Bóng Cô Độc

Chương 6



Giang Hải một tay cầm áo khoác, tay kia mang theo một chiếc túi đi vào, sau khi giao áo khoác lại cho quản gia, ông liền đi thẳng vào bếp.

"Về rồi à?" Giang phu nhân bưng một đĩa thịt xào, nhìn chồng mình nói.

Giang Hải bước tới bên cạnh, nhẹ hôn lên một bên má của bà: "Hôm nay sinh nhật bà, tôi tranh thủ về sớm đấy."

Nói xong liền đưa chiếc túi trong tay ra: "Qùa đây." Tay kia thì giành lấy đĩa thịt để lên bàn, còn thuận tiện bóc một miếng.

Lâm Nhân bật cười khẽ vào mu bàn tay ông, trách móc: "Còn chưa rửa tay đâu đấy."

Giang Hải bị vợ đánh cũng chỉ cười cười, sau khi ăn vụng thành công thêm một miếng thịt nữa mới chịu tháo cà vạt ra đi lên lầu tắm rửa.

Giang Đình Phong đứng ở trong bếp không hề chú ý bị nhét một đống cẩu lương, chỉ cười bất đắc dĩ, mang chén đũa ra bàn, tỏ vẻ đùa giỡn nói: "Cha mẹ bỏ quên con rồi."

Lâm Nhân chỉ cười cười: "Ôi, con đừng chấp nhất cha mẹ nhá."

Giang Đình Phong không nói gì.

Thú thật, khi hắn nhìn thấy hình ảnh ấm áp vừa rồi, trong phút chốc hắn đã nghĩ rằng đây không phải là gia đình tầng lớp thượng lưu mà chỉ là một gia đình bình thường, chồng làm nhân viên vợ làm nội trợ, tình cảm hai người gắn bó keo sơn, vợ cùng con trai ở nhà nấu cơm dọn dẹp chờ chồng về.

Khoảnh khắc này quá đỗi ấm áp mà trước giờ Giang Đình Phong hắn chưa hề cảm nhận được. Gia đình trước đây của hắn rất lạnh lẽo nhạt nhòa, cha mẹ đến với nhau vì hôn nhân hợp đồng, sau khi sinh ra hắn liền ly thân, hắn từ nhỏ sống với quản gia. Mặc dù những gì bản thân muốn đều có được, sinh ra trong gia đình quyền quý, ăn mặc ở không lo, đi học cũng là học ở trường tốt nhất cả nước. Thế nhưng có một thứ từ sâu trong lòng hắn vẫn luôn thiếu thốn, thứ mà cho dù hắn có vòi vĩnh cách mấy cũng không có được, đó là một bữa cơm cả nhà quây quần.

Cha hắn là kỹ sư, mẹ hắn là nhà nghiên cứu, cả hai người bọn họ đều không phải loại người sống tình cảm. Đến khi hắn lớn lên, trở thành bác sĩ trưởng khoa, gần như thời gian ở nhà cùng bố mẹ chẳng được quá một tuần. Người ngoài nhìn vào chỉ cảm thấy bọn họ là một gia đình chuẩn mực đáng ngưỡng mộ, tất cả người trong nhà đều là thiên tài. Nhưng mà chỉ có hắn cảm thấy, ngôi nhà rộng lớn ấy hệt như một tòa lâu đài ma vậy, thiếu đi hơi ấm của con người, về đến nhà đều là mỗi người một phòng mỗi người một việc, cô độc và nhạt nhẽo làm bạn với hắn cả một nửa quãng đời.

Giang Đình Phong ngẩn người, mãi cho đến khi vai bị vỗ một cái mới giật mình hoàn hồn, nhìn lại đã thấy Giang Hải đã xuống lầu từ khi nào, đang đứng phía sau lưng mình.

"Cha." Hắn nói.

Giang Hải gật đầu, bước tới ngồi xuống bàn, hắn cũng nhanh chóng ngồi theo.

Bàn mà Giang gia sử dụng không phải là loại bàn vuông gia chủ ngồi chính giữa người thân ngồi hai bên mà là loại bàn tròn xếp phổ thông ai ngồi cạnh ai cũng được. Điều này khiến cho Giang Đình Phong cảm thấy rất mới mẻ.

Lâm Nhân bưng lên món canh cuối cùng rồi cũng rửa tay ngồi xuống.

"Mẹ, chúc mừng sinh nhật." Giang Đình Phong lên tiếng trước.

Hắn không biết hôm nay là sinh nhật Giang phu nhân cho nên cũng không biết "Giang Đình Phong" mấy năm trước có tặng quà hay không, chỉ có thể chúc bằng miệng.

Thế nhưng Lâm Nhân nghe thấy lại nhoẻn miệng cười rất tươi, nói: "Thằng nhỏ này cuối cùng cũng biết mừng sinh nhật mẹ rồi đấy à."

Giang Đình Phong không đáp.

Giang Hải gắp cho Lâm Nhân một miếng đậu phụ, nói: "Lúc nhỏ còn nhớ mà chúc mừng, đến khi đi làm thì lại là cái vẻ tham công tiếc việc, chẳng thèm nhớ gì nữa. Đã mấy năm rồi mẹ con không được con mừng sinh nhật đấy."

"... Thật ạ?" Giang Đình Phong hơi ngoài ý muốn.

Lâm Nhân nói: "Không sao không sao, hôm nay mừng cũng được."

Trong lòng Giang Đình Phong trong lòng đột nhiên hổ thẹn, cũng không biết là do cảm xúc của nguyên chủ thân thể hay là gì.

Im lặng ăn cơm một chút, hắn mới chậm chạp nói: "Năm sau con sẽ nấu mì trường thọ cho mẹ."

Dù sao bây giờ hắn đã thay thế làm con của bọn họ, vậy thì hắn sẽ tận lực hiếu kính.

Lâm Nhân cười càng thêm vui vẻ: "Được được, mẹ sẽ chờ."

Giang Hải nói: "Cha vừa mới hỏi thăm qua, trường Y mà con muốn thi vào kia ở tận thành phố S đấy, có xa quá không?"

Giang Đình Phong trả lời: "Không sao, nếu trong nhà không tiện đưa đón thì con có thể đi tàu điện ngầm."

Thân thể này lúc trước làm nhân viên văn phòng cũng thường xuyên đi tàu điện ngầm, cho nên nói ra như vậy hẳn là sẽ không có gì bất thường.

Nghe vậy, Lâm Nhân cau mày lo lắng: "Một mình con đi xa vậy không được đâu, mẹ không đồng ý. Không thì con thi vào trường Y ở đây đi, thành phố B thiếu gì trường tốt."

Giang Hải cũng nhìn hắn.

Giang Đình Phong im lặng. Hắn không biết nên nói sao nữa, nói rằng con quen thuộc trường kia hơn? Đùa gì chứ, nghe Giang phu nhân nói là đã biết thân thể này trước kia chưa từng đi xa nhà lần nào chứ đừng nói đến thành phố S cách đây hơn một triệu km. Hay là nói có quen bạn ở đó? Nghe cũng khả thi đấy, nhưng mà người lớn thường sẽ có nhiều hoài nghi đối với bạn bè ở xa.

Trong lúc nhất thời Giang Đình Phong lâm vào khó xử.

Lâm Nhân vẫn một mực muốn khuyên hắn suy nghĩ lại, chung quy vẫn là lo lắng con trẻ vừa mới vào đời chưa lâu không chịu nổi cực khổ, còn Giang Hải thì sau khi nói xong câu kia đến giờ vẫn im lặng, giống như đang suy nghĩ cái gì.

Cuối cùng, ông làm ra vẻ đã quyết định, lên tiếng: "Tiểu Phong, cha có chuyện muốn nói. Thật ra, con có một mối hôn sự được sắp đặt trước."

Nghe tới câu này, tay cầm đũa của Giang Đình Phong liền khựng lại trong chốc lát.

Lâm Nhân nói: "A, chuyện hôn sự tôi vừa nói với Tiểu Phong khi nãy rồi."

"Thế à." Giang Hải cũng không ngạc nhiên lắm, "Vừa may nhà họ Lăng vừa mới chuyển đến ở thành phố S."

Giang Đình Phong ngẩn mặt lên nhìn ông.

Giang Hải nói tiếp: "Nếu con vẫn quyết định muốn đi thành phố S, cha có thể nói chuyện với bên kia, cho con ở nhờ nhà họ một thời gian."

Giang Đình Phong còn chưa nói, Lâm Nhân đã lên tiếng: "Có ổn không? Nghe nói họ chỉ mới chuyển tới hai tuần."

Giang Hải gật đầu: "Trường Y kia đến tháng sáu mới tổ chức thi đầu vào, bây giờ cho Tiểu Phong qua đó trước, ổn định rồi thì bắt đầu học tập, thuận tiện làm quen với tiểu tử nhà đó luôn."

Giang Đình Phong vẫn im lặng. Bây giờ là tháng ba, thời gian còn rất ít. Thật ra hắn cũng chẳng cần học tập hay ôn bài gì đâu, bây giờ đến thì có hơi sớm quá, cũng chẳng biết Lăng thiếu gia kia tính tình như thế nào, lỡ mà không hợp thì ở chung một nhà cũng không thoải mái.

Thế nhưng Lâm Nhân là một người đơn giản, sau khi nghe chồng mình nói như thế, bên kia lại là thông gia tương lai có giao tình từ xưa, lại nghĩ tới thời gian học tập của con trai nhà mình, liền quyết định luôn.

"Vậy tối nay tôi gọi điện cho bên kia thử xem, Tiểu Phong qua bên đấy cũng có thể phụ giúp dọn dẹp sắp xếp nhà cửa." Bà nói.

Giang Hải gật đầu.

Cả hai người lại tiếp tục ăn cơm, bỏ lại Giang Đình Phong đầu óc vẫn trì trệ mơ hồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.