Hắn bỗng nhiên tỏ vẻ sợ hãi, cũng không biết nghĩ tới chuyện gì. Đôi mắt đẹp của Khương Hằng thay đổi, cố ý thấp giọng, độc ác nói: “Điện hạ không biết sao? Trên đời tồn tại rất nhiều thứ mà chúng ta không muốn biết…..”
Nhìn ánh mắt mang theo trêu chọc vui vẻ của nàng, khoé miệng Lục Quý Trì hơi giật, bất giác đưa tay búng nhẹ vào trán nàng một cái: “Tiểu nha đầu hù doạ ai đó! Nhanh chóng cầu xin tha thứ, nếu không đừng trách bản vương độc ác!”
Trên trán đột nhiên xuất hiện nhiệt độ lạ lẫm doạ Khương Hằng giật mình, nàng sững sờ. Thấy hắn sau khi nhận thức được sự việc vội rụt tay lại, vẻ mặt xấu hổ sợ bị nàng mắng lưu manh, lập tức không nhịn nổi mà bật cười.
Người này sao lại dễ trêu chọc như vậy…!
Thấy nàng chỉ cười chứ không hề có dấu hiệu tức giận, Lục Quý Trì lập tức nhẹ nhàng thở ra. Hắn không có thói quen động tay động chân với cô nương, thật sự bộ dạng của nàng lúc nãy quá mức nghịch ngợm, khiến hắn nhớ đến cô bé hàng xóm năm tuổi lúc trước, cho nên mới nhất thời thuận tay…..
“Khụ, đừng cười! Nhanh nhanh lên, thư đồng kia sắp trở về rồi.”
Lúc này Khương Hằng mới dừng lại, có điều trong đáy mắt vẫn chan chứa ý cười: “Nếu như ta đoán không lầm, có lẽ phía dưới này có một cái hầm kín.”
Lục Quý Trì lập tức kinh ngạc: “Hầm kín?”
Khương Hằng chắc chắn gật đầu.
“Làm sao ngươi biết?”
“Ở Sóc Thành, ta đã thấy rất nhiều mật thất hầm kín, nên rất hiểu rõ về phương diện này.” Sóc Thành ở phía bắc Đại Chu, tiếp giáp với cường địch của Đại Chu – Bắc Hạ. Phụ thân của Khương Hằng chính là tướng thủ thành ở nơi đó. Khương Hằng lớn lên ở Sóc Thành, rất quen thuộc với nơi đó. Khi nói đến chuyện này, hai đầu lông mày nàng không khỏi lộ ra hoài niệm, “Sóc Thành gần Bắc Hạ. Người Bắc Hạ thường xuyên xâm phạm, đốt phá giết người cướp của, hành sự hung tàn. Dân chúng trong thành vì tự bảo vệ mình, bình thường luôn đào đường hầm trong nhà, xây dựng mật thất. Trong nhà ta cũng có, dưới phòng ta còn có một cái dùng để chạy trốn.”
Cuộc sống cơ cực như vậy cách Lục Quý Trì rất xa rất xa. Nhưng giờ phút này, nhìn thấy đôi mắt bình tĩnh, tập mãi thành thói quen của Khương Hằng, hắn chợt có loại cảm giác chính mình cũng ở nơi đó, rất chân thật.
Hắn nhất thời ngơ ngẩn, thật lâu mới mở miệng: “Vậy bây giờ thì sao? Người Bắc Hạ còn tới không?”
Khương Hằng bị vẻ mặt nghiêm túc của hắn chọc cười: “Từ sau khi bệ hạ ngự giá thân chinh đánh lui bọn chúng, chúng không còn dám tới nữa. Ngày nay dân số Sóc Thành tăng gấp đôi so với mấy năm trước, sinh hoạt của mọi người ngày càng yên ổn, điện hạ không cần lo lắng.”
Lục Quý Trì nhẹ nhàng thở ra. Từ lúc này, ngoại trừ sợ hãi và cảnh giác, trong lòng hắn bỗng sinh ra loại cảm giác kính ngưỡng không cách nào nói được với Chiêu Ninh Đế.
Ca ca này thật sự quá trâu bò, hắn nhất định phải ôm lấy đùi của y, trăm năm cũng không buông.
***
Khương Hằng đoán không sai, dưới thảm quả thật có một đoạn gỗ không đóng đinh. Lục Quý Trì nhấc nó lên nhìn, phát hiện một lối vào tối như mực.
“Là bậc thang nhỏ, hình như đi thông lên lầu.”
Thấy Khương Hằng vừa nói xong đã chui vào bên trong, bạn học Lục đến từ thế kỷ hai mươi mốt, từ trước đến nay chưa từng thấy qua loại hầm đạo này lập tức hồi thần từ trong ngạc nhiên: “Từ từ, ngươi cứ như vậy mà xuống dưới à?”
Khương Hằng ngẩng đầu nhìn hắn, chẳng thế thì làm gì?
“Nếu có gì nguy hiểm thì sao!” Lục Quý Trì chỉ chỉ sau lưng mình, “Ta đi xuống trước, ngươi là một cô nương, đi theo sau đi.”
Khương Hằng khó hiểu: “Tại sao lại nguy hiểm?”
“Nhỡ đâu có bẫy rập gì đó…..”
“Bẫy rập? Tại sao lại có bẫy rập?”
Bởi vì trong tiểu thuyết mô tả như vậy, trong kịch truyền hình cũng là như vậy….. Lục Quý Trì trầm tư một lát, mỉm cười với thiếu nữ đang kinh ngạc: “Không có gì, bản vương đoán. Dù sao thì ngươi cứ đi phía sau là được.”
Tuy không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng hiển nhiên là hắn đã nghĩ sai rồi, Khương Hằng nhịn cười gật nhẹ đầu: “Điện hạ, mời.”
Hai người lần lượt chui vào trong cửa hầm nhỏ hẹp, đi dọc theo bậc thang tối như mực mà lên lầu.
Cầu thang này được làm từ gỗ, rất hẹp, chỉ có thể đi từng người một. Nhưng mà hai bên đều là vách tường, nên cũng không nguy hiểm. Hai người đi một trước một sau, vì sợ bị phát hiện nên bước chân vô cùng nhẹ, cũng không nói chuyện.
Đi một chốc đã đến cuối đường. Lục Quý Trì nghĩ nghĩ, đoán chừng đây hẳn là lầu năm của Văn Uyên Các.
Bốn phía tối đen như mực không nhìn được gì, hắn mò mẫm vách tường tìm lối ra. Nhưng đúng lúc này, bên ngoài lại đột nhiên truyền tới một giọng nữ khàn khàn: “Ta không muốn đi.”
Là Mạnh Uyển Nghiên!
Lục Quý Trì quay đầu lại liếc nhìn Khương Hằng, ngay sau đó liền dán tai lên vách tường.
“Nghiên Nhi……” Là giọng nói của nam nhân, trầm thấp thuần hậu, nghe vô cùng có mị lực, nhưng hắn vừa mới mở miệng đã bị Mạnh Uyển Nghiên ngắt lời.
“Ta không muốn đi!” Giọng Mạnh Uyển Nghiên hơi kích động, nghe thấy tâm tình không được tốt, “Ta vừa mới đến được một lát, chúng ta còn chưa nói được mấy câu!”
Nam nhân im lặng, Mạnh Uyển Nghiên nặng nề thở hổn hển hai cái, giọng nói nghèn nghẹn sắp khóc: “Vì sao chàng luôn muốn ta phải đi? Có phải chàng không thích ta? Có phải… Có phải chàng chán nản chuyện lén lút này không?”
“Nàng nghĩ đi đâu vậy? Ta chỉ là thấy hai ngày nay tinh thần nàng không được tốt, muốn nàng nghỉ ngơi cho khoẻ mạnh hơn.” Nam nhân tựa hồ có chút đau lòng, vội vàng thấp giọng dụ dỗ, “Đang yên đang lành sao lại khóc? Được rồi được rồi đừng khóc, đã thành thiếu nữ lớn như vậy rồi……”
Mạnh Uyển Nghiên vốn đang kìm giọng, nghe được lời này lại càng to giọng ai oán.
Nam nhân hơi bất đắc dĩ, nhưng vẫn kiên nhẫn dỗ dành nàng.
Tiếng khóc của Mạnh Uyển Nghiên dần dần nhỏ lại, đợi sau khi nàng bình tĩnh, nam nhân mới thở dài: “Gần đây nàng có vẻ không ổn lắm, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Tiếng nức nở của Mạnh Uyển Nghiên dừng bặt trong chớp mắt, hồi lâu sau mới rầu rĩ đáp: “Không có, chỉ là….. Chỉ là, chúng ta bây giờ, khiến ta có chút bất an.”
Nam nhân im lặng, một lát sau, giọng nói của Mạnh Uyển Nghiên đã biến thành ngâm nga, hẳn là bị nam nhân ôm vào trong lòng.
Sau đó…..
Hai người hôn nhau.
Tiếng hôn mập mờ và giọng rên rỉ mang theo nỉ non của Mạnh Uyển Nghiên như một đạo sấm sét bổ vào đầu Lục Quý Trì.
Trời ạ! Xuân cung sống?!
Mặt của hắn nhanh chóng đỏ lên.
Không phải xấu hổ, xấu hổ là — phía sau hắn còn con mẹ nó có một tiểu cô nương vị thành niên đi theo! Đây là đây là, tàn phá đoá hoa nhỏ của Tổ quốc…! Hắn vừa ngượng vừa vội, không hề nghĩ ngợi đã xoay người dùng tay áo bịt kín tai Khương Hằng.
Khương Hằng bất ngờ không kịp phòng ngừa: “…..?!”
Trong bóng tối, đôi mắt nàng long lanh, tràn đầy kinh ngạc và nghi ngờ. Lục Quý Trì cúi đầu ghé vào tai nàng, khô khan giải thích: “Tiểu cô nương, đừng nghe cái này, không tốt.”
Khương Hằng: “……”
Tiểu cô nương? Hắn quên việc nàng đã đính hôn, không bao lâu nữa sẽ xuất giá rồi sao?
Động tĩnh bên ngoài càng lớn hơn, hiển nhiên là hai người kia đã tiến thêm một bước. Mặt Lục Quý Trì nong nóng đồng thời hơi hoài nghi nhân sinh.
Nữ tử cổ đại kín đáo ngượng ngùng đâu rồi? Mạnh Uyển Nghiên này có vẻ….. Rất hào phóng…!
Trong đầu hắn suy nghĩ miên man, lực tay vô tình tăng mạnh. Khoé miệng Khương Hằng hơi giật, không nhịn được mà chọc chọc cánh tay của hắn: “Đầu ta sắp bị đè bẹp rồi.”
Lục Quý Trì đột nhiên hoàn hồn, ngượng ngùng mà nơi lỏng tay: “Xin lỗi…..”
“Ta không phải tiểu hài tử cái gì cũng không biết, điện hạ không cần như thế.”
Giọng nói của nàng rất bình tĩnh, còn mang theo một chút vui vẻ. Lục Quý Trì ngẩn người, đột nhiên nhớ tới việc nàng sắp xuất giá.
Mới mười sáu tuổi, ở thời hiện đại còn chưa tốt nghiệp cấp ba đâu…… Tạo nghiệp mà! Hắn lại càng xấu hổ, nhanh chóng thu tay lại, ra vẻ trấn định nói: “À, vậy, người này, ngươi biết người nam này là ai không?”
Nghe ra sự gượng gạo của hắn, Khương Hằng lại càng thêm vui vẻ: “Không biết, ta vừa hồi kinh chưa được bao lâu, người quen không nhiều lắm.”
……Sao lại quên mất chuyện này! Lục Quý Trì lại ngượng ngùng, đang định nói tiếp thì Mạnh Uyển Nghiên rên một tiếng như nức nở, nam nhân cũng khẽ rên một tiếng, sau đó thở hổn hển vài hơi.
Sau đó không còn động tĩnh gì nữa.
Con mẹ nó cuối cùng cũng xong! Lục Quý Trì thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này Mạnh Uyển Nghiên khàn khàn lên tiếng: “Chàng đã nói muốn dẫn ta đi, tiểu thúc thúc, mai chúng ta đi….. Không, đi ngay hôm nay được không?”
Tiểu….. Tiểu cái gì?
Lục Quý Trì ngay lập tức ngơ ngác, Khương Hằng cũng ngây ngẩn cả người, tiểu thúc thúc gì gì đó….. Không phải là như nàng nghĩ đâu nhỉ?!
“Sao lại nhiễu sự nữa rồi?” Nam nhân dừng lại, giọng nói trầm thấp lại càng thêm bất đắc dĩ, “Không phải đã nói rồi sao, chờ ta tìm cơ hội thích hợp thẳng thắn với đại ca đại tẩu, nhận được sự thông cảm của họ sau đó quang minh chính đại dẫn nàng đi, nếu không thì sao ta có thể không phụ lòng bọn họ? Còn nàng nữa, ta không muốn nàng phải tủi thân, càng không muốn nàng vì ta mà gây chuyện với cha mẹ. Ngoan nào, kiên nhẫn thêm một chút, có được không?”
Mạnh Uyển Nghiêm trầm mặc một chốc: “Nhưng mà ta……”
“Tuy là ta không phải con ruột của phụ thân, nhưng trên danh nghĩa, ta vẫn là thứ tử của phụ thân, là tiểu thúc thúc của nàng, nếu người khác biết chuyện của ta với nàng….. Chúng ta không nên suốt ruột, chỉ có thể chậm rãi mà tính toán. Nếu có gì sai sót, hai người chúng ta đều lâm vào vạn kiếp bất phục, nàng đã hiểu chưa?”
Có thể chắc chắn được, nam nhân này chính là Các chủ của Văn Uyên Các, thứ đệ của Tả tướng, đại văn hào Mạnh Xuân Lâm.
Hắn lại không phải là huyết mạch của Tả gia!
Còn có quan hệ với cháu gái trên danh nghĩa của mình!
Lục Quý Trì xem lại trí nhớ của Tấn Vương. Phát hiện hắn ta năm nay đã ba mươi tuổi, từng có một thê tử, tuy nhiên thê tử mất sớm, chỉ để lại một con gái mười ba tuổi, nhưng mà….. Mạnh Uyển Nghiên mới mười bảy thôi…!
Vấn đề không phải là trâu già gặm cỏ non, mà là cỏ gần hang…! Lục Quý Trì hoàn toàn chấn kinh rồi, lại tưởng tượng con gái mười ba tuổi của Mạnh Xuân Lâm nếu biết được cha ruột ăn nằm với đường tỷ của mình, không biết sẽ có cảm giác gì. Hắn không nhịn được mà hô to trong lòng: “Con mẹ nó!”
Những người này thật quá chịu chơi!!
Khương Hằng cũng không ngờ bên trong Tả gia lại loạn như vậy. Nhưng chuyện xấu trong các thế gia đại tộc còn nhiều hơn nữa, nàng lúc trước cũng không phải chưa từng nghe qua. Bởi vậy chỉ kinh ngạc một chốc.
“Ta biết rồi, ta….. Nghe lời chàng.”
Sau khi được Mạnh Xuân Lâm khuyên nhủ, cuối cùng Mạnh Uyển Nghiên cũng tỉnh táo lại. Lục Quý Trì cũng hoàn hồn theo — thứ kẻ giật dây sau lưng dùng để uy hiếp Mạnh Uyển Nghiên, chắc chắn là chuyện tư tình của nàng với Mạnh Xuân Lâm.
Tuy là không có quan hệ huyết thống, nhưng trên danh nghĩa hai người vẫn là thúc cháu, quan hệ với nhau vẫn là loạn luân, nếu chuyện này truyền ra ngoài, Mạnh Xuân Lâm thân bại danh liệt không nói, Mạnh Uyển Nghiên chỉ sợ tính mạng cũng khó giữ được — Tả gia trăm năm thư hương, nhiều thế hệ trong sạch, coi trọng nhất là thanh danh, cũng rất coi trọng lễ pháp. Vì rửa trôi nỗi nhục, bọn họ tuyệt đối sẽ không để lại tính mạng cho cô nương đã khiến gia tộc hổ thẹn này.
Một cái nhược điểm chết người như vậy ở trong tay người khác, khó trách Mạnh Uyển Nghiên chịu buông bỏ kiêu ngạo của mình, làm ra chuyện dụ dỗ Tấn Vương. Lại nhớ đến việc bình thường rảnh rỗi nàng vẫn luôn đến Văn Uyên Các……
Ai có thể tưởng tượng được việc nàng có quan hệ với Mạnh Xuân Lâm đâu, khó trách Ngụy Nhất Đao không tra được gì.
“Ngoan nào, ta phải xuống lầu rồi. Nàng cũng nên trở về đi, đi lâu như vậy, người khác sẽ nghi ngờ.”
Lục Quý Trì cả kinh, lập tức nhanh chóng quyết định: “Hiển nhiên Mạnh Xuân Lâm chưa biết việc Mạnh Uyển Nghiên bị uy hiếp, chúng ta xuống lầu dưới chặn nàng lại.”
Khương Hằng gật đầu, vừa định trả lời đã nghe hắn thấp giọng dặn dò, “Sau đó ngươi đi trước đi, đừng để nàng bắt gặp, tránh cho nàng nghi kỵ. Về phần thư đồng kia, ta sẽ phái người xử lý, ngươi chỉ cần vờ như không biết gì là được.”
Khương Hằng sững sờ, trong lòng không hiểu sao lại ấm áp, nàng cúi đầu cười cười, nhỏ giọng nói: “Được.”
***
Hai người dọc theo cầu thang cũ đi ngược về, Lục Quý Trì đưa mắt nhìn nàng ra khỏi cửa, vẫy vẫy tay với nàng: “Ngươi phải cẩn thận một chút, đừng lộ tẩy. Mặt khác tìm Ngụy Nhất Đao gọi hắn tới đây.”
Thiếu niên chống một tay lên sàn nhà, bộ dạng chỉ lộ ra một cái đầu thoạt nhìn hơi buồn cười, Khương Hằng không nhịn được mà nhếch môi, phúc thân với hắn, sau đó đẩy cửa đi ra ngoài.
Thư đồng ở ngoài cửa đang thắc mắc hai người đi đâu, thấy nàng đi ra thì kinh ngạc. Khương Hằng cười cười nói dối hai câu, thư đồng liền vui vẻ dẫn nàng xuống lầu.
Lục Quý Trì ở bên trong nghe, một lần nữa cảm khái: cô nương này thông minh đến đáng sợ, thủ đoạn cao siêu, sau này không nên đắc tội.
Đang nghĩ ngợi thì sau lưng đã truyền đến tiếng bước chân, Lục Quý Trì vội vàng thu hồi suy nghĩ linh tinh, dù vội vẫn ung dung xoay người lại.
“Mạnh Nhị cô nương, ngươi đã quay trở về.”
Mạnh Uyển Nghiên sợ tới mức suýt nữa ngã từ trên cầu thang xuống.
Lục Quý Trì không muốn hù doạ nàng, lập tức nói rằng mình không có ác ý, chỉ là muốn nói chuyện với nàng.
Nhưng việc bị phát hiện cũng đã khiến Mạnh Uyển Nghiên hãi hùng khiếp vía. Nàng bấm mạnh móng vào lòng bàn tay mới có thể ép mình bình tĩnh lại.
“Tại sao…. Điện hạ lại ở đây?”
“Đương nhiên là đến tìm Nhị cô nương.”
“Chuyện….. Chuyện vừa rồi….”
“Vừa rồi? Là chuyện ngươi qua lại với Mạnh Xuân Lâm?” Giọng Lục Quý Trì nhàn nhạt, không nghe ra vui buồn, “Đúng vậy, bản vương cũng biết. Giống hệt kẻ sai khiến ngươi tính kế bản vương.”
Thân thể Mạnh Uyển Nghiên cứng đờ, cả người lạnh như trong hầm băng.
Cửa hầm vẫn còn đang mở, ánh sáng rực rỡ chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch của nàng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.
Nàng và Mạnh Xuân Lâm không có quan hệ huyết thống, cũng không tồn tại vấn đề đạo đức. Tuy Lục Quý Trì cảm thấy tuổi tác của hai người có vấn đề, nhưng cũng không kỳ thị. Thấy nàng một tiểu cô nương đã sợ hãi thành như vậy. Hắn có chút không đành lòng, nên nhanh chóng nói: “Nhưng ngươi không cần căng thẳng. Bản vương không có hứng thú với chuyện của các ngươi, bản vương chỉ muốn biết kẻ tính kế ta là ai. Chỉ cần ngươi thành thật bẩm báo, bản vương sẽ xem như chuyện gì cũng không xảy ra.”
Mạnh Uyển Nghiên không tin hắn, nhưng tình huống trước mắt đã như vậy, nàng không còn lựa chọn nào khác.
“Thần nữ đã hiểu ý của điện hạ, nếu ngài…. Nếu ngài không phiền, chúng ta có thể lên phòng rồi nói tiếp?”
Thấy nàng nhanh như vậy đã hồi đáp, Lục Quý Trì hơi kinh ngạc, nhưng nghĩ đến Khương Hằng, lại cảm thấy bình thường. Nghe Xuân cung sống mà không chút xấu hổ, nha đầu kia mới là chúa bình tĩnh.
“Có thể.”
Hiển nhiên Mạnh Uyển Nghiên rất sợ người khác phát hiện đường hầm này, vừa lên đã cẩn thận che giấu cửa hầm, cuối cùng mới thở phào, giương mắt nhìn Lục Quý Trì: “Tại sao….. Điện hạ lại phát hiện ra?”
Lục Quý Trì không nói gì, đưa mắt liếc nhìn khăn tay trên bàn án..
Mạnh Uyển Nghiên nhìn theo, con ngươi lập tức co rụt lại, nhanh chóng cất khăn vào trong tay áo, thầm trách mình quá mức chủ quan.
“Được rồi, nói đi. Việc ngươi làm hôm thọ yến An Quốc công, là ai sai khiến?”