thậm chí là cụ bà Perenelle trước mặt, nếu không phải vòng tròn ma thuật của căn nhà hưởng ứng lời kêu gọi của cụ thì chúng còn suýt tưởng rằng rằng cụ Perenelle chân chính đã bị đánh tráo rồi.

Nhưng dù cho sự thật có là thế nào đi chăng nữa, thì sự ra đi của một bậc thầy luyện kim thuật vĩ đại vẫn khiến người ta xúc động. Khoảng thời gian hơn sáu trăm năm qua không chỉ là biểu tượng cho sự huy hoàng của ngành luyện kim thuật, cũng không chỉ là thần thoại của kỳ tích bất tử, mà còn là sáu trăm năm thăng trầm, hưng suy của lịch sử phù thủy. Nhà giả kim Nicolas Flamel đã có những cống hiến lớn lao để thúc động sự phát triển của giới pháp thuật.

Draco hạ giọng nói:

_ Con xin được chia sẻ với nỗi mất mát cụ đang phải chịu đựng, trước sự ra đi của ngài Flamel.

Bốn đứa khom người hướng về phía chiếc giường, cúi chào từ biệt một vĩ nhân.

Tiếp đó Hermione đi tới cạnh cụ bà Perenelle và an ủi:

_ Thưa cụ, cụ Nicolas đã ra đi một cách bình an.

Cụ bà ngẩng mặt khỏi đôi bàn tay.

_ Nicolas đang ngủ.

Giọng nói của Hermione càng dịu dàng hơn:

_ Con hiểu được cảm giác của cụ lúc này – Chúng ta thường không chịu đối mặt và chối bỏ sự ra đi của một người rất quan trọng trong lòng ta. Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, phải không ạ?

Cụ bà ngồi thẳng người dậy, gương mặt vặn vẹo vì nỗi thống khổ tột cùng.

_ Con, con nói đúng. Cái chết đối với chúng ta chỉ là một giấc ngủ dài mà thôi. Ta và Nicolas… KHÔNG!

_ Thưa cụ, cụ làm sao thế ạ?

Ron hoảng hốt tóm lại cánh tay cụ bà. Cơ thể già nua run bắn lên, gương mặt méo mó vặn vẹo dữ dội – Tất cả những biểu hiện ấy như muốn hét lên với cậu về cơn đau quằn quại cụ bà đang phải chịu đựng. Và rồi, những ngón tay run rẩy ấy vươn ra, chới với giữa không trung, hướng về phía cuốn Nhật báo Tiên tri ở đầu giường.

Harry đưa cuốn tạp chí cho cụ.

_ Cụ muốn xem báo ạ?

Thế nhưng ở ngay cái giây phút chạm tay vào cuốn tạp chí, cụ bà lại tỏ ra bình thường như thể không có chuyện gì xảy ra.

_ Ta không.

Sự nghi hoặc lan tràn trong lòng bốn đứa. Cánh cửa đóng chặt thình lình vang lên tiếng gõ. Con gái nuôi nhà Flamel đã nâng cái khay quay lại gian phòng.

_ Ta chỉ chuẩn bị được vài món đơn giản cho các cháu thôi.

Dứt lời, bà ta đặt cái khay lên chiếc bàn nhỏ. Bốn ly trà sánh vàng, dăm ba miếng bánh mì giòn xốp, vàng óng và có hơi bị cháy ở góc cạnh, một chùm nho đen tươi mọng. Bày thức ăn lên bàn xong rồi mà người đàn bà vẫn không muốn rời đi – Bà ta cứ canh giữ bên người cụ Penerelle với một bàn tay đặt khẽ lên vai cụ.

_ Camellia…

Cụ bà rền rĩ một tiếng rồi lại lâm vào trạng thái hoảng hốt. Thoạt nhìn cụ mệt chết đi được, trong cái bộ dạng già cả với những vệt rạn tĩnh mạch chằng chịt ngày một hiện rõ dưới làn da gần như biến thành trong suốt.

Harry ngửi được một thứ mùi khó chịu và hăng nồng xen lẫn trong mùi thơm của thức ăn. Người đàn bà kia đang nhiệt tình mời chào những đứa trẻ dùng bữa, nhưng dù thức ăn có ngon đến mức nào chúng cũng không đụng tới dù chỉ một ngụm.

Hermione cau mày hỏi:

_ Cô vẫn luôn dùng từ ngữ trang trọng như thế để xưng hô với họ ư?

Thật lạ lùng biết bao khi một người con nuôi lại gọi ba má nuôi của mình là “thưa ông, thưa bà” mà không phải là tên riêng hay “ba, má”.

Người đàn bà ngập ngừng trong giây lát.

_ Là một Pháo Lép, ta không cho rằng mình nên tham lam thái quá.

Đời trước, Hermione chưa bao giờ nghe nói vợ chồng cụ Flamel có nhận nuôi ai. Mà dù là có đi chăng nữa thì với tính cách của họ, sao có thể dạy ra một đứa con như vậy – Người đàn bà tên Camellia này mang tiếng là con gái nuôi nhưng thực chất là người hầu trong nhà này. Nhìn phản ứng của bà ta lúc này, Hermione càng cảm thấy suy đoán của mình là chính xác.

_ Nhưng con tin rằng cụ Nicolas sẽ không để ý những điều này, nếu như họ đúng là… đã nhận nuôi cô.

_ Ta không hiểu ý con.

Người đàn bà né tránh ánh mắt sắc bén của Hermione, theo bản năng, bà ta liếc mắt về phía cụ bà Perenelle. Đúng lúc này, cụ bà đang run rẩy kia bất thình lình mở choàng hai mắt, la toáng lên một tiếng như muốn rút cạn không khí trong lồng ngực:

_ Rừng Epping!

Hành động bộc phát này làm cụ bà lên cơn co giật dữ dội.

Ron hỏi nhanh:

_ Đó là cái gì ạ?

Con gái nuôi cũng tiến rất nhanh tới bên cụ Perenelle. Người đàn bà nắm chặt lấy tay vịn của chiếc ghế, vội vàng hỏi:

_ Thưa bà, bà đang nói gì vậy ạ?

Cụ Perenelle nhìn thấy rõ rành rành phản ứng của bà ta. Cụ dồn sức tóm lấy bàn tay của người đàn bà, siết chặt, rồi ném văng bà ta sang một bên.

_ Potter… Potter…

Cụ bà thều thào với bàn tay vươn dài. Ngay lập tức, mọi thay đổi đến một cách dồn dập như muốn siết chặt lồng ngực con người ta. Toàn bộ căn nhà bắt đầu rung chuyển, ánh nến trong phòng lập lòe lúc sáng lúc tối, còn cơ thể cụ Nicolas thì như bị tháo nước, nhoáng cái đã khô quắp lại chẳng khác nào một nhánh củi.

Ron bối rối, la toáng lên theo bản năng:

_ Cụ Perenelle!

Tiếng nói của cụ bà vang lên lần nữa, yếu ớt và đứt quãng:

_ Ripping… là nơi Merlin… ngủ. Năm đó…

Đôi mắt cụ thình lình trợn to, kinh hãi và hoảng sợ. Bên dưới làn da nhăn nheo và mỏng manh kỳ lạ kia có thứ gì đó lổn nhổn đang chậm rãi nhúc nhích. Thế nhưng cụ Perenelle lại dán chặt đôi mắt vào những đứa trẻ, âm thanh thoát ra khỏi miệng cụ chỉ còn là tiếng rít khản đặc và lộc cộc như thể có ai đó đang bóp lấy cổ cụ. Harry nhìn chăm chú vào hành động của cụ Perenelle, chỉ thấy ngón tay của cụ đụng một cái nặng nề vào tờ Nhật báo Tiên tri đặt trên đầu gối. Ngay sau đó, cơ thể già nua của cụ sụm xuống và một con mãng xà vọt ra cái chỗ trước đó là cần cổ của cổ.

Câu chuyện của bà Bathilda lại tái diễn một lần nữa. Những đứa trẻ cuống quýt lùi về sau. Cái thẹo của Harry nhói lên nhức buốt, đau đớn hơn thảy mọi cơn đau trong suốt nhiều năm qua. Cậu nghe thấy âm thanh lạnh lùng đến tàn khốc vang lên trong đầu mình:

_ BẮT LẤY NÓ!

Con mãng xà có kích cỡ khổng lồ nhưng vô cùng linh hoạt. Càng nhiều thần chú đáp trả nó càng tấn công dũng mãnh – Ngay khi né được một luồng sáng, nó lao vọt tới quấn lấy con mồi.

_ HARRY!

Hermione thét lên, ngay lập tức một luồng sáng màu đỏ bắn ra từ đũa phép của cô đánh trúng đầu con quái vật khổng lồ. Con mãng xà ngẩng đầu và rít lên đau đớn sau Lời nguyền Tra tấn.

Ron căm hận nguyền rủa:

_ Thằng lai căng Voldemort!

Cậu lại dùng thêm một Lời nguyền Tra tấn nữa khiến đầu con mãng xà lật úp trên sàn nhà, đập mạnh. Con gái nuôi của nhà Flamel ngã ở góc phòng đã đứng lên. Bà ta nhìn bốn đứa trẻ, đôi môi bật ra nụ cười điên dại và lạ lùng. Giọng nói của người đàn bà đang thay đổi, từ thô ráp thành ồm ồm và khàn đục. Cái đầu của bà ta vọt lên, thân thể kéo dài ra. Còn nét mặt thì phồng rộp, méo mó như sáp nóng. Mấy giây sau, gương mặt của Crouch Jr xuất hiện trước mắt bốn đứa.

_ Bất ngờ không, Potter? Ta đã tới trước bọn mi mấy ngày để giết lão Nicolas. Ôi, một lão già yếu đuối và ngu xuẩn. Những kẻ như lão và con vợ tràn đầy tình thương của lão đều không xứng đáng được tồn tại trên đời này. Nếu không phải bà ta biết nhiều thông tin thì ta đã sớm tổng cổ bả đi gặp Merlin rồi.

_ Rất bất ngờ, đúng không Potter? Chủ nhân đáng ra không nên phí hoài nhiều công sức như vậy để triệt hạ mi – Một thằng nhãi Hufflepuff tầm thường. Nếu không có con mẹ Máu Bùn trao cho mi sự may mắn thì liệu mi có thể sống tới ngày hôm nay? – Và khiến cho ánh hào quang Chúa Cứu thế của mi làm lóa mắt những kẻ xung quanh? Nhìn xem nào: một thằng Weasley rác rưởi, một con nhỏ Máu Bùn rẻ mạt và cả, ồ, một Malfoy làm dơ huyết thống.

Crouch Jr nheo mắt lại.

_ Đúng là con ruột của lão Malfoy có khác, tính tình mi lươn lẹo và hẹn hạ y chang lão ba, chỉ biết gió chiều nào xoay chiều đấy. Nghe nói việc hợp tác giữa ba mi với Hội Phượng hoàng vẫn khá tốt, phải không? Nếu bây giờ mi chịu quỳ xuống và cầu xin ta, biết đâu sau cái ngày Potter đi tong, ta có thể giúp đỡ ba mi chút đỉnh? Và rồi chủ nhân của chúng ta lại được lắng nghe bài diễn văn về những nỗi niềm khó nói của nhà Malfoy khi lựa chọn sai phe phái.

_ Câm mồm!

Hai luồng sáng màu xanh lóe lên, đụng phải nhau giữa không trung và bay chệch hướng – Một luồng đập trúng cửa sổ, một luồng khác bắn lên trần nhà.

_ Malfoy không bao giờ chịu cúi đầu trước bất cứ ai. Còn mi, Crouch Jr, mi có biết con quỷ ngày nào mi cũng hôn vạt áo choàng chỉ là kết quả của một con mẹ Pháo Lép và một gã Muggle không? Một con quỷ dơ bẩn được sinh ra nhờ Tình Dược!

_ MALFOY!

Đáp trả Draco là một Lời nguyền Chết chóc nhưng đáng tiếc đã bị Draco né rất nhanh.

Cặp kiếng phản chiếu ánh sáng có thể che đi hết mọi cảm xúc trong mắt. Harry rít lên đầy cay nghiệt:

_ Giết gã.

Lại một luồng sáng màu xanh lóe lên, cơ thể Crouch Jr rơi bộp xuống mặt đất. Harry ném cho gã cái nhìn căm ghét rồi nhắm mắt lại, xử lý những ký ức cậu mới cướp được từ đầu gã.

Harry đã từng được học về một lời nguyền cướp đoạt ký ức của người chết khi cậu còn ở trạng thái linh hồn trôi nổi trong nhà ga Ngã Tư Vua. Người thầy của cậu là một phù thủy Hắc ám dính đầy máu tươi, nên thần chú hắn sử dụng quen tay chính là những lời nguyền Hắc ám tàn khốc và dã man nhất. Dưới đũa phép của cậu, cái đầu của Crouch Jr héo rút và co lại, cuối cùng biến thành một quả cầu thịt người ghê rợn.

Dõi theo trí nhớ của Crouch Jr, Harry nhìn thấy gã đàn ông xảo quyệt này đã tàn sát cả một ngôi làng ở gần đây và tự biến mình thành Pháo Lép duy nhất thoát chết để cầu xin sự trợ giúp và cưu mang của vợ chồng cụ Nicolas – Bằng cách đó gã đã lừa gạt và chiếm lấy niềm tin của đôi vợ chồng. Nhưng trong lúc thám thính về ba món Bảo bối Tử Thần, gã bị lật tẩy. Crouch Jr dứt khoát giết luôn cụ Nicolas và khống chế cơ thể của cụ bà Perenelle để duy trì sự vận hành của căn nhà này.

Tử thần Thực tử giết chóc vô số rồi mai phục ở bên người bạn già thân thiết của cụ Dumbledore, tất cả cũng chỉ vì….

Nỗi đau đớn khôn nguôi hằn lên trên gương mặt Harry. Cậu còn tưởng rằng khi mình có cơ hội làm lại từ đầu, mọi chuyện sẽ thay đổi. Thế nhưng…. – Cậu nhớ tới hình ảnh ông cụ hiệu trưởng ngã xuống, nhớ tới cái chết của vợ chồng cụ Flamel, nhớ tới gương mặt tuyệt vọng của những người đàn ông, đàn bà Muggle. Cơn thống hận ập tới trong lòng cậu như bão tố.

Draco ôm lấy bả vai của cậu bé tóc đen và kéo đi.

_ Harry. Bọn mình phải về.

Ngọn lửa quỷ dữ dội như con rồng lửa Trung Hoa rít gào bao vây lấy cả căn nhà, thiêu hết mọi buồn, vui, đau đớn và mất mát. Nguyện cho cụ Nicolas và cụ bà Perenelle có được giấc ngủ bình yên.

Đứa bé Sống sót ngoái đầu nhìn lại ngay trước khi Độn thổ, ánh lửa lay động phản chiếu trong mắt cậu, còn đôi môi thì mím chặt lại: Voldemort, một ngày nào đó, nợ máu sẽ phải trả bằng máu.

~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.