Vết thương trên mông kèm theo tiếng la hét kinh hoàng tứ phía đã làm con ngựa hoàn toàn mất kiểm soát, nó điên cuồng lao về phía trước, thân mình lồng lộn trong bầu âm thanh hốt hoảng chói tai.
“Không ổn rồi… Nó nghe không lọt!” Lúc xe ngựa lao vút đi, việc đầu tiên Khương Hằng làm là mở cửa xe, kéo dây cương, đồng thời miệng phát ra thứ tiếng kỳ lạ, hy vọng khống chế được con ngựa, giúp nó bình tĩnh lại.
Tuy nhiên không có kết quả.
Khác với lần cứu Cửu công chúa, lần này con ngựa không chỉ bị kinh hãi, nó còn bị thương. Cơn đau đớn đã khiến nó không thể nghe lọt bất kỳ sự trấn an nào, trái lại càng thêm hung hãn.
“Vậy thì… Coi chừng!”
Không biết xe ngựa cán phải thứ gì, thân xe đột nhiên xóc nảy, rung mạnh tới nỗi Khương Hằng mất thăng bằng ngã nhào. Lục Quý Trì nhanh tay nhanh mắt che chở Khương Từ, rồi rướn người lên trước, trở thành miếng đệm thịt phía dưới Khương Hằng, tránh cho nàng bị va người vào bàn. Chiếc bàn hình chữ nhật được chế tác từ gỗ lim, vô cùng rắn chắc, toàn bộ phần lưng Lục Quý Trì đập mạnh xuống bàn, đau vào tận xương tủy, hai mắt chàng rơm rớm nước, “… Chết tiệt.”
“Điện hạ?!” Khương Hằng ngoại trừ có chút kinh ngạc khi sự việc mới xảy ra, vẫn luôn giữ vững bình tĩnh, đến lúc này mặt cũng biến sắc, nàng vội vàng vịn góc bàn, lấy lại thăng bằng trong buồng xe vẫn còn đang nghiêng ngả, lắc lư, “Chàng sao rồi?”
“Ta không sao…” Day day phần huyệt sơn căn, gắng nhịn cơn đau đớn, Lục Quý Trì nhanh chóng vén màn xe ngựa thoáng nhìn về phía sau, thấy Ngụy Nhất Đao cùng vài thuộc hạ đang ra sức đuổi theo hướng chàng, đầu chợt nảy ra một ý, “Nàng cố bảo vệ bản thân và A Từ thật tốt nhé, ta tìm cách chặt đứt đoạn càng xe nối dây cương ra!”
Xe và ngựa nối liền, giờ bọn họ muốn chặt đứt, xe ngựa sẽ mất đi sức kéo, tốc độ sẽ chậm lại, đám người Ngụy Nhất Đao có thể đuổi kịp và kiểm soát được thân xe.
Khương Từ trải qua sợ hãi, gương mặt trắng bệch, cậu cố thở hổn hển từng cơn, Khương Hằng lòng nặng trĩu, thấy Lục Quý Trì dứt lời rồi nhanh chóng lôi con dao găm sắc bén trong người ra, nàng vô thức gật đầu, vươn tay ra đón: “Để thiếp!”
“Nàng…” Lục Quý Trì sửng sốt, khóe miệng tự nhiên giật giật, “Tình huống nguy hiểm thế này sao có thể để nàng!”
Khương Hằng nhìn thì nhu nhược, cần người khác chở che, nhưng thực ra từ nhỏ đến lớn nàng đều sống vì bảo vệ em trai. Đối mặt với hiểm nguy, nàng lại muốn bảo vệ em trai và Lục Quý Trì phía sau lưng như một thói quen.
Song, cớ gì Lục Quý Trì lại để nàng dâu nhỏ của mình đi mạo hiểm? Không đợi nàng mở miệng, chàng đẩy Khương Từ vào lòng nàng, dứt khoát dặn dò: “Ngoan đợi ở đây, cẩn thận một chút, bị đụng đầu là ta sẽ đau lòng lắm đấy!”
Chàng mạnh miệng, nhưng tay chân lại đang run rẩy, thoạt nhìn có phần yếu đuối. Khương Hằng vừa lo lắng vừa buồn cười, lòng ấm áp mềm mại, như có cơn gió xuân phớt qua.
Nghĩ đến sức lực bản thân đúng là không mạnh bằng chàng, nàng không kỳ kèo thêm, chỉ nghiêm túc bảo: “Thiếp cũng sẽ đau lòng, cho nên điện hạ phải thật chú ý.”
Lục Quý Trì nghe mà lỗ tai nóng bừng, cả người như lơ lửng. Song lúc này chẳng hề phù hợp để nói chuyện yêu đương, chàng vội vã gật đầu, đè nén cơn đau phía sau lưng, bò ra phía cửa.
Con dao găm trong tay Lục Quý Trì chính là thần binh Hàn Lẫm kiên cố, vững chắc, chém sắt như chém bùn mà ngày đó chàng xin được từ chỗ Chiêu Ninh đế, chàng vẫn luôn mang theo nó bên người, chỉ để đề phòng bất trắc, không ngờ hôm nay gặp dịp để nó phát huy công dụng.
Cửa buồng xe vừa mở ra, luồng gió nóng từ ngoài xộc vào, thổi tấm rèm vải bên trong và quần áo trên người chàng bay phần phật. Quang cảnh bên ngoài thân xe thoắt thụt lùi, tiếng thét của người đi đường thi nhau vang lên, nghe đến là bàng hoàng, inh tai nhức óc.
May mắn nơi đây là đường chính, mặt đường rộng rãi, mọi người đều có chỗ trốn, bằng không thật sự không biết sẽ có bao nhiêu người sẽ bị thương dưới vó của con ngựa điên cuồng này.
Lục Quý Trì áp chặt người vào cửa xe để lấy thăng bằng cơ thể, tránh không bị văng khỏi cỗ xe —— điều này thật sự có ích, sau đó chàng nắm chặt con dao găm, quay đầu cất cao giọng với đám người Ngụy Nhất Đao đang ra sức đuổi theo phía sau: “Ta muốn chặt đứt càng xe với dây cương, mấy anh có chắc sẽ khống chế được thân xe không?!”
Xe ngựa hiện giờ đang lao đi rất nhanh, đột nhiên mất sức kéo, tốc độ sẽ giảm mạnh, nhưng chắc chắn sẽ bị mất cân bằng, nếu không kịp thời khống chế, rất có thể sẽ bị lật xe.
Ngụy Nhất Đao không biết đã đoạt được con ngựa từ nơi nào, đang bạt mạng đuổi theo, nghe chàng nói vậy thì định đáp lại, nhưng lời còn chưa nói ra, đột nhiên mặt anh ta tái mét, chân giẫm lên bàn đạp, nhún người nhảy lên không trung, lao tới như tia chớp: “Điện hạ cẩn thận ——!”
Lục Quý Trì theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy một mặt tường đá xanh cứng rắn, cao ngất đã gần trong gang tấc.
Mẹ kiếp!!!
Lục Quý Trì sợ tới mức đôi đồng tử co lại dữ dội, không lừng khừng, nhanh chóng chặt đứt đoạn nối giữa xe và ngựa, sau đó vọt người vào trong buồng xe, dang tay ôm lấy cả Khương Hằng và Khương Từ bảo vệ trong lồng ngực.
Bùm!
Tiếng va chạm mạnh mẽ vang lên, Lục Quý Trì chớp mắt, lỗ tai ong ong, bả vai nện phải một thứ vô cùng cứng rắn.
“Điện hạ? Điện hạ ngài sao rồi?!”
Cơn đau dữ dội làm Lục Quý Trì hồi lâu không thốt được thành lời, không biết đã qua bao lâu, cuối cùng chàng mới loáng thoáng nghe được giọng của Ngụy Nhất Đao cất lên nghe như sắp khóc.
“Ta… Vẫn ổn…” Lục Quý Trì cắn răng chịu đựng mở mắt ra, nhớ tới hai chị em Khương Hằng, chợt giật mình, chống đỡ thân thể ngồi dậy, “Hằng Hằng?! A Từ… Ối —— đau đau đau!”
“Điện hạ đừng nhúc nhích, bả vai chàng bị thương rồi…” Giọng nói đứt quãng, là Khương Hằng, Lục Quý Trì vô thức ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt như bình tĩnh nhưng lại đang đỏ ửng lên của nàng.
Còn cả tay nàng…
Lục Quý Trì ngẩn ra, theo bản năng đưa tay áp bàn tay nhỏ bé đang không ngừng run lẩy bẩy của nàng lên cánh tay mình.
“Đừng sợ, không sao.” Lục Quý Trì thử cử động thân thể, đặc biệt là bả vai, đau đến mức rít vào một hơi lạnh mà chàng vẫn nhếch miệng cười, “Vẫn cử động được, chắc xương chưa gãy.”
Khương Hằng nhìn chàng, đầu óc rối bời, hết thảy đều là hình ảnh chàng ngược sáng nhào về phía mình lúc nãy.
“Vậy thì tốt …” Nàng cúi đầu, dường như đang thở phào nhẹ nhõm, cả người mềm oặt, “Vậy thì tốt rồi.”
Tim vẫn đang phập phồng mãnh liệt, như muốn theo cổ họng vọt ra ngoài, chậm chạp không chịu trở về đúng chỗ. Khương Hằng chưa bao giờ trải qua cảm giác kích động mãnh liệt nhường vậy, hiếm khi nàng lộ ra nét luống cuống và ngỡ ngàng.
Lục Quý Trì chưa từng thấy dáng vẻ này của nàng.
Nàng trước nay đều mang vẻ dịu dàng đoan trang, thong dong mà bình tĩnh, cho dù lần đó bị Đường Quân phái người bắt đi, một thân một mình rơi vào hiểm cảnh, nàng cũng không bộc lộ thần sắc như thế này.
Lần này hẳn đã sợ chết khiếp?
Lục Quý Trì chợt thấy đau lòng, vịn Ngụy Nhất Đao gượng dậy, rụt rè nắm lấy đôi bàn tay đang lạnh như băng của nàng: “Ta không sao, Hằng Hằng, nàng nhìn đi, ta thật sự không sao mà…”
Không biết lặp lại bao nhiêu lần, rốt cuộc Khương Hằng cũng xốc lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn chàng: “Đáng tiếc không thể cưới trước thời hạn…”
Lục Quý Trì sửng sốt: “Hả?”
“Thiếp muốn gả cho điện hạ sớm hơn chút,” Khương Hằng cúi đầu cười khẽ, giọng nhẹ nhàng, ánh mắt nồng nàn, “Tốt nhất ngày mai thành thân luôn —— khoảnh khắc vừa rồi điện hạ xông tới bảo vệ thiếp, trong đầu thiếp đã nghĩ như vậy.”
Thành thân rồi, chàng sẽ là người của nàng, nàng sẽ che chở chàng thật chặt, không bao giờ sợ sẽ mất chàng nữa.
Mẹ ơi! Sao có thể ghẹo người ta như vậy!
Lục Quý Trì tâm hồn như treo ngược, suýt nữa thì buột miệng thốt ra câu mê sảng “Để ta đi xin hoàng huynh, ngày mai chúng ta thành thân luôn”. Cũng may lý trí còn sót lại, chàng miễn cưỡng đè nén những xáo động trong lòng, bình tĩnh đáp: “Ở, ở đây còn có người ngoài, mấy chuyện này… Chúng ta để về nhà rồi nói.”
Ngoan ngoãn nghe lời như vậy… Ôi, thật là muốn ôm vào lòng rồi cưng rồi nựng quá!
Lục Quý Trì tâm tư nhộn nhạo trong chốc lát, sực nhớ tới cậu em vợ tương lai, hoang mang hỏi: “A Từ đâu? Em sao rồi? Có bị thương chỗ nào không?”
Khương Từ được chàng và Khương Hằng cùng che chở, chỉ sợ hãi hoảng loạn đôi chút, không hề bị thương. Vừa rồi cậu ngất xỉu, mới tỉnh lại không lâu, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch hướng về phía Lục Quý Trì, hai mắt sững sờ, như thể đang suy tư điều gì.
Nghe Lục Quý Trì hỏi, cậu giật mình, nghĩ tới hình ảnh đối phương bao bọc sít sao cho bản thân và chị, rồi hình ảnh chị cậu thấy người ta bị thương lại mất bình tĩnh, mặt mũi tái mét, sự thấp thỏm lo âu vì sẽ để mất chị trong nhiều ngày qua đột nhiên bình tâm lại một cách khó hiểu.
“Em không sao…” Cậu thiếu niên nâng cặp mắt xinh đẹp, mất tự nhiên đáp, “Đa tạ điện hạ tương trợ.”
Sau khi xác định hai chị em Khương Hằng đều không có vấn đề, chàng mới có thời gian ngoái đầu trông lại hiện trường, vừa nhìn thoáng qua, sống lưng chàng lạnh toát, rùng cả mình.
Đệt mợ, xém tí nữa thì thứ bị ép thành bánh nhân thịt sẽ không phải con ngựa kia, mà là chàng!
***
Dù có hơi đần, Ngụy Nhất Đao làm việc vẫn rất đáng tin cậy, sau khi phát hiện xe ngựa có chuyện, anh ta lập tức điều mấy thuộc hạ khinh công thượng thừa cùng đuổi theo, mặt khác còn phái người đi tìm viện binh quan phủ lân cận, bởi vậy tuy tình thế mạo hiểm, nhưng phía Lục Quý Trì đã ổn, phía hai anh em Vũ Văn Cạnh cũng đã xong, đều không xảy ra chuyện lớn.
Lục Quý Trì bị thương, Ngụy Nhất Đao lập tức đi tới các y quán gần đó mời đại phu, giúp Lục Quý Trì kiểm tra vết thương, rồi thuận tiện băng bó cho chàng.
Vừa băng bó xong thì anh em Vũ Văn Cạnh tới —— bọn họ phải về dịch quán nghỉ ngơi, buộc phải đi qua chỗ này, hơn nữa mấy người Lục Quý Trì rõ ràng bị bọn họ liên lụy, không tới thăm thì thật quá đáng.
“Tấn Vương điện hạ vẫn ổn chứ?”
“Không sao không sao, hai người thế nào?”
Vũ Văn Cạnh và mấy thị vệ bên cạnh y đều bị thương nhẹ, chỉ có Vũ Văn Hợp Diệp không hề hấn gì.
Hai bên đầu tiên hỏi han vài câu, sau đó Lục Quý Trì bèn hỏi tới lai lịch của những tên thích khách đó.