Bổn Tiểu Thư Bảo Kê Cho Tổng Tài

Chương 44: Em Yêu!





“Sao thế Vy Vy?” Hứa Chấn Hiên vỗ vào lưng cô ta, cười hỏi.
Hứa Vy Vy hồi thần, cao giọng hỏi: “Bố, chuyện này rốt cuộc là sao đây? Chúng ta thật sự giao hết công ty và tài sản của bác cho Hứa Vãn Tinh thật sao?” Hơn nữa vừa rồi trông thấy bộ dạng thản nhiên của Hứa Vãn Tinh mời Hứa Thừa Phong đi ăn, Hứa Vy Vy lại càng lo lắng hơn nữa.
“Bình tĩnh đi, chẳng lẽ con không hiểu nội dung di chúc sao?” Hứa Chấn Hiên nói.
“Nội dung gì chứ? Chẳng phải cô ta muốn lấy được quyền thừa kế công ty thì chỉ cần kết hôn thôi sao? Như vậy thì cô ta tùy tiện lấy bừa một người là có thể chân chính lấy được hết khối tài sản kếch xù đó, sau hai năm cô ta liền ly hôn là được rồi.

Như vậy không phải nhà chúng ta sẽ mất hết hay sao?”
“Trọng điểm là ở chỗ kết hôn đấy.

Vy Vy à, con đã gặp hai đứa bé Nhan Nhan và Thần Thần chưa?” Hứa Chấn Hiên cảm thấy đứa con gái của mình đúng là ngu ngốc hết sức, nếu cô ta có được một phần thông minh như Hứa Vãn Tinh thì tốt rồi.
“Á? Hai đứa quỷ con đó hả? Trước đó chúng còn dám bắt nạt con, làm con bẽ mặt trước mặt Lăng Dạ!” Nhắc đến hai đứa trẻ này, Hứa Vy Vy chỉ có một mong ước là có thể đem quăng chúng vào bãi rác để chúng vĩnh viễn không thể cậy mình là trẻ con muốn nói gì cũng được mà dùng cái miệng đó gây tổn hại gì đến cô ta nữa.

Một lần bẽ mặt đã là quá đủ rồi.
“Ồ? Vậy chẳng lẽ con không biết hai đứa đó là con của Hứa Vãn Tinh hay sao?” Hứa Chấn Hiên đúng là chịu thua đứa con gái này, nếu là ông ta thì sớm đã đi điều tra về chúng rồi.

Hứa Vy Vy giống như nghe thấy sét đánh ngang tay, bàn tay cô ta cuộn chặt thành nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Gì cơ? Chúng thực sự là con của Hứa Vãn Tinh? Chả trách...!Chả trách hai cái đứa đó lại vừa ác độc vừa dễ ghét như thế! Nhưng việc này thì có nghĩa lý gì? Chẳng lẽ Hứa Vãn Tinh đã kết hôn ở nước ngoài rồi? Thế thì nhà chúng ta tiêu chắc rồi!”
Hứa Chấn Hiên thở dài, nói: “Đừng lo lắng, bố đã điều tra rõ rồi.

Hứa Vãn Tinh đã tự mình thừa nhận bố của hai đứa nhỏ đó đã chết.

Con bé đó chưa kết hôn đã có hẳn hai đứa con, để ta xem có ai sẵn sàng lấy con bé đó nữa.

Còn nếu nó muốn thuê người kết hôn với nó, nó thuê bao nhiêu chúng ta thuê lại cao gấp đôi, gấp ba, còn sợ chúng ta thiếu tiền hơn nó sao? Cho nên, công ty này, và cả tài sản này nhất định sẽ thuộc về chúng ta.”
“Hoá ra là như thế! Nhưng còn bà nội thì sao?” Hứa Vy Vy có vẻ đã yên tâm hơn được một chút.
“Bà ấy đã sắp xuống lỗ rồi, mấy năm nay cũng không liên hệ gì với gia đình bên này, quản được nhiều thế sao?” Ngay cả mẹ ruột của mình, Hứa Chấn Hiên cũng không thèm để tâm, “Thay vì giao công ty cho một đứa khù khờ tốt nghiệp từ trường đại học vô danh ở Mỹ, bà ấy thà rằng để công ty cho bố.

Con bé kia dù thế nào cũng không có cửa đâu.”
Hứa Vy Vy bấy giờ mới an tâm hẳn.

Cô ta thầm cười nhạo Hứa Vãn Tinh thật đáng thương, ra nước ngoài một chuyến mà lại khiến bản thân ra nông nỗi này.
Sau này, Hứa thị, Phong thị, Phong Lăng Dạ, tất cả đều là của Hứa Vy Vy, còn Hứa Vãn Tinh? Chỉ có tay trắng mà thôi.
...--o0o--...
Hứa Vãn Tinh vốn muốn đưa Hứa Thừa Phong đi tới đủ nơi ăn đủ món ngon, nhưng Hứa Thừa Phong lại muốn đến chỗ khác theo ý mình, nói là trước đây cùng bạn bè tụ tập ăn uống ở chỗ đó, thức ăn rất ngon.

Hứa Vãn Tinh cũng tò mò chỗ đó như thế nào, bèn nghe theo cậu.
Nhà hàng X không có gì đặc biệt, thậm chí còn có phần nhỏ hơn những nhà hàng khác, điểm duy nhất khiến nó khác biệt với tất cả nhà hàng trong thành phố là cái tên X là một chữ X to tổ chảng làm biển hiệu của nhà hàng.

Hứa Vãn Tinh cũng chỉ có thể khâm phục sự sáng tạo của chủ nhà hàng này mà thôi.
“Chị, đồ ăn ở chỗ này ngon lắm đó, thế mà ít người biết đến nó lắm.”
Hứa Vãn Tinh gật đầu, đảo mắt một vòng quanh nhà hàng.


Nơi này khá vắng vẻ, vì thế, một mái đầu màu vàng chói mắt của người nào đó ngay lập tức đập thẳng vào mắt Hứa Vãn Tinh.
Hình như có chút quen quen.

Hứa Vãn Tinh nheo mắt lại nhìn.

Người kia vừa hay cũng ngẩng đầu lên, tầm mắt hai người chạm nhau, người kia ngay lập tức bèn cười tươi roi rói, ở giữa nhà hàng đang im lặng như tờ liền vẫy tay, hô to gọi nhỏ như kẻ điên: “Em yêu!”
Da đầu Hứa Vãn Tinh đột nhiên tê rần.

Hứa Thừa Phong cũng bị gã thu hút, vừa mới nhìn qua đã thấy Kiều Diễm vẫy tay nháy mắt về phía này, hét lên thêm lần nữa cực kỳ khoa trương, “Em yêu! Bên này này!”
“Sao lại là cậu ta nữa rồi?” Hứa Vãn Tinh lẩm bẩm, túm lấy tay Hứa Thừa Phong nhanh chóng rời đi, định bụng sẽ đặt luôn phòng VIP để khỏi phải nhìn thấy cái gã tóc vàng này nữa.
“Em yêu, đừng đi mà!” Kiều Diễm đáng thương gọi với lại, nhưng Hứa Vãn Tinh cứ cố tình làm như không nghe thấy.
Ai mà ngờ được Kiều Diễm lại bất chấp hình tượng lao đến túm chặt lấy tay cô, ra sức nài nỉ một cách bi thảm, “Em yêu, anh sai rồi! Em đừng đi có được không?”
Hứa Vãn Tinh điên tiết hất tay gã ra, quát lên: “Ai là em yêu của cậu! Cút ra cho tôi!”
Cô nàng xinh đẹp mới vừa rồi còn ngồi cùng Kiều Diễm không nhìn nổi nữa, nàng đứng phắt dậy, mắt rưng rưng ngấn lệ, “Kiều thiếu, thế này là thế nào?”
Hứa Vãn Tinh thầm nói toi rồi! Cô ra hiệu cho Kiều Diễm buông ra, nhưng tên này cứ như keo dính chuột bám dính lấy cô.
Cô nàng kia nghẹn ngào nói: “Tôi và anh đi xem mắt! Tôi còn tưởng anh...”
Kiều Diễm cười khẩy, vẻ mặt vô cùng đểu cáng, dang tay khoác lên vai Hứa Vãn Tinh, nói: “Tôi đi xem mắt với cô là do mẹ tôi sắp xếp, chứ thực ra tôi đã có bạn gái lâu rồi.

Đây là bạn gái của tôi, tôi rất yêu cô ấy.

Thế nên xin cô sau này đừng bám lấy tôi nữa, ngoài cô ấy ra tôi sẽ không yêu bất cứ ai khác.”
Nói rồi Kiều Diễm nhìn Hứa Vãn Tinh, dịu dàng nói, “Em yêu, em nghe anh giải thích đi.

Anh chỉ yêu mình em thôi.

Là do cô ta cứ bám lấy anh, anh không còn cách nào khác mới phải chấp nhận đi ăn cùng cô ta để nói rõ quan điểm.”

Tuy là nhìn Hứa Vãn Tinh mà nói, nhưng Hứa Vãn Tinh lại có cảm giác có những lời thực ra Kiều Diễm nói với một người khác chứ không phải là nói với cô, là một người nào đó ở trong mắt gã, chứ không phải là Hứa Vãn Tinh trước mặt.

Dù không có bằng chứng cụ thể, nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ thường rất nhạy bén, và Hứa Vãn Tinh cũng tin tưởng cảm giác của mình.

Bất đắc dĩ bị kéo vào chuyện này rồi, nếu như Kiều Diễm thực sự không có chút tình cảm nào với cô nàng xinh đẹp kia, thì cô cũng chỉ có thể giúp hắn diễn nốt màn kịch này mà thôi.
Im lặng, coi như ngầm đồng ý quan hệ giữa hai người họ trước mặt cô nàng kia, đây đã là giới hạn của cô rồi.
Đúng như dự đoán, cô nàng xinh đẹp bật khóc nức nở, cầm túi xách của mình rồi chạy đi.
Đợi cô nàng đỉ rồi, Kiều Diễm cuối cùng cũng thở phào, “Ôi trời, may là gặp được chị.

Tôi còn đang suy nghĩ nên làm sao để chuồn đi đây!”
Hứa Vãn Tinh dùng cùi chỏ thúc vào bụng Kiều Diễm, lớn giọng quát: “Thằng nhãi này! Dám lợi dụng bà đây à?”
Kiều Diễm ôm bụng, vội xua tay, “Chị đừng giận, là bất đắc dĩ thôi mà.

Với lại, lần trước tôi giúp chị, lần này chị lại giúp tôi, hai chúng ta giúp đỡ lẫn nhau không phải rất tốt sao? Dù gì cũng cảm ơn chị vừa rồi đã phối hợp!”
Hứa Vãn Tinh nghiến răng phun ra một câu: “Bệnh thần kinh!”
Cô quyết định kéo Hứa Thừa Phong đi chọn phòng VIP.

Kiều Diễm vội nói: “Này, đừng đi! Tôi mời chị ăn cơm coi như xin lỗi được không?”
Hứa Vãn Tinh sợ gã lại một tiếng “em yêu” hai tiếng cũng “em yêu” thêm lần nữa, liền nhanh chóng rời khỏi chỗ đó.
“Ha, bà chị này nóng tính ghê thật!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.