Bổn Tiểu Thư Bảo Kê Cho Tổng Tài

Chương 29: Hứa Vy Vy Không Phải





Trong khi đó, Hứa Vy Vy lại đang ra sức nài nỉ trước mặt Phong Lăng Dạ, thiếu điều muốn quỳ xuống trước mặt hắn mà cầu xin, “Xin anh đó Lăng Dạ, mau lên đi, chúng ta là người một nhà mà, Hứa thị cũng sẽ là của anh mà!”
Phong Lăng Dạ cắn răng, đáp: “Tôi không có hứng.”
Đây là tiệc kỉ niệm cuối năm của Hứa thị, Phong Lăng Dạ được mời đến cùng lắm là với tư cách một trong những người có sức ảnh hưởng trên thương trường mà thôi, hắn cũng tự cảm thấy mình chẳng có tư cách gì đứng lên phát biểu mở đầu buổi tiệc.

Phong Lăng Dạ dùng đầu gối để nghĩ cũng biết những chuyện này là do Hứa Vy Vy sắp xếp, nhưng cô ta lại chẳng hề biết mình đang bôi tro trát trấu vào mặt hắn.
Có thể người khác nghĩ rằng hắn chẳng liên quan gì đến Hứa thị mà lại được phát biểu đầu tiên như vậy hẳn là rất ngầu, vị thế của hắn cũng sẽ được nâng cao một chút trong mắt những cổ đông và đối tác của Hứa thị với cái danh là hôn phu của Hứa Vy Vy, nhưng đối với hắn, chỉ đứng cùng một chỗ với Hứa Vy Vy đã đủ khiến hắn cảm thấy mất mặt rồi.
Mà, rõ ràng là ban đầu hắn chủ động đến Hứa thị tìm Hứa Vy Vy trước, chỉ vì một cái họ Hứa của cô ta có gì đó làm hắn phải tìm đến.

Nhưng đáng tiếc, hiện tại hắn muốn cắt đứt cái đuôi này e rằng rất khó.
Mà cô ta thì vẫn còn đang nài nỉ hắn, “Mau lên nào Lăng Dạ, mọi người đều đang đợi kìa.


Chúng ta đi thôi.”
Những ánh mắt xung quanh cứ luôn nhìn chằm chằm vào Phong Lăng Dạ, dường như đã bắt đầu có người tự hỏi sao hắn lại không lên, khiến Hứa Vy Vy cực kì suốt ruột.

Cô ta không muốn Phong Lăng Dạ mất mặt, lại càng không muốn chính mình mất mặt, liền chủ động khoác tay Phong Lăng Dạ định kéo hắn lên.
Nhưng chẳng thể ngờ được, Phong Lăng Dạ trước mặt bao nhiêu người lại tàn nhẫn hất tay Hứa Vy Vy ra.

Ánh mắt hắn như con dao găm lạnh lẽo găm vào Hứa Vy Vy, hắn thấp giọng nói: “Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, đừng có động vào tôi.”
Mắt thấy những người có mặt trong bữa tiệc đều đang nhìn mình, không lên thì chẳng xong nổi, Phong Lăng Dạ khẽ thở dài mệt mỏi.

Hứa Vy Vy mất mặt cũng chẳng sao, nhưng hắn thì còn cần thể diện của mình, hắn không thể mất thể diện vì một người đàn bà như Hứa Vy Vy.
“Bỏ đi, đây là lần cuối đấy.” Phong Lăng Dạ nói, rồi hắn miễn cưỡng đứng dậy.

Hứa Vy Vy vui mừng phải biết, cô ta cũng nhanh chóng đứng dậy, cố làm ra vẻ thanh cao cho tương xứng với Phong Lăng Dạ rồi đi theo hắn.
Có cơ hội giới thiệu vị hôn phu toàn năng của mình cho tất cả mọi người cùng biết, Hứa Vy Vy đương nhiên sẽ tận dụng cơ hội tốt này.
Mộ Nhược Hoan luôn luôn để ý đến sân khấu, còn Hứa Vãn Tinh lại chỉ cắm mặt chơi điện thoại dưới gầm bàn.

Lúc này, Mộ Nhược Hoan vội vã lay người Hứa Vãn Tinh liên tục, mắt vẫn dán lên sân khấu, “Ôi trời! Vãn Tinh, nhìn kìa, Phong Lăng Dạ và Hứa Vy Vy lên rồi! Anh ta có bị thần kinh không vậy? Uổng công tớ còn nghĩ anh ta sẽ còn biết giữ liêm sỉ mà không lên.”
Hứa Vãn Tinh mắt không rời màn hình điện thoại, hai tay thao tác trên màn hình, nhanh chóng bắn chết một tổ đội đang định cướp vật phẩm của cô, rồi lại điều khiển nhân vật của mình đi nhặt đồ của họ.

Cô chép miệng, nói: “Bình tĩnh đi Nhược Hoan.


Cậu cũng phải biết anh ta là cái hạng gì thì mới ở bên cạnh Hứa Vy Vy được chứ.

Chỉ có thể nói là nồi nào úp vung nấy thôi.”
“Đúng là phí phạm cho cái gương mặt này, đẹp trai như vậy mà lại bị mù!” Mộ Nhược Hoan lay người Hứa Vãn Tinh, cưỡng ép bắt cô ngẩng đầu lên, “Cậu mau nhìn đi Vãn Tinh, em rể đẹp trai mắt mù của cậu đã lên sân khấu rồi kìa.”
“Ừ ừ được rồi mà...” Hứa Vãn Tinh điều khiển nhân vật trong trò chơi nấp vào một bụi cỏ, sau đó mới ngẩng đầu lên, ra vẻ như lơ đễnh nhìn lên sân khấu, “Vậy mà cậu còn bảo là không mê anh ta.

Để tớ xem là người đẹp trai đến mức nào mới khiến Nhược Hoan của tớ biến thành như vậy.”
Nhưng giây phút nhìn thấy người đàn ông đó, vẻ lơ đễnh trên mặt Hứa Vãn Tinh không còn giữ nổi nữa, mi mắt, đôi môi, làn da của Hứa Vãn Tinh đều run lên, đến mức cô đứng phắt dậy trong vô thức từ lúc nào.
Kiều Diễm len qua biển người, cuối cùng cũng tìm được Hứa Vãn Tinh, liền cười cười đểu cáng, “Ai da, tìm thấy cô rồi, cô gái bạo lực...”
Chưa dứt câu, Hứa Vãn Tinh đã lảo đảo rời đi.

Cô không để ý chút nào đến Kiều Diễm, hoàn toàn quên mất Mộ Nhược Hoan bên cạnh, hay nói cách khác, Hứa Vãn Tinh đã không còn tâm tư để ý những người đang ở bên cạnh nữa rồi.

Không gian của buổi lễ kỉ niệm có biết bao nhiêu ồn ào, bao nhiêu ánh sáng cũng không thể làm thức tỉnh thần trí của Hứa Vãn Tinh.
Trên sân khấu, Phong Lăng Dạ khẽ giật tay mình ra khỏi bàn tay Hứa Vy Vy đang bám víu lấy tay áo hắn, thấp giọng nhắc nhở: “Đã bảo cô tránh xa tôi ra, tôi chịu không nổi mùi nước hoa của cô.”
Hứa Vy Vy hơi xấu hổ, nhưng vẫn phải miễn cưỡng cười, “Đừng nói vậy mà, đây là mẫu nước hoa mới nhất đó, em phải nhờ bạn ở nước ngoài tới tận cửa hàng mới mua được.”
Phong Lăng Dạ không muốn đứng cạnh Hứa Vy Vy thêm nữa, tránh cho chính mình bị mùi nước hoa nồng nặc của cô ta ám vào người.

Hắn nói: “Để tôi lên một mình đi.” Nói rồi một mình hắn bước về phía cái bục, Hứa Vy Vy đành phải dừng lại đứng ở giữa sân khấu, làm nhiệm vụ của một cái bình hoa đi sau hắn cho thêm sinh động.
Thoát được Hứa Vy Vy, Phong Lăng Dạ dường như cuối cùng cũng có cảm giác được hít thở lại bầu không khí trong lành của cuộc đời này, mạnh mẽ hít sâu vào một hơi.


Hắn trước giờ không ghét mùi nước hoa của phụ nữ, hắn cho rằng đó là quyền làm đẹp của họ, nhưng hắn cực kỳ ghét những mùi hương nồng nặc, làm cho lá phổi của hắn như thể bị vật gì vô hình bít lại vậy.

Mà Hứa Vy Vy không hề biết điều này, cô ta cứ luôn cảm thấy dùng bao nhiêu nước hoa cũng không đủ, nhất định phải khiến bản thân mình thơm nức mũi người ta mới chịu được, và cũng vì để khiến Phong Lăng Dạ thích cô ta hơn một chút mà Hứa Vy Vy năm lần bảy lượt đổi đủ loại nước hoa, nhưng lại chỉ vì xức quá nhiều mà đều bị Phong Lăng Dạ ghét bỏ.
Nước hoa gì chứ! Đối với hắn thì thứ mùi dễ chịu nhất trên đời này vẫn là mùi hương hoa quả, vừa tự nhiên lại vừa dễ ngủ.
Giống như mùi hương hoa đào nhàn nhạt rất tự nhiên trên cơ thể của...
Một cô gái.
Mà cô gái đó, cho dù hắn có cố gắng đến thế nào cũng không thể nhớ ra được, mỗi lần cố gắng nhớ đến gương mặt cô gái đó, đầu hắn lại đau như búa bổ, di chứng của vụ tai nạn hắn gặp phải sáu năm trước cứ thế mà phát tác khiến hắn đau đớn không thôi.
Những gì liên quan đến cô gái đó chỉ còn đọng lại trong kí ức của hắn một chữ “Hứa”.
Vì vậy mà Phong Lăng Dạ từng có ý đồ lật tung cả đất nước này lên, điều tra hết một lượt những người họ Hứa.

Thế nhưng, có rất nhiều việc đã cản hắn lại.

Hắn cũng chỉ còn biết một cô gái họ Hứa rất nổi tiếng trong thành phố A, đó là Hứa Vy Vy, hắn cũng tự nhiên mặc định Hứa Vy Vy có lẽ chính là người mà hắn đang tìm kiếm.
Nhưng càng ngày Phong Lăng Dạ càng mất đi niềm tin, dần dần, cảm giác bài xích Hứa Vy Vy ngày càng rõ ràng khiến hắn không còn chắc chắn rằng Hứa Vy Vy là người con gái đó nữa.
Bất chợt, bên cạnh Phong Lăng Dạ xuất hiện một dáng người..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.