Bổn Tiểu Thư Bảo Kê Cho Tổng Tài

Chương 41: Cô Sợ Hãi Cái Gì





Trước khi đâm xe.
Phong Lăng Dạ lái xe với tốc độ ổn định trên đường lớn.

Ở vùng ngoại ô này vào buổi tối, hắn cũng không thể tuỳ tiện phóng nhanh vượt ẩu được, gây ra tai nạn thì chỉ khổ chính mình.

Hắn vừa mới có một cuộc họp với đối tác ở một nhà hàng gần đây nên giờ này mới đang trên đường trở về, không có dư sức để giải quyết thêm một vấn đề nữa đâu.
Mà, người tính không bằng người khác tính.

Cho dù Phong Lăng Dạ không lái nhanh, đèn xe bật đầy đủ, thì vẫn có người như thể phát điên mà lao ra trước đầu xe hắn.

Chưa kịp định hình được người điên này là ai, Phong Lăng Dạ lập tức đánh tay lái.


Kĩ thuật lái xe của hắn khá tốt, xe lượn một vòng, sượt qua người kia rồi lao thẳng vào gốc cây ngay phía sau.
Phong Lăng Dạ thắt dây an toàn đầy đủ, vì vậy hắn cũng chẳng sao hết, chỉ hơi choáng đầu một chút.

Tránh được người kia rồi, Phong Lăng Dạ mệt mỏi thả lỏng người, nhắm mắt lại nghỉ ngơi trong chốc lát.
Mà cái người gây tai nạn kia còn không định chạy trốn, tiếng bước chân rõ ràng đang chạy về phía xe của hắn.

Sau đó, Phong Lăng Dạ nghe thấy rõ ràng tiếng của Hứa Vãn Tinh vang bên tai hắn: “Phong Lăng Dạ! Này, anh không sao chứ, Phong Lăng Dạ!”
Bởi vì giọng nói của Hứa Vãn Tinh quá mức gấp gáp, trong giọng nói ngập tràn lo lắng, mà Phong Lăng Dạ lại chưa từng thấy một mặt này của Hứa Vãn Tinh, hắn đột nhiên lại nảy ra ý muốn trêu chọc cô một chút.

Vì vậy, Phong Lăng Dạ vẫn tiếp tục nhắm nghiền mắt, không trả lời cô.
Nhưng hình như Hứa Vãn Tinh sắp phát điên rồi.

Cô liên tục gọi tên hắn, đập cửa sổ xe hắn điên cuồng.

Phong Lăng Dạ hơi lo lắng nếu như hắn còn đùa với cô nữa, Hứa Vãn Tinh thực sự sẽ phá nát cửa sổ xe của hắn luôn.
Sau khi Phong Lăng Dạ chọn tỉnh lại, Hứa Vãn Tinh sững người trong một chốc, sau đó đột nhiên cao giọng quát lên với hắn: “Có thể tùy tiện đùa chuyện này được hả?”
Phong Lăng Dạ nhướng mày khó hiểu.

Hứa Vãn Tinh cắn răng nói: “Đối với anh thì vừa rồi chỉ là đùa giỡn thôi, nhưng anh có nghĩ tới cảm nhận của người khác hay không? Anh có biết lúc anh bị đụng xe, tôi đã sợ hãi đến mức nào không?”
Phong Lăng Dạ nhìn cô chằm chằm, không những không chột dạ mà còn hỏi vặn lại: “Vậy còn cô? Nửa đêm đường phố tối tăm đột nhiên lại lao ra trước xe người khác, có nghĩ đến cảm nhận của người lái xe hay không?”
Đến lượt Hứa Vãn Tinh nghẹn họng rồi, cô không có lý lẽ gì để bao biện cho cái sai này của cô.

Phong Lăng Dạ cũng không tiếp tục làm khó Hứa Vãn Tinh, hắn lại hỏi: “Cô vừa mới nói là cô sợ hãi? Cô sợ cái gì chứ?”
Đúng rồi, Hứa Vãn Tinh sợ cái gì chứ? Giữa cô và Phong Lăng Dạ chẳng còn quan hệ mật thiết gì nữa rồi, hắn bị tai nạn chết thì có sao? Hắn sớm muộn cũng đứng về phía Hứa Vy Vy mà đối địch với cô, để hắn biến mất sớm một chút thì có sao?
Hứa Vãn Tinh mím môi không trả lời, quay phắt người rời đi.

Nhưng hiển nhiên Phong Lăng Dạ sẽ không để cô đi dễ dàng như vậy, “Này, chờ đã!”
Hứa Vãn Tinh không dừng lại, Phong Lăng Dạ bèn mở cửa xe, bước thật nhanh đuổi theo cô, kéo tay cô giữ cô lại, chính hắn cũng cao giọng lên lúc nào không hay, nghe ra một chút gấp gáp, “Chờ đã! Cô vẫn chưa trả lời tôi!”
Từ lúc gặp mặt nhau đến giờ, Hứa Vãn Tinh cứ luôn để lại trong đầu hắn những câu hỏi không thể tìm được lời giải đáp.

Cô luôn khiến Phong Lăng Dạ cảm thấy mình đã quên mất điều gì đó, quên mất câu trả lời, mà khi hắn hỏi lại cô, Hứa Vãn Tinh luôn phớt lờ hắn, không cho hắn câu trả lời.

Hiện giờ cũng vậy, Hứa Vãn Tinh để lại cho hắn một câu hỏi, nhưng lại rời đi mà không cho hắn câu trả lời.
Đừng hòng hắn để cho chuyện này xảy ra thêm lần nữa!
“Tôi không muốn nói chuyện với người ích kỷ như anh! Tránh ra!” Hứa Vãn Tinh giật lại tay mình.
Phong Lăng Dạ cũng không giữ tay cô nữa, nhưng vẫn không từ bỏ ý định của mình, “Ban đầu là ai tự dưng lao ra chặn xe tôi? Cô nói thế là có ý gì? Phải rồi, cô không bắt taxi được, mới chặn xe tôi muốn đi về nội thành phải không? Nhưng nếu cô không chịu nói lý thì cô cứ việc ở chỗ này từ từ mà đợi, đến sáng mai sẽ có xe cho cô đi nhờ.”
“Tôi.

Ghét.

Anh.” Hứa Vãn Tinh dường như nhẫn nhịn lời này trong lòng đã lâu, sau khi thốt được ra ba chữ này, Hứa Vãn Tinh lại càng nói lớn hơn, “TÔI GHÉT ANH!”
“Cô...”
Nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Phong Lăng Dạ, Hứa Vãn Tinh cho rằng mình sắp bị hắn đánh chết ngay tại chỗ rồi.

Nhưng được thôi, đánh thì đánh, hắn muốn đánh bao nhiêu thì đánh, dù sao vừa rồi Hứa Vãn Tinh cũng suýt nữa giết hắn.

Nghĩ đến đây, Hứa Vãn Tinh nhắm tịt mắt lại.
Nhưng vài cái tát, vài cú đấm trong tưởng tượng không hề hạ xuống trên người hứa Vãn Tinh.

Trái lại, cả cơ thể cô bỗng chốc được nâng bổng lên, và khi Hứa Vãn Tinh mở mắt ra, cô đã bị Phong Lăng Dạ ôm chặt lấy cả cơ thể bế bổng lên như bế công chúa.
Cả khuôn mặt trắng nõn của Hứa Vãn Tinh đỏ ửng lên như cà chua chín.


Lần đầu tiên trong cuộc đời, Hứa Vãn Tinh bị người ta bế lên như vậy, chưa từng có ai làm như vậy với cô, nhất thời cô cũng không biết nên làm sao với Phong Lăng Dạ nữa, chỉ biết hét toáng lên: “Bỏ tôi ra! Não anh có vấn đề gì à?”
Phong Lăng Dạ điềm nhiên đáp: “Chẳng phải cô muốn về thành phố sao? Tôi đưa cô về.”
Nói rồi Phong Lăng Dạ xoay người, tiếp tục bế Hứa Vãn Tinh quay lại xe.

Hứa Vãn Tinh không thể chấp nhận được việc mình bị hắn kiểm soát như vậy, cô lại càng giãy giụa gào thét: “Anh có hiểu tôi nói cái gì không đấy? Anh thật sự rất đáng ghét!”
Nhưng Phong Lăng Dạ chẳng tỏ vẻ gì, hắn mở cửa xe, thô bạo quăng cô vào như quăng bịch rác, nói: “Thắt dây an toàn vào.

Lát nữa có thể sẽ có thêm vài kẻ điên chặn xe tôi như cô đấy.”
Hứa Vãn Tinh hừ một tiếng, trên mặt vẫn chưa hết đỏ, chỉ biết lúng túng thắt dây an toàn.
Ít nhất thì Phong Lăng Dạ cũng không quá làm khó cô, vẫn còn biết để cô ngồi ghế sau chứ không phải ghế phó lái.
Nói ra thì, đây hình như là lần thứ hai Hứa Vãn Tinh ngồi trên xe của Phong Lăng Dạ, để hắn cầm lái.

Lần thứ nhất là khi hai người bị kẻ xấu rượt đuổi, và cũng là lần đó, Phong Lăng Dạ chọn hi sinh để bảo vệ cô, từ đó cũng mất tích.

Cho đến tận bây giờ gặp lại, Phong Lăng Dạ lại hoàn toàn quên mất Hứa Vãn Tinh là ai rồi.
Nghĩ vậy làm tâm trạng của Hứa Vãn Tinh bỗng chốc căng thẳng hơn.
Phong Lăng Dạ vòng qua đầu xe, thấy nó chỉ bị móp méo một chút, không có vấn đề gì nghiêm trọng, hắn mới trở lại ghế lái, liếc mắt nhìn Hứa Vãn Tinh ngồi ở ghế sau qua gương chiếu hậu, nói: “Bình tĩnh lại và ngồi yên đi, nếu cô còn không chịu hiểu lý lẽ thì tôi sẽ chở cô đến bãi rác rồi vứt cô xuống đấy.”
Hứa Vãn Tinh hừ một tiếng, quyết định không để ý đến hắn ta nữa, muốn làm gì thì cứ làm đi.
Thế cho nên, suốt một quãng đường dài, một người thì hậm hực nhìn ra ngoài cửa sổ, một người thì chăm chăm nhìn con đường trước mặt, không hề nói chuyện với nhau câu nào..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.