Bổn Tọa Thấy Trên Trời Có Con Chim Sắt Σ( ゜- ゜)

Chương 12: Ivan Claire



Chờ thêm một lát, một giáo viên ăn mặc chỉnh tề từ bên ngoài đi vào. Bằng phù hiệu xanh lam trên ngực, Đọa Thiên mới có thể đoán được thân phận người này. Giáo viên này bộ dạng bình thường, nếu lẫn vào đám đông, hẳn là tìm không ra. Bất quá, khí thế xung quanh người người này cũng không phải là bình thường. 


- Chào mọi người, tôi tên là Ivan Clare, là giáo viên môn Lý thuyết minh văn cho các bạn năm học này. Giới thiệu qua một chút, tôi năm nay 42 tuổi, là một Beta. Tuy không có khả năng thực sự vẽ ra minh văn, nhưng tôi mong trước khi các bạn ngồi đây thực sự vẽ ra được minh văn cao cấp, thì đừng ở trước mặt tôi meo meo chít chít. Nên nhớ, điểm môn này chiếm sáu mươi phần trăm điểm tổng kết của các bạn. Nếu muốn học thêm một năm, xin cứ tự nhiên làm theo ý muốn của mình. 


Ivan vừa vào đã bình thản cảnh cáo một tràng, khiến tất cả mọi người im như thóc. Ivan Clare là một cái tên vô cùng nổi tiếng toàn Liên minh vũ trụ. Với những đóng góp xuất sắc của mình cho giới minh văn, dù không hề động tay vẽ bất kì một minh văn nào, Ivan vẫn được toàn bộ giới minh văn sư kính nể từ lúc còn rất trẻ. Hơn nữa hiện tại, so với tuổi thọ trung bình là hai trăm bốn lăm tuổi, tuổi của Ivan thậm chí còn chưa tính là lớn, vậy mà thành tựu đã khiến cho thế nhân chói mắt. Hiện tại, được ngồi ở lớp của hắn, không ít người kích động tới đỏ mặt. 


Đọa Thiên hứng thú dò xét phàm nhân tên Ivan này. Theo như tư liệu tối hôm qua Khanh Phàm gửi cho hắn, cũng có nói tới vị này, thậm chí còn đặc biệt tỉ mỉ. Ivan Clare, mười lăm tuổi ở trong gia tộc được phát hiện có IQ cực cao, dùng thời gian một năm đọc toàn bộ sách về minh văn trong gia tộc. Khi đó mẫu phụ của Ivan là một thành viên trong đội nghiên cứu và phát triển minh văn, đã phát hiện ra y vậy mà hiểu được thấu triệt quy tắc thành lập cùng nguyên lý hoạt động của minh văn. Sau, đội nghiên cứu của mẫu phụ Ivan hầu như có được tiến triển là nhờ đóng góp của y. Ivan hai mươi tuổi thì công bố thành tựu của mình, nhận được tán dương của giới minh văn sư.


Người này hai mươi tuổi thành danh, từ năm hai mươi tới ba lăm liên tục có đóng góp to lớn cho kho tàng minh văn của đế quốc Colloral, khiến cho lực lượng quân sự của Colloral ngày càng hùng mạnh. Thậm chí cả quân nhân cũng kính nể một beta như y. Mà từ năm ba lăm tuổi, Ivan được học viện Hoàng gia chiêu mộ, trở thành giáo viên môn Lý thuyết minh văn nâng cao cho lớp Danh dự, đồng thời sở hữu một trụ sở nghiên cứu cỡ trung trong chính học viện khiến bao kẻ ước ao. 


Đọa Thiên nhẹ xoa ngón cái và ngón trỏ vào với nhau, mắt hơi híp lại. Có nên, hay là không? Một kẻ không có trọng lượng lắm trong chính phủ, lại càng không có địa vị trong Hiệp hội minh văn sư, vốn có trọng lượng trên bàn đàm phán. Bất quá chỉ là một kẻ được "người người kính trọng" mà thôi, không có quyền lực, vẫn là khó có thể ngóc đầu lên được. Thế nhưng... một kẻ nghiên cứu, và hiểu được thấu triệt nguyên lý cùng cấu tạo của minh văn, hắn cũng rất hiếu kì. Sưu hồn thuật tốn đại lượng linh lực, cũng sẽ để lại dấu vết. Thời đại mà pháp bảo theo dõi còn nhiều hơn ruồi, hắn sẽ không mạo hiểm. Xem ra, vẫn là nên tới một lần?


Tiết học đầu tiên, Ivan giảng giải từ những khái niệm cơ bản nhất, sau đó dẫn dắt dần tới những thứ cao cấp hơn, càng về sau, mọi người trong lớp, vốn nghĩ bản thân đã cao hơn người khác một bậc, kết quả nghe vẫn không hiểu gì, giống như lọt vào mây mù, căn bản là không thấu. Thấy ai nấy mặt bắt đầu có chút ngơ ra, có người lại nhíu mày, Ivan quả quyết dừng lại, nói ngày mai tiếp tục. Ai nấy đều thở ra, chỉ có Đọa Thiên có chút tiếc nuối. Hắn vui vẻ đóng sách lại, thầm nghĩ bản thân đi học quả không uổng phí. Bao nhiêu thứ trước nay hắn không hiểu, hiện tại hiện ra cực kì rõ ràng, giống như màn sương bao nhiêu lâu ngăn cản bước tiến của hắn, che mắt hắn, hiện tại đều hiện ra. Đọa Thiên hiện tại sâu sắc cảm nhận được lợi ích khi tới nơi này. Hắn đứng dậy, đi tới chỗ Ivan. 


- Vị bạn học này, còn có gì chưa hiểu sao?


Từ nãy trong lớp đã có nhiều người muốn tới gần Ivan gây ấn tượng với y, nhưng căn bản lại sợ khuôn mặt bất biến của y, mãi không dám tiếp cận. Mà Vân Khánh, lại trở thành người đầu tiên được Ivan đáp lại. 


- Đạo sư, em chỉ có một chỗ này không hiểu, thầy có thể giải thích một chút hay không?- Vân Khánh mỉm cười, chỉ vào chỗ trong sách mà chính mình không hiểu. 


Vì là buổi đầu tiên, Ivan kiên nhẫn nói lại một lần, lại đơn giản hóa không ít. Những người chưa rời đi xúm lại nghe, sau đó mới như bừng tỉnh đại ngộ mà thở ra. Ivan nhìn phản ứng của mọi người, liền hiểu được buổi sau nên làm như thế nào, đối với Vân Khánh cũng có ấn tượng tốt. 


Sau khi giảng bài, Ivan từ chối lời mời dùng cơm của mọi người, trở về muốn tiếp tục hạng mục nghiên cứu mà không hề để ý cái bóng dưới chân mình, so với người khác thì càng đậm hơn một chút. 


Ivan trở về sở nghiên cứu, vào phòng đặc biệt. Căn phòng này sử dụng dấu vân tay, quét võng mạc và mật khẩu chữ do chính Ivan đặt, y rất ít khi để bất kì kẻ nào tiến vào. Vừa vào bên trong, đèn toàn bộ đã sáng lên. Ivan đặt sách vở xuống, mặc áo choàng vào sau đó tiến tới bàn để đầy dụng cụ khắc minh văn lẫn cùng sách vở chuyên ngành còn đang mở. 


Ivan cầm quyển sổ ghi chép lên, lật lại hai trang đọc kĩ, sau đó mới dự định tiếp tục. Trên bàn bên cạnh các dụng cụ lẫn lộn có một siêu máy tính do học viện cấp, nhằm hỗ trợ công việc của Ivan. Y ngồi xuống, vừa đặt tay lên bàn phím đã thấy cổ bị một thứ lạnh ngắt mảnh như sợi tóc đặt lên. Vật kia ép vào da thịt rất nhẹ, nhưng Ivan vẫn cảm nhận được cơn đau bén nhọn. Chỉ cần phía sau khẽ động một cái, thứ sắc bén chết tiệt kia có thể lập tức cắt đứt cổ y như cắt đậu phụ. Ivan chắc chắn điều đó. 


- Ngươi là ai?- Ivan nắm chặt tay, không để chính mình đánh mất điềm tĩnh, sau đó hỏi. 


- Bổn tọa là chủ nhân tương lai của ngươi.


Đọa Thiên mỉm cười, để giọng nói chính mình quay về giống hệt như đời trước, sau đó mới lên tiếng. 


- Chủ nhân?- Ivan ngoài ý muốn hỏi lại. 


- Ivan Clare, thể lực cấp C+, tinh thần lực B-. Thực khó tin người như vậy lại trở thành kẻ được minh văn sư kính ngưỡng. Thế nhưng, kẻ đó hiện tại, dưới tay bổn tọa, bất quá chỉ cần một cái động tay nhỏ, sẽ lập tức chết.


Ivan mím môi. Nếu đối phương đã theo y một đường vào đây mà không kinh động hệ thống cảm ứng, nhất định cũng có thủ đoạn thoát ra. Tới khi đó, dù chính phủ có kéo bao nhiêu người tới thì có thể tìm được bằng chứng gì? Lúc đó, y căn bản đã chết rồi.


Trong phòng làm việc của Ivan có lắp đặt một hệ thống tra xét tối tân. Mỗi khi y đi cùng người khác sẽ phải nhập số lượng người cụ thể, thậm chí mang động vật tới cũng vậy. Bởi vì mỗi khi dò được số vật sống lệch với số đã nhập vào, thì ngoài Ivan, hệ thống sẽ tiến hành phun khí gây mê cực mạnh. 


Mà Đọa Thiên, tuy không biết điều này, nhưng để che giấu chính mình, hắn đã tự biến bản thân thành "vật chết" không có hơi thở, cũng không có nhiệt độ. Nên nhớ, bản thân hắn hiện tại đang dùng cơ thể của một hình nhân, mà hình nhân này thay đổi thế nào, chính là do Đọa Thiên điều khiển. Việc giả chết đối với hắn hiện tại còn dễ hơn việc ăn uống. 


Đọa Thiên im lặng một lát, sau đó nói tiếp.


- Ivan, ngươi có thấy khuất nhục không, có thấy hối hận không, có thấy cuộc đời bất công không? Ông trời cho ngươi khả năng thấu triệt minh văn như lòng bàn tay của mình, nhưng lại để ngươi sinh ra trong hình hài một Beta với tinh thần lực yếu tới đáng thương. Hiểu được thì thế nào, ngươi vĩnh viễn cũng không thể đụng tới minh văn, ngay cả một minh văn cấp thấp nhất cũng vẽ không nổi. Ivan, ngươi cam tâm sao?


Ta cam tâm sao? Ivan nhíu chặt mày. Ta đương nhiên không cam tâm. Thế nhưng không cam tâm là cái gì? Có thể ăn được sao? Có thể lấy ra khiến cho ta không chết đói, không bị gia tộc kia vứt bỏ sao? Không. Không thể. 


- Ivan, bổn tọa đã từng giống như ngươi. Đã từng nếm trải cảm giác thấu hiểu một vật tới tường tận, hiểu giống như nắm trong lòng bàn tay. Nhưng mỗi khi đưa tay ra, vật đó lại tiêu thất. Mỗi khi tưởng nắm được rồi, trong tay bổn tọa, lại chẳng có gì cả. Ivan, ngươi hiểu sao?


- Ngươi được minh văn sư kính ngưỡng vì đưa ra minh văn cấp cao, nhưng chúng có thực sự kính trọng ngươi không, có thực sự để ngươi vào mắt hay không, ngươi rõ nhất. Có phải hay không, đã nhiều lần ngươi cảm thấy bất lực vì khả năng của mình, cảm thấy bất lực vì quyền lợi mà bản thân không thể đạt tới. 


- Ivan, nói cho bổn tọa nghe, ngươi có muốn tự tay mình vẽ ra một cái minh văn, khiến cho toàn bộ minh văn sư sợ hãi ngươi, kính trọng ngươi, vĩnh viễn không ở trong bóng tối thầm chế nhạo ngươi nữa hay không? Ivan, trả lời bổn tọa. 


Đọa Thiên hạ thấp giọng. Chất giọng hắn trầm ấm, từ tính, mang theo một chút khàn khàn dụ hoặc, giống như giọng nói đầy cám dỗ của ác quỷ. Đôi môi hắn nhếch lên, tạo thành một nụ cười tà ác. Hai mắt Đọa Thiên cong cong, cong ngươi đỏ rực như máu, hiện lên khát khao mãnh liệt cùng với ham muốn như lửa nóng. 


- Ivan...- Một tiếng gọi đầy dụ dỗ, giống như một người cưng chiều gọi tình nhân của hắn ta. 


Ánh mắt Ivan đã bị thống khổ dằn vặt thay thế. Lòng bàn tay chảy ra từng giọt máu đỏ tươi, theo cổ tay nhỏ xuống. Ivan yên lặng một lát, sau đó mệt mỏi mở mắt ra. 


- Ta muốn. 


- Làm người phải biết đủ, Ivan. Ngươi có biết không?- Đọa Thiên chế giễu mỉm cười, hôn nhẹ lên vành tai Ivan. 


- Có người nào trên đời thực sự biết đủ?- Ivan cười khổ.- Mà ta, cũng chỉ là một con người. 


- Bổn tọa sẽ cho ngươi khả năng, nhưng tuổi thọ của ngươi sẽ bị rút ngắn, cũng sẽ đêm đêm thống khổ, ngươi chịu được sao?


- Không biết. Nhưng ta muốn có được khả năng kia. Ta không muốn bị bất kì kẻ nào khinh thường.- Ivan siết nắm đấm càng chặt. 


- Bổn tọa yêu cầu ngươi giao ra toàn bộ thành phẩm nghiên cứu, ngươi thấy đáng giá sao?- Đọa Thiên lại hỏi. 


- Nếu ngài cho ta thứ ta cần, ta hiển nhiên sẽ hồi báo.- Yếu đuối trong mắt Ivan biến mất, thay vào đó là sự kiên định.


- Ngoan lắm, bảo bối.- Đọa Thiên dời môi dọc xuống cần cổ trắng nõn của Ivan.- Bổn tọa hi vọng, ngươi vĩnh viễn ghi nhớ lời nói của mình, một khắc cũng không được quên. Ivan Nicolette Clare, lấy máu thịt làm đảm bảo, lấy linh hồn làm vật trao đổi, bổn tọa cùng ngươi tại đây thành lập khế ước. Một khi khế ước hoàn thành, bổn tọa sẽ trả tự do cho cả thể xác cùng linh hồn ngươi. 


Nói xong, Đọa Thiên mỉm cười dữ tợn, sau đó há miếng, cắn mạnh vào gốc cổ Ivan. Mùi máu tươi xộc lên mũi khiến cả người Đọa Thiên gào thét. Huyết Liên ăn máu thịt mà sống, mà hắn, được tạo thành từ Huyết Liên, lại có một cảm giác khó hiểu với máu thịt. 


Dòng máu ngọt lành vào trong miệng liền bị hấp thu, đồng thời linh lực qua miệng vết thương chảy vào thân thể Ivan, khiến y run lẩy bẩy, thân thể cũng dần có chút biến đổi. Một đồ án Huyết Liên phức tạp chậm rãi nở rộ ở cổ Ivan. Bông huyết liên đỏ rực như dòng máu đang không ngừng chảy ra, lan xuống tận đầu vai sau đó mới từ từ chìm vào trong làn da trong suốt của y. 


Đọa Thiên thấy đủ liền rời khỏi, sau đó lắc mình biến mất. 


Còn lại một mình, Ivan mặt tái nhợt ngồi trên ghế, cảm nhận tinh thần lực của mình đang không ngừng biến đổi. Y cười chua xót, mở quang não lên gửi một tin nhắn. 


"Bảo bối, hôm nay em gặp được Chúa trời."


Một lát sau, liền có tin nhắn đáp lại.


"Sao vậy, gặp chuyện gì vui sao?"


"Ngài cho em một điều ước, nhưng em không biết, mình ước có đúng không nữa."


"Ước gì thế? Anh muốn biết."


"Ước anh một đời bình an. Giờ em hối hận quá. Đáng ra nên ước có tinh tệ xài mãi không hết."


"Bảo bối! Anh không xứng bằng tinh tệ sao? QAQ Em muốn bao nhiêu, anh đều có thể cho mà."


"Ngu ngốc."


"Ân. Ăn cơm chưa, anh tới đón em đi ăn."


"Được, tới đây. Gia muốn đi ăn nhà hàng hạng sang."


"Tuân mệnh!"


Ivan mỉm cười dịu dàng, tắt quang não, sau đó vươn tay sờ lên chỗ vừa bị cắn. 


Bảo bối, em không quyết định sai, có đúng không? Dù em làm cái gì, anh cũng sẽ bảo vệ em, phải không? 


Cầm áo khoác đứng dậy, Ivan rời khỏi phòng thí nghiệm, khoan thai rời khỏi học viện Hoàng gia, đợi cẩu ngốc nhà mình tới đón. 




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.