Bổn Vương Muốn Thanh Tịnh

Chương 97: Kế hoạch bán đứng đồng đội



Thư không dài, nhoáng cái đã đọc xong, nhưng Lục Quý Trì vẫn ngây ngô cười một hồi, còn bắt Ngụy Nhất Đao kể lại chi tiết những chuyện anh ta mắt thấy tai nghe ở Khương phủ, mới hài lòng ngả người ra sau, đi vào chuyện chính: “Bên phía Vũ Văn Cạnh sao chưa có tin gì nhỉ?”

Ngụy Nhất Đao cất viên đá nhỏ xấu xí kia vào trong ngực, lắc đầu bày tỏ không biết: “Nhiều ngày như thế còn chưa quyết, gã này chậm chạp như sên (*) vậy.”

(*) Nguyên văn – 墨迹 – vết mực – từ này mình tra trên zhidao/baidu thì người ta giải thích “hành động chậm chạp, phản hồi lâu” nên mình dịch thành như trên, không biết có đúng không nữa. Cao nhân nào biết xin hãy chỉ giáo.

“Chọn hợp tác với ta chả khác nào đối địch với hoàng huynh, đương nhiên phải cẩn thận.” Trái lại, Lục Quý Trì như rất hiểu Vũ Văn Cạnh, dẫu sao Chiêu Ninh đế không những có công xoay chuyển tình thế, cứu non sông Đại Chu, còn đánh cho Bắc Hạ tổn thương nguyên khí nặng nề, thiếu điều đi chầu ông bà. Đối đầu với một kẻ mạnh như vậy, ai dám khinh thường?

Tuy nhiên tính toán thời gian cũng không còn nhiều, Lục Quý Trì ngẫm nghĩ một hồi, rồi đứng dậy đi vào thư phòng viết một phong thư, đưa cho Ngụy Nhất Đao: “Đi, thúc giục anh ta tí, thể hiện sự ‘cấp bách’ của bổn vương nào.”

“Dạ!” Ngụy Nhất Đao nhận lệnh đi khỏi, nửa canh giờ sau mang về câu trả lời của Vũ Văn Cạnh.

“Anh ta nói tối nay giờ Tuất gặp nhau à?” Lục Quý Trì nghe được đáp án thì hài lòng cười to, “Được đấy.”

Nhanh chóng giải quyết xong mớ bòng bong này rồi nhanh chóng lấy vợ, chính là tâm nguyện lớn nhất hiện giờ của Tấn vương điện hạ.

***

“Vương huynh thật sự định hợp tác với Tấn vương?”

Nhìn phong thư đến từ phủ Tấn vương, tâm trạng Vũ Văn Hợp Diệp rất phức tạp.

Nàng tương đối có hảo cảm với Lục Quý Trì, bởi tướng mạo gã khá hợp gu nàng, ấn tượng đầu tiên để lại cho nàng cũng rất tốt. Nghe tin gã vì ngai vị, không tiếc đem năm tòa thành trì nơi biên cương đi đổi chác với địch nhân, phản ứng đầu tiên của nàng là không tin — một người đối với động vật còn có lòng nhân ái như vậy, sao có thể vì dục vọng cá nhân mà ngoảnh mặt làm ngơ trước an nguy của mấy vạn tướng sĩ và dân chúng vô tội?

Nhưng kết quả điều tra mấy ngày nay đã nói cho nàng rằng: Là sự thật. Nhưng điều gã thiếu niên điển trai tâm địa thiện lương kia nói với vương huynh nàng hôm đó đều là thật.

Gã cố ý rút lui khỏi triều đình để qua mắt Chiêu Ninh đế, gã hao tâm tốn sức đính hôn với Khương Hằng để lôi kéo Khương Lâm Thâm, gã làm tất thảy mọi thứ tưởng như thường, thực ra chỉ để thay thế huynh trưởng của gã, ngồi lên ngai vị hoàng đế chí cao vô thượng.

Điều này khiến Vũ Văn Hợp Diệp thấy hoang đường cực kỳ, đồng thời những tán thưởng và yêu thích dành cho gã đều biến thành chán ghét và khinh bỉ — bất trung bất nghĩa tiểu nhân vô liêm sỉ, thật may nàng không gả cho gã!

— đương nhiên, tất cả những gì bọn họ tra được, đều là do Chiêu Ninh đế sắp xếp dựa trên mấy lời nói hươu nói vượn của Lục Quý Trì.

Vũ Văn Cạnh liếc qua cũng biết em gái đang nghĩ gì, trên gương mặt u ám của y hiện lên nét cười: “Năm mươi xe binh khí đổi lấy năm tòa thành trì và ngai vị, tính thế nào cũng không thiệt, anh chẳng có lý gì mà từ chối.”

“Gã hành sự không từ một thủ đoạn nào như vậy, vương huynh không sợ gã sẽ lật lọng sao?” Đôi mày anh khí, sắc sảo của Vũ Văn Hợp Diệp cau lại. “Hơn nữa hoàng đế Đại Chu lợi hại vậy mà còn bị gã lừa gạt, có thể thấy tâm cơ người này thâm sâu hơn chúng ta tưởng tượng nhiều, ngộ nhỡ…”

“Điện hạ, không hay rồi!”

Đột nhiên có tên thị vệ nét mặt gấp gáp từ ngoài cửa chạy vọt vào.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Nụ cười trên môi Vũ Văn Cạnh đông cứng lại, lòng y dấy lên một dự cảm xấu.

“Có tin vừa nhận được, vương thượng bệnh nặng, nhị vương tử…nhị vương tử đã nhân cơ hội khống chế hậu cung và tiền triều, hiện giờ đang thanh trừ thế lực của chúng ta!”

“Cái gì?!” Vũ Văn Hợp Diệp khiếp sợ đứng bật dậy, “Lúc chúng ta lên đường phụ vương còn khỏe mạnh, cớ sao đột nhiên lại bệnh nặng?!”

“Chắc là có điều gì sơ suất…” Sắc mặt Vũ Văn Cạnh cũng tái đi, ánh mắt lạnh lẽo nhuốm màu sát khí.

Đàm phán hòa bình không phải chuyện sẽ thành công trong một sớm một chiều, nếu đã định đại sự, y tất nhiên đã chuẩn bị hết thảy rồi mới lên đường. Thế mà Vũ Văn Minh vẫn thừa cơ làm bậy, y há có thể không tức.

“Vũ Văn Minh muốn tạo phản sao!” Vũ Văn Hợp Diệp nhanh chóng ngộ ra, nàng nện một quyền lên bàn, chiếc bàn trong phút chốc nứt toác, “Vương huynh, chúng ta phải lập tức trở về ngăn cản hắn!”

Vũ Văn Cạnh sầm mặt không đáp, đợi xem xong mật thư gã người hầu mang tới, hiểu được cụ thể tình hình, y mới nhắm mắt than: “Đúng là phải quay về ngay lập tức.”

“Vậy bên phía Tấn vương…”

“Đáng tiếc.” Vũ Văn Cạnh thực sự muốn giúp đỡ Lục Quý Trì thượng vị, một người không mang nỗi lòng thiên hạ, tâm tư dù sâu, thủ đoạn dù cao minh cũng không thể đáng sợ hơn Chiêu Ninh đế vừa có bản lĩnh vừa biết điểm dừng. Bởi vì kẻ phía trước dù giỏi giang đến đâu cũng sẽ chỉ giúp một mình gã lớn mạnh, nhưng người sau sẽ cùng quốc gia và con dân trở nên hùng cường.

Vũ Văn Cạnh không muốn thấy cảnh Đại Chu tiếp tục phồn vinh, nhưng trước mắt ngai vị Bắc Hạ đối với y quan trọng hơn, nếu ngay cả tính mạng còn không giữ được, sao dám nói chuyện mai sau?

Vũ Văn Hợp Diệp cũng biết rõ điều này, vì vậy không quá bất ngờ, chỉ hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, rồi hỏi tiếp: “Vậy chuyện đàm phán thì thế nào? Có tiếp tục không anh?”

Vũ Văn Cạnh lạnh lùng đáp: “Nhất định phải tiếp tục, hơn nữa còn phải thành công.”

“…Phải rồi, Vũ Văn Minh đã khống chế được triều đình, nếu đàm phán thất bại, không công mà về, hắn nhất định sẽ lấy chuyện này ra vấn tội anh, thậm chí là xử anh luôn.” Vẻ mặt Vũ Văn Hợp Diệp khó coi, nàng dứt lời, rồi chần chờ bảo, “Nhưng phía hoàng đế Đại Chu, chúng ta còn chưa rõ y có thật sự muốn đàm phán hòa bình hay không. Nếu thực như tin đồn kia, y chỉ vì muốn giành lấy thuật luyện sắt của chúng ta… Vương huynh, chúng ta thật sự không còn thời gian để thi gan với y nữa.”

Vũ Văn lặng thinh, rất lâu sau mới nheo mắt, ngoái đầu nhìn phong thư trên bàn: “Em nói xem… Nếu như anh báo lên hoàng đế Đại Chu, anh có cách giúp y bắt được nghịch tặc lẩn trốn trong triều đình của y, y có đáp ứng một vài yêu cầu nho nhỏ của anh hay không?”

Vũ Văn Hợp Diệp đờ đẫn nhìn người anh cả hồi nãy còn định cùng người ta hợp tác hữu nghị, quay đi ngoảnh lại đã bán đứng đồng chí để trục lợi, mí mắt nàng giật giật đến điên cuồng: “Có…có thể.”

Mặt mày Vũ Văn Cạnh nhẹ nhõm hẳn, khóe miệng lạnh lùng nhếch lên: “Vậy thì được rồi.”

***

Hai anh em nghiêm túc bàn bạc kế hoạch bán đứng đồng đội, sau khi suy xét, Vũ Văn Hợp Diệp mới tạm yên tâm, cùng với hai người tâm phúc ra ngoài — mấy hôm nữa là sinh nhật Vũ Văn Cạnh, nàng muốn chuẩn bị cho anh chút quà mừng.

Cùng lúc đó, Khương Hằng cũng chuẩn bị ra ngoài cùng Nguyệt Viên vừa mới hồi phục sau vết thương, chẳng qua vừa ra khỏi cửa hai bước đã thấy Khương Lâm Thâm chạy tới.

“A Hằng con định đi đâu thế?” Không biết từ đâu lao ra một người đàn ông trung niên cười ha hả chắn phía trước, “Thời tiết tốt thế này, hai cha con mình tới hậu viện câu cá đi?”

Khương Hằng như cười như không nhìn ông: “Con đã đồng ý với A Như hôm nay sẽ đi dạo phố với cậu ấy rồi, nếu cha muốn câu cá, hay kêu A Hòa đi cùng.”

“Con bé Như à, được, vậy con đi đi.” Khương Lâm Thâm nghe vậy thì yên tâm, không phải đi tìm thằng nhóc Tấn vương kia là được.

Khương Hằng vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, nhưng cũng không nhiều lời — so với Lục Quý Trì thì nàng hiểu cha già nhà mình hơn nhiều, biết lúc này không thể chống đối ông, nếu không nhất định ông sẽ nghĩ cách khác xử đẹp Lục Quý Trì.

Không được gặp nhau đã nhớ lắm rồi, Khương Hằng không muốn chàng thêm khổ nữa.

“Nhưng mà trên đường nhiều người, con gái các con đi một mình không an toàn, thế này đi, cha phái thêm hai hộ vệ đi theo từ xa được không? Con yên tâm, tuyệt đối không làm mất hứng dạo phố của con với con bé Như đâu.” Khương Lâm Thâm cũng không lo Khương Hằng nói dối, ông đang sợ Lục Quý Trì biết con gái ông ra ngoài thì sẽ nghĩ cách tình cờ gặp gỡ con bé — ông không thể nhốt con gái rượu trong phòng, không cho con bé ra ngoài, nên chỉ có thể đề phòng thằng nhãi đó gấp đôi.

Khương Hằng dở khóc dở cười: “Tùy ý cha đấy.”

Khương Lâm Thâm cảm thấy con gái hôm nay thật là ngoan, hào phóng móc ra từ trong ngực một túi tiền đưa cho nàng: “Cầm đi này, không đủ thì bảo cha đưa thêm!”

“Cảm ơn cha.” Khương Hằng cười tít mắt nhận lấy, ngoái đầu liếc Nguyệt Viên, “Lát nữa đi mua chút đồ ăn ngon mang đến cho điện hạ.”

Nguyệt Viên: “…Lão gia mà biết chắc sẽ khóc mất.”

“Đừng lo,” Khương Hằng nháy mắt, “Mẹ sẽ lau nước mắt giúp cha.”

Nguyệt Viên: “…”

Lúc này không phải nên nói là ‘Đừng để cho cha biết là được’ sao?

Chủ tớ hai người vừa nói vừa cùng đi tới cửa hàng son phấn đã hẹn trước với Lạc Như, được một đoạn, bước chân Khương Hằng đột nhiên khựng lại, mỉm cười: “Nhị công chúa.”

Vũ Văn Hợp Diệp đang bước ra từ cửa hàng đồ ngọc, trông thấy Khương Hằng thì có chút bất ngờ, nhưng nhanh chóng rảo bước tới: “Khương tiểu thư, trùng hợp thật đấy.”

“Tham kiến công chúa,” Khương Hằng cười, hành lễ với nàng, sau đó ngó cửa hàng đồ ngọc sau lưng nàng, đoạn hỏi, “Công chúa đang định mua ngọc sao?”

“Mấy ngày nữa là sinh nhật vương huynh của ta, ta muốn chọn cho anh một phần quà mừng.” Vũ Văn Hợp Diệp không ghét Khương Hằng, ngược lại rất tán thưởng, nghĩ tới chuyện Lục Quý Trì cưới nàng không bởi vì thích nàng mà để lợi dụng, nàng càng cảm thấy đồng tình và thương tiếc, vì vậy thái độ nói chuyện hết sức ôn hòa, “Khương tiểu thư cũng tới mua đồ sao?”

“Tôi chỉ là đang đi dạo một chút, ” Khương Hằng nhoẻn miệng cười lắc đầu, giọng nói mềm mỏng nhẹ nhàng, “Nhưng mà mấy tiệm dọc phố này tôi rất quen, nếu công chúa không chê, tôi có thể giúp tư vấn chút ít đấy.”

Vũ Văn Hợp Diệp không quen kinh thành, đang rầu rĩ không biết nên đi chỗ nào mới tìm được thứ đồ mình muốn, nghe vậy thì hai mắt sáng lên, không hề từ chối, hào sảng cười lớn: “Vậy thì tốt quá!”

“Không biết công chúa muốn mua cho tam vương tử thứ đồ như thế nào?”

“Ta vẫn chưa nghĩ ra, nhưng vương huynh nhà ta đặc biệt có hứng thú với ngọc…”

Hai người vừa nói vừa đi về phía trước, Nguyệt Viên bước theo sau, trong lòng như hiểu ra — khó trách thời gian hẹn với Lạc tiểu thư còn hơn nửa canh giờ, vậy mà tiểu thư lại ra ngoài sớm, hóa ra là vì vị công chúa Bắc Hạ này. Nhưng tại sao tiểu thư phải cố ý tiếp cận nàng ấy nhỉ? Làm sao tiểu thư chắc chắn hôm nay nàng ấy sẽ ra cửa chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.