Để chứng minh bản thân không nói quàng nói xiên, sau khi dứt lời, Vũ Văn Cạnh lôi từ trong ngực ra một đống ‘tội chứng’.
Chiêu Ninh đế nhận lấy rồi xem qua, phát hiện tất cả những thứ được gọi là tội chứng này, đều là mấy thứ y dựa trên lời nói hươu nói vượn của Lục Quý Trì, cố tình tiết lộ cho sứ đoàn Bắc Hạ, lừa gạt bọn họ.
“…”
Dường như…y đã hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Vị đế vương trẻ tuổi xốc lại tinh thần sau nỗi kinh ngạc, trên gương mặt trước giờ vẫn ôn hòa như nước, không nhìn ra vui giận, giờ đây cũng có phần méo mó, như thể đang hết sức buồn cười, nhưng vẫn cố nhẫn nhịn.
Vũ Văn Cạnh cảm nhận được điều bất thường, ngặt nỗi việc đã đến nước này, y không có đường lui, nên không đắn đo thêm, chờ cho Chiêu Ninh đế xem xong những thứ ‘tội chứng’ kia, y lại nhanh chóng móc ra hai vật khác từ trong ngực.
“Đây là khế ước hợp tác mà Tấn vương của quý quốc ký kết cùng tại hạ tối ngày hôm qua, bên trên có dấu tay của gã, giờ xin trình lên hoàng đế bệ hạ.” Vẻ mặt Vũ Văn Cạnh trịnh trọng, nói, “Khế ước này có hai phần, một ở chỗ này, một ở chỗ Tấn vương. Nội dung trong đó được viết theo dạng mật mã, cuốn sách để giải mật mã tại hạ cũng mang tới.”
Chiêu Ninh đế nín thinh không đáp.
Y sợ một khi mình mở miệng sẽ không kìm nổi mà bật cười.
Mà Lục Quý Trì sau một thoáng sững sờ trước chuỗi hành động náo loạn của Vũ Văn Cạnh cũng từ từ định thần lại. Chàng nhìn chằm chằm vào bức vẽ tuyệt đẹp trên bình phong, cảm thấy sự chột dạ hồi nãy thật phung phí — nói về việc bán đứng bạn bè, Vũ Văn Cạnh còn quyết liệt hơn chàng gấp mười lần!
…Nhưng mà tại sao y lại phản bội chàng?
Chẳng lẽ chàng đã để lộ sơ hở gì, bị y phát hiện?
Đang miên man suy nghĩ, Vũ Văn Cạnh lại lên tiếng: “Hoàng đế bệ hạ không tin ta sao?”
Chiêu Ninh đế kìm nén, miễn cưỡng mới đè xuống tiếng cười trực vọt ra khỏi cổ họng: “Tất nhiên không phải…”
Bởi vì phải nín cười, thành ra giọng y trầm hơn bình thường rất nhiều, hơn nữa nhất thời không biết nên nói gì cho phải, cuối câu giọng y có hơi kéo dài, thoạt nghe như tức giận.
Lục Quý Trì núp sau bức bình phòng, không nhìn rõ cảnh tượng bên ngoài, cũng không trông được sắc mặt của Chiêu Ninh đế, vừa nghe Chiêu Ninh đế nói câu này, ngực chàng giật nảy, cả người vô thức căng thẳng hẳn lên.
Ông cháu trai Vũ Văn Cạnh này rốt cuộc dâng thứ khỉ gió gì lên cho anh chàng nhỉ?!
Tuy kế hoạch làm nội gián là ông anh hờ đề ra, chàng chỉ dựa theo đó mà làm, nhưng lịch sử đen tối của nguyên chủ dài dằng dặc, ngộ nhỡ Vũ Văn Cạnh lại bới được thứ gì không nên bới…
Mẹ kiếp khó khăn lắm chàng mới nâng cao tin tưởng cũng như giá trị bản thân trong mắt ông anh hờ, chẳng lẽ ngày mai phải quay về điểm ban đầu như trước khi giải phóng sao?!
Đúng lúc này Vũ Văn Cạnh lại nói: “Hoàng đế bệ hạ hẳn biết, tại hạ không có lý gì mưu hại Tấn vương của quý quốc, sở dĩ muốn tố cáo gã, chẳng qua vì không muốn hợp tác cùng gã, làm tổn thương hòa khí giữa Bắc Hạ và Đại Chu. Đương nhiên, tại hạ cũng có lòng riêng, Vũ Văn Minh thừa dịp ta đi tới Đại Chu đã lập kế hại phụ vương ta, nắm giữ triều đình, ta muốn nhờ hoàng đế bệ hạ giúp ta một tay, cứu phụ vương ta thoát khốn. Nếu như hoàng đế bệ hạ nguyện ý viện trợ, ta có thể đảm bảo chỉ cần ta còn sống, Bắc Hạ và Đại Chu nhất định sẽ không xảy ra chiến sự. Còn về Tấn vương điện hạ của quý quốc… nếu ngài cần, tại hạ có thể gậy ông đập lưng ông, để cho hoàng đế bệ hạ nhìn rõ bộ mặt thật của gã.”
“…”
Khôn như anh bao giờ mới chết?
Chàng thiếu niên không thể nhẫn nhịn thêm nữa, máu nóng dồn lên não, từ sau bức bình phong lao vọt ra ngoài: “Khỏi cần, ta ở đây này!”
“!” Lần này đến phiên Vũ Văn Cạnh bị giật mình, “Ngài?!”
“Ngài cái gì mà ngài!” Lục Quý Trì nổi cáu, chỉ vào mũi y, tức tối mắng to, “Tối qua còn cùng ta uống trà nói chuyện như thể anh em chí cốt, quay đi ngoảnh lại đã phản bội ta, còn dồn ta vào chỗ chết! Nhọc cho ta tin anh như thế, anh nói gì ta cũng đồng ý, kết quả thì sao?! Thất tín bội nghĩa! Không biết xấu hổ! Tiểu nhân! Vô sỉ!”
Vũ Văn Cạnh không kịp đề phòng, mặt hứng trọn đống nước miếng: “…”
Chiêu Ninh đế cuối cùng cũng không nhịn nổi, cười rạp người vào long ỷ: Trẫm cười trước đã, hai người cứ tiếp tục.
Vừa nghe được tiếng cười của y, Lục Quý Trì cũng nhận ra bản thân đã cả nghĩ, lòng chàng dần thả lỏng, thấy Vũ Văn Cạnh vẫn đang đờ đẫn nhìn mình, chàng hất cằm, hừ một tiếng: “Nhìn cái gì! Nói anh đấy!”
Lúc này Vũ Văn Cạnh mới định thần lại, khóe miệng giật giật.
Nhác thấy vẻ mặt tức tối, không có lấy một chút sợ sệt của Lục Quý Trì, lại thêm Chiêu Ninh đế dù lấy quạt che mặt nhưng bả vai run lẩy bẩy, y đâu có ngu mà không hiểu — hóa ra gã Tấn vương này căn bản không có ý mưu phản! Hai anh em nhà này liên thủ lại diễn một vở kịch hay để thăm dò y!
Lại thấy Lục Quý Trì còn đương cằn nhằn, ra vẻ ‘Anh phụ tôi, tôi muốn cắt đứt quan hệ với anh’, Vũ Văn Cạnh câm nín trong giây lát, rồi cũng liếc mắt qua: “Ta bán đứng anh, không phải anh cũng thế sao?”
Đôi bên đều tệ hại như nhau, cớ gì ngươi lại bày ra dáng vẻ người bị hại trước mặt ông đây?
Lục Quý Trì cứng họng, đoạn cây ngay chẳng sợ mà nói: “Ta với anh chẳng có ác ý, thế mà anh lại hám cái mạng già của ta!”
Vũ Văn Cạnh: “…”
“…Được rồi,” Chiêu Ninh đế đã lâu chưa có dịp cười sảng khoái như vậy, âm thầm xoa xoa cơ bụng đang co giật, cuối cùng cũng ngừng lại, lên tiếng cắt đứt hai người đang trong cuộc tranh chấp khôi hài kia, “Ngồi xuống đã rồi nói.”
Sự thật đã được phơi bày, không cần phải kiêng kỵ điều gì, Vũ Văn Cạnh tiên phong ngồi xuống trước.
Lục Quý Trì hừ một tiếng, cũng ngồi xuống theo. Đối với chuyện Vũ Văn Cạnh bán đứng chàng, sau khi không còn khiếp sợ thì chàng không mấy tức giận, dẫu sao chàng và Vũ Văn Cạnh cũng không tính là bạn bè, mà là kẻ thù chính trị, Vũ Văn Cạnh bán đứng chàng, chàng cũng lừa gạt y, kẻ tám lạng người nửa cân, không trách được ai.
Vũ Văn Cạnh rõ ràng cũng nghĩ như vậy, cho nên không nổi cáu, chỉ trầm mặc, hồi lâu không nói gì. Cho đến khi Chiêu Ninh đế làm như không có gì xảy ra, cười híp mắt đi vào chính sự, y mới trở nên nghiêm túc, nhắc lại chuyện hợp tác với Chiêu Ninh đế.
Không có tên ‘phản tặc’ là Lục Quý Trì làm tiền cược, vị thế của y thấp hơn vừa rồi rất nhiều, đối với hành động đục nước béo cò nhưng ngoài mặt vẫn rất ôn hòa của Chiêu Ninh đế, y không hề nổi nóng, nhưng trên phương diện lãnh thổ và bách tính quốc gia thì dứt khoát lắc đầu, bày tỏ tuyệt không nhượng bộ.
Nhận định được tình thế, biết co biết duỗi, là một vị quân chủ biết ranh giới cuối cùng, người này chắc chắn là một nhân tài.
Lục Quý Trì nghĩ như vậy, không khỏi ném một ánh mắt ‘Huynh có muốn khử y để loại bỏ hậu hoạn không’ cho Chiêu Ninh đế.
Không rõ Chiêu Ninh đế hiểu ý chàng thành ra thế nào, sau đó, có lẽ vì dáng vẻ híp mắt giả vờ tăm tối của đệ đệ hung hăng quá mức khôi hài, ý cười khó lắm y mới nén xuống đáy lòng bỗng chốc lại dâng lên.
Thật ra thì y cũng muốn diệt trừ ngay một đối thủ có tư chất tiềm tàng như Vũ Văn Cạnh, nhưng Vũ Văn Minh là phần tử não phẳng lại hiếu chiến, để hắn ngồi lên ngôi vị Bắc Hạ vương, cục diện hòa bình nơi biên cương phía bắc chỉ sợ sẽ bị phá vỡ lần nữa. Mà hiện nay quốc khố Đại Chu rỗng tuếch, quả thực không thích hợp để tham chiến, vì thế não y hoạt động một hồi, rốt cuộc chốt ý.
Lục Quý Trì hiểu suy nghĩ của y, chàng nhún vai, chả buồn nghe họ nói chuyện thêm, chỉ lúi húi từ trong tay áo móc ra miếng bánh ngọt, cắn vụng cắn trộm.
Đây là miếng bánh ngọt Khương Hằng tự tay làm, hôm qua đã phái người đưa cho chàng, sớm nay chàng chạy ra ngoài, chưa kịp ăn sáng, nên giấu theo chút ít bên người.
Ánh mắt Chiêu Ninh đế liếc được cảnh này, mí mắt y khẽ giật.
Dăm ba miếng bánh ngọt, có gì mà phải vừa ăn vừa cười, vui mừng như gã khờ thế kia?
***
Chiêu Ninh đế cuối cùng vẫn đồng ý thỉnh cầu của Vũ Văn Cạnh, phái binh giúp y giành ngôi vua, Vũ Văn Cạnh vì điều này trả giá khá nhiều, song so với ngai vị và sự thái bình của quốc gia, mấy thứ đó chẳng thấm vào đâu.
Sau khi tất cả điều kiện đều được luận bàn thỏa đáng, chuyện đàm phán hòa bình sau nhiều ngày trì hoãn đã có kết quả, hôm sau, Vũ Văn Cạnh cùng cô em gái định hòa thân mà chưa kịp gả, bí mật rời khỏi kinh thành.
Lục Quý Trì không đi tiễn y, chỉ phải người mang tặng y một pho tượng Ngọc Quan Âm, chúc y sinh nhật vui vẻ, sớm sinh quý tử.
Cẩu độc thân như Vũ Văn Cạnh đến vợ còn chưa có: “…”
Y ngửi thấy mùi ác ý hơi bị lớn.
Vũ Văn Hợp Diệp thế mà lại rất cao hứng. Sau khi biết Lục Quý Trì không thực sự muốn bán nước mà chỉ diễn trò lừa gạt anh nàng, nàng càng thêm ấn tượng về chàng — tướng mạo đẹp mắt, tâm tính hiền lành, thông minh nhanh nhẹn, quả là ứng cử viên phu quân hoàn mỹ! Tiếc là hoa đã có chủ.
Vũ Văn Cạnh một bên nghe mà đôi tròng mắt xanh thẳm suýt thì rớt ra ngoài, lòng thầm nói thông minh khỉ gì, thằng nhãi kia rõ là xảo trá, không biết xấu hổ!
Dĩ nhiên hai anh em nhà đó có nói gì, Lục Quý Trì đều không nghe thấy, Chiêu Ninh đế đã phê chuẩn thỉnh cầu vào làm ở bộ Công của chàng, mấy hôm nay chàng đang bận bịu chuẩn bị cho vụ này.