Bổn Tọa Thấy Trên Trời Có Con Chim Sắt Σ( ゜- ゜)

Chương 7: ʘ ͜ʖ ʘ ?



Vì Khanh Phàm cũng không phải ăn không ngồi rồi, nên chưa đợi tới thời gian kết thúc cuộc thi, anh đã bị tín hiệu của Andrea gọi ra. Đọa Thiên cũng đã mất đi hứng thú với những người trên đài, thoát ra theo. 


Khanh Phàm ngồi dậy, phát hiện ở cổ tay mình, không biết từ khi nào đã có thêm một dấu hình hoa sen đỏ thẫm. Anh ngước mắt nhìn lên, phát hiện Đọa Thiên đang mỉm cười nhìn mình. Khanh Phàm rùng mình. Không phải là giả. Bản thân anh, thực sự bị Đọa Thiên người này trói buộc. Tuy không biết bằng cách nào, nhưng Khanh Phàm hiểu được, có thể, bông hoa sen trên cổ tay anh lúc này, cùng với một quả bom không khác là bao. Chỉ cần bản thân phản bội, chắc chắn sẽ không nhận được kết cục tốt. 


Đọa Thiên đứng dậy, duỗi người, sau đó nói.


- Gửi mọi tài liệu liên quan tới minh văn mà ngươi có tới cho ta. Rồi đi làm chuyện của ngươi đi. 


Khanh Phàm gật đầu, mở quang não ra thao tác. Chỉ một lát sau, Đọa Thiên đã thấy quang não của mình rung lên nhè nhẹ. Hắn hài lòng gật đầu, sau đó rời khỏi phòng giả lập, trở về phòng mình nghiên cứu. Những ngày qua, Khanh Phàm và Andrea đã dạy hắn rất nhiều, thao tác cơ bản trên quang não, Đọa Thiên vẫn biết. Bất quá, những thứ phức tạp thì hắn hoàn toàn không hiểu.


Trở về phòng, Đọa Thiên mở quang não ra, lại bấm vào hình vuông nhỏ chiễm chệ giữa màn hình. Này chính là tài liệu minh văn mà Khanh Phàm vừa gửi cho hắn. Mở ra rồi, Đọa Thiên mới chợt nhớ ra một chuyện cực kì cmn hệ trọng. 


Hắn làm quái gì biết chữ ở đây mà đòi đọc???


Uể oải vì trí thông minh hết hạn của mình, Đọa Thiên đổ người xuống giường, lăn lộn hai vòng sau đó đứng dậy, đi về phòng y tế tìm kiếm Alex.


Về phần Khanh Phàm, sau khi gửi tài liệu cho Đọa Thiên xong, liền nhanh chóng chạy tới phòng họp. Bọn họ chỉ còn hai ngày nữa sẽ trở về thủ đô Colloral- Vexa. Và khi trở về, thì chắc chắn một thời gian đừng hòng yên thân. 


Vào phòng họp, Caesar, Andrea và Derlor đều đã có mặt. Khanh Phàm xin lỗi hai câu, sau đó vào vị trí của mình. Mà trong lúc đi ngang qua Caesar, Khanh Phàm gần như chết đứng. Tâm tình của anh không thể dùng từ hoảng sợ để hình dùng. Hai mắt Khanh Phàm mở lớn, nhìn chằm chằm vào gáy Caesar. 


- Có chuyện gì?- Caesar quay lại, hỏi.


- Không có gì. Chỉ là nhớ tới một cuộc hẹn quan trọng. Tôi cho người ta leo cây rồi.- Khanh Phàm tự đập trán mình một cái. 


- Bảo sao vẫn ế.- Andrea tặc lưỡi, sau đó xua tay.- Thôi, tới đây, trì hoãn đủ lâu rồi. 


Khanh Phàm gật đầu, đứng vào vị trí của mình. Dù vẻ ngoài có bình tĩnh bao nhiêu, anh vẫn bị hoảng sợ. Bởi vì Khanh Phàm nhìn thấy ở sau gáy của Caesar, có một đóa hoa sen đỏ thẫm, so với đóa trên cổ tay anh, lại càng rực rỡ diễm lệ hơn. 


----------------


Tối hôm ấy, trên bàn ăn, mọi người trên tàu phát hiện một sự thật vô cùng đáng chú ý: Hành khách mới của tàu, ân nhân của trung tướng nhà bọn họ, là một tên mù chữ. 


Khi nghe thấy chuyện này, cả Andrea và Khanh Phàm suýt chút nữa phun hết cả cơm trong miệng ra. Hai người khó tin nhìn chằm chằm Alex và Đọa Thiên, mãi sau mới hỏi.


- Cậu không biết chữ?


- Không biết.- Đọa Thiên lắc đầu. 


- Thế sao không nói?- Andrea trợn mắt.


- Nơi này là quân đội. Tưởng đó là mật mã của các người. Không hỏi.- Đọa Thiên uống một ngụm dịch dinh dưỡng, sau đó trả lời. 


- Ặc.- Andrea nghẹn họng, phát hiện mình phản bác không nổi. 


Thế nhưng mà!!! Đó không phải là trọng điểm. Vì sao người này mất trí nhớ lại mất trí nhớ có chọn lọc như vậy? Rõ ràng trí lực vẫn là của người trưởng thành, thế nhưng những thứ khác thì lại quên cho bằng sạch là sao? Cô trước từng thấy người ta mất trí nhớ theo kiểu mất một phần, trí lực vẫn ổn, hoặc là mất cả, trí lực cũng tụt theo, chớ chưa từng thấy một người mất toàn phần, mà trí lực lại còn nguyên. Thực sự, cái người này không phải giả vờ đấy chứ?


Cô nghi ngờ nhìn sang Alex.


- Lạy cô. Tôi dành ba tiếng đồng hồ để kiểm tra con người này đấy.- Alex uể oải. Cảm giác giống như dạy cho một đứa trẻ to xác, thực là mệt mỏi mà. 


- Vậy hiện tại, làm sao đây?


Andrea có chút sầu não. Bọn họ ở thủ đô có vị trí không quá tốt, nếu bị người để ý thì thực không ra sao. Thế nhưng, cũng không thể giữ Đọa Thiên ở lại mà chăm sóc mãi được. Mà để người này một mình ngốc ở thủ đô... Được sao? Thực sự được hay sao? Andrea nhìn sang Caesar, ý hỏi. 


Caesar im lặng một lát, sau đó đáp.


- Tôi đã đồng ý trở thành người giám hộ của cậu ấy. Mang về nhà tôi là được. 


- Trung tướng, không có ý gì đâu. Nhưng nếu những người ái mộ anh mà biết anh mang một Omega về, họ sẽ phản ứng ra sao đây?- Alex trêu tức nhìn Caesar.


- Không can hệ. 


- Vậy người trong nhà anh sẽ không nói sao?- Alex nhướn mày. 


- Không.- Caesar nhàn nhạt đáp. 


- Ân. Lão gia tử mà biết anh mang một Omega như Thiên về, có mà mở cả cửa lớn ra rước người ta về luôn ấy chứ.- Alex nhìn sang Đọa Thiên. 


- Đừng nói bậy.- Caesar nghĩ tới lão gia tử, có chút bất đắc dĩ. 


- Caesar, trở thành minh văn sư có tốn kém không?- Đọa Thiên hỏi Caesar.


- Cậu muốn trở thành minh văn sư?- Andrea ngạc nhiên hỏi, nhưng sau đó lại bình tĩnh trở lại.- Cũng đúng nha, tinh thần lực cao như vậy mà... Nói không chừng, còn có thể trở thành minh văn sư trung cấp. 


Đọa Thiên không trả lời, vẫn cứ nhìn Caesar chờ đợi một câu trả lời. Caesar nhìn đôi mắt của Đọa Thiên, sau đó gật đầu. 


- Tốn. Nhưng không can hệ. Cậu muốn thì cứ làm đi.- Caesar không để tâm nói. 


Xét thấy Đọa Thiên đã cứu mình một mạng, Caesar đồng ý. Thứ nhất, bởi vì món tiền kia đối với Caesar thì không đáng kể. Thứ hai, là bởi vì dù thế nào, Đọa Thiên cũng là một Omega. Tuy năng lực của hắn có thể tiếp tục tăng trưởng, nhưng y cũng không ngồi không. Mà Alpha, thì luôn có thể áp chế được Omega. Đọa Thiên dù có đủ lông đủ cánh cũng tạm thời không thể gây hại tới quân đoàn của y. Thứ ba, là bởi giá trị lợi dụng của Đọa Thiên rất lớn. Hắn cứu y một mạng, y lại đem hắn bảo hộ. Giữa bọn họ, hoặc ít nhất, là trong lòng Đọa Thiên, ở một chừng mực nào đó, sẽ tin tưởng Caesar, cũng nghiêng về phía y. Như vậy, nếu Đọa Thiên thực sự trở thành minh văn sư, đối với quân đoàn của Caesar sẽ có lợi. Nên biết, kinh phí khắc minh văn lên cơ giáp là cực lớn. Dù là một trung đội trưởng cũng chỉ có thể khắc lên một vài minh văn sơ cấp hoặc trung cấp. Còn cao cấp, rất ít khi có được. Ngay cả Caesar, cũng chỉ có hai minh văn cao cấp trên cơ giáp. 


Nhận được đồng ý của Caesar, Đọa Thiên mỉm cười, tiếp tục uống dịch dinh dưỡng. Hắn quyết định nói thẳng việc này cho Caesar mà không phải bí mật học là bởi thứ nhất, Caesar là một người có quyền trong quân đội, sẽ có thể tiếp xúc tới minh văn cấp cao và bí mật về việc cải tạo minh văn. Chỉ cần thấy được hắn có giá trị lợi dụng, thấy được cái lợi cho quân đoàn của mình, Caesar tuyệt đối sẽ lấy ra những tài liệu đó cho hắn vào một ngày không xa. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hắn phải lấy được tin tưởng của người này. Điều đó cũng chính là nguyên nhân thứ hai. Dù thế nào đi nữa, hắn là người cứu mạng Caesar, là người đầu tiên mà y thấy khi tỉnh lại, cũng là người ở chung với y trong thời gian y suy yếu nhất, những điều này chính là tiền đề để trong lòng Caesar xuất hiện tin tưởng không rõ dành cho hắn, mặc dù chính y cũng không phát giác. Ở một mức độ nào đó, Caesar không sinh tâm đề phòng với Đọa Thiên. Thứ ba, là bởi ở nơi này, thường thức của tất cả mọi người, chính là Alpha luôn vượt trội hơn Omega. Đọa Thiên là một Omega, nên dù hắn có xuất sắc thế nào, cũng sẽ không ai tin rằng hắn mạnh hơn Caesar, ngay cả chính y cũng vậy. Chính vì thế, Đọa Thiên biết, Caesar sẽ không đề phòng hắn, vì hắn hiện tại, chẳng thể nào gây ra bất kì tổn hại gì tới đội của Caesar cả. 


Đọa Thiên cong cong khóe mắt, vui vẻ mà nhìn Caesar. Đúng, hắn hiện tại không hề có ý muốn tổn hại quân đoàn của Caesar. Là bởi vì, hắn sẽ từ từ, đem cả cái quân đoàn này nắm trong tay. Chính nơi này, sẽ là bước đệm để hắn từ từ đem thế lực của mình đâm vào nội bộ quốc gia nơi này, kế đó, chi phối nó theo hướng mà hắn muốn. Dù là ở nơi nào, phàm nhân cũng có dục vọng. Chỉ cần nắm bắt được dục vọng đó, việc bắt được phàm nhân đó trong tay, căn bản chỉ là chuyện sớm muộn. 


Đọa Thiên từ trước tới nay là kẻ căm ghét bị người khác ngồi lên đầu, cũng cực kì không thoải mái khi mọi chuyện không xảy ra theo những gì mà hắn dự tính trước. Và làm cho hắn càng chán ghét hơn, chính là việc những kẻ ở dưới trướng mình là những kẻ ngu xuẩn. 


Kiếp trước Đọa Thiên từng nhìn thấy quốc gia của phàm nhân trong một đêm suy tàn, chỉ bởi vì một ngu quân. Tướng lĩnh hàng chục vạn, sẵn sàng vì quốc gia đầu rơi máu chảy, nhưng quốc vương, lại ham thích hưởng lạc, không thích chiến tranh, liên tục bỏ lỡ thời cơ, cuối cùng phơi thây trên tường thành, nước mất nhà tan, dân chúng rơi vào khổ cực. 


Hắn hiện tại là một phần của thế giới này, mà quân đoàn của Caesar, lại là một con cờ trong tay hắn. Chưa kể tới thực lực mạnh yếu của quân đoàn, chỉ riêng sức ảnh hưởng của Caesar cũng đã đáng cho hắn giữ gìn. Những người như vậy, nếu chỉ vì những kẻ phía trên ngu xuẩn mà thất bại, bị người đời phỉ nhổ, vậy thì không đáng. 


Hơn nữa, Đọa Thiên trước nay là một kẻ thích tranh đấu. Hiện tại, hắn đã là một phần của quốc gia mang tên Colloral, không phải vì nó mà chiến đấu là một điều hiển nhiên hay sao? Thế nhưng, Đọa Thiên lại là một kẻ không thích bị kẻ khác ngồi lên đầu mà chỉ đạo. Thế nên, hắn lựa chọn cách ngồi lên đầu kẻ khác, chỉ vậy mà thôi.


Và để tiến tới một mục tiêu cuối cùng đó, hiện tại, Đọa Thiên đang chậm rãi bước những bước đầu tiên.


---------------


Hai ngày sau, phi thuyền của quân đoàn II hạ cánh xuống quân bộ ở thủ đô Vexa. Đọa Thiên háo hức không thôi đi theo sau Caesar xuống khỏi phi thuyền, vừa xuống đã hai mắt tỏa sáng nhìn xung quanh. 


Bọn họ trở về là tin tức lớn, phái đoàn tới đón cũng có khá nhiều người quyền cao chức trọng. Đọa Thiên có thể đoán được là nhờ trang phục của bọn họ giống với của Caesar, thậm chí còn có nhiều mảnh kim loại mà người ta gọi là "huy chương" hơn. Thậm chí cái thứ "quân hàm" đeo trên vai cũng so với của Caesar sặc sỡ hơn một chút. 


Nhìn thấy Caesar, một nam nhân tóc vàng mắt xanh đi tới. Y có mái tóc dài ngang vai, bồng bềnh như sóng gợn. Gương mặt y tuấn mỹ vô song, chỉ cần nở nụ cười liền ấm áp giống như nắng mùa xuân, khiến cho tâm người ta dù có lạnh như tuyết cũng phải tan chảy. Vừa nhìn thấy người này, Đọa Thiên đã phát ngốc trong vòng nửa giây, sau đó hắn ở đáy lòng dập tắt ngọn lửa vừa nổi lên, nhìn sang chỗ khác. Loại người này, chính là loại mà hắn ghét nhất. 


- Caesar, cậu cuối cùng cũng trở về rồi. Nơi này suýt chút nữa loạn cả lên vì cậu mất tích. 


- Đại hoàng tử.- Caesar gật đầu, sau đó cúi chào những người đứng phía sau.


- Được rồi, đừng câu nệ như vậy. Và...- Đại hoàng tử nhìn sang Đọa Thiên, hơi động mày một cái vì vết sẹo trên mặt hắn, sau đó hỏi.- Omega này là ai đây?


- Người này là Thiên, đã cứu tôi. Còn lại, cái gì hắn cũng không nhớ.- Caesar đưa mắt nhìn Đọa Thiên, sau đó lại nhìn sang Đại hoàng tử. 


Đại hoàng tử hơi ngạc nhiên nâng mày, sau đó lại mỉm cười, đưa tay tới trước mặt Đọa Thiên.


- Cảm ơn cậu vì đã cứu Caesar. Lần này, cậu lập công lớn. 


- Tôi chỉ làm những gì mình có thể. Đều là nhờ trung tướng phúc lớn mạng lớn. 


Đọa Thiên mỉm cười, vươn tay bắt lấy tay Đại hoàng tử. 


Trong một thoáng chạm vào tay Đọa Thiên, Đại hoàng tử thấy lòng bàn tay mình tê dại, lồng ngực cũng nao nao bất thường. Y che giấu đi bối rối trong mắt, vội vàng rút tay về. Đọa Thiên vẫn mỉm cười, dường như không hề phát giác Đại hoàng tử có cái gì bất thường. Mà đứng ở phía sau Đọa Thiên, Khanh Phàm siết chặt nắm đấm, kiềm chế để chính mình không làm ra hành vi thất thố nào. Anh phát hiện, ở nơi này, dường như không có bất kì ai phát giác, khoảnh khắc Đọa Thiên nắm lấy tay Đại hoàng tử, ở yết hầu y, đột nhiên xuất hiện một đóa hoa sen đỏ thẫm. Mà từ đóa hoa đó, lại xuất hiện những đường màu đỏ dài, giống như bộ rễ của bông hoa, quấn lấy cổ của Đại hoàng tử. 


Kế đó, một vài người phía sau cũng đi tới chào hỏi Caesar, nhưng không ai bắt tay với Đọa Thiên. Mà Đọa Thiên, lại cũng không có ý muốn cùng những phàm nhân này tiếp xúc da thịt. Hắn chỉ im lặng mỉm cười đứng bên cạnh Caesar, sau đó nhìn ngắm xung quanh.


Sau màn chào hỏi dài dòng, bọn họ đi vào trong tòa nhà cao tầng mà Đọa Thiên lần đầu tiên được thấy tận mắt. Hắn nhìn đông ngó tây, sau đó khi thấy mọi người đi vào trong một cái động bọc sắt trên tường mới liền cảnh giác. Caesar biết hắn suy nghĩ cái gì, bình thản nói. 


- Vào đây.


Đọa Thiên nhíu nhíu mày, sau đó cảnh giác đi vào. Nơi này vừa nhỏ vừa ngột ngạt, bốn phía còn bọc kim loại, chen chúc vào trong này làm cái gì?


Chưa để Đọa Thiên thắc mắc, cánh cửa đóng lại, hắn trừng lớn mắt, sau đó bắt lấy tay Caesar. Con mẹ nó, mặt đất dưới chân chuyển động. Còn cái cảm giác lâng lâng như sắp ngất này là cái cảm giác gì? Tại sao mấy người này lại chui vào đây?


Nhận thấy được tâm tình hoảng hốt của Đọa Thiên, Caesar ném sang một ánh mắt trấn an. Rất nhanh, cánh cửa lại mở ra. Lập tức, Đọa Thiên buông tay Caesar, nhanh chóng bước ra bên ngoài. 


Kế đó, hắn nghe thấy hai giọng nói vui mừng. 


- Con dâu!!!!!!!!!!!!!!!!


- Cháu dâu!!!!!!!!!!!!!!


Và chào đón Đọa Thiên còn đang lâng chính là hai cái ôm như muốn giết người của hai vị trưởng bối không biết tên. 


Caesar kìm nén ham muốn đỡ trán, bình tĩnh bước ra. Các vị ở trong thang máy vốn định bước ra lại ăn ý đứng lại, sau đó ai bấm tầng làm việc của người nấy, chờ cửa thang máy đóng lại. 


Đọa Thiên: Huh? ʘ ͜ʖ ʘ


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.