Bổn Vương Muốn Thanh Tịnh

Chương 114: Con dao sắc nhọn, lưỡi đẫm máu bay ra ngoài



Lục Quý Trì lẻn về, tặng ngọc bội xong, chưa nói được hai câu lại bị đám người Tề Ngạn bắt tới tiền viện để tiếp tục chén chú chén anh.

“Buông ra! Ông đây tự đi!”

“Không buông! Thả điện hạ lại chuồn thì làm thế nào?”

“Phải đó, hôm nay là ngày vui của điện hạ, anh em chúng tôi cao hứng, quyết phải cùng điện hạ không say không về!”

“Không say không về cái đầu cậu ý! Các cậu ghen tị ta có vợ, cố tình không để ta vào động phòng! Ta nói cho nghe, bớt bớt lại giùm, bằng không chờ sau này các cậu thành thân thì đừng hối hận…”

Thiếu niên gào khóc vùng vẫy cứ thế bị lôi đi xềnh xệch, Khương Hằng ngồi trên giường cười không ngừng, một lúc sau nàng gọi Nguyệt Viên vào: “Tới phòng bếp bảo bọn họ nấu canh tuyết lê, ngoài ra chuẩn bị thêm canh giải rượu, chốc điện hạ về sẽ uống.”

“Dạ.”

Nguyệt Viên đáp xong lui xuống, Khương Hằng vón vài miếng bánh ăn lót dạ, gỡ trang sức, lau mặt, sau đó ngồi xuống mép giường ngắm nghía miếng ngọc bội uyên ương kia.

Nến long phượng đỏ cháy tanh tách, hắt ánh sáng nhạt nhòa mờ ảo lên miếng ngọc thạch màu xanh, lấp la lấp lánh, đẹp không sao tả xiết, đặc biệt là phần được chạm khắc hình uyên ương, nom linh động có hồn, sống động như thật.

Khương Hằng lướt nhẹ ngón tay qua từng đường vân rõ rệt, nội tâm hãy còn rối loạn trước tương lai mông lung bỗng nhiên trở nên lặng lẽ lạ thường.

Ý cười lan tới tận hàng mày đôi mắt, hồi lâu, nàng cúi đầu hôn nhẹ lên miếng ngọc bội kia: “Chúc một đời hạnh phúc.”

“Không ổn rồi! Người đâu!”

Bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng la hét ầm ĩ, Khương Hằng giật mình, cau mày đứng dậy, vừa định lên tiếng hỏi, đã thấy Nguyệt Linh tái mặt từ ngoài lao vào: “Tiểu thư! Xảy ra chuyện rồi!”

Tim Khương Hằng thắt lại, mí mắt không biết tại sao giật giật liên hồi. Nhưng nàng không hề hoảng, nét mặt trầm tĩnh hỏi: “Có chuyện gì? Em từ từ nói.”

“Khách khứa ở tiền viện đột nhiên đau bụng đồng loạt, có người còn nôn ra máu!” Giọng Nguyệt Linh nghe rõ sự run rẩy, “Kể cả thái hậu nương nương, bệ hạ và hoàng hậu nữa…”

Mặt Khương Hằng tái mét: “Em nói gì?!”

“Nghe nói rượu và thức ăn hôm nay có độc…”

Cơn rét lạnh phút chốc xộc thẳng vào lưng, Khương Hằng siết chặt ngọc bội trong tay, cố gắng trấn tĩnh: “Rốt cuộc chuyện là thế nào? Tình hình ở tiền viện sao rồi? Điện hạ đâu? Thái y đến chưa? Đã phái người đi mời thái y chưa?”

Nguyệt Linh hoảng hốt lắc đầu: “Nô tỳ cũng không rõ cụ thể chuyện gì xảy ra, nhưng xem tình hình trước mắt, hẳn đã có người bỏ độc vào trong rượu và đồ ăn. Toàn bộ tiền viện nháo nhào cả lên rồi, điện hạ thì không sao, trước tiên đã phái người đi mời thái y, cũng đã phong tỏa khắp lối ra của vương phủ, chỉ là…”

“Chỉ là ai nấy đều xảy ra chuyện, chàng lại bình an, đúng là khiến người người sinh nghi…” Khương Hằng nhắm mắt, khẽ nói, “Có người mưu hại chàng rồi.”

“Tiểu thư…” Nguyệt Viên cũng nghe được tin tức và quay lại, sắc mặt cô nàng còn khó coi hơn cả Nguyệt Linh, bởi vì trong phòng bếp không ít người bị trúng độc, đã thế tình hình còn chẳng mấy khả quan.

Tay chân Khương Hằng lạnh toát, bề ngoài càng thêm trầm ổn, nàng không nói gì nữa, chỉ hít sâu một hơi, rồi chạy như bay về phía tiền viện.

***

Tiền viện đã rối rắm hết cả.

Người đầu tiên đau bụng ngã xuống, chưa đầy một nén nhang, hầu như tất cả khách khứa ở yến tiệc đều ngã khuỵu.

Sân viện vừa rồi còn hân hoan tiếng cười nói, mà nay chỉ vang vọng tiếng rên rỉ đau đớn.

Lục Quý Trì chết lặng, chàng còn chưa kịp làm gì đã bị đám đại thần đang hoảng loạn vô cùng kia chụp cái mũ ‘hành thích vua mưu phản’ lên đầu.

Mưu phản…

Khung cảnh này thực giống, nhưng rõ ràng chàng chẳng hay biết gì!

Lục Quý Trì xanh cả mặt, quay đầu vọt tới phía ba người Chiêu Ninh đế, quỳ rạp xuống: “Hoàng huynh! Mẫu hậu! Không phải đệ! Đệ không làm!”

Phương Trân Châu bị trúng độc, giờ phút này mặt mày tái nhợt, phải dựa vào người Ngọc Dung để chống đỡ.

“Vớ vẩn, mẫu hậu biết không phải…không phải con…” Thằng nhãi này mà độc chết mẹ ruột ư? Đừng đùa! Chẳng qua lời này bà khó lòng giải thích, chỉ có thể quay đầu sang Chiêu Ninh đế cũng trúng độc bên cạnh, “Chuyện này quá kỳ lạ, bệ hạ, không thể vội vàng kết luận…”

Chiêu Ninh đế xuất cung mang theo không ít cấm vệ quân, hiện giờ những người này nhìn Lục Quý Trì chằm chằm như hổ rình mồi, chỉ cần Chiêu Ninh đế lệnh một câu, sẽ ngay lập tức xông lên bắt chàng lại.

Lục Quý Trì mặc kệ ánh nhìn lom lom của bọn họ, không hề dịch chuyển, đầu đẫm mồ hôi ngước nhìn ông anh hờ, thiếu điều chỉ tay lên trời thề chuyện này không liên quan tới chàng.

Chiêu Ninh đế ép cái bụng đau đớn nhìn chàng, bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, trẫm giống người ngu xuẩn vậy sao?”

Kẻ tạo phản lại sợ hãi đến độ như nó à? Đã thế còn bày kế ngay trước mặt văn võ bá quan, ngại danh tiếng chưa đủ tệ hay sao?

Bệ hạ cảm thấy đầu óc y rất đỗi bình thường, thế mà đám người này cứ coi y như kẻ đần vậy. Lại được thằng em này nữa, gần đây y đối với nó tốt lắm mà? Tư khố mở cho nó vào chơi, bảo bối cũng để nó tự lựa, thế nào mà giờ mặt nó tái mét như vậy?

“Không không không! Hoàng huynh anh minh! Hoàng huynh anh minh nhất!” Đại ca không hoài nghi chàng, Lục Quý Trì phải ngẩn ra một lúc mới thở phào nhẹ nhõm, cảm động cực kỳ. Song hiện giờ không phải lúc xúc động, chàng vội vã đứng dậy đỡ Phương Trân Châu, trấn an: “Con đã cho người đi truyền thái y rồi! Thái y sẽ nhanh chóng đến thôi, mẫu hậu…”

“Thái y tới! Điện hạ! Thái y tới!” Ngụy Nhất Đao thở hồng hộc, xách một ông già râu tóc điểm hoa râm trở lại.

Lục Quý Trì mừng rỡ: “Mau! Mau dẫn ông ta tới đây!”

“Dạ!”

Ông lão này là vị thái y nức tiếng kinh thành, hôm nay đáng lẽ cũng tới yến tiệc, ngặt nỗi hai hôm trước thân thể bất tiện, đành phải để con cháu trong nhà đi thay.

Lần này Ngụy Nhất Đao xách ông ta chạy như bay tới bữa tiệc, thân thể vốn đã chẳng ra gì của lão giờ như rã rời, sau khi được hạ xuống thì ôm ngực ho khan mấy tiếng mới run lẩy bẩy hành lễ với ba người Chiêu Ninh đế: “Tham kiến…”

Chiêu Ninh đế chịu đau, mất kiên nhẫn cau mày: “Được rồi miễn lễ, nhanh tới xem bệnh trạng thế nào!”

“Dạ!”

Lão thái y vội ôm hòm thuốc tiến lên trước, ngay khoảnh khắc lão ta chạm vào Chiêu Ninh đế, Tần Tranh trúng độc bên cạnh đột nhiên sầm mặt, gọi lão lại: “Khoan đã!”

Lão thái y đờ người, thoắt cái khom lưng tấn công về phía Chiêu Ninh đế.

Tiên sư ông! Mẹ kiếp, chuyện quái quỷ gì nữa đây?!

Lục Quý Trì tái mặt, dường như là người nhanh chân nhất chạy đến che chắn trước Phương Trân Châu và Chiêu Ninh đế: “Hộ giá! Người đâu! Mau hộ giá!”

Tất cả mọi người đều bị biến cố bất ngờ dọa sợ hết hồn, cũng may Tần Tranh phản ứng nhanh, một tay kéo lão thái y kia ra, chân mạnh mẽ đạp lão bay ra ngoài, sau đó đám cấm vệ quân và lão thái y lao vào giao đấu.

Thân thủ lão thái y kia cực tốt, khác biệt hoàn toàn với bề ngoài yếu ớt già nua của lão, đã thế lão còn vô cùng xảo trá, chuyên phóng ám khí về phía mọi người, nhóm Tần Tranh ném chuột sợ vỡ bình, trong phút chốc không tìm ra cách khống chế.

Ngặt nỗi một quyền khó địch bốn tay, lão có lợi hại hơn nữa, dưới sự bao vây kín kẽ của cấm vệ quân cũng chẳng thoát nổi, bị bắt lại chỉ là vấn đề sớm muộn.

Nhác thấy lão thái y đã rơi vào thế hạ phong, Lục Quý Trì vươn tay lau mồ hôi lạnh trên trán, thấp thỏm nói với Chiêu Ninh đế: “Chuyện này đệ nhất định sẽ cho người tra rõ chân tướng, hoàng huynh…”

Lời còn chưa nói hết, Lạc vương bên kia đã nghiêng đầu phun ra một ngụm máu tươi.

“Điện hạ!” Gia Cát Tú Tú sợ hãi tới nỗi mặt trắng bệch, vội ôm lấy y, “Chàng sao rồi!”

“Ta…ta không sao…” Lạc vương chống người ngồi dậy, định nói tiếp song lại phun ra ngụm máu thứ hai.

“Anh Cửu!” Lục Quý Trì lòng như có lửa đốt, vừa định kêu người đi tìm thái y, tầm mắt bỗng nhiên chạm tới Vũ Văn Hợp Diệp và A Kính cách đó không xa. Hai mắt chàng sáng lên, xoay người chạy về phía đó, “Nhị công chúa! A Kính cô nương! Hai người thế nào? Có ổn không?”

Vũ Văn Hợp Diệp và A Kính cũng trúng độc, A Kính vừa mới cho Vũ Văn Hợp Diệp dùng một viên giải độc, nghe vậy không hề do dự, mọc từ trong ngực ra một bình ngọc nhỏ ném cho chàng: “Đây là viên thuốc giải độc tôi nghiên cứu chế tạo, có thể trị trăm loại độc, trong tình thế cấp bách điện hạ cứ dùng trước.”

“Đa tạ!” Lục Quý Trì mừng rỡ, nhận lấy bình thuốc giải độc kia chạy nhanh tới đám thái y tới tham gia tiệc cũng trúng độc, lệnh, “Mau xem thuốc này có thể cứu được mọi người hay không!”

Mấy vị thái y vốn nghĩ tên Tấn vương chết tiệt này mưu đồ tạo phản, giờ lại thấy chàng cuống cuồng như vậy, nét mặt dịu hơn nhiều. Bọn họ nhận lấy lọ thuốc nghiên cứu một hồi, Lục Quý Trì nôn quá, khi chắc chắn thuốc không gây hại gì thì giữ lại mấy viên cho bọn họ rồi cầm phần còn lại chạy trở về.

Thế mà vừa chạy được một đoạn, cách đó không xa đột nhiên vang lên tiếng la thất thanh của Nguyệt Viên: “Tiểu thư –!”

Lục Quý Trì giật mình ngẩng đầu, chỉ thấy Khương Hằng trong bộ giá y đỏ thẫm đang ôm bụng, dần dần quỵ xuống.

Sau lưng nàng là Sở hoàng hậu còn chưa kịp hoàn hồn, mặt mũi trắng bệch; trước mặt nàng, cô ả Nghiêm Ngữ – nha hoàn của Gia Cát Tú Tú bị Nguyệt Viên giơ chân đạp ngã trên nền đất.

Con dao nhọn hoắt nhuốm máu trong tay Nghiêm Ngữ bay ra ngoài, Lục Quý Trì choáng váng, cảm thấy lưỡi dao kia như chọc thẳng vào mắt chàng, buốt đến mức cả người chàng run lẩy bẩy, tựa hồ đứng không vững.

“A Hằng…. A Hằng!!!”

***

Tiếng thét kinh hãi đến tột cùng của thiếu niên khiến tất cả mọi người rùng cả mình, Vũ Văn Hợp Diệp sau khi ăn viên thuốc giải đã đỡ hơn, mí mắt nàng giật giật, nhanh chóng đứng dậy: “Qua xem một chút!”

A Kính gật đầu, đứng lên đi theo.

Xa xa đã nhìn thấy mặt mũi Lục Quý Trì phờ phạc, ôm Khương Hằng bệt xuống nền đất, tim Vũ Văn Hợp Diệp như thắt lại, kéo A Kính bước nhanh tới: “Tấn vương điện hạ, mau buông vương phi ra để A Kinh khám cho!”

Nàng rất có hảo cảm với Khương Hằng, cũng rất hâm mộ tình cảm giữa nàng và Lục Quý Trì, thế nên nàng không hy vọng Khương Hằng xảy ra chuyện.

A Kính… Phải rồi, cô ấy là đệ tử của thần y Bắc Hạ! Lục Quý Trì hồn bay phách lạc chợt bừng tỉnh: “Được! Được! A Kính cô nương, chỉ cần cô có thể cứu A Hằng, ta…”

“Điện hạ…” Giọng nói yếu ớt từ trong ngực chàng truyền ra.

“Chỉ cần cô có thể cứu được nàng, giá nào bổn vương cũng trả!” Lục Quý Trì ôm chặt nữ tử trong lòng, nước mắt tuôn lã chã, “Hằng Hằng nàng đừng nói nữa, nàng đừng sợ, ta sẽ không để nàng có chuyện gì đâu!”

“Thiếp…thiếp không sao mà…”

Lục Quý Trì cắn răng, chớp chớp mắt đi xua đi lệ trong hốc: “Đúng, nàng sẽ không sao! Ta không thể để nàng gặp chuyện được!”

“Thiếp thật sự không sao mà…”

“Ta biết, ta biết nàng chắc chắn sẽ bình an!”

“…” Khương Hằng sắp bị ngộp chết không thể chịu nổi nữa, nàng vươn tay cù lét vào phần thịt nơi hông chàng.

Bị chạm vào chỗ có máu buồn, Lục Quý Trì nhảy cẫng lên, tay theo đó buông lỏng ra.

Khương Hằng ra sức hít thở không khí, khi chắc chắn bản thân đã sống lại, nàng dở khóc dở cười ngẩng đầu lên: “Ý thiếp là, thiếp không bị thương.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.