Bổn Vương Muốn Thanh Tịnh

Chương 38: Tại sao luôn có người thích đi tìm chết?



Không nghĩ tới người này lại có lúc ấu trĩ như vậy, Khương Hằng chớp mắt kinh ngạc, ngay sau đó nở một nụ cười bất thường, giả vờ sửng sốt rút từ sau lưng ra một mũi tên, giương cung ngắm bắn.

“Tiền thì không có, nhưng tên thì không thiếu, các hạ tiếp chiêu!”

Lục Quý Trì không có bản lĩnh tay không bắt mũi tên như nguyên chủ, nghe nàng nói xong lời này thì vội hạ tay xuống, kêu lên một tiếng ôm đầu ló ra: “Đừng bắn đừng bắn, là ta!”

Thật sự không nghĩ chàng lại phản ứng ghê gớm như vậy, Khương Hằng bật cười thành tiếng.

“Ta chỉ đùa một chút thôi mà, sao cô làm như thật vậy….” Đảm bảo bản thân sẽ không bị bắn trúng, Lục Quý Trì mới thở phào nhẹ nhõm, lẩm bẩm xoay người, liền thấy mũi tên đã yên vị trong tay của nàng rồi.

“…!”

“Thần nữ cũng chỉ là đùa với điện hạ một chút, phản ứng của ngài…” Khương Hằng nhịn cười, mặt như vô hại, “cũng như thật vậy.”

Lục Quý Trì: “…”

Viết hoa bôi đậm hai chữ XẤU HỔ.

Lại nghĩ bản thân trước mặt nha đầu này đã sớm mất hết hình tượng, chàng trai nhanh chóng không thấy quá hổ thẹn nữa.

“Bổn vương chẳng phải đang muốn phối hợp với cô sao,” chàng ném bông hoa cúc trong tay, tiến lại gần, hất cằm nói như đúng rồi, “Cô không cảm ơn ta thì thôi, lại còn cười nhạo ta, thật là không biết tốt xấu!”

Khương Hằng lại không nhịn được nữa mà cười thành tiếng.

Ôi con người này sao có thể tấu hài đến thế!

Lục Quý Trì thấy nàng cười mà ngượng ngùng, xụ mặt làu bàu: “Sao cô cái gì cũng cười được thế….Được rồi được rồi đừng cười nữa, có định tiếp tục nói chuyện không đây?”

Khương Hằng lại càng cười, mãi sau mới ngừng lại.

Sau đó, nàng đột nhiên nhiên giương chiếc cung trong tay, nhắm ngay mặt chàng.

Lục Quý Trì: “…Gì thế?”

“Đường này do ta mở, cây này do ta trồng, muốn đi qua, tiền tài phải để lại.” Ánh mắt thiếu nữ chợt động, nàng híp mắt, đọc lại y lời chàng, “Vị công tử này, mau mau giao nộp tiền bạc.”

Lục Quý Trì có nằm mơ cũng không nghĩ có thể xảy ra tình huống này: “…”

“Mũi tên trong tay ta không có mắt, công tử hãy mau giao lộ phí đi, nếu không ngộ ngỡ làm gương mặt anh tuấn của công tử bị thương…ai da thật là tội lỗi.” Thiếu nữ nghiêng đầu, nụ cười vẫn hòa nhã, nhưng trong mắt đã hiện mấy phần lưu manh xấu xa.

Lục Quý Trì giật giật khóe miệng: “Ta chỉ muốn cướp tiền thôi mà, còn cô không chỉ cướp tiền, còn buông lời trêu đùa ta nữa?”

Khương Hằng dừng lại, đột nhiên nhận ra lời mình vừa nói có hơi tùy tiện, không hợp với một cô nương đã đính hôn như nàng. Chỉ là nàng vô ý thốt ra, thấy Lục Quý Trì cũng không để ý nhiều, nên không tiếp tục nghĩ về vấn đề ‘chưa bao giờ tùy tiện cười đùa cùng nam tử khác nay lại buông thả bản thân trước mặt người này như vậy’ nữa.

Nếu đã ý thức được sự bất ổn, nàng dĩ nhiên sẽ không tiếp tục nữa, cười đáp một câu “Thần nữ tưởng những đám cướp đường đều nói như vậy”, rồi thu lại trò đùa của mình.

“…Được rồi, cô thắng.” Bị hại mất tiền lại còn bị đùa giỡn, họ Lục như gặp phải cướp, tự cho là xui xẻo, chàng xua xua tay, lấy ra một ít bạc vụn từ bên hông đưa cho nàng.

Khương Hằng thấy thế thì vui vẻ: “Sao điện hạ đi săn thú còn mang cả tiền thế?”

“Vật tùy thân, phòng trường hợp cần đến.”

Nói xong chàng ném khối bạc đó cho nàng, Khương Hằng vươn tay bắt lấy rồi lại ném trả: “Thần nữ cũng không phải giặc cướp thật.”

Chỉ là chơi đùa một chút, Lục Quý Trì cũng không miễn cưỡng nàng, nhưng có chút hiếu kỳ với chiếc cung tên trong tay nàng: “Cô biết săn thú à?”

“Thần biết một chút,” tầm mắt Khương Hằng quét qua chiếc cung tên cùng túi tên chàng tùy tiện treo trên lưng ngựa, nàng băn khoăn, “Điện hạ không biết à?”

Lục Quý Trì dùng ánh mắt “Cô đùa à” nhìn nàng chăm chăm: “Chẳng qua bổn vương không quá thích thú.”

Khương Hằng như cười như không nhìn lại: “Thì ra là thế.”

Ánh mắt nàng trong như nước, mỗi lần chạm mắt nhau, Lục Quý Trì luôn có cảm giác bị nhìn thấu, chàng ho nhẹ một tiếng, quay đầu chỉ vùng cỏ xanh mơn mởn sau lưng: “Phía sau hình như có hồ nước nhỏ, bổn vương đi xem một chút, cô cứ làm việc của mình đi.”

Khương Hằng lại nói: “Khoan đã, điện hạ.”

“Hử?”

“Hôm đó xá đệ phát bệnh, tình huống nguy cấp, may có hai vị thái y tới kịp thời, nên không xảy ra chuyện gì.” Khương Hằng thu lại nụ cười, nghiêm túc nhún người trước chàng, “Đa tạ điện hạ đã khảng khái tương trợ.”

Lục Quý Trì không ngạc nhiên khi nàng đoán ra thái y là chàng phái tới, chỉ là nàng đột nhiên trịnh trọng như vậy, chàng hơi ngại, vội vàng xua xua tay: “Chỉ là tiện tay thôi, đệ đệ cô bây giờ sao rồi?”

Khương Hằng mỉm cười: “Nhờ phúc của điện hạ, xá đệ đã tốt hơn nhiều, thái y dặn để nó nghỉ ngơi cho chóng khỏe.”

“Vậy thì tốt,” Lục Quý Trì vừa nói vừa nhìn nàng, “ta cũng đã căn dặn người dưới chú ý tung tích của huyết linh chi, nếu có tin gì, ta sẽ lập tức báo cho cô.”

Khương Hằng cảm kích gật đầu: “Đa tạ điện hạ.”

Thực ra Lục Quý Trì vẫn tò mò vụ nàng xử đẹp cô nàng Khương Viện, nhưng tốt đẹp phô ra xấu xa đậy lại, chuyện nhà người ta mà chàng lại hỏi như thế cũng thất lễ, chàng suy nghĩ một hồi, cố đè tò mò trong lòng xuống không hỏi.

“Được rồi không cần khách khí, trước kia cô cũng giúp ta không ít, chúng ta có qua có lại.”

Lục Quý Trì nói xong thì xoay người, ai ngờ đúng lúc đó, phía rừng cách đó không xa truyền tới tiếng vó ngựa cộng thêm tiếng nữ tử như e thẹn ngượng ngùng mà hô lên: “Tần tướng quân, huynh chờ ta với!”

Là giọng của Cửu công chúa, Tần tướng quân…Tần Tranh?

Lục Quý Trì nhăn mày, quay đầu nhìn về hướng truyền ra tiếng nói.

***

“Thần phải bảo vệ bệ hạ, xin công chúa tự trọng, đừng làm phiền thần thêm nữa.” Thiếu nữ mang ánh mắt si ngốc nhìn mình, chứa đầy ưu ái mến mộ, thế mà Tần Tranh mặt vẫn lạnh lùng, một chút cảm động cũng không có.

Phí bao nhiêu công sức mới có thể đi một mình với người ta, Cửu công chúa nào có dễ dàng buông tha, gương mặt đỏ ửng nhìn hắn nói: “Ta chỉ muốn nói với tướng quân mấy câu, sẽ không làm mất nhiều thời gian của tướng quân đâu.”

Tần Tranh mất hết kiên nhẫn, nhưng vẫn kiêng kỵ thân phận công chúa của nàng, cố gắng áp chế tính khí nóng nảy của mình: “Công chúa muốn nói gì?”

Có gì mau nói, có rắm mau thả.

Cửu công chúa có chút khẩn trương nắm chặt bàn tay. Mặc dù nàng rất thích Tần Tranh, luôn chạy theo sau hắn, còn hay chèn ép những cô nương thích hắn, nhưng nàng cũng kiêu ngạo, chưa bao giờ thật lòng bày tỏ tâm ý của mình với hắn —- dùng hành động thực tế làm huynh ấy cảm động, rồi chờ huynh ấy tới cửa cầu hôn, đó mới là tâm nguyện của nàng.

Ai ngờ trời không chiều lòng người, nàng chờ nhiều năm vậy mà núi băng vẫn không tan, đã thế còn nghe được tin tức Tần phu nhân hạ quyết tâm trong vòng nửa năm phải tìm được hiền thê cho con trai.

Như thế sao được!

Tần Tranh là của nàng!

Cửu công chúa vừa nghe nói có chuyện này liền nóng nảy, nghĩ tới tuổi tác mình cũng không còn nhỏ, nhất thời bất chấp hết dè dặt, quyết định tỏ tình trước mặt Tần Tranh luôn, bảo hắn đừng có trốn tránh mình nữa.

Nhưng mà…

“Xin lỗi, thần không có tình ý gì với công chúa, mong công chúa hãy chọn rể hiền khác.”

Sau khi nghe xong lời bày tỏ đầy dũng cảm của Cửu công chúa, Tần Tranh mặt vẫn lạnh như băng, chẳng có bất kỳ biểu cảm nào.

Thấy hắn lạnh lùng vô tình như vậy, Cửu công chúa thật không dám tin mà trợn trừng hai mắt: “Tại sao? Ta có chỗ nào không tốt?”

“Công chúa rất tốt, là thần không xứng với công chúa.”

“Xứng hay không xứng là do ta quyết định, tướng quân hà tất phải coi nhẹ mình!” Tuy biết Tần Tranh có thể không quá thích mình, nhưng hắn đối với ai cũng lạnh lùng vô cảm, Cửu công chúa cảm thấy bản thân có thể tóm được hắn, huống chi nàng si mê hắn nhiều năm như vậy, nàng không tin hắn một chút cảm động cũng không có. Bởi thế khi Tần Tranh nói xong có ý muốn rời đi, nàng không nhịn được mà đuổi theo kéo hắn lại, “Nhiều năm như vậy, chẳng lẽ tướng quân thật sự không hiểu tâm ý của ta ư?”

Giọng nàng mềm mỏng, mắt trong như làn nước thu, bỏ đi hết những tùy hứng nhõng nhẽo thường ngày, lộ ra vẻ thiếu nữ mới yêu biết thẹn thùng và tràn đầy mong đợi. Nhưng Tần Tranh chỉ nhanh chóng phất tay áo tránh sự lôi kéo của nàng, hoàn toàn không có lấy một chút tiếc thương.

Nụ cười của Cửu công chúa nhất thời cứng lại. Nàng vừa xấu hổ vừa thương tâm nhìn hắn, không biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt chứa đầy sự ghen ghét: “Tướng quân cự tuyệt ta, chẳng nhẽ là vì vẫn còn thích Khương Hằng?”

Khương Hằng nằm không cũng dính đạn: “…?”

Lục Quý Trì nhìn nàng đầy vẻ cảm thông, định nói gì đó, lại nghe Tần Tranh bên kia cất tiếng lạnh lùng: “Công chúa hãy cẩn thận lời nói.”

Cửu công chúa không chịu được hắn cứ bảo vệ Khương Hằng như vậy, sự cố gắng dịu dàng e thẹn nhất thời sụp đổ, nàng vừa thấy đau đớn tủi hổ vừa ghen ghét, không nhịn được thốt ra những lời không hay: “Huynh đừng quên, nàng ta đã đính hôn rồi, sẽ nhanh chóng lập gia đình! Huống chi đã có hôn phu còn không biết kiềm chế quyến rũ huynh, thứ con gái lả lơi ong bướm như thế có chỗ nào đáng để huynh thích? Huynh…”

Tuy cứ nghĩ tới vị biểu muội lòng dạ đen tối nhà mình hắn liền thấy đau hết cả đầu, nhưng dù sao vẫn là muội muội của mình, Tần Tranh nghe những lời nhục mạ như vậy, ánh mắt tức thì run lên, mặt lạnh lẽo nhìn chăm chăm: “Không biết phải trái, tâm tư xấu xa, kiêu căng phách lối, miệng lưỡi độc địa, đấy mới là lý do thần không thích và cũng không muốn cưới công chúa.”

Lục Quý Trì đứng xem âm thầm: “…”

Ái chà lời này thật như dao sắc cứa tim!

Tuy vậy chàng cảm thấy Tần Tranh làm rất đúng, không thích thì dứt khoát cự tuyệt, khác xa những kẻ quân tử thích vòng vo dông dài, lại để người ta ôm hi vọng trong mờ mịt. Hơn nữa dù từ đầu thái độ của hắn rất lãnh đạm, nhưng lời nói vẫn luôn đúng mực, là Cửu công chúa một mực lôi kéo, còn sỉ nhục người nhà của hắn, núi băng không nhịn nổi nữa mới bột phát.

Lục Quý Trì thật sự thưởng thức cách làm như vậy, dù người bị ‘treo đánh’ là muội muội trên danh nghĩa của chàng.

“Huynh…huynh nói gì?”

Chàng trai chẳng buồn che giấu nữa, trong mắt tràn ngập sự lạnh lùng chán ghét, Cửu công chúa mặt trắng bệch, không thể nào chịu đựng nổi.

Nàng chỉ không nhịn được nói mấy câu thật lòng, sao hắn có thể đối xử với nàng như vậy?!

Tần Tranh không thèm để ý nàng ta nữa, mắt nhàn nhạt liếc sang phía Lục Quý Trì và Khương Hằng đang lẩn tránh, lạnh lùng thúc ngựa rời đi.

Cửu công chúa vừa sợ vừa hận, sau khi lấy lại tinh thần không nhịn được mà khóc nức lên.

“Tần Tranh huynh là tên khốn! Khốn kiếp!”

Cả người nàng run rẩy, vô ý túm chặt dây cương trong tay, hành động này của nàng làm con ngựa đang cưỡi thấy không thoải mái, nó vươn đầu hí lên một tiếng.

“Hí cái gì! Ngay cả mi cũng coi thường ta, cũng cảm thấy ta kiêu căng ác độc có phải không!” Cửu công chúa càng nghĩ càng tủi thân, càng nghĩ càng giận, không nhịn được vung roi quất vào mông ngựa hai phát.

Con ngựa bị đau, hí một tiếng vang dội, như mũi tên bắn về phía trước.

Cửu công chúa sợ hết hồn, vội vàng kéo dây cương ghìm nó lại, ai ngờ con ngựa chẳng hề nghe lời, đưa nàng xông về phía bụi cỏ um ùm phía trước, đi ra khỏi phần rừng được đánh dấu.

Lục Quý Trì: “…”

Sao có người luôn thích tìm đường chết thế nhỉ?

***

“Bên kia quá nguy hiểm, ta sẽ đi tìm con bé, nếu nửa khắc sau chưa thấy chúng ta quay lại, cô về bẩm báo hoàng huynh, phái người đi tìm chúng ta!”

Xung quanh bãi săn có những vùng được đánh dấu hết sức nguy hiểm, không cẩn thận là toi mạng, thế nên dù cảm thấy Cửu công chúa thật đáng đời, nhưng Lục Quý Trì vẫn vừa căn dặn Khương Hằng, vừa cố gắng thúc ngựa chạy nhanh nhất có thể đuổi theo.

Khương Hằng vốn định đồng ý, ai ngờ nhìn thấy tư thế cưỡi ngựa cứng ngắc như mới tập cưỡi của chàng trai…

“Rầm…rập!”

Sau lưng truyền tới vó ngựa, Lục Quý Trì đang phi nhanh quay đầu nhìn lại, ngạc nhiên: “Sao cô lại đi theo?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.