Bổn Vương Muốn Thanh Tịnh

Chương 115: Có điện hạ ở đây, thiếp không đau nữa



Lục Quý Trì ngơ ngác nhìn nàng, mãi không có phản ứng.

Đám người Phương Trân Châu bên cạnh cũng giật mình: “Con không bị thương à?!”

Khương Hằng gật đầu, nhẹ nhàng lấy ra miếng ngọc bội Thanh Linh giấu trong vạt áo: “Nó giúp con chắn nhát dao đó.”

Tất cả tân khách đều trúng độc nhưng không một ai tử vong, điều này cho thấy kẻ chủ mưu không nhằm vào các vị khách khứa, mà hòng tạo ra sự náo loạn, thừa cơ hành động — như vậy có thể suy ra, điều kẻ chủ mưu muốn làm là giết người khó tiếp cận, nhưng thế lực hắn đơn bạc mỏng manh, không có nhiều đồng bọn, cho nên chỉ có thể dùng chiêu giương đông kích tây để đạt được mục đích.

Hôm nay người đến dự tiệc rất đông, văn võ bá quan, hoàng thân quốc thích, người người thân phận đều cao quý, bình thường hiếm khi lộ diện. Song người khó tiếp cận nhất, ngọai trừ thái hậu, cũng chỉ có vợ chồng đế hậu.

Vì thế khi chạy đến, nhìn thấy lão thái y kia đột nhiên lộ sát ý muốn ra tay với Chiêu Ninh đế, Khương Hằng không mấy kinh ngạc. Điều duy nhất khiến nàng băn khoăn là khi lão thái y kia ám sát Chiêu Ninh đế không thành, biết rõ không thể địch lại, vậy mà vẫn không tìm đường chạy trốn.

Tuy nói lão chạy không thoát nguyên nhân chính vẫn do cấm vệ quân đã bao vây mọi nẻo đường đi, nhưng muốn chạy mà chạy không thoát lại khác hoàn toàn với không có ý định thoát thân. Vì thế Khương Hằng không xuất hiện ngay, khi mà mọi người đang đổ hết sự chú ý lên người lão thái y, nàng lại nhìn chằm chằm vào bên người Chiêu Ninh đế, đồng thời nương nhờ bóng đêm và ngọn núi giả ven đường để náu mình, dọc theo đường mòn từ từ mon men lại gần phía đó.

Đó cũng là lý do tại sao khi Nghiêm Ngữ đột nhiên động thủ với Sở hoàng hậu, nàng có thể nhào tới chỗ Sở hoàng hậu đầu tiên, ngăn chặn nhát dao đó.

“Nhưng, nhưng ta rõ ràng nhìn thấy nàng ôm bụng ngã xuống mà…” Lục Quý Trì đã xốc lại được tinh thần, không dám tin mà lẩm bẩm.

“Tuy có ngọc bội cản dao, nhưng sức lực nàng ta rất lớn, thiếp lại chạy vội tới, va chạm mạnh khiến thiếp không chống đỡ nổi…” Thấy chàng rõ là bị dọa sợ, Khương Hằng rất đau lòng, bất chấp xung quanh còn bao nhiêu người như vậy, nàng vươn tay lau lớp mồ hôi lạnh rịn trên trán chàng, “Hù điện hạ rồi, là thiếp không đúng.”

Tuy nhiên nếu được làm lại, nàng vẫn sẽ chọn cách như vậy.

Lục Quý Trì không đáp, hồi lâu vành mắt chàng phiếm đỏ, dùng sức ôm chặt lấy nàng: “Không sao thì tốt rồi… Không sao thì tốt rồi.”

Lực ép của chàng rất lớn, Khương Hằng thở không nổi, song cũng không giãy giụa, cứ để mặc chàng ôm, bàn tay nhỏ bé vỗ về lưng chàng.

Trái tim sợ hãi tới mức suýt vỡ toang của Lục Quý Trì cuối cùng cũng bình ổn lại, chàng dè dặt buông nàng ra, cúi đầu săm soi nơi bụng nàng: “Nhưng nàng không bị thương, sao trên dao kia lại có máu…”

Lời còn chưa dứt, chàng đã trông thấy một vết máu đổ thẫm trên cánh tay áo trái của nàng, Lục Quý Trì căng thẳng, nhanh chóng vén tay áo nàng lên.

Một vết thương gai mắt đang lẳng lặng nằm ngang nơi lòng bàn tay trắng nõn của nàng.

“Chỉ là vết thương ngoài da thôi, không cần lo lắng.”

Sức lực Nghiêm Ngữ rất lớn, Khương Hằng không thể không chủ động cầm lưỡi dao nhắm vào ngọc bội của mình, tránh cho nàng ta đâm lệch hướng khiến nàng bị thương thật — vết máu trên dao chính là vì như thế.

Tim Lục Quý Trì lúc này như bị thứ gì nặng nề đâm xuyên, chàng cúi đầu thổi thổi vết thương của nàng, bờ môi xinh đẹp chu lên như đang thổi sáo.

“Còn đau không?” Giọng nói khàn khàn lí nhí, như đang đè nén lửa giận, nhưng phần lớn là đau lòng.

Khương Hằng ngẩn ra, hốc mắt cay xè.

“Không đau,” mắt nàng ngấn nước, nhưng miệng nhoẻn cười, “Có điện hạ ở đây, thiếp không đau nữa.”

***

Cơn kinh hãi qua đi, chỉ còn lại sự tức giận.

Thay Khương Hằng băng bó vết thương, lại chờ mấy người Phương Trân Châu dùng viên giải độc xong, Lục Quý Trì quay đầu lia sang Nghiêm Ngữ đang bị Nguyệt Viên gô cổ trên nền đất.

“Tại sao phải làm vậy? Tại sao?! Ngươi… Hai vị điện hạ đối với ngươi có ơn, sao ngươi có thể làm ra chuyện như vậy?!” Gia Cát Tú Tú phản ứng lại, hốc mắt đỏ ửng, chuyện đến với nàng quá đỗi bất ngờ.

Mặc dù mới quen biết hơn một tháng, nhưng tính thế nào Nghiêm Ngữ cũng là người bên cạnh nàng, rất mực thân thiết và an phận. Gia Cát Tú Tú bởi vậy rất coi trọng nàng ta, đối xử rất tốt.

Lạc vương xuất thân hoàng gia, thân phận tôn quý, khác với người thường. Gia Cát Tú Tú dù rộng rãi khoáng đạt, không ham hư danh, nhưng nếu đã quyết định trở thành Lạc vương phi, đương nhiên không thể để chồng mình mất thể diện, vì thế sau khi vào kinh thành, nàng luôn cố gắng học tập nghi lễ hoàng gia, cố gắng trở thành một vương phi đúng mực.

Tuy vậy, mọi thứ nơi đây đều quá xa lạ với nàng, dù Lạc vương mời ma ma chuyên dạy lễ nghi từ trong cung để dạy nàng, tìm Khương Hằng giúp nàng làm quen nhưng trong lòng nàng tồn tại áp lực.

Những áp lực vô hình này người ngoài không hiểu được, càng không thể giải quyết giúp nàng, chỉ có Nghiêm Ngữ xuất thân giống nàng mới có thể. Đối với Gia Cát Tú Tú, Nghiêm Ngữ rất khác với những nha hoàn Lạc vương an bài cho nàng sau đó, nàng tín nghiệm nàng ta, coi trọng nàng ta, có lòng giữ nàng ta lại, chiếu cố, vun vén cho nàng ta một tương lai tốt đẹp.

Kết quả là nàng ta lại đang tâm ám sát hoàng hậu!

Mặc dù chỉ là bá tánh bình thường, song Gia Cát Tú Tú không hề ngu ngốc, Nghiêm Ngữ là nha hoàn của nàng, hiện giờ nàng ta mưu đồ ám sát đế hậu, chẳng những nàng bị liên lụy, Lạc vương cũng chịu vạ lây — hành thích vua đoạt vị, ý đồ mưu phản, đây là tội danh không một ai chịu nổi, dẫu chỉ một chút hoài nghi, cũng đủ để hủy diệt một kiếp người.

Bởi vậy, lúc này nàng ngoài bàng hoàng ra cũng chỉ còn sợ hãi.

Nàng sợ sẽ liên lụy tới Lạc vương, sợ Chiêu Ninh đế trách tội chàng.

Ấy thế mà nàng còn chưa kịp làm gì, Lạc vương đã xấu hổ qùy xuống trước Chiêu Ninh đế: “Nha hoàn này do thần đệ làm chủ nhận về, thần đệ nhìn người không tỏ, xin hoàng huynh giáng tội!”

Lục Quý Trì bị Khương Hằng dọa cho hết hồn, Chiêu Ninh đế cũng lo lắng cho Sở hoàng hậu, lúc này khó khăn lắm mới lấy lại được bình tĩnh.

“Đệ làm chủ nhận về?” Trên gương mặt đế vương trẻ tuổi không còn nụ cười thường thấy, đôi mắt hẹp dài lạnh lẽo như có gió táp mưa sa sắp kéo đến, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

“Hoàng huynh, chuyện này không liên quan tới Cửu ca!” Lục Quý Trì thấy tình thế không ổn, vội vã quỳ xuống theo, “Người phụ nữ này là con gái của ông lão họ Nghiêm, ngày đó đệ đã phái người điều tra tỉ mỉ lai lịch của nàng, không có gì khả nghi, cho nên Cửu ca mới quyết định giữ nàng ta lại! Nếu nói không biết cách nhìn người, thì cũng do đệ tra không rõ…”

Liên quan tới nạn lụt ở Hoài Nam, Lục Quý Trì đã sớm bẩm báo Chiêu Ninh đế từng câu từng chữ, bao gồm cả việc ông lão họ Nghiêm có cô con gái, vì không còn chỗ nào nương thân nên Lạc vương đã thu nhận làm nha hoàn cho Gia Cát Tú Tú. Vì thế sau khi nghe được lời này, ánh mắt Chiêu Ninh đế càng thêm lạnh lẽo.

Hoài Nam… Chẳng lẽ những kẻ bị y thu lưới tóm gọn không cam lòng, cho nên trả thù ư?

Đang nghĩ như vậy, đột nhiên giọng nói khàn khàn của Nghiêm Ngữ vang lên, nàng ta thở dài: “Điện hạ, đừng diễn nữa, việc đã đến nước này… Hãy cứ sảng khoái mà nhận đi.”

Gì gì?

Lục Quý Trì ngẩn ngơ, mặt mày biến sắc, nhảy dựng lên: “Mẹ kiếp, ngươi nói vớ vẩn gì thế?!”

Nghiêm Ngữ ngẩng đầu liếc nhìn chàng, ánh mắt đượm phần ác độc, mang theo hận ý điên cuồng, nhưng lời nói ra lại giống như cam chịu, tuyệt vọng không còn đường lui: “Không thể hoàn thành nhiệm vụ điện hạ giao phó, là Nghiêm Ngữ vô năng, ơn cứu mạng của điện hạ… Nghiêm ngữ chỉ có thể để kiếp sau báo đáp.”

“…” Lục Quý Trì chòng chọc nhìn ả đàn bà đã suýt nữa khiến chàng góa vợ, giờ lại còn định chụp lên đầu chàng cái tội hành thích vua, chàng tức quá hóa cười, “Ý ngươi là, ngươi ám sát hoàng tẩu là do bổn vương sai khiến? Vì cớ gì? Bổn vương sai ngươi ám sát hoàng tẩu vì lý do gì chứ?”

Nghiêm Ngữ nhắm hai mắt lại như tự trách: “Trách thuộc hạ quá nôn nóng đã nhìn lầm người, nếu không nghiệp lớn của điện hạ đã thành…”

Nôn nóng qúa nhìn lầm người cái gì, rõ ràng ám chỉ người Lục Quý Trì muốn giết là Chiêu Ninh đế bên cạnh Sở hoàng hậu.

“Ngươi không hề nhìn lầm người, người ngươi muốn giết chính là hoàng hậu nương nương.” Lúc này Khương Hằng bình tĩnh lên tiếng, “Một kẻ gấp gáp khẩn trương đến đối tượng ám sát cũng không phân biệt được, không thể nào dốc sức tấn công tới nỗi làm miếng ngọc Thanh Linh cứng rắn này nứt ra được.”

Mọi người đồng loạt ngó nhìn miếng ngọc Thanh Linh trong lòng bàn tay nàngf, quả nhiên phát hiện bên trên có một vết nứt nhỏ xíu.

“Ngươi…”

Ánh mắt Nghiêm Ngữ sa sầm, cô ả chưa kịp nói tiếp đã bị Khương Hằng cắt ngang.

“Ngươi rắp tâm ám sát hoàng hậu nương nương, sau khi kế hoạch thất bại lại đổ tội hãm hại điện hạ nhà ta, điều này cho thấy ngươi vô cùng căm ghét hoàng hậu nương nương và điện hạ.” Ngay trước mặt nàng lại dám hắt nước bẩn lên người của nàng, bề ngoài Khương Hằng bình tĩnh nhưng bên trong ý giận đã ngút trời, nàng gắng trấn tĩnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn Nghiêm Ngữ, con ngươi đen nhánh tựa như nhìn thấu mọi sự, “Điện hạ nhà ta thì không nói, nhưng nương nương thân ở hậu cung, không biết cớ gì ngươi lại oán hận nương nương đến vậy?”

Lời của Nghiêm Ngữ không phải không có lỗ hổng, nhưng trong nhiều lúc, trong nhiều chuyện, chỉ cần xíu xiu nghi ngờ cũng đủ rồi. Lại thêm chuyện vốn phát sinh ở phủ Tấn vương, lão thái y kia còn do chính tay Ngụy Nhất Đao dẫn tới, còn cả những lời đơm đặt của Nghiêm Ngữ… Tình thế quá bất lợi với Lục Quý Trì, Khương Hằng chỉ còn cách cột Lục Quý Trì chung với Sở hoàng hậu, để chàng cùng trở thành người bị hại.

Điều này may ra khiến Chiêu Ninh đế đang nổi cơn thịnh nộ chuyển hết toàn bộ tức giận sang Nghiêm Ngữ, đồng thời giảm bớt hoài nghi đối với Lục Quý Trì, thậm chí còn sinh ra ý bảo vệ chàng giống như Sở hoàng hậu.

Đương nhiên, nàng nói vậy không toàn toàn vô căn cứ, ít nhất thời điểm thay Sở hoàng hậu cản nhát dao kia, nàng thật sự nhìn thấy ánh mắt ngập tràn oán hận và ganh ghét của Nghiêm Ngữ.

Nàng đoán, Nghiêm Ngữ này hẳn quen biết Sở hoàng hậu.

Đáng tiếc nàng không hiểu nhiều về Sở hoàng hậu, nên không thể suy đoán thân phận thật sự của Nghiêm Ngữ.

“Ta không biết ngươi đang nói gì!” Ánh mắt Nghiêm Ngữ thoắt biến đổi, nàng ta còn muốn già mồm, song Lục Quý Trì bất thình lình đứng dậy đi tới.

“Hoàng huynh, đệ có thể đánh nàng ta không?”

Mọi người: “…?”

Chỉ có Chiêu Ninh đế híp mắt lại, nhìn chàng ý vị sâu xa: “Có thể.”

Mọi người: “…”

Lục Quý Trì không đánh phụ nữ, nhưng đã đến nước này, chỉ đành… Chàng cười lạnh, giơ tay hạ một cái tát trời giáng lên mặt Nghiêm Ngữ.

Nghiêm Ngữ: “!”

Lục Quý Trì không mảy may quan tâm tới ánh mắt kinh hãi oán độc của ả, lại giơ cao tay vả thêm vài phát nữa.

Nghiêm Ngữ: “…”

Ước chừng độ chục phát, Lục Quý Trì mới dừng lại, xoa xoa bàn tay đã tê rần: “Ăn nhiều cái tát như vậy mà da mặt không hề đỏ, ngươi là người có da mặt dày nhất mà bổn vương từng gặp đấy.”

Nghiêm Ngữ ngẩn ra, mặt lập tức biến sắc.

“Nếu như ta đoán không lầm, ngươi không phải Nghiêm Ngữ thật sự đúng không?” Lục Quý Trì nói xong lại cười lạnh, giơ tay moi móc trên khuôn mặt ả.

Nhưng mà tìm tòi hồi lâu cũng không phát hiện ra lớp da giả nào như tưởng tượng, nụ cười trên môi Lục Quý Trì dần cứng lại.

Chuyện gì đây? Chẳng lẽ chàng đoán sai rồi?

Mấy bộ phim truyền hình trên ti vi chẳng phải luôn có sao! Mấy món dịch dung á?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.