Theo lời Hành Chỉ, hai phong ấn còn lại thì một nằm ở dưới đài luyện binh của doanh địa, là tượng đá Trấn địa thú,
nàng cho các tướng sĩ trong quân doanh lui ra bên ngoài ba dặm, lúc nàng cũng định rời đi, Hành Chỉ lại vẫy tay bảo nàng ở lại: “Gia cố phong ấn này hơi tốn chút thời gian, hơn nữa giữa chừng không thể ngắt quãng, cô ở bên cạnh làm hộ pháp cho ta, đừng để ai đến quấy rầy.”
Các tướng sĩ đều lui ra ngoài ba dặm rồi, còn ai dám đến quấy rầy ngài nữa… Thẩm Ly
mấp máy môi, nhưng lời này lại bị nuốt vào bụng. Nàng im lặng đứng một
bên, lặng lẽ nhìn Hành Chỉ đặt tay lên đầu Trấn địa thú, cũng giống như
hai phong ấn trước, ánh sáng bừng lên, đất dưới chân chuyển động, nhưng
lần này Thẩm Ly lại không chú ý đến biến hóa xung quanh, chỉ nhìn gương
mặt nghiêng nghiêng của Hành Chỉ, trong đôi mắt đen láy không biết đang
trầm lắng cảm xúc gì.
Đất khô như
cát vàng dần dần ẩm ướt, cỏ chầm chậm mọc lên từ các ngóc ngách của
doanh trướng, không khí bốn phía dần dần trở nên tinh khiết, nhưng khác
với hai lần trước là Thẩm Ly không hề cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn mấy,
ngược lại còn có cảm giác như bị không khí thuần khiết này rút hết sức
lực.
Nhưng cảm
giác đó chỉ xuất hiện trong một khắc, Thẩm Ly cũng không để tâm. Chờ
Hành Chỉ thi pháp xong, nàng nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, quay người đi về phía trước: “Đi Khư Thiên Uyên thôi, chờ xong việc ở đây, ta cũng nên
về triều nhận tội rồi.”
Hành Chỉ nhìn bóng nàng điềm nhiên rời đi, ánh mắt khẽ trầm xuống.
Thẩm Ly chưa từng thật sự đến trước Khư Thiên Uyên, chỗ lần trước chém chết Hạt vĩ
hồ cũng còn cách Khư Thiên Uyên một đoạn. Bởi vậy khi Thẩm Ly ngẩng đầu
nhìn thấy khe nứt màu đen cực lớn kéo dài đến tận chân trời, nàng bất
giác thất thần. Chướng khí màu đen nồng đậm không ngừng trào ra từ trong khe nứt, nhưng phong ấn ở ba hướng kia đã được đánh thức trở lại, áp
chế tốc độ lan truyền của chướng khí, khiến sau khi nó trào ra liền lập
tức biến mất. Nhưng cho dù là vậy, chướng khí ở đây vẫn khiến người ta
cảm thấy lòng nặng nề, không nghĩ cũng biết, trước khi đánh thức phong
ấn thì tình trạng ở đây tệ hại dường nào.
Khư Thiên
Uyên khác với Tuyết Tế điện được xây nên từ sức mạnh tự nhiên, Khư Thiên Uyên là một không gian khác bị nứt ra từ thế giới này, nó là một chiếc
lồng cực đại do người bên cạnh nàng đây dùng sức một mình hắn xé ra, bên trong giam cầm vô số yêu thú quái vật còn mạnh mẽ hơn Hạt vĩ hồ trăm
ngàn lần.
Ánh mắt Thẩm Ly khẽ trầm xuống, lặng lẽ xoay đi, thấy người bên cạnh tiến lên phía
trước một bước. Gió do chướng khí thổi ra làm loạn y bào và mái tóc,
nhưng không loạn được sự kiên định và điềm nhiên giữa đôi mày hắn.
Thật là… giống y hệt.
Thẩm Ly bỗng thất thần, nhưng thấy Hành Chỉ ngửa mặt lên trời, đôi mày khẽ nhíu. Thẩm Ly nhạy cảm hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không sao,
chỉ là nơi này tệ hơn dự liệu một chút.” Hành Chỉ bước lên phía trước
hai bước, đưa tay phải ra, năm ngón từ từ siết lại, “Nhưng cũng không
sao.” Hắn vừa dứt lời, chỉ nghe “soạt” một tiếng, một luồng sáng từ
trong mặt đất lóe lên, rồi lập tức chui vào lòng bàn tay Hành Chỉ.
Thẩm Ly trấn định nhìn sang, đó là một sợi xích đầy vết gỉ, sợi xích đó một đầu bị
Hành Chỉ nắm chặt, đầu còn lại vẫn nằm trong lòng đất, miệng Hành Chỉ
tụng niệm bùa chú gì đó, cổ tay khẽ động, vết gỉ trên sợi xích mất hết,
sợi xích căng ra, Thẩm Ly nghe thấy âm thanh leng keng từ dưới đất
truyền lên, hai bên khe nứt màu đen cực lớn cũng có dây xích chuyển
động, chướng khí phun ra bị ngăn lại, không có chướng khí cản tầm mắt,
lúc này Thẩm Ly mới nhìn thấy thật ra khe nứt kia cũng chỉ rộng chừng
hai thước, nhưng bị xích sắt kéo lại nên dần dần hẹp hơn.
Bỗng nhiên
trong Khư Thiên Uyên truyền đến một tiếng gào chói tai. Thẩm Ly giật
mình xòe tay ra, Hồng anh thương lập tức xuất hiện, nàng cẩn thận đề
phòng, nhưng lại nghe Hành Chỉ không hoảng không loạn nói: “Đừng vội,
bọn chúng không ra được đâu.”
Chưa dứt lời thì bên trong lại truyền đến tiếng gào rú, theo đó là tiếng va đập cực
lớn, chấn động khe nứt của Khư Thiên Uyên khiến mặt đất không ngừng rung chuyển. Thẩm Ly dường như cảm nhận được sát khí cuồn cuộn tuôn ra từ
bên trong, mang theo thù hận bị giam cầm ngàn năm, muốn xông ra giết
Hành Chỉ cho thỏa lòng.
Thẩm Ly nhíu chặt mày, bàn tay nắm Hồng anh thương dùng lực đến trắng bệch, bỗng
nhiên sợi xích trong tay Hành Chỉ rung lên, trong tiếng gào của yêu thú
dường như còn có tiếng người, lúc đầu cực nhỏ, mơ mơ hồ hồ khiến người
ta nghe không rõ, khi Hành Chỉ tụng niệm chú vãn, toàn thân sợi xích
bừng lên ánh sáng trắng chói mắt, rung động trong Khư Thiên Uyên truyền
đến cũng ngày càng kịch liệt hơn. Nhịp tim của Thẩm Ly bất giác cũng đập nhanh theo rung động đó, còn tiếng người kia giống như phá rách phong
ấn xông ra, gào thét bên tai: “Ta phải thí[1] thần! Ta phải thí thần!”
[1] Thí: giết
Giọng nói
thê lương khiến người ta nhiễu loạn tâm can, giống như một luồng ma âm
chui vào tai Thẩm Ly, không ngừng vang vọng trong đầu óc nàng, khiến đầu nàng đau như muốn vỡ ra, cho dù Thẩm Ly có tỏ ra mạnh mẽ thế nào, lúc
này cũng không nhịn được mà ôm đầu. Nàng nhắm mắt, đến khi lại mở mắt ra thì tròng mắt đỏ rực một mảng, lòng như bị người ta khuấy đảo mà cuồn
cuộn sát khí, muốn tìm một chiến trường để chém giết cho thật thống
khoái, khát vọng dùng máu tươi để xối sạch trào dâng trong lòng…
Hành Chỉ
bạch y phấp phới, hắn không nhìn về phía sau một lần, mặt không đổi sắc
tụng niệm hết câu chú cuối cùng, sau đó buông sợi xích ra, sợi xích mang theo ánh sáng trắng lại rút vào lòng đất. Tiếp đó xích sắt hai bên khe
nứt như bừng lên ánh sáng, tiếng gào rú của yêu thú bên trong càng the
thé hơn, nhưng vào lúc ồn ào nhất bỗng nhiên im bặt!
Lúc này có
một luồng khí trong lành bỗng chui vào người Thẩm Ly, sức lực vô cùng
mạnh mẽ, không giống như những phong ấn trước đó khiến người ta như được tắm gió xuân, lần này ngực Thẩm Ly như trầm xuống, đập nát sát khí dâng trào một cách kỳ lạ ban nãy, ép Thẩm Ly ói ra một ngụm máu đen, máu rơi xuống đất bốc lên một luồng khí trắng như nước bốc hơi rồi biến mất.
Gió mát thổi qua, mọi âm thanh đều lặng đi.
Khe nứt cực
lớn cũng khép lại chỉ còn chừng hai ngón tay, bầu trời trong xanh, nếu
không để ý thì vốn không phát hiện được đây là Khư Thiên Uyên phong ấn
mấy ngàn yêu thú.
Thẩm Ly ngẩn ra: “Đây là…”
Hành Chỉ lấy trong tay áo ra một chiếc khăn tay trắng đưa cho Thẩm Ly: “Uế khí.”
Thẩm Ly ngơ
ngác đón lấy khăn tay nắm chặt, nhìn một hồi mới đặt lên khóe môi, lau
sạch vết máu trên miệng mình. Nàng ngước mắt nhìn Hành Chỉ, thấy hắn đi
đến trước Khư Thiên Uyên, đưa tay nhẹ vuốt lên hai sợi xích bên khe nứt: “Lúc trước cô đấu với Hạt vĩ hồ, bị nó nuốt vào bụng, thân nhiễm chướng khí, vì cô vốn là người của Ma tộc nên rất dễ bị chướng khí xâm nhập.
Lúc ta vá lại phong ấn cũng có thể thanh trừ chướng khí trong người cô
luôn.”
Thẩm Ly hiểu ra: “Vậy nên mới bắt ta đẫn đường cho bằng được sao?” Nàng chằm chằm
nhìn Hành Chỉ, ánh mắt tối lại, “Chỉ vì vậy thôi sao?”
“Ừ, chỉ vì vậy thôi!”
Thẩm Ly im
lặng. Hành Chỉ quay đầu nhìn Thẩm Ly, giọng điệu nhàn nhạt nói: “Phong
ấn thuộc Hỏa ở bên trong Khư Thiên Uyên, chướng độc trong người Vương
gia đã trừ, không cần theo ta vào nữa. Có thể về doanh địa chỉnh đốn
quân ngũ, chờ chuyện này xong ta tự sẽ về Thiên giới. Đến lúc đó không
phiền Vương gia nữa.”
Gió lướt qua giữa hai người, thổi bay khăn tay trong tay Thẩm Ly. Nàng nhìn thẳng
vào Hành Chỉ, tay nắm chặt, giọng điệu đạm mạc xa vời: “Đa tạ Thần quân
nhiều lần tương trợ Ma giới.” Nói xong, mái tóc vạch một đường cong
tuyệt đẹp trong không trung, nàng không hề do dự quay người bước đi.
Vì không quay lại nên nàng không biết Hành Chỉ lặng lẽ quay đầu, đưa mắt nhìn nàng đi thật xa.
Đêm, trăng
sáng vằng vặc, Thẩm Ly dọn đồ trong quân doanh xong, đang chuẩn bị nằm
xuống, bỗng thấy bên ngoài có người đi tới đi lui, nàng cao giọng gọi:
“Vào đi.” Bóng người bên ngoài khựng lại, cuối cùng vén rèm bước vào,
Thượng Bắc nhìn thấy Thẩm Ly, lòng đang nghĩ là phải uyển chuyển, nhưng
lời nói vẫn tuôn ra miệng: “Tiểu vương gia, cô cứ vậy mà thả Hành Chỉ
thần quân đi sao?”
Thẩm Ly nhàn nhạt nhìn hắn: “Thần quân muốn đi thì làm sao ta có thể cản nổi!”
“Ai da!” Thượng Bắc hối hận dậm chân, “Sớm biết như vậy thì ta nên nói với Thần quân từ sớm rồi!”
“Sao vậy?”
Thẩm Ly lạnh giọng, “Chẳng qua mới có mấy ngày thôi mà Tướng quân ưng
Hành Chỉ thần quân rồi sao?” Lời vừa nói ra, Thẩm Ly cũng bị mình dọa
cho ngẩn người, Thượng Bắc cũng ngây ra, sau đó gãi đầu nói, “Tiểu vương gia nói chuyện thật ngày càng khiến người ta kinh ngạc. Thượng Bắc làm
sao dám có tâm tư đó. Chẳng qua là cảm thấy bây giờ Vương đô cũng bị
chướng khí hoành hành, nếu có thể mời Thần quân đến Vương đô một chuyến, cho dù không thể thi pháp trừ đi chướng khí, cũng có thể khiến Vương đô sạch sẽ một thời gian.” Hắn lắc đầu thở dài, “Ta vốn còn muốn đưa thê
tử đi ngắm trăng nữa mà!”
Thẩm Ly im lặng.
Thượng Bắc
đi rồi, Thẩm Ly bỗng không còn buồn ngủ. Nàng một mình bước ra khỏi
doanh trướng, dạo mấy vòng trong quân doanh, ngày mai, tướng sĩ từ Vương đô đến sẽ trở về triều, chúng nhân đều không nỡ xa ánh trăng sáng vằng
vặc này, mọi người đều ngồi bên ngoài doanh trướng, hoặc chuyện trò hoặc uống rượu, tưởng tượng rằng nếu khắp Ma giới đều có cảnh này thì tốt
biết mấy. Thẩm Ly chỉ im lặng đi lướt qua bên cạnh họ, lòng nghĩ chắc
Hành Chỉ đã rời khỏi Ma giới rồi. Ra khỏi quân doanh, nàng ngẩng đầu
nhìn trăng, không biết nghĩ gì mà trong lòng có một xung động thôi thúc
nàng đi về phía Khư Thiên Uyên.
Không khí
nơi đây đã trong sạch hơn nhiều. Nếu không phải là hai sợi xích kia phát ra ánh sáng khe khẽ trong đêm tối thì Thẩm Ly gần như không nhìn thấy
được khe nứt nhỏ hẹp đó.
Chắc Hành
Chỉ đã đi rồi. Đưa tay chạm vào hai sợi xích, Thẩm Ly cảm thấy hình như
nàng đã bị bệnh gì rồi. Biết rõ là không có ai còn chạy đến đây. Nàng tự cười mỉa mai, vừa muốn phẩy áo rời đi, bỗng trong khe nứt bay ra một
luồng gió lay động tóc nàng.
Thẩm Ly ngẩn ra, mũi ngửi thấy một khí tức kỳ quái. Nàng nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về chỗ tối trong khe nứt, lại là một cơn gió từ bên trong thổi ra.
Khí tức này… rất quen thuộc.
Thẩm Ly đang ngưng thần nhớ lại, bỗng nhiên một đôi mắt xuất hiện trong khe nứt,
Thẩm Ly cả kinh, người muốn lui về phía sau, nhưng chân như bị kéo lại,
khiến nàng có giãy dụa thế nào cũng không thoát được. Trong đôi mắt đó
lộ ra cảm xúc vô cùng mãnh liệt, như vui vẻ như điên cuồng.
Kinh nghiệm
chiến đấu của Thẩm Ly rất phong phú, ngoại trừ khoảnh khắc kinh ngạc ban đầu, nàng lập tức ổn định tâm thần, lòng bàn tay lóe lên ánh sáng, ngân thương theo ánh trăng xoay trong bàn tay, không hề do dự mà đâm vào đôi mắt trong khe nứt. Nhưng càng không ngờ hơn là, thương của Thẩm Ly còn
chưa đâm được gì thì đã như bị cắm vào đầm lầy, đến khi nàng muốn rút
thương ra thì cảm thấy bên trong có một sức mạnh cực kỳ lớn giữ chặt lấy ngân thương.
Thẩm Ly
nghiến răng, đang muốn sử dụng pháp lực thì lực đạo dưới chân bỗng mạnh
thêm, không cho Thẩm Ly kêu lên một tiếng, cả người nàng đã bị kéo vào.
Gió nhẹ thổi qua, không còn lưu lại chút gì bên ngoài khe nứt của Khư Thiên Uyên.