“Đây là…” Đường Văn Diệp nhớ tới kết cuộc của Nàng tiên cá, sắc mặt trắng bệch.
“Hẳn ngươi vẫn nhớ kết cuộc của câu chuyện này?” Tiếng cười khủng bố kia chuyển sang trầm thấp, tràn đầy dụ hoặc, “Chỉ cần hắn giơ chủy thủ, đâm vào ngực ngươi, vậy là hắn là có thể được cứu rồi.”
Sắc mặt Đường Văn Diệp từ trắng thành đen.
“Bất quá cơ hội được chia đều. Nếu ngươi cầm chủy thủ đâm vào ngực hắn… Ngươi liền có thể trở lại thế giới hiện thực.”
Trở lại thế giới hiện thực?
Tim Đường Văn Diệp đập thình thịch như trống, y hệt một người sắp chết đói thấy một cái bánh gatô to tướng đặt ngay trước mặt.
Ma xui quỷ khiến, hắn cầm thanh chủy thủ lên.
Vu Lâm nhìn hắn, chậm rãi nở ra một nụ cười khích lệ.
Cổ họng Đường Văn Diệp một trận khô khốc, đột nhiên kéo tay Vu Lâm, dúi chủy thủ vào tay hắn, nhắm mắt lại ưỡn ngực: “Đến đi, đến đi.” Đường Văn Diệp hắn sẽ hối hận, nhất định sẽ hối hận!
Hắn một bên nghĩ thế, một bên trong đầu không ngừng hiện lên không biết bao nhiêu gương mặt của Vu Lâm, gương mặt nào cũng cười tủm tỉm; gương mặt nào cũng, chết tiệt, khả ái vô cùng.
Chết tiệt!
Hắn cư nhiên một chút hối hận cũng không có.
Tâm tình khẩn trương như đợi phán hình phạt khiến hắn nhịn không được mở mắt, nhưng thấy Vu Lâm đã lặng lẽ dùng chủy thủ tự cắm vào ngực.
“Ngươi ngốc sao? Ngay cả đâm cũng đâm lộn người?” Đường Văn Diệp hét lên, giọng nói tê tái đến lạc hẳn đi.
Vu Lâm vô tội mở to mắt, hắn muốn nói thanh chủy thủ này là tự mình cắm vào chứ không có đâm lộn, hơn nữa hắn một điểm cũng không thấy đau đớn, chỉ hơi mệt mỏi… Hẳn là ảo thuật trong ma pháp rồi.
Thế nhưng Đường Văn Diệp không hề cho hắn cơ hội để giải thích, gắt gao nắm lấy cánh tay Vu Lâm, sau đó dùng sức kéo vào lòng. “Đồ ngốc! Ngươi đúng là đồ ngốc!” Nước mắt rốt cục nhịn không được mà trào ra.
Cuối cùng hắn cũng đã biết, thì ra trên đời này, còn có một người có thể khiến hắn yêu thương hơn cả sinh mạng mình. Đáng mừng chính là, người kia cũng yêu hắn như vậy. Đau đớn thay, câu chuyện này là Nàng tiên cá, hơn nữa rõ ràng không phải là phiên bản do hãng Disney cải biên.
Vu Lâm rất muốn nhúc nhích, thế nhưng cơn buồn ngủ thình lình ập đến làm hắn triệt để rơi vào mộng đẹp.
“Có một chuyện ta nghĩ ngươi có quyền biết.” Giọng nói phát ra từ đám mây đen không còn âm trầm khiến người rợn tóc gáy nữa.
Hai mắt Đường Văn Diệp sáng lên, run run hỏi: “Ngươi có thể cứu hắn sao?”
“Không, ta chỉ muốn nói với ngươi. Nhờ cái ôm tình cảm mãnh liệt vừa rồi của ngươi, hắn càng chết nhanh hơn.”
“…”
Đám mây lại giáng xuống một tia sét.
Đường Văn Diệp ôm Vu Lâm, nhắm mắt chấp nhận số phận.
Tất cả đều kết thúc.
Vô luận câu chuyện này đã hạ màn chưa, với hắn mà nói, tất cả đều đã kết thúc.
Cửa phòng Vu Lâm đóng rất chặt.
Lauren bất đắc dĩ đứng trước cửa xoa xoa mu bàn tay mình. Cho dù là ai, liên tục gõ cửa suốt một tiếng đồng hồ, tay cũng sẽ rất đau.
“Lâm bảo bối yêu dấu…” Nàng buông tay, chưa từ bỏ ý tiếp tục đập cửa, “Mama đã xin lỗi ngươi rồi. Mama không nên giả thành kẻ thù của gia tộc Stirling ném các ngươi vào trong thế giới ảo, nhưng ngươi phải tin đây hoàn toàn xuất phát từ tình yêu của một người mẹ dành cho con mình. Sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn bảo bối bị ma pháp phản phệ?”
Viên Chính Kiệt đứng một bên thấp giọng cảm khái: “Nhưng mà mợ này, mấy câu chuyện cổ tích mà mợ chọn đúng là…” Làm đồng lõa, hắn nhờ tấm gương nước mà được tường thuật trực tiếp toàn bộ hành trình.
“Có vấn đề gì chứ?” Lauren biện minh: “Những câu chuyện này toàn được tinh tế tuyển ra a. Titanic tình yêu vượt qua cả giới hạn sinh tử, Cô bé lọ lem tình yêu phá vỡ rào cản thân thế địa vị, Nàng tiên cá thì càng vĩ đại hơn, bọn họ bất chấp cả chủng tộc! Ta chọn mấy chuyện này chỉ vì muốn nói với Đường Văn Diệp, giới tính không phải là sự kiện gì to tát! Ngươi xem, đến cuối cùng không phải Đường Văn Diệp đã khắc phục được nỗi sợ hãi và định kiến, hiểu rõ tình cảm của mình rồi sao?”
“Nhưng kịch bản của mợ hình như lệch quá xa khỏi quỹ đạo của nguyên tác.” Hắn thấy một màn nhướn mày kiểu uy hiếp của Lauren, vội lái sang chuyện khác: “Hơn nữa đó chỉ là ảo cảnh, trong hiện thực cũng không chắc sẽ như vậy.”
Lauren đắc ý cười nói: “Chịu thua đi, này cũng không phải chuyện đáng xấu hổ gì.”
Viên Chính Kiệt mở cửa, người tới quả nhiên là Đường Văn Diệp. Câu đầu tiên mà hắn thốt ra chính là: “Vu Lâm đâu?”
Viên Chính Kiệt chỉ về phía phòng của Vu Lâm. Lauren đã núp vào đâu đó.
“Hắn không sao chứ?” Cơ mặt Đường Văn Diệp rất căng, như thể chuẩn bị nghe tin dữ nào đó từ miệng Viên Chính Kiệt.
Viên Chính Kiệt nói: “Sao ngươi không tự đi kiểm chứng?”
Đường Văn Diệp dường như đến giờ mới nhìn thẳng vào hắn, “Ta là Đường Văn Diệp, ngươi là…”
“Biểu ca của Vu Lâm.”
“Viên Chính Kiệt.” Đường Văn Diệp nhớ Vu Lâm đã từng nói qua, chính là kẻ chủ mưu đề nghị Vu Lâm hỏi địa chỉ nhà hắn. Bất quá hiện tại hắn không có hứng thú tính món nợ cũ này.
Hắn gấp gáp bước đến trước cửa phòng Vu Lâm, hít một hơi thật sâu gọi: “Vu Lâm?”
Cửa vẫn đóng chặt.
“Ngươi không sao chứ?” Hắn bắt đầu gõ cửa.
Cánh cửa bị Lauren tàn phá suốt một giờ vốn cho rằng đã đến lúc được nghỉ ngơi, nào ngờ lại bắt đầu chịu đựng đợt khảo nghiệm kế tiếp.
May là lần khảo nghiệm này thời gian rất ngắn. Mới nửa phút, cửa đã mở ra.
Vu Lâm mờ mịt nhìn hắn: “Đường Văn Diệp?”
Đường Văn Diệp một phen túm lấy hắn, tỉ mỉ quan sát từ trên xuống dưới cả nửa ngày, xác định không hề thiếu tay thiếu chân mới thở phào nhẹ nhõm: “Ngươi không sao chứ?”
Vu Lâm lắc đầu: “Không sao.”
“Thế tại sao lâu vậy ngươi mới chịu mở cửa?” Chắc chắn hắn đã không có việc gì, bản tính Đường Văn Diệp liền trở lại.
Vu Lâm dụi dụi mắt nói: “Ngủ a.”
“Ngủ?” Giọng Đường Văn Diệp bỗng nhiên cao vút lên. Uổng công mình vừa tỉnh lại liền lo lắng lật tung sổ đăng ký địa chỉ của công ty, chạy đến tận nhà tìm hắn, còn hắn cư nhiên đang… ngủ?!
Vu Lâm chớp chớp mắt: “Ngươi không mệt sao? Vừa rồi trong mộng cứ nghe tiếng sấm ầm ầm, hóa ra là ngươi gõ cửa.”
Đường Văn Diệp hít mạnh một hơi, ngoài cười trong không cười nói: “Vậy chúc ngươi mộng đẹp!” Hắn xoay người định đi, vạt áo đã bị Vu Lâm níu lại.
“Đường Văn Diệp, làm vợ ta có được không?”
Rõ ràng không phải lần đầu tiên nghe được, sao lần này chẳng những không cảm thấy phiền phức, mà còn nghĩ rất ngọt ngào?
Đường Văn Diệp trong lòng mềm nhũn, nhưng ngoài miệng vẫn nói bướng: “Ta phải nghĩ lại, nghĩ lại đã.”
“Nghĩ lại?” Vu Lâm hưng phấn mở to mắt, bao nhiêu buồn ngủ cùng mệt mỏi đều bay lên chín tầng mây, “Ngươi chờ một chút.” Hắn vọt về tủ đầu giường, mở ngăn kéo lục lọi nửa ngày mới vọt trở ra, hai tay dâng lên một chiếc nhẫn đính ruby, quỳ một chân, chân thành ngỏ lời: “Đường Văn Diệp, ngươi có đồng ý gả cho ta không?”
Khóe miệng Đường Văn Diệp co quắp một hồi: “Câu này nên để ta nói mới đúng.”
Vu Lâm nói: “Nhưng ngươi đâu có nhẫn.”
Đường Văn Diệp đoạt nhẫn, một tay kéo hắn đứng lên, chỉnh chu lại biểu tình, nghiêm túc hỏi: “Vu Lâm, ngươi có đồng ý sau này sẽ chăm sóc ta, thuận theo ta, ở bên ta, mãi mãi không rời không?”
Vu Lâm không chút do dự gật đầu: “Ta đồng ý.”
Đường Văn Diệp cười thoả mãn: “Tốt lắm. Vậy chúc mừng ngươi, ngươi cũng đạt được đãi ngộ bình đẳng trừ việc phải thuận theo.” Hắn nắm tay Vu Lâm, từ từ xỏ nhẫn vào ngón áp út, “Dùng tạm cái này trước, chờ ta mua hai chiếc mới sẽ đổi lại.”
“Ân.” Vu Lâm rạo rực nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay mình.
Đường Văn Diệp nghĩ tới một mối lo khác, “Người nhà của ngươi có phản đối chúng ta ở bên nhau không?”
“Đương nhiên không.” Vu Lâm nói, “Mama ta là bà mẹ phóng khoáng nhất trên thế giới này!”
Lauren núp một bên nghe trộm bọn hắn nói chuyện, quyết định tha thứ hắn vì đã ngủ say như chết không nghe nàng gõ cửa muốn rụng tay.
“Vậy còn người nhà của ngươi?” Đến lượt Vu Lâm lo lắng.
Đường Văn Diệp ôm hắn vào lòng: “Ngay cả lão vu bà ác độc chúng ta còn không sợ, thì còn gì đáng sợ nữa?”