Sau khi tạm biệt Khương Hằng, Lục Quý Trì quay đầu đi tới Trường Phong tửu lâu.
Cùng lúc đó, tại Văn Uyên các.
Nhìn nam nhân bên song cửa đang nhìn mình cười âu yếm, trong mắt lộ rõ nhu tình, Mạnh Uyển Nghiên thấy thật ngọt ngào, chạy nhanh nhào vào lòng y: “Gọi ta tới gấp như vậy, là có chuyện muốn nói với ta à?”
Mạnh Uyển Nghiêng hơi ngẩng đầu, không che nổi mong muốn trong mắt: “Có chuyện gì? Có phải….có phải mọi chuyện đã xong xuôi rồi, chúng ta có thể đi không?”
Nàng là một cô nương rất thu hút, dung nhan kiều diễm, khí chất thanh tao, dáng vẻ đứng từ xa, như một khóm mẫu đơn bung nở rực rỡ phía chân trời, tôn quý nhưng lại không thể nào với tới.
Giống như tổ mẫu của nàng, cũng là đích mẫu trên danh nghĩa của y.
Khác là, ánh mắt đích mẫu nhìn y, chỉ có chán ghét và khinh bỉ, còn thiếu nữ trước mặt này…
Đưa tay chạm lên khóe mắt ánh lên sự vui mừng và mến mộ của Mạnh Uyển Nghiên, Mạnh Xuân Lâm chẳng thể thốt lên thành lời.
Trước khi sinh mẫu vào phủ Tả tướng thì đã có y, vì xuất thân lúng túng này, y sống trong phủ còn không bằng hạ nhân. Ánh mắt lạnh nhạt và tiếng cười nhạo khinh bỉ như lấp đầy thuở thiếu thời của y, lúc đó mỗi ngày nhìn thấy vị huynh trưởng xuất thân cao quý, y thật không cam lòng.
Luận về tài học, luận về tướng mạo, luận về tư chất, y có điểm nào không bằng huynh trưởng? Dựa vào đâu mà huynh ấy có thể sống tùy ý kiêu ngạo, còn y chỉ có thể dựa hơi người khác, sống tạm bợ qua ngày*?
(Nguyên văn: cẩu thả thâu sinh 苟且偷生)
Vì để thay đổi hoàn cảnh, y hao tâm tổn trí, ngay cả thê tử mới cưới cũng buông tay, cuối cùng cũng thành công bám lấy Đổng thái phó.
Cuối cùng cũng không có ai xem thường y nữa. Ngược lại, bọn họ ngưỡng mộ y, theo đuổi y, trong mắt toàn sự tôn sùng cuồng nhiệt. Ngay cả với vị huynh trưởng từ nhỏ đã được muôn vàn sủng ái, cô con gái rượu hắn yêu thương, cũng điên cuồng vì y, cam tâm tình nguyện dâng hiến tất cả cho y….
Mạnh Xuân Lâm cảm thấy, cuộc sống như vậy thật tốt đẹp.
Chỉ cần mọi thứ vẫn luôn tốt đẹp như vậy, y sẽ không tiếc bất kỳ giá nào.
“Tiểu thúc thúc?” Ánh mắt của người đàn ông trước mặt làm Mạnh Uyển Nghiên không khỏi có chút bất an, nhưng hi vọng về cuộc sống mới tốt đẹp làm nàng vội xua đi lo âu trong lòng. Nàng lấy lại sự kiêu kỳ vốn có, nhướn người cắn cắn môi y làm nũng, “Chàng đang suy nghĩ gì thế?”
“Không có gì,” Mạnh Xuân Lâm hoàn hồn, ngón tay trượt dọc theo gương mặt trắng ngần của thiếu nữ, cuối cùng nhẹ nhàng nắm lấy cằm nàng. Y tỉ mỉ ngắm nhìn khuôn trăng xinh đẹp này, trong mắt lóe lên một chút vô tình —- y còn chơi chưa đã, thật là đáng tiếc: “Đột nhiên cảm thấy hôm nay nàng rất đẹp.”
“Ngày nào mà ta không xinh đẹp chứ?” Mạnh Uyển Nghiên lên giọng chất vấn, cuối cùng vẫn thúc giục, “Chàng vẫn chưa trả lời ta, chàng đột nhiên gọi ta tới, rốt cuộc là có chuyện gì? Chúng ta….chúng ta bao giờ thì sẽ rời khỏi kinh thành?”
Lời nói đến đoạn cuối cùng, giọng nàng nghe càng thêm vội vàng.
“Bây giờ.” Mạnh Xuân Lâm bật cười, giọng điệu ngọt nhạt, dụ tiểu cô nương đắm chìm trong hũ mật, “Ta gọi nàng tới chính là để báo cho nàng biết, từ nay về sau, nàng không phải sống trong lo lắng sợ sệt nữa.”
Mấy ngày qua Mạnh Xuân Lâm lấy lý do Văn Uyên các là tâm huyết nhiều năm của y, nếu phải rời đi, cũng nên xử lý xong xuôi mọi chuyện ở đây đã, ngăn nàng không nói chuyện thẳng với cha. Mạnh Uyển Nghiên sốt ruột chờ đến bất an, càng nghĩ càng thấy có phải y không buông bỏ được phù hoa trong kinh thành, không muốn rời đi cùng nàng hay không. Hôm nay rốt cuộc y cũng tỏ rõ thái độ, nàng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ thở phào nhẹ nhõm: “Vậy giờ chúng ta trở về nói chuyện cho cha đi?”
“Được.” Mạnh Xuân Lâm cười mà ánh mắt u ám, “Nhưng lúc này đại ca chắc chưa về phủ, chúng ta chuẩn bị một chút, đến lúc đó chỉ sợ huynh ấy quá cứng rắn mà đánh người thôi.”
Nhớ tới phụ thân từ nhỏ đã nâng nàng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, Mạnh Uyển Nghiên cười gượng, có phần áy náy.
Cha nhất định sẽ rất tức giận, nhưng mà…
Nàng rất thích tiểu thúc thúc, rất thích rất thích.
“Đừng lo, mọi chuyện đều có ta.” Như là biết nàng đang suy nghĩ điều gì, Mạnh Xuân Lâm cúi đầu hôn lên môi nàng.
Thái độ của y làm nàng an lòng. Mạnh Uyển Nghiên cố ép suy nghĩ lung tung kia ra khỏi đầu, ngoan ngoãn gật đầu một cái.
“Ngoan quá.” Sau một hồi triền miên, Mạnh Xuân Lâm mới buông nàng ra, xoay người đi tới cái bàn không xa rót một ly trà, “Đây là trà hoa gần đây ta mới nghiên cứu ra, nàng thử một chút không?”
Ly trà bạch ngọc, nước trà bên trong xanh sẫm trong suốt, mặt ly hơi sóng sánh, ánh sáng chiếu vào tạo nên những gợn nước lấp lánh.
“Màu trà thật đẹp.” Mạnh Uyển Nghiên vươn tay nhận lấy, nhẹ nhàng đưa lên mũi hít một hơi, “Mùi cũng thật thơm.”
“Đặc biệt pha vì nàng, nàng hãy nếm thử xem có thích hay không.”
“Được.” Mạnh Uyển Nghiên lòng thấy ngọt ngào, nên lúc Mạnh Xuân Lâm nhìn chăm chăm đầy u ám, nàng không hề nghi ngờ mà cúi xuống….
“Nhị cô nương, cô có bên trong không? Phu nhân gọi nhị cô nương trở về ngay, có chuyện quan trọng muốn nói với cô.” Đột nhiên bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ làm cả hai trong phòng không khỏi kinh ngạc.
“Mẫu thân ta?” Mạnh Uyển Nghiên đặt ly trà xuống, bước nhanh về phía cửa mở ra, “Xảy ra chuyện gì?”
Hai chú cháu quan hệ thân cận, trong mắt người ngoài lại như cha con, vì thế thư đồng chuyển lời cũng không thấy kì lạ khi Mạnh Xuân Lâm ở đây, chỉ cung kính thưa: “Tiểu nhân cũng không rõ, chỉ là dáng vẻ của người chuyển lời trông rất vội vàng.”
Phu nhân Tả tướng quả thật mấy hôm nay có chút không thoái mái trong người, Mạnh Uyển Nghiên lo lắng, quay đầu nói với Mạnh Xuân Lâm: “Vậy cháu về nhà một chuyến đã, tiểu thúc thúc, cháu ở trong phủ chờ người.”
Không nghĩ tới nàng vừa nói là muốn đi, Mạnh Xuân Lâm cười gượng: “Đợi chút, nếm thử trà này một chút trước đã…”
“Lúc nào có thời gian cháu sẽ đến thưởng thức trà mới của tiểu thúc thúc!” Bởi vì nảy sinh chuyện này, Mạnh Uyển Nghiên rất áy náy với cha mẹ, giờ nào có tâm tư thưởng trà, vội vội vàng vàng đi về.
Mạnh Xuân Lâm sắc mặt trầm xuống, có chút bực bội.
Suýt nữa thì thành công rồi!
***
Vừa nhìn thấy “người trong phủ”, Mạnh Uyển Nghiên biết mẹ nàng không có chuyện gì, thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng hỏi ám vệ kia: “Đột nhiên điện hạ lại tìm ta, có chuyện gì vậy?”
“Cô nương cứ đi rồi sẽ biết.”
Kế hoạch sắp thành công, Mạnh Uyển Nghiên rất hứng khởi, nghe vậy liền cười: “Vậy đi thôi, đúng lúc ta cũng có chuyện tốt muốn báo với điện hạ.”
Ám vệ gật đầu, để lại hai người khác ở lại theo dõi Mạnh Xuân Lâm, bản thân thì hộ tống Mạnh Uyển Nghiên đi tới Trường Phong tửu lâu.
Lục Quý Trì đã chờ ở đó, thấy Mạnh Uyển Nghiên vẫn còn bình an vô sự xuất hiện, không khỏi thở phào.
“Tham kiến điện hạ.”
“Ngồi đi.” Lục Quý Trì hoàn hồn, cân nhắc trước sau, quyết định vào thẳng vấn đề, “Mạnh cô nương chậm chạp không hành động, chắc hẳn không phải vì mẫu thân?”
Mạnh Uyển Nghiên ngẩn ra, định phủ nhận nhưng không biết nghĩ tới gì lại ngừng lại. Lát sau, nàng cười ngượng: “Đúng là không gì gạt được điện hạ. Sức khỏe của gia mẫu chỉ là một nguyên nhân, còn nguyên nhân khác là do tiểu thúc thúc nói muốn xử lý xong một số chuyện ở Văn Uyên các, rồi mới theo ta rời đi. Điện hạ cũng biết đó là tâm huyết nhiều năm của chàng, cho nên…Nhưng mà điện hạ yên tâm, tiểu thúc thúc đã sắp xếp đâu vào đấy, chàng nói sẽ cùng ta về phủ thưa chuyện với cha, sau đó theo ta rời khỏi kinh thành, làm lại từ đầu.”
Sự việc không giống như dự đoán, Lục Quý Trì nhíu mày: “Cô nói là Mạnh Xuân Lâm y đã đồng ý cùng cô rời khỏi đây ư?”
“Đúng, chính miệng chàng vừa nói.” Biểu cảm gương mặt của Lục Quý Trì không đúng lắm, Mạnh Uyển Nghiên một hồi sửng sốt, nghi ngờ hỏi, “Điện hạ sao thế?”
Lục Quý Trì không lên tiếng, Mạnh Uyển Nghiên trông không giống đang nói dối, nhưng Lạc Như cũng không cần lừa Khương Hằng, Khương Hằng lại càng không có lý do lừa chàng, vậy…Mạnh Xuân Lâm nói muốn cùng nàng ta rời đi, là thật lòng chăng?
Đang miên man suy nghĩ, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng gõ. Lục Quý Trì giật mình, lên tiếng: “Vào đi.”
“Điện hạ, có manh mối.” Là một trong hai người được phái đi theo dõi Mạnh Xuân Lâm.
Tay hắn cầm một chiếc khăn ướt đẫm, Lục Quý Trì nhất thời tò mò: “Đây là cái gì?”
Ám vệ dâng khăn lên: “Phần ướt ướt trên này, là bã trà trong phòng Mạnh Xuân Lâm.”
Lục Quý Trì sửng sốt một chút, Mạnh Uyển Nghiên cũng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên: “Cái gì?”
“Mạnh cô nương vừa rời đi, Mạnh Xuân Lâm liền lệnh người hầu mang ấm trà đi đổ sạch. Thuộc hạ thấy thái độ y khác thường, lại ngửi được mùi của bã trà rất kì lạ, nên mới dùng khăn gói một chút mang tới đây.”
“Cậu hoài nghi….” Lục Quý Trì đột nhiên biến sắc, “Lập tức mời một vị đại phu tới đây!”
“Rõ!”
Trực giác của ám vệ luôn tốt hơn người bình thường, chuyện này…e là Khương Hằng đã đoán đúng. Lục Quý Trì trong lòng mắng một câu ‘khốn kiếp’, lại quay đầu nhìn về phía Mạnh Uyển Nghiên.
Ánh mắt chàng cực kỳ nghiêm túc, Mạnh Uyển Nghiên lòng không khỏi chấn động.
“Có một số chuyện, ta nghĩ Mạnh cô nương có quyền biết.”
Mơ hồ đoán được chuyện chẳng lành xảy ra, Mạnh Uyên Nghiên mặt tái đi, theo bản năng đứng lên: “Ta…ta đột nhiên nhớ ra có chuyện cần làm, điện hạ, ta đi trước…”
“Mạnh cô nương,” Lục Quý Trì có chút không đành, nhưng vẫn trầm giọng gọi nàng lại, “Cô thật sự không muốn biết trong nước trà mà Mạnh Xuân Lâm chuẩn bị cho cô, có độc hay không sao?”
Lời này không khác gì sấm dội giữa trời quang*, mặt Mạnh Uyển Nghiên lập tức trắng bệch.
(Nguyên văn: tình thiên phích lịch 晴天霹雳)
“Cái gì…độc gì!” Nàng hoảng hốt lùi lại, giọng nói như quát lên, “Ta không biết điện hạ đang nói gì! Ta! Ta phải về nhà!”
Lục Quý Trì sai người cản nàng lại, thái độ cương quyết, lòng ngổn ngang nói: “Đến cũng đã đến rồi, đợi có kết quả rồi đi. Cha mẹ cô sinh dưỡng cô chẳng hề dễ dàng, cô muốn bỏ lại bọn họ mà đi, một lời cũng không từ sao?”
Mạnh Uyển Nghiên đột nhiên đờ ra, cả người như đông cứng lại.