Bôn Nguyệt

Chương 36: Yêu vương ký thủy



Edit: Như Bình Beta: Vô Phương Thức Kính hiện thế, thật ra rất hiếm người biết nguồn gốc và công dụng của thần vật này, mọi người gần như chỉ nghe lời đồn đãi hoặc đọc được những điều ghi lại trong sách cổ. Chiếc kính này là do Thần Hoàng và Nguyệt thần hợp sức lấy tinh hoa nhật nguyệt luyện thành một chiếc âm dương kính, nó có thể phân biệt tất cả các vật trong lục giới, nguyên hình của tiên – ma. Nếu có thể tìm ra nó thì việc truy tìm Thực Tâm ma sẽ dễ dàng hơn, đây cũng là lý do Lạc Ca kiên trì đi đến Đại Hoang. Còn về vị trí cụ thể của thần vật, Cừu Chân quân của Thiên Cơ phong đã bốc quẻ ra được phương hướng đại khái, chuyện này ngoại trừ Thương Kính và vài vị chưởng giáo biết được nội tình, còn lại đều giữ bí mật.

Lạc Ca dẫn theo Liễu Sao từ Hạp Huyền cung rời khỏi tiên giới, hai người ngự kiếm không mất mấy ngày đã đến Đông hải.

Sắp đến trung thu, trời dần trở lạnh, Lạc Ca không ở lại tiên dịch của Thanh Hoa cung mà ở trọ tại một khách điếm đơn sơ do ngư dân mở. Bên cạnh khách điếm là quán rượu – nơi thương khách và người đi đường dừng chân nghỉ tạm. Vì ở đây gần Thanh Hoa cung nên thỉnh thoảng có tốp năm tốp ba đệ tử Thanh Hoa đeo bội kiếm qua lại ở ngoài cửa.

Liễu Sao ngồi một mình ngơ ngẩn trong quán rượu, đĩa thịt bò ở trước mặt đã nguội lạnh từ lâu.

Ở tiên giới một năm, nhân gian đã trở nên xa lạ với nàng, huống hồ gì nàng đã thành ma, đã không còn thuộc về nhân gian nữa.

Bởi vì lệnh cấm của Ma thần, Ma tộc không thể hấp thụ thanh dương khí. Nhưng khi ở Hư Thiên nàng vẫn có thể hấp thu chút ít thanh khí, lại còn tiếp nhận được thiên tiên linh khí của Lạc Ca mà chẳng xảy ra vấn đề gì cả.

“Lệnh cấm của Ma thần, là không cho phép hấp thu thanh khí của trời đất bên ngoài.” Đây là điều Lạc Ca phỏng đoán.

Con người có tiếng là có sinh mệnh mạnh mẽ, trong cơ thể lại có một chút thanh khí của thiên tiên. Đệ tử Tiên môn sau khi tu thành tiên thể thì thanh khí dồi dào, còn Ma tộc vì ma tính bộc phát nên những lúc đó họ theo bản năng tìm kiếm sự cân bằng, đây cũng chính là nguồn gốc bọn họ dùng máu thịt con người để tẩm bổ.

Vị thần bảo vệ Hư Thiên, là tín ngưỡng tối cao của Ma tộc, sao người lại ban một lệnh cấm như thế khiến cho con dân của người đi vào con đường hủy diệt?

Liễu Sao thấy hơi khó hiểu, Lạc Ca cũng từng nói: “Ma thần hạ lệnh cấm đương nhiên có nguyên nhân riêng của người, có lẽ ma đạo tu luyện đến bước cuối cùng sẽ xung đột trực diện với thanh dương khí. Cái được gọi là trời đất không được vẹn toàn cũng chính là con đường tu đạo không phải là thập toàn thập mỹ. Huống hồ những kẻ nhập ma đều là hạng người cực đoan, hung tàn, họ hại người không chỉ vì ma tính, lệnh cấm của Ma thần chẳng qua là cắt đứt đường lui của họ mà thôi.”

Nhưng theo ý của Nguyệt, Ma tộc vẫn còn tương lai, chẳng lẽ điểm khiếm khuyết đó vẫn có cách bù đắp sao? Không thể hấp thu thiên địa thanh khí bên ngoài, ngoại trừ cách cướp lấy linh khí của con người thì phải đi đâu mới tìm được thanh khí đây? Liễu Sao nàng có bao nhiêu năng lực chứ? Bất luận là sửa đổi cấm lệnh của Ma thần, hay là chế tạo thanh dương khí không phải do trời đất sinh ra, những việc đó nàng không có khả năng hoàn thành.

Hơn nữa, cái đó và cột mốc lục giới thì có liên quan gì với nhau?

Trong lúc Liễu Sao đang xuất thần, vài tên võ sư bước vào quán rượu ngồi xuống ở cái bàn gần bên nàng. Trong đó có một kẻ chẳng biết đã nói câu gì, mấy kẻ khác lập tức quay sang nhìn Liễu Sao, chúng nở nụ cười xấu xa. Liễu Sao vốn đang bực bội đến cực điểm, sau khi phát hiện ra nàng lập tức dùng ánh mắt hung tợn trừng chúng. Dọc đường đi Lạc Ca đã dùng tiên ấn trấn áp ma khí trên người nàng, đến cả đệ tử Tiên môn đi ngang qua cũng không phát hiện ra điều lạ thường, mấy tên võ sư kia cũng không nhận ra nên mới dám làm bậy.

“Nha đầu kia có hơi cay đó, Tam ca à, ta sợ huynh nuốt không trôi đâu.”

“Nực cười!”

Kẻ đứng đầu vỗ bàn đứng dậy, bưng chén rượu bước đến trước mặt Liễu Sao: “Tiểu…”

“Tiểu cái gì mà tiểu, biết khôn thì cút xéo.” Liễu Sao mắng thẳng.

Tên võ sư mất hết thể diện, gã giận dữ quát: “Xú nha đầu này, cho chút thể diện mà không muốn! Chén rượu này hôm nay ngươi không thể không uống!”

“Muốn chết!” Liễu Sao vỗ bàn đứng dậy.

“Thế thì, để ta nếm thử chén rượu không thể không uống này vậy.” Một giọng nói lành lạnh vang lên.

Ma lực đang ngưng tụ bị áp chế mà không để cho nàng kịp kháng cự. Liễu Sao lập tức đoán ra được người đó là ai, nàng không cam lòng muốn hét ầm lên, nhưng lại phát hiện tình trạng mấy tên võ sư bên kia còn thê thảm hơn nàng. Mỗi người dường như đang bị hành hạ, sắc mặt chuyển đổi từ đỏ, trắng rồi sang xanh, mồ hôi lạnh toát ra trên trán.

Tà áo dài cuốn theo gió mát, Lạc Ca bước vào trong.

“Liễu sư tỷ!” Một cô gái nhảy ra từ sau lưng hắn, cây trâm xanh biếc búi mái tóc dài đen huyền trên đỉnh đầu. Bộ y phục xanh trắng xen lẫn nhau tỏa ra linh khí tươi mát, chẳng phải là Lạc Ninh thì là ai!

Cho dù đang chịu áp lực cực lớn, nhưng mấy tên võ sư vẫn nâng mắt chằm chằm nhìn Lạc Ninh.

Lạc Ninh vẫn chưa phát hiện, nàng vui vẻ chạy tới kéo Liễu Sao: “Muội vẫn luôn muốn về Nam Hoa gặp sư tỷ!”

Thấy những kẻ võ sư kia vẫn đăm đăm nhìn Lạc Ninh, Liễu Sao uy hiếp: “Còn dám nhìn! Còn nhìn nữa ta móc mắt các ngươi!”

Mấy tên võ sư sợ hãi cuống quýt cúi đầu, kẻ gây chuyện đã biết mình gặp phải cao thủ, cơ bắp trên khuôn mặt rúm ró cả lại, gã miễn cưỡng nở một nụ cười khó coi, run giọng cầu xin: “Là huynh đệ bọn ta có mắt không tròng đã mạo phạm Tiên giá, xin Tiên cô nhân từ dung tha, Tiên môn và Võ đạo đều là người cùng một nhà…”

“Ai một nhà với ngươi!” Liễu Sao không hề do dự giơ chân đá văng gã ra, nàng mặc kệ cái liên minh tiên – võ quái quỷ đó!

Khóe miệng đám võ sư rỉ máu, chúng quỳ xuống cầu xin tha thứ, cho đến khi Lạc Ca nâng tay lên. Bọn chúng như trút được gánh nặng, đứng dậy để bạc lên bàn rồi chật vật chạy ra khỏi quán rượu.

“Sao ngươi lại thả họ!” Liễu Sao có lý lẽ chẳng sợ điều chi, nàng không muốn bỏ qua: “Là bọn chúng muốn chết, cả đám khốn nạn như thế phải bị trừng trị, bằng không chúng lại đi ức hiếp người khác!”

“Ỷ mạnh hiếp yếu là chuyện thường tình của nhân gian.” Lạc Ca ngồi xuống bên cạnh bàn: “Tiên – ma đã thoát khỏi nhân gian thì không nên hỏi đến chuyện nhân thế.”

Liễu Sao không phục hầm hừ, nàng nghĩ tới năm xưa hắn tận mắt chứng kiến Lục gia bị vu oan mà vẫn thờ ơ, quả là kẻ vô tình!

Lạc Ninh chuyển hướng câu chuyện: “Vết thương của sư tỷ đã khỏi chưa?”

Liễu Sao nhìn Lạc Ninh, nuốt sự bất mãn vào bụng, nàng bĩu môi quay lại bàn ngồi xuống một lần nữa.

Hóa ra Lạc Ninh chưa bao giờ rời khỏi tiên giới, lần này các đại đệ tử Thanh Hoa không thể chịu được nàng năn nỉ bèn mang nàng ra ngoài. Dù sao vẫn đang nằm trong địa giới của Thanh Hoa, nếu không đi xa sẽ không xảy ra chuyện gì, nào ngờ lại bị Lạc Ca bắt gặp. Lạc Ninh quấn lấy ca ca hỏi han không ngừng, rồi tặng hắn lễ vật nhỏ mà nàng đã tận tay chuẩn bị, lúc này nét mặt Lạc Ca mới ôn hòa hơn đôi chút. Hắn chỉ hỏi ngắn gọn đôi câu dường như chẳng liên quan gì, thế mà chỉ trong mấy câu đó đến Liễu Sao ngồi bên cạnh cũng đã rõ ràng tình hình của Lạc Ninh ở Thanh Hoa cung.

Liễu Sao chăm chú xoay tròn cái chén trước mặt, giả vờ như không hề nghe thấy.

Hai huynh muội gặp lại nhau, giọng nói bình thản của vị tiên nhân mang theo một độ ấm hiếm có. Tuy nhiên, xung quanh hai huynh muội họ dường như hình thành một bình phong vô hình đẩy những người khác ra ngoài, độ ấm đó chỉ thuộc về một người duy nhất.

Sau một lúc lâu…

“Ninh nhi, muội gọi Tô Tín đến đây.”

“Vâng.”

Đợi Lạc Ninh chạy ra ngoài, Lạc Ca mới mở lời: “Không được gây chuyện nữa.”

“Ai gây chuyện chứ! Rõ ràng là chúng chọc ta trước!” Liễu Sao phản bác, quả thật nang đã bị chọc điên tiết.

Nàng đã rất ngoan ngoãn nghe lời, không hề cố ý kiếm chuyện, họ đã rời khỏi tiên giới, việc gì mà phải để người khác khinh thường!

“Dù sao ta cũng không phải Lạc Ninh, tất cả đều là ta sai!” Liễu Sao vỗ bàn bật dậy, tức tối nhìn hắn: “Ta là ma! Cần quái gì tầm cao! Nếu ngươi không tới ta vẫn thừa sức đối phó chúng! Ai ức hiếp ta, ta sẽ trả đũa, ta không để chúng đắc ý đâu!”

Lạc Ca nhíu mày, không nói tiếp nữa.

Liễu Sao ngồi xuống một lần nữa, nhỏ giọng: “Chẳng phải đã tha cho chúng sao, ta cũng không trêu chọc người của Thanh Hoa cung, ngươi bảo sao thì làm vậy là được rồi…”

Lạc Ca âm thầm lắc đầu.

Có lẽ vì gặp Lạc Ninh khiến cho hắn an tâm, nên thấy nàng bướng bỉnh như thế, hắn có hơi quá nghiêm khắc rồi, nàng quả thật đã sửa đổi rất nhiều, phần còn lại đành phải từ từ sửa vậy.

“Hai hôm tới sư muội hãy ở lại khách điếm chăm sóc Ninh nhi.”

“Hả?”

Thấy dáng vẻ ngạc nhiên của nàng, Lạc Ca không giải thích thêm, hắn đứng dậy bỏ đi.

Liễu Sao hoàn hồn, muốn đuổi theo, Lạc Ninh từ ngoài cửa chạy vào gọi: “Liễu Sư tỷ! Ca ca đã hứa sẽ cho muội ở lại đây chơi với tỷ!”

“Hắn đi đâu?”

“Ở Thạch Lan thôn phụ cận Đại Hoang xuất hiện quỷ thi, nghe nói là do thi ma Thạch Lan gây ra. Thương bá bá đã mời ca ca đến Thanh Hoa cung bàn bạc.”

Lạc Ca không tiện dẫn nàng tới Thanh Hoa cung, ở gần đây có rất nhiều đệ tử Thanh Hoa cung, bọn họ vẫn nhớ tới cái chết của Thương Ngọc Dung. Nếu nàng lại gây ra chuyện gì thì có Lạc Ninh vẫn yên tâm hơn.

Liễu Sao bắt đầu tức giận một cách khó hiểu, nàng gượng gạo nói: “Tự ngươi đi chơi đi, ta muốn ra ngoài dạo một lát.”

“Sư tỷ đi đâu vậy?” Lạc Ninh đuổi theo: “Muội đi cùng tỷ nhé!”

“Không cần đâu!” Liễu Sao vẫy tay với nàng.

“Nhưng ca ca bảo…”

“Ai cần hắn lo chứ!” Liễu Sao cắn môi, đây đâu phải là hắn muốn nàng chăm sóc Lạc Ninh chứ, rõ ràng là để Lạc Ninh giám sát nàng thì có. Trong mắt hắn, nàng không ngoan ngoãn nghe lời như Lạc Ninh, nhưng nếu nàng đã hứa với hắn thì tuyệt đối sẽ không gây chuyện, hắn còn lo lắng gì chứ!

Lạc Ninh không nói gì, chỉ uất ức nhìn nàng.

“Ta không phải trẻ con, không cần ngươi đi cùng đâu!” Liễu Sao biết mình không nên trút giận vào Lạc Ninh, giọng nói bất giác nhỏ nhẹ hơn nhiều, nàng lẩm bẩm rồi xoay người: “Ta sẽ không chọc vào người của Thanh Hoa cung đâu, như vậy ngươi nên yên tâm đi…”

Lạc Ninh cũng rất cố chấp, bám theo sau nàng không chịu quay về.

Liễu Sao thấy không thể cắt đuôi Lạc Ninh, nàng dứt khoát vận ma lực bỏ chạy mất.

“Sư tỷ, tỷ đi đâu vậy!” Lạc Ninh ở sau lưng cuống lên gọi: “Đợi muội với!”

Liễu Sao đã vượt xa ngày xưa từ lâu, vì mệnh hồn của Lạc Ninh khiếm khuyết nên tu luyện rất gian nan, bởi vậy Liễu Sao nhanh chóng thoát khỏi nàng, chạy đến bên bờ biển mới dừng lại, nàng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng hơi chua xót.

Một kẻ chỉ có hai bàn tay trắng, luôn có cảm giác đối chọi khó hiểu với những người có mọi thứ trong tay.

*****

Mặt trời dần chìm xuống biển, chỉ còn chừa lại vùng chân trời nhuốm sắc vàng trắng, gió biển thổi lạnh thấu tim.

Liễu Sao quăng từng con từng con cá xuống biển.

Năm ngoái, hai người nắm tay nhau cùng mua một con cá rồi thả nó về với đại dương.

Ở phía xa xa, khói bếp bốc lên trên những mái nhà khắp làng chài, bầu không khí yên bình khiến người ta muốn say sưa ngủ. Liễu Sao thả con cá cuối cùng xuống biển, nàng vô thức vươn tay ra mới phát giác bên cạnh trống huơ trống hoắc, người luôn bên nàng đã rời xa nàng lâu lắm rồi.

Liễu Sao cũng thấy rất lạ lùng, mỗi lần nhớ tới người thiếu niên kia, cảm giác trong lòng cũng không đau đớn lắm.

Có lẽ là hận, hận hắn đã vứt bỏ nàng.

Cô gái luôn bị xem thường, cố chấp muốn có được một người xem trọng mình, đáng tiếc là cho đến bây giờ nàng chưa bao giờ là thứ quan trọng nhất trong lòng họ.

Vì ma cung, vì con dân của hắn, hắn không những vứt bỏ nàng mà còn vứt bỏ chính bản thân hắn. Nhưng trong ma cung có ai biết những việc hắn đã làm, có ai từng nhớ họ đã có một vị ma tôn như thế chứ? Bọn họ chỉ biết cảm kích “Ma tôn Trưng Nguyệt” hiện nay. Sao hắn lại không chịu chọn nàng? Thật quá đáng giận.

Chỉ cần huynh yêu ta, ta sẽ làm tất cả mọi chuyện vì huynh.

Liễu Sao vuốt ve chiếc vỏ sò đeo trên cổ, lòng thầm nghĩ.

Tuy hắn muốn lợi dụng nàng, nhưng vẫn chưa thành công, chí ít hắn cũng không hại nàng, có lẽ hắn cũng có hơi thích nàng một chút nhỉ?

Liễu Sao thà tin như thế.

Trên biển có những đốm sáng lướt qua lướt lại, đó là đệ tử tuần biển của Thanh Hoa cung.

Trong lòng như có thứ gì quấy nhiễu, Liễu Sao nhìn đôi tay mình, Xích Huyền cầm xuất hiện theo lời kêu gọi, nàng ngồi thật ngay ngắn, đặt cây đàn trên gối, tập trung đánh đàn.

Tiếng đàn vang lên, đánh thức linh hồn, sắc đỏ trong đáy mắt dần tan đi.

Ánh sáng tắt hẳn tại đường ranh giới tận cùng giữa trời và biển, gió thu thổi rụng hàng ngàn vì sao trên trời rơi xuống mặt biển hòa với tiếng đàn réo rắt ngân vang.

Cô gái vẫn chưa có ý định quay về, nàng khoác ánh sao xa quật cường ngồi trong gió lạnh, những đóa hoa lửa bắn ra từ những ngón tay chạm lên dây đàn.

“Liễu Sao nhi, muội quá yếu.”

Đúng vậy, nếu lúc đó nàng mạnh hơn một chút, phải chăng hắn sẽ không chết? Bây giờ nàng đã có được sức mạnh to lớn, nhưng đã không còn ai để nàng bảo vệ nữa.

Quay về đi, ta không mắng huynh, ta không nổi giận, ta sẽ nghe lời huynh.

Dù huynh thích tìm ai đi nữa, ta cũng sẽ không tức giận.

Tiếng đàn dừng lại đột ngột, gió to sóng lớn, tiếng biển rít gào bao trùm tất cả.

Cô gái đã quen bị vứt bỏ, vẫn còn đau thương vì nguyên nhân xưa cũ. Nàng lại bị vứt bỏ rồi, nhưng khác biệt lần này là vì cái chết bất đắc dĩ chia cắt.

Ở phía xa xa, người khoác áo choàng đứng nhìn bóng dáng nhỏ bé kia.

Hắn khẽ vuốt chiếc nhẫn thủy tinh tím trên tay trái, một lúc lâu sau mới thở dài, nhớ lại cảnh tượng năm xưa khi rời xa cô bé, hắn mỉm cười: “Vẫn mau nước mắt như vậy.”

“Người áy náy sao?”

“Có lẽ có chút đỉnh.” Hắn khẽ cười: “Lam Sất, ngươi đừng nghĩ chủ nhân của ngươi xấu xa như thế.”

“Đây đã là hình tượng đẹp đẽ nhất của người rồi đấy.”

Đối diện với câu nói trào phúng, Nguyệt không hề quan tâm. Hắn trông như thuận chân bước tới một bước nhưng trong chớp mắt đã đi xa hơn mười trượng, đứng ở phía sau cô gái.

Không chờ hắn hiện thân, cô gái ở trước mặt đã ngừng khóc.

“Là ngươi!” Nàng đứng phắt dậy, xoay người chống nạnh mắng to: “Đừng tưởng là ta không thấy ngươi! Ra đây ngay cho ta! Ta ghét nhất có người đi theo ta!”

Liễu Sao quắc mắt trừng trừng, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ hung dữ.

Nguyệt theo bản năng lùi về sau một bước.

Hai người đứng đối diện, khoảng cách gần như thế, nhưng ánh mắt của nàng lại xuyên thấu qua hắn, nàng trút giận vào hư không: “Ta biết ngươi đang ở đây. Nếu không cút đi đừng trách ta không khách sáo, hừ!”

Nguyệt hoàn hồn lại, rụt tay vào trong áo choàng, không nhịn được thở dài.

“Chủ nhân, người không cần phải mất mặt như thế.”

“Chà, ta quên mất con bé không nhìn thấy ta.”

“Điều đó chứng minh cái gì?”

“Chứng minh sự áy náy của ta là dư thừa.” Nguyệt không hề do dự xoay người biến mất.

Khí tức quen thuộc tan biến, Liễu Sao biết hắn đã rời đi, trong tích tắc nàng hơi ngỡ ngàng, nhưng ngay lập tức nàng hừ mạnh một tiếng tỏ vẻ khinh thường.

Tuy không trông thấy người, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được hắn đã ở đây, muốn trêu đùa nàng sao? Phì!

Mới vừa rồi suýt chút nữa nàng lại hiện ma tướng, thật quá đáng sợ! Sức mạnh thần bí trong cơ thể có thể giúp tu vi tăng lên nhanh chóng, nhưng cũng kéo theo sự tăng trưởng của ma tính. Chờ đến lúc nàng không thể áp chế được ma tính, nàng sẽ giống bọn Vị Húc. Cho dù Lạc Ca chấp nhận nhưng nàng cũng không thể cứ dựa vào linh khí thiên tiên của hắn mãi được. Rốt cuộc nàng phải đi đâu tìm thanh dương khí không thuộc về trời đất đây? Tương lai của Ma tộc ở nơi đâu?

Đệ tử tuần biển của Thanh Hoa cung đang đi về hướng này, Liễu Sao biết rất rõ, nếu bây giờ gây ra chuyện gì, bọn họ sẽ trút tất cả mọi chuyện lên đầu Lạc Ca. Vì thế, nàng bĩu môi thu lại Xích Huyền cầm định quay về khách điếm.

“Liễu sư tỷ…” Tiếng gọi của Lạc Ninh văng vẳng trong làn gió biển.

Không thể ngờ được Lạc Ninh sẽ tìm nàng, lại còn tìm được đúng nơi này. Liễu Sao hơi tức giận lầm bầm, nàng nhanh chóng bay tới chỗ có tiếng gọi. Quả nhiên, Lạc Ninh đang giẫm trên thanh Lan Nhuy kiếm bay tầm thấp, Lạc Ninh đang lượn quanh dãy đá ngầm, nước biển bắn tung lên, đôi lúc sẽ bắn lên trên người nàng.

Liễu Sao không hề khách sáo trách mắng: “Gọi gì vậy! Ngươi còn sợ không dẫn thêm người ra đây nữa à!”

“Sư tỷ!” Lạc Ninh vẫy gọi nàng, ai ngờ trong chớp mắt, những giọt nước đang bắn lên không trung như chợt sống dậy, chúng ngưng tụ lại thành một sợi dây nước trong suốt giữa không trung, phóng thẳng tới thắt lưng Lạc Ninh.

Liễu Sao hoảng sợ hét lên: “Đừng tới đây! Nhanh! Mau chạy đi!”

Tuy Lạc Ninh không rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng rất thông minh lập tức đổi hướng chạy. Tuy nhiên, tu vi của nàng quả thật quá kém, tốc độ bay hoàn toàn không theo kịp phản ứng chuyển hướng, nàng sắp bị sợi dây thừng nước cuốn lấy.

“Là Ký Thủy tộc!” Đã tình gặp qua tình cảnh tương tự, Liễu Sao rất căng thẳng. Không hề suy nghĩ, nàng lập tức ngưng tụ ma lực toàn thân đánh một chưởng vào sợi dây nước kia.

Sợi dây thừng bị ma lực chấn động trượt sang cánh tay của Lạc Ninh.

Liễu Sao nhân thời cơ chạy đến bên Lạc Ninh: “Đã bảo ngươi đừng chạy lung tung! Ngươi làm ta tức chết mà!”

Không chờ nàng mắng xong, nước biển đột ngột bắn thẳng lên, đập thẳng vào dãy đá ngầm, bao bọc toàn bộ lớp lớp đá ngầm! Yêu vương áo trắng đạp trên đầu ngọn sóng, đai lưng màu bạc phất phơ trong gió, phong thái xuất trần, uy nghi.

“A Phù Quân!” Liễu Sao nhận ra hắn, nàng biết lần này gay to.

Lúc trước đã nhờ Kha Na điều đình, Ký Thủy tộc không còn bám lấy nàng nữa, tại sao A Phù Quân lại đột ngột ra tay với nàng?

Không cần nàng lên tiếng, Lạc Ninh đã xoay người ngự kiếm chạy trốn. Lạc Ninh rất thông minh, nàng không hề chạy về hướng Thanh Hoa cung mà định chạy lên bờ trước, nàng muốn rời khỏi phạm vi công kích của Ký Thủy tộc. Thật ra mọi hành động của Lạc Ninh đều rất cẩn thận, nơi này vốn ở gần Thanh Hoa cung, đệ tử tuần biển lại đông, cho nên Lạc Ninh mới dám ra đây, không ngờ lại gặp phải chuyện này. Đây cũng là vì nàng hiếm khi rời khỏi tiên giới, nên rất thiếu kinh nghiệm, hơn nữa biển vốn là nơi sinh sống của Ký Thủy tộc, thật sự rất khó đề phòng.

Liễu Sao thấy thế mừng thầm, nàng của bây giờ đã hơn hẳn ngày xưa, chỉ cần Lạc Ninh trốn thoát an toàn, tự nàng thoát thân cũng không phải việc gì khó.

A Phù Quân khoanh tay đứng trên mặt nước, không hề có động tác gì khác.

Khi sắp trông thấy Lạc Ninh chạy lên bờ, đột nhiên trong dãy đá ngầm ùn ùn kéo ra một bức tường xanh xù xì rậm rạp, trên tường mọc ra rất nhiều xúc tua. Lạc Ninh tránh không kịp bị xúc tua trói lại.

Không ổn, Đài lão cũng đến rồi! Liễu Sao đã chạy sang hướng khác được mấy trượng, trông thấy tình cảnh đó nàng tức tối mắng “Lão yêu chết tiệt”, Liễu Sao đành phải dừng lại, nâng tay ở giữa không trung tung ra một chưởng, một luồng sáng đỏ rực bay thẳng ra hóa thành lưỡi dao thật dài không hề khách sáo chặt đứt đám rêu xanh.

Lạc Ninh rơi xuống, Lan Nhuy kiếm bay tới đúng lúc đón lấy nàng. Không cho nàng cơ hội bỏ chạy, một quả bóng nước trong suốt bay ra bọc lấy cả người lẫn kiếm, rồi bong bóng nước chậm rãi bay về phía A Phù Quân.

Lòng Liễu Sao nóng như lửa đốt, nàng vội bay qua muốn đập vỡ bóng nước cướp người, nhưng vừa ra tay đã bị bắn ngược về. Nước là vật chí nhu trên thế gian, nó lấy nhu thắng cương hóa giải hoàn toàn sức mạnh của nàng.

Ánh mắt khẽ lay động, mũi chân A Phù Quân khẽ nhích, y cũng di động tới.

Quả bóng nước có thể hóa giải ngoại lực và cũng gián tiếp bảo vệ Lạc Ninh ở bên trong. Liễu Sao vứt bỏ ý định phá vỡ nó, dốc hết sức cản trở đường đi của nó, tạo nên tình thế tranh giành với A Phù Quân.

Ký Thủy tộc từng là tộc mạnh nhất trong yêu giới, cho dù biết họ có nhược điểm, nhưng không phải ai cũng có đủ năng lực đối phó. A Phù Quân đã chuẩn bị trước mà đến, chỗ này lại là bờ biển, y đã giành hẳn ưu thế địa lợi. Tuy tu vi của Liễu Sao đã tiến bộ rất xa, nhưng vẫn không thể đấu lại, quả bóng nước mang theo Lạc Ninh bay tới hướng đối diện.

Lạc Ninh tuyệt đối không thể xảy ra chuyện được!

Động tĩnh lớn thế này mà vẫn chưa tác động gì đến đệ tử Thanh Hoa, Liễu Sao biết A Phù Quân đã thiết lập kết giới. Tức khắc nàng kết hai tay lại với nhau, vận hết mười thành ma công, trong phút chốc đôi mắt hạnh đỏ rực, ba mảnh ma văn trên mày phải cũng tỏa ra ánh sáng đỏ như máu, hiển hiện ra ma tướng vừa kỳ dị vừa xinh đẹp!

Ma lực vẫn chưa phá vỡ được kết giới trên đầu.

Nàng đoán tu vi đối phương cao hơn cả nàng. Liễu Sao chuyển hướng khác, nạp trọc khí cuồn cuộn vào cơ thể, những con sóng trên mặt biển cuộn trào thành lốc xoáy.

“Ranh giới Phong nhứ!”

Tích tụ đã đủ sức mạnh, Liễu Sao vung tay phải lên rồi chụp xuống.

Đây là thức thứ hai trong võ điển Tơ liễu sát mà Ma thần ban cho. Những sợi ma nhứ nhấp nhô theo luồng sóng khí, tựa như bị gió cuốn bay, tạo thành một bức tường khí. Bức tường khí cuồn cuộn mở rộng ra, áp lực cực lớn kéo tất cả nước biển trên bờ lùi về biển, lượng nước giảm xuống lộ ra dãy đá ngầm đen xù xì.

Vì thiếu nước, quả bong bóng trở nên mỏng manh, cuối cũng bóng nước vỡ tanh thành vô số mảnh nhỏ rồi biến mất!

Liễu Sao lập tức xông lên trước cướp lấy Lạc Ninh, cùng lúc đó bức tường phong nhứ bắt đầu tản ra, từng sợi ma nhứ hóa thành sợi nước mảnh tấn công A Phù Quân.

A Phù Quân hơi bất ngờ “Ừm” một tiếng, y khẽ nhíu mày, nâng tay trái lên rồi khẽ bấm đốt ngón tay vung lên giữa không trung, đống sợi nước như đập vào một bình phong vô hình, tất cả biến thành hơi nước rồi tan đi.

Lúc trước nàng từng nhìn thấy cảnh y rời khỏi nước người lấp lem bụi đất, theo bản năng nàng đã xem thường y. Bây giờ sát chiêu bị phá quá dễ dàng, Liễu Sao hoảng loạn, lúc này nàng mới biết yêu vương ký thủy vốn chưa dốc toàn lực. Người khác mà có tu vi như y, có lẽ đã vang danh lục giới từ lâu, việc này đủ thấy Diệu Âm tộc Ký Thủy bị nước hạn chế nghiêm trọng đến mức nào.

“Sư tỷ, tỷ…” Lạc Ninh kinh hoàng.

Liễu Sao biết Lạc Ninh bị ma tướng của mình dọa sợ, nàng mất kiên nhẫn la: “Gọi gì nữa, không biết ta là ma à!”

“Ai da!” Lạc Ninh khẽ kêu.

Chỉ nói có hai câu mà A Phù Quân đã lướt đến sát bên vươn tay tóm Lạc Ninh.

Vừa rồi vì muốn cứu người, nên Liễu Sao không hề chừa đường lui, nàng hoàn toàn không ngờ y có tu vi cao như thế, nàng theo bản năng kéo Lạc Ninh ra sau lưng.

Ma lực chưa kịp hồi phục, thời khắc này là kẽ hở nguy hiểm nhất.

Cô gái ích kỷ, lần đầu tiên liều mạng bảo vệ người khác.

Lạc Ninh mà gặp chuyện bất trắc, Lạc Ca sẽ nghĩ mình thế nào đây? Không phải nàng cao thượng hy sinh như đệ tử Tiên môn, mà là không muốn khiến người cuối cùng còn quan tâm đến mình thất vọng, nàng không muốn lại mất đi nữa.

Dường như A Phù Quân đã sớm đoán nàng sẽ làm thế, y chộp lấy gáy của nàng, chỉ cần mạnh tay một chút sẽ đẩy nàng vào chỗ chết.

Trán Liễu Sao toát mồ hôi lạnh, nàng hét lên: “Đi nhanh đi!”

Lạc Ninh vẫn chưa bị thương, nàng hơi do dự, nhưng vẫn nghe lời ngự kiếm chạy về hướng làng chài.

A Phù Quân không đuổi theo, xem ra y không biết thân phận của Lạc Ninh. Liễu Sao thầm thở phào nhẹ nhõm, thân phận Lạc Ninh rất đặc biệt dù rơi vào tay thế lực nào cũng rất phiền phức. Thanh Hoa cung chắc đã phát hiện ra ma khí, Lạc Ca sẽ đến nhanh thôi. Còn phần nàng, tốt xấu gì thì Kha Na cũng có giao tình với Yêu quân áo trắng, cơ hội sống sót cũng khá lớn.

Nhưng Lạc Ninh vẫn chưa kịp chạy xa đã bị cản lại bởi một gốc rêu xanh to bay lên từ dưới nước lên.

Đài lão xuất hiện trên ngọn rêu xanh: “Con bé này đã nhìn thấy chúng ta, nếu để nó về báo cho Lạc Ca, Yêu Khuyết sẽ gặp phiền phức.”

“Ngươi đám động vào con bé xem!” Liễu Sao bất chấp mọi thứ bắt đầu giãy dụa.

A Phù Quân đâu để nàng vào mắt, y vươn tay khẽ co bàn tay lại, Liễu Sao bị trói ngột ngạt đến mức mặt đỏ bừng.

Đài Lão “Ủa” một tiếng: “Nghe đồn Tiên môn bắt nhốt ngươi, ngươi lại còn che chở cho chúng, con bé này là ai?”

“Ngươi không cần biết nó là ai!” Liễu Sao vẫn cứng miệng.

A Phù Quân lên tiếng: “Là muội muội của Lạc Ca!”

Thế mà y lại nhận ra thân phận của Lạc Ninh! Liễu Sao hoảng hốt, cuống quýt bảo: “Người đừng nói bậy! Con bé không phải…”

“Không sao đâu, sư tỷ!” Đáng ngạc nhiên là Lạc Ninh lại rất bình tĩnh, cắt lời nàng: “Hóa ra là Vô Tích Yêu Khuyết, ta đã từng nghe ca ca kể từ rất lâu, dưới trướng yêu quân có ba mươi hai yêu tướng, hiện nay Đài lão đang đứng đầu. Mà ngoại trừ Yêu quân, người có tu vi bậc này trong Ký Thủy tộc chỉ có A Phù Quân mà thôi. Nghe nói Yêu quân là người rất sáng suốt, nếu có thể đến Yêu Khuyết làm khách, ta thấy rất vinh hạnh.”

A Phù Quân hơi ngạc nhiên liếc nhìn nàng.

Đài lão bật cười: “Con bé nhà ngươi tu hành chẳng ra gì, nhưng lại thật thông minh, không tệ đâu, lão phu thích! Không hổ là muội muội của Lạc Ca, ha ha ha!”

Ai lại muốn đến yêu giới làm khách chứ, đồ ngốc! Liễu Sao tức giận thầm mắng trong lòng.

“Thật không uổng công đến đây mà! Không thể ngờ lại có thu hoạch lớn như vậy.” Đài lão cười nói với A Phù Quân: “Lạc Ca cản trở đại nghiệp của chủ quân, muội muội của hắn rơi vào tay chúng ta, để xem xem hắn còn dám cản trở không!” Đài lão vẫn còn oán hận chuyện Bách Yêu Lăng, Lạc Ca lệnh cho Tiên môn bảo vệ con đường vào yêu giới, cản trở viện quân của ma cung tiến vào, bởi vậy Yêu quân áo trắng vẫn chưa hoàn thành được đại nghiệp.

Bọn họ muốn uy hiếp Lạc Ca! Lòng Liễu Sao nặng trĩu, thế nhưng vào thời khắc mấu chốt sức mạnh thần bí trong cơ thể lại không hề có chút động tĩnh, nàng hoàn toàn bất lực.

Lạc Ninh ngồi khoanh chân trên Lan Nhuy kiếm, dáng vẻ không hề nôn nóng, Lạc Ninh lắc đầu ra hiệu Liễu Sao đừng nhúc nhích.

Con bé này thì biết cái gì! Liễu Sao tức tối, cô “công chúa” này chưa bao giờ rời khỏi tiên giới, đâu có biết sự lợi hại bên ngoài.

A Phù Quân không hề phản đối đề nghị của Đài lão, y lướt mắt nhìn Lạc Ninh, rồi nhìn về phía dãy đá ngầm xa xa: “Mang về Yêu Khuyết hết.”

Vừa dứt lời, Liễu Sao bỗng cảm giấy cơ thể tê tê, khí mạch bị khống chế, ma lực bị phong ấn.

Trước khi đệ tử Thanh Hoa cung đến, A Phù Quân và Đài lão đã mang theo hai cô gái chìm vào trong biển.

Một bóng người cao gầy khoanh tay đứng trên dãy đá ngầm, đôi mắt âm trầm lạnh lẽo lấp lóe ánh sáng nghi ngờ trong bóng đêm, đó chính là Lư Sênh.

Hết chương 36

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.