Bỗng Dưng Muốn Chết

Chương 19



Phía chân trời, ánh chớp vạch những tia chói lòa ngang trời, trong giây lát khiến không gian lòa sáng.

Sở Thịnh Hoan ngồi dưới sàn nhà, người dựa vào thành giường. Một chân co, một chân duỗi, ngón trỏ và ngón cái của bàn tay phải kẹp một điếu thuốc, đặt trên đầu gối.

Muộn rồi, Liễu Liễu đã không còn thích Sát Sát nữa. Cơ hội duy nhất của anh đã mất.

Đây là cuộc đời ông trời đã xếp đặt cho anh sao ? Một cơ hội mong manh, không phương hướng, không chỉ dẫn, anh phải nắm bắt nó như thế nào? Anh cười buồn. Nụ cười nghẹn đắng. Nhắm mắt lại những con chữ lại như nhảy múa trước mặt.

Tử Hỏa cho muội cảm giác an toàn, muội rất thích, ha ha.

Cảm giác an toàn.

Bao tình cảm của anh từ trước tới nay, đều đã đổ sông đổ bể chỉ vì bốn chữ đó. Dù là Tiểu Triệt hay Kiêu Dương, hay nhiều người khác nữa, chỉ cần trông hiền lành là đều có khả năng thu phục được tình cảm của cô và không bị từ chối.

Ha ha...

Anh luôn cho rằng, chỉ cần anh vui vẻ nhẹ nhàng, sẽ có một ngày cô không sợ anh nữa.

Anh luôn cho rằng, chỉ cần anh yêu, yêu và yêu, chỉ cần anh luôn đứng sau cô, sẽ có một ngày cô ngoảnh đầu nhìn lại.

Anh không tham vọng cô yêu anh tha thiết, chỉ cần thích anh chút xíu thôi là đủ. Nhưng, ngày tháng trôi qua, vị thần thời gian đã tàn nhẫn nói với anh rằng, điều này là vô vọng. Liễu Liễu bé nhỏ mà anh hằng yêu, không cần anh.

Không cần anh.

Không cần...anh.

Sở Thịnh Hoan khẽ cười, cười đến chảy nước mắt, cười đến khi con tim vỡ tan. Anh đứng dậy, tắt tiếng chuông di động đang réo inh ỏi. Với lấy chùm chìa khóa ô tô, anh nhẹ nhàng đi ra cửa.

Chín giờ, tối.

Bố Anh Chiêu và Lí Bảo Kì đã ra về. Trong gian phòng mờ mờ ảo ảo, Khâu Kiêu Dương đang ngồi dựa người vào ghế sofa, mắt nheo lại, nhìn bóng người hắt lên bức tường đối diện. Cửa phòng bật mở. Trong cơn gió lạnh tê tái và hơi mưa ẩm ướt, một bóng đen lừng lững bước tới trước ghế. Với bước chân nhẹ tựa con báo săn.

Ánh đèn vàng nhạt rọi xuống từ phía các bức tường xung quanh, tạo nên vô số những chiếc bóng nhập nhoạng trên mặt sàn.

“ Cùng uống nào!” Người mới tới kéo ống tay áo à khua khua nắm đấm trong không khí, khẽ cười :” Nể tình bạn bè, lão tử đợi cậu uống say rồi mới ra tay, sẽ không đau.”

Khâu Kiêu Dương ngồi thẳng dậy, cũng cười : “ Được, ra tay nhẹ thôi, mình cũng yếu lắm.”

Không cần phải nhiều lời. Anh hiểu những gì cậu ta đang nghĩ, và cậu ta cũng vậy. Không có gì để trách móc, cũng không có gì cần giải thích. Tình trường như chiến trường, huynh đệ vô tình cùng yêu một người, vô tình đứng hai đầu chiến tuyến.

Hai chai bia đụng vào nhau,rồi cùng ngửa mặt uống cạn. Thứ dung dịch trong suốt trôi tuột xuống cổ họng, để cảm giác nóng phừng phừng bốc lên đỉnh đầu.

“ Cậu thích em gái tôi ở điểm gì?” Sở Thịnh Hoan nắm chặt cổ chai và chậm rãi nói: “ Tôi sẽ bảo nó thay đổi.”

Lúm đồng tiền nho nhỏ và đôi mắt lạnh như băng, nửa tỉnh nửa say không rõ đùa hay thật. Câu nói của anh khiến người nghe vừa buồn cười, vừa khó hiểu, lại vừa sờ sợ.

Khâu Kiêu Dương cúi mặt suy nghĩ hồi lâu, cười giả lả hỏi lại :” Trả lời thế nào để bớt được mấy đấm đây?”

“Cậu đoán xem?” Sở Thịnh Hoan cười ha hả, nhưng nét mặt vẫn phảng phất vẻ khổ đau. Anh gồng người đứng dậy, vòng ra phía trước mặt Khâu Kiêu Dương, tay trái túm cổ áo ấn xuống ghế, tay phải đấm tới tấp vào bụng anh ta. “ Nhớ đối xử tử tế với Liễu Liễu nhà tôi nghe chưa?” Anh vừa đánh, vừa cằn nhằn. “ Và bảo cô em gái điên rồ của cậu tránh xa em tôi ra.”

“Há...” Trong mắt Khâu Kiêu Dương thoáng hiện lên vẻ hồ nghi. Mặc dù đau đến nỗi cúi gập cả người, anh ta vẫn cười rất tươi :” Cậu đối xử với mình tử tế một chút thì sẽ tốt hơn cho Liễu Liễu.”

Sở Thịnh Hoan ngừng tay, Khâu Kiêu Dương ngước mắt lên nhìn người con trai đang đứng đối diện. Rõ ràng miệng anh ta đang nhếch lên cười, nhưng sao trong mắt lại long lanh nước.

“ Tiểu Thịnh”. Khâu Kiêu Dương không nén nổi tò mò, “cậu định bỏ cuộc sao?”

Lời vừa thốt ra, nắm đấm đã lại giáng xuống. Khâu Kiêu Dương ngồi bệt cả xuống đất và lặng lẽ cười đau khổ.

Đối phương đã không chống đỡ, đánh đấm một mình cũng không thấy thú vị. Sở Thịnh Hoan dừng tay, anh nhặt chai rượu trắng còn tới một nửa tưới thẳng xuống đầu mình. Thứ rượu cay nồng trôi thẳng từ tóc xuống mặt, len qua bờ mắt, chầm chậm chảy xuống người anh.

Sở Thịnh Hoan thả mình trên ghế sofa, tay ôm mặt, câm lặng hồi lâu. Bất chợt, anh lên tiếng : “ Liễu Liễu nhà tôi nhát lắm. Con bé sợ tất cả những người đàn ông to cao vạm vỡ. Sau này cậu nhớ đừng tập thể hình, cơ bắp cuồn cuộn sẽ làm Liễu Liễu sợ. Liễu Liễu rất hiếu thảo, rất kính trọng người lớn. Cậu phải bảo vệ con bé, nếu để tôi biết cô em điên rồ Khâu Kiều Nhan câu kết với mẹ cậu bắt nạt Liễu Liễu, thì đừng trách tôi tìm người nhà cậu...”

Tiếng thổn thức nhỏ dần nhỏ dần rồi tắt lịm. Trong phòng chỉ còn lại mùi rượu lan tỏa.

Khâu Kiêu Dương ngồi thu lu dưới đất, tay ôm chặt lấy bụng. Muốn nói gì đó để không khí bớt căng thẳng. Nhưng lời chưa tới đầu môi, đã vụt biến thành nụ cười đau khổ. Không nén nổi tình cảm, cũng không định bỏ cuộc, chỉ là thấy trống rỗng.

Có điều...Sở Thịnh Hoan hôm nay thật không bình thường!

Bởi vì Khâu Kiêu Dương luôn nghĩ, mình không có cơ hội chiến thắng Sở Thịnh Hoan trong cuộc chiến giành Tô Liễu. Vì vậy anh mới lén tạo ra những cuộc gặp gỡ tình cờ giữa hai người, vì vậy anh mới phải vội vội vàng vàng nói lời tỏ tình, chẳng qua cũng chỉ là vì...không muốn sau này phải nuối tiếc.

Những lời Sở Thịnh Hoan vừa nói...là muốn...buông tay sao?

Lặng lẽ giữ gìn chờ đợi cho đến tận ngày hôm nay! Sao lại, sao lại đột ngột như thế? Lẽ nào người Liễu Liễu thích là anh – Khâu Kiêu Dương? Cùng vời suy đoán của mình, trái tim Khâu Kiêu Dương đã lập tức thổn thức. Mặc dù người đau ê ẩm, nhưng tinh thần lại rất phấn chấn : “ Tiểu Thịnh, cậu yên tâm, mình sẽ đối xử rất tốt với Liễu Liễu.” Anh nói một cách hết sức nghiêm túc. “ Những lời cậu nói tôi đều đã ghi nhớ. Tôi sẽ không để Liễu Liễu phải ấm ức.” Trong hương rượu cay nồng, Khâu Kiêu Dương trịnh trọng tuyên thệ.

Sở Thịnh Hoan bất giác cười nhẹ : “ Thật ra nhớ hay không nhớ, biết hay không biết cũng chẳng sao.” Anh đứng dậy và bỏ ra ngoài. “ Cậu thấy đấy, tôi biết rất nhiều nhưng điều duy nhất tôi không biết là Liễu Liễu thích game online, còn cậu, không biết bất cứ điều gì, chỉ biết một điều đó chính là Liễu Liễu là Tiểu Ngược, vì vậy...” Nỗi đau khổ tột cùng và tiếng cười mỗi lúc một to dần chảy tràn trong căn phòng tĩnh mịch, nhuộm tím không gian trong cơn tuyệt vọng.

Tô Liễu bần thần suốt hai ngày liền. Nguyên nhân chính là : anh Thịnh Hoan đột ngột biến mất.

Anh tắt di động không nghe máy, cũng không nhắn tin cho cô thường xuyên nữa, và cũng không xuất hiện trong Anh hùng. Nếu như là cách đây bốn tháng, Tô Liễu sẽ rất vui sướng. Nhưng bây giờ, cô cảm thấy rất trống trải, rất buồn.

Có vẻ như chơi game cũng không cải thiện được tình hình. Tô Liễu luôn day dứt trong lòng : Hỏng rồi, anh Thịnh Hoan giận thật rồi.

Tô Liễu thẩn thờ tới tận hôm thứ tư. Ngô Yên liếc nhìn cô, đắn đo hồi lâu rồi đành nói :” Tô Liễu Liễu, lại bị đá rồi phải không?”

Tô Liễu giật mình, chuyển ngay từ đau khổ sang tức giận : “ Ngô Yên, cậu nói lung tung gì thế? Cái gì mà lại ? Cái mà lại bị đá ?”

“ Lạy thánh Ala, Liễu Liễu cậu bỏ ngay bộ mặt đưa đám đấy cho mình nhờ.” Ngô Yên ôm choàng lấy Tô Liễu và nhẹ nhàng an ủi :” Chuyện cậu với anh chàng thanh mai trúc mã chia tay, mình đã biết từ học kì trước. Nhưng sợ cậu buồn, nên không dám hỏi thăm. Khó khăn lắm cậu mới chuyển được sang anh Thịnh Hoan. Ai ngờ vừa mới bắt đầu học kì mới, anh ta đã lại biến mất. Nào, nói cho chị biết, liệu có phải anh Thịnh Hoan cũng không cần em nữa?”

Tô Liễu tức giận. Lẽ nào nhìn mặt cô giống bị người khác đá lắm sao? Sao Ngô Yên lại không nghĩ cô là người chủ động chia tay chứ. Tô Liễu đau khổ càu nhàu : “ Xin cậu đấy, người ta và anh Thịnh Hoan là tình cảm anh em trong sáng, cậu đừng có hủy hoại sự trong sáng của hai anh em mình.”

“ Còn làm bộ làm tịch với chị nữa!” Ngô Yên cuộn tròn một cuốn sách gõ lên đầu cô. “ Tình cảm mà anh Thịnh Hoan dành cho cậu đến lợn nhìn còn biết, cậu đừng có nói với mình là cậu không biết đấy.”

“Mình đâu phải lợn!” Cô phản đối yếu ớt, “ Ngô Yên, cậu đọc nhiều tiểu thuyết ngôn tình quá rồi, thật ra ngoài đời không giống trong tiểu thuyết đâu.”

“ EQ của cậu thấp thật đấy.”, Ngô Yên than thở,” mình thật thấy tiếc cho anh chàng nào lại đi thích cậu”.

Cô lặng lẽ ngồi trên ghế, không nói thêm gì, và cũng không muốn nói thêm về đề tài này nữa. Anh Thịnh Hoan đối xử với cô đúng là rất tốt, nhưng tuyệt đối không phải là tình yêu.

Còn nhớ khi cô mới vào cấp ba, mỗi lần anh Thịnh Hoan ( khi đó đã tốt nghiệp ) quay lại trường thăm cô, có biết bao nhiêu cô gái đã đi theo anh. Họ chiếm luôn cả chỗ của cô và Tiểu Triệt.

Nghĩ tới đây, Tô Liễu thấy hơi chua xót, anh Thịnh Hoan trưởng thành sớm, còn nhỏ mà đã yêu đương. Nên cứ đến kỳ nghỉ đông, bố mẹ phải gửi anh tới nhà thi đấuvõ thuật gì đó để rèn luyện. Hai bác thật sáng suốt, nhất cử lưỡng tiện.

Trong lúc cô đang mải suy nghĩ, Ngô Yên vẫn không chịu buông tha :” Tô Liễu Liễu, người khác thích hay không thích cậu, mà cậu cũng không cảm nhận được sao?”

Tô Liễu nguýt cô bạn một cái rồi từ tốn nói :” Đã từng cảm nhận được. Hồi cấp ba, có anh chàng nhát gan trong lớp rủ mình đi xem phim, bộ phim đó mình không thích nên từ chối. Kết quả là ngày hôm sau, chàng ta cặp luôn với một cô bạn của mình. Còn nữa, hồi mình mới chơi game, sư phụ trong game đã cầu hôn mình. Nhưng tới hôm chat hình thì webcam nhà mình bị hỏng. Chưa kịp mua cái mới, sư phụ đã cất cánh bay xa cùng sư tỉ. Từ đó về sau, tớ thôi không tơ-vương-lưới-tình nữa.”

“ Ôi cô bé đáng thương, chị không trách em nữa. Thì ra hồi nhỏ em đã gặp phải toàn bọn đàn ông không ra gì, nên bị tổn thương, chẳng trách...” Bị bất ngờ trước cụm từ “ tơ vương lưới tình” của Tô Liễu, sự tò mò vừa rồi của Ngô Yên phút chốc tiêu tan.

Tô Liễu xoa đầu Ngô Yên và dài giọng nói : “ Thế nên, Ngô Yên, tiểu thuyết viết rất hay, nhưng sự thực thê thảm lắm. Nếu chơi game thì em sẽ biết, chỗ nào cũng đầy rẫy những mối gian tình, sớm nắng chiều mưa, chuyện hợp tan còn nhanh hơn Thần Châu 7 ấy chứ!”

Nói xong, cô khoan khoái bê chậu quần áo đi giặt. Để lại Ngô Yên ngồi ngây người một hồi mới nhận ra, hình như đã lạc đề.

....Toát mồ hôi!

Lại một ngày trôi qua trong nỗi âu sầu của Tô Liễu.

Anh Thịnh Hoan vẫn tắt máy, Tử Hỏa trong game ngày càng cuồng nhiệt, Cố Phi thì suốt ngày khiêu khích. Haizz, ngày càng khó sống, Tô Liễu phiền muộn vô cùng. Thật ra, cô vẫn chưa hiểu vì sao anh Thịnh Hoan lại giận. Sớm biết thế này, ngay từ khi mối quan hệ tốt đẹp trở lại, cô đã kể thật hết với anh.

Hay là, cuối tuần này tới chờ ở cửa nhà anh để...xin lỗi, rồi tha thiết nhờ anh bày cho cách xử lí mối “ác duyên” với Tử Hỏa trong game.

Họ không biết cô là ai còn dễ, nhưng đã để chuyện phát triển ra tới hiện thực, càng nghĩ càng thấy kì quặc. Nếu anh Thịnh Hoan thấy việc li hôn nhanh chóng làm mất mặt Khâu Kiêu Dương, cô sẽ cố gắng thêm một thời gian nữa rồi đợi đến khi Tử Hỏa thích người khác thì tính tiếp.

Tô Liễu sung sướng lên kế hoạch, quên hẳn màn tỏ tình ở quán KFC của Tử Hỏa hôm nào.

Chờ mãi mới tới được thứ Sáu. Tan học, Tô Liễu đang ôm sách vở cùng Ngô Yên về tới cổng kí túc xá thì di động đổ chuông. Cô bất lực lắc đầu, đành nghe máy sau một hồi do dự.

“A lô, xin hỏi tìm ai ạ?” Cô lịch sự hỏi với ý đồ chỉ cần đối phương nói ra một cái tên cô không quen, cô sẽ lập tức nói “ Xin lỗi nhầm máy rồi” và cúp máy. Nhưng thực tế không giống như cô nghĩ, từ đầu máy bên kia vang lên một giọng nữ quen thuộc...khi xưa.

“Tô Liễu, sáu giờ tối nay đến khách sạn Đế Hào số 689 đường Bích Ba, mẹ tôi muốn gặp cô.”

“ Mẹ cô là ai? Tôi không quen.” Tô Liễu cương quyết dập máy.

Chuông tiếp tục đổ, cô đành tắt máy.

Tô Liễu về kí túc, tắm giặt xong xuôi. Thấy đã tới giờ ăn, cô liền cầm hộp cơm cùng Ngô Yên đi ra nhà ăn. Nhưng vừa xuống tầng một, cô bạn Quách Mẫn Mẫn trực phòng bảo vệ đã nhỏm dậy gọi:” Tô Liễu, mau lại đây, có người tìm cậu.”

Cô quay sang và ngạc nhiên khi nhìn thấy hai người phụ nữ lộng lẫy đang đứng bên Mẫn Mẫn, một hơi luống tuổi và một trẻ trung.

Người trẻ trông quen quen. Tô Liễu thoáng có dự cảm không lành, nhưng lão-mĩ-nữ đã cất tiếng : “ Cô Tô phải không ? Tôi là mẹ của Khâu Kiêu Dương.”

Quả nhiên...

Lẽ ra ngay từ khi nhận được điện thoại của Khâu Kiều Nhan, cô đã phải hiểu ra một điều : nếu ai đó kia vì cô không nghe máy mà chịu bỏ cuộc, thì lời dự đoán trái đất tận thế vào năm 2012 đã thành hiện thực.

Tô Liễu đành bước lại gần và mỉm cười xã giao : “ Cháu chào bác ạ.”

“ Ừ, đi thôi, ta đã đặt phòng ở Đế Hào, chúng ta qua đó vừa ăn vừa nói chuyện.” Mạnh Phồn Anh nhìn cô từ đầu tới chân rồi lạnh lùng bảo.

“ Vâng ạ, bác đợi một chút, cháu lên phòng thay đồ.” Tô Liễu nhanh nhẹn đáp.

Mẹ con nhà họ Khâu đâu có ý tử tế, nếu họ làm ầm lên ở đây thì cô còn mặt mũi nào nữa. Đi cùng họ vẫn hơn. Tô Liễu nghĩ vậy và sau khi người phụ nữ gật đầu một cách miễn cưỡng, cô vẫy tay chào Ngô Yên. Sau đó bình thản đi lên phòng trước ánh mắt tò mò của Quách Mẫn Mẫn.

Tô Liễu chọn một chiếc juyp màu xanh nhạt kèm với áo thun trắng, xăng đan cao gói cùng một chiếc túi khoác to bằng chất vải thô có in hoa. Hết sức sinh viên!

Tóc dài mượt mà xõa ngang lưng, cô đóng cửa phòng lại rồi vừa đi vừa bấm điện thoại. Anh Thịnh Hoan vẫn đang tắt máy, Tô Liễu thở dài rồi bấm một số khác.

“ Tiểu Triệt à? Có việc phiền cậu rồi.”

“ Cậu gọi điện cho Khâu Kiêu Dương, bảo anh ta lập tức tới khách sạn Đế Hào đón mẹ và em gái về.”

“ Ừ, Tiểu Triệt, cậu hỏi làm gì, tạm thời thì mình cũng chưa thể nói gì.”

“ À này, nhân tiện cũng báo cho cậu biết, mình đang chơi Anh hùng với nick Bỗng Dưng Muốn Chết.”

Tô Liễu nhanh chóng tắt điện thoại, và chuyển sang chế độ im lặng. Cô đoán chắc hẳn Tiểu Triệt sẽ có vô vàn điều muốn hỏi, nhưng...người của mình có thể từ từ giải thích. Việc cấp bách trước mắt là tống khứ hai con người xa lạ kia đi!

Từ kí túc xá ra cổng chính của trường mất chừng mười mất phút đi bộ. Có điều, Tô Liễu mới đi được hai bước thì đã thấy một chiếc BMW màu trắng đỗ bên đường.

Mẹ con nhà họ Khâu đã ngồi hai ghế phía trước. Khâu Kiều Nhan hạ kính cửa sồ và nói : “ Lên xe đi!”

Tô Liễu thầm nghĩ, trường có quy định không cho xe bên ngoài chạy vào trường mà, tại sao...? Cô chỉ băn khoăn một chút, vậy mà đã có tiếng cười lạnh lùng chế giễu : ”Không lẽ còn không biết mở cửa xe nữa sao? Anh trai mình nhìn người quá độc, vớ ngay được một em nhà quê.”

Tô Liễu tức muốn bùng nổ. Mẹ kiếp, ban đầu cô còn nghi ngờ mình đã nhận nhầm người, cho rằng cô gái có khuôn mặt khá quen ngồi bên cạnh bà Khâu kia không phải là bà cô già Yêu Tinh thích huênh hoang mà cô biết. Kết quả chưa đầy mười phút, cô ta đã hiện nguyên hình.

Tô Liễu bực quá hóa vui, cười vui vẻ đáp :” Cô nói đúng, tôi thật sự không biết cách mở cửa xe, phiền cô mở giúp.” Nói xong, cô đứng yên một chỗ, tỏ rõ ý...chờ người phục vụ.

Khâu Kiều Nhan lập tức tối sầm mặt. “ Tô Liễu đừng giả vờ ngốc trước mặt tôi. Chính cô đã chạy vào trong game và dụ dỗ anh trai tôi. Đồ mặt dầy, nếu trong vòng một phút, cô không tự động lên xe, sau này đừng mong bước vào cửa nhà tôi.”

Nếu nói vừa rồi là cô giận quá mà hóa vui, thì giờ vui thật sự. Cô được một điểm tốt là học gì cũng nhanh, nên khoanh tay trước ngực, kẹp chặt chiếc túi to của mình, cười nói :” Nửa phút nữa, nếu cô không xuống xe mở cửa, tôi sẽ lên thư viện học bài.

Khâu Kiều Nhan tức đến nỗi run lên bần bật.

“ Cô Tô, cửa xe không khóa, kéo tay cầm là mở được ngay. Cô không định để bậc trưởng bối đây phải xuống xe mở cửa cho cô đấy chứ!” Mạnh Phồn Anh tiện thể chen vào, mặt không biến sắc.

Tô Liễu mím chặt môi, ngoan ngoãn tiến lại, mở cửa rồi lên xe. Giọng rất đau khổ: “ Sao có thể thế được chứ ạ? Bác quá lời rồi!”

“ Hừm, cũng còn có chút gia giáo, biết tôn trọng người lớn.” Mạnh Phồn Anh đầu không quay lại, vẻ như cất lời khen, mà giọng điệu khiến người ta không dễ chịu chút nào.

Tô Liễu mím chặt môi. Cô sợ nếu mình không may buông ra những lời bất kính, sẽ khiến cha mẹ phải hổ thẹn.

Gia giáo ư? Cô thật sự tò mò muốn hỏi bà Khâu, rằng cô con gái Khâu Kiều Nhan của bà ta là do ai giáo dục mà thành ra thế này?

Im lặng suốt dọc đường, lặng lẽ nhìn Khâu Kiều Nhan phóng nhanh vượt ẩu, chạy thẳng một mạch tới Đế Hào.

Rất oai phong ! Bởi có xe cảnh sát chạy theo để...ghi biên lại nộp phạt. Tô Liễu kinh ngạc nhìn cô ta thản nhiên đón lấy tờ biên lai và kí tên. Bỏ ngoài tai những lời giáo huấn của chú cảnh sát ( đang lã chã mồ hôi vì phải đuổi theo), Khâu Kiều Nhan khoác tay mẹ, giậm gót giày đi thẳng.

Cô lặng lẽ đap trả ánh mắt chú cảnh sát rồi thận trọng đi theo hai mẹ con nhà họ Khâu. Tới trước cửa phòng ăn, liếc vội tên trên cánh cửa, cô nhắn tin cho Tiểu Triệt: “ Báo Khâu Kiêu Dương là ở phòng Lan Thúy.” Không đợi Tiểu Triệt nhắn trả lời, cô bước thẳng vào bên trong.

Phòng ăn riêng của khách sạn năm sao, được trang hoàng hết sức lộng lẫy.

Tô Liễu vừa tìm được cho mình một chiếc ghế bên cái bàn tròn thì đã thấy nhân viên phục vụ bưng lên các món khai vị. Bà Khâu khoát tay ra hiệu cho họ đi ra, và rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại ba người bọn họ.

“ Bác tìm cháu có việc gì ạ?” Tô Liễu đi thẳng vào vấn đề.

“ Cũng không có gì.” Mạnh Phồn Anh cười tử tế. “ Chỉ là muốn hỏi xem bao nhiêu tiền thì cô đồng ý trời xa con trai ta?”

Đùng đùng đoàng đoàng!!! Tô Liễu nghe như sét đánh giữa ban ngày. Cùng vô vàn sấm chớp giội lên đầu, khiến mắt cô nổi đom đóm và con tim ngừng đập.

Thánh mẫu làm chứng! Tiểu Ngôn ( một tiểu thuyết gia nổi tiếng của Đài Loan) ơi! Mình đã may mắn trở thành nhân vật chính trong tiểu thuyết, được người khác dùng tiền ép buộc rời xa nhân vật...nam...phụ.

Tâm trạng Tô Liễu hết sức phức tạp, vui có, mừng có, cười hỉ hả cũng có. Duy chỉ có điều không xuất hiện nỗi bi phẫn thường thấy ở nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết.

Ôi, mình không chuyên nghiệp chút nào! Tô Liễu thật sự muốn kìm nén cảm giác vui sướng để buông lời ai oán : “ Xin đừng dùng tiền bạc làm hoen ố tình bạn của chúng cháu” rồi ngẩng cao đầu bỏ đi một cách kiêu hãnh. Nhưng lời nói chưa ra khỏi miệng đã trở thành tiếng cười lạc lõng.

“ Bác...có lẽ bác hiểu lầm rồi ạ?” Cô nghe thấy mình vừa cười vừa nói.

Cả vẻ mặt rất khó chịu của hai người ngồi đối diện. Hai khuôn mặt được phấn son rất kĩ, nhưng vẫn để lộ một chút xam xịt.

“ Cô Tô”, Mạnh Phồn Anh nghiêm mặt, “ chúng ta là người ngay không nói những lời mờ ám. Nhà họ Khâu tuy không xứng danh gia vọng tộc, tuyệt đối không phải hạng thường dân. Vơ tương lai của Kiêu Dương nhất định phải môn đăng hộ đối, chứ không thể vơ bèo gạt tép.”

Tô Liễu một lần nữa bị sát đánh...khét lẹt. Nhà họ Khâu khá giả, điều này cô biết. Thông qua cũng cách hai anh em họ tiêu tiền trong game. Nhưng nhiều tiền đến mức...lấy tiền đè người, hôm nay cô mới thấy lần đầu. Cũng không biết Khâu Kiều Nhan đã nói gì với mẹ, mà quí phu nhân nhà họ lại một mực khăng khăng cô có ý đồ với Tử Hỏa.

“ Cháu với Khâu Kiêu Dương chỉ là bạn trên mạng thông thường thôi. Cháu không có ý gì với anh ấy đâu ạ.” Tô Liễu yếu ớt trả lời, mắt liếc ra phía cửa. Cô mong chờ anh chàng Tử Hỏa tới kịp biết bao.

“ Nói dối.” Sau chặng đường im lặng, Khâu Kiều Nhan cuối cùng đã lên tiếng. “ Không có ý gì tại sao cô lại dụ anh trai tôi cưới cô trong game?”

“ Con mắt nào của cô trông thấy tôi dụ dỗ?” Tô Liễu luôn rất thẳng thừng với Kiều Nhan. “Cô đi khám mắt đi, tiện thể khám não nữa!”.

“ Đồ tiện nhân, đồ bệnh hoạn, vô cớ chửi người, đồ không có người dạy! Cô không dụ dỗ anh trai tôi thì tại sao anh ấy lại ngỏ lời cầu hôn với cô trước mặt toàn bộ người chơi trong server, bóc mẽ em gái của chính mình?” Khâu Kiều Nhan đứng bật dậy, chiếu ánh mắt phẫn nộ vào người Tô Liễu.

Nói cô không có ai dạy?! Tô Liễu cũng bắt đầu nổi giận. Liếc mắt nhìn người đối diện, thấy bà Khâu vẫn giữ bộ mặt mỉm cười bình thản, không hề có ý định dạy bảo con gái mình, nên cô cũng thẳng thừng đáp trả: “ Thị võng mạc của bệnh mắt lé có liên quan tới trung khu thần kinh của đại não. Tôi chỉ khuyên cô đi khám chứ chửi bới gì cô? Cô mở miệng ra là gọi người ta tiện nhân, vậy người giáo dụ cô đi đâu mất rồi?” Cô biết, trước mặt người ta mà mắng con gái người ta không có giáo dục là...không nên, nhưng...là do Khâu Kiều Nhan khơi mào trước, cô ta có tư cách gì chửi mắng cô?

“ Còn nữa, cô đừng ngậm máu phun người. Anh trai cô cầu hôn với tôi với mong muốn được giải thoát bởi chủ nghĩa nhân đạo đó đấy! Để được gột sạch tâm hồn đau khổ tội lỗi sau một thời gian dài ở cùng với cô em gái yêu kiều!” Tô Liễu cố ý nhấn mạnh mấy từ cuối, thành công trong việc khiến Khâu Kiều Nhan muốn xông vào cô.

Mạnh Phồn Anh nghe lùng bùng một hồi, tuy không hiểu lắm, nhưng đã đoán biết phần nào dựa vào phản ứng của cô con gái. Bà ta đứng bật dậy, vòng qua phía bàn bên kia và chậm rãi nói:” Cô Tô, con gái tôi có giáo dục hay không, không đến lượt cô chỉ trích. Nói chung, với những kẻ khố rách áo ôm, bám người nhằng nhẵng thì có giáo dục đến mấy cũng khó lòng kiềm chế. Vì thánh nhân chỉ có một câu mà thôi.” Bà ta nói hết sức từ tốn, giọng như trưởng bối đang dạy bảo con cháu.

Những lời rất nặng nề, chửi người nhưng không bậy.

Tô Liễu nghẹn ngào suýt bật khóc. Không phải là cô không tìm được lời để phản kích. Nhưng đối diện với một người bằng tuổi mẹ mình, cô không dám mạnh mồm “ vô lễ”.

Nhưng trong lòng rất khó chịu. Tô Liễu cắn chặt môi, hai tay ôm chiếc túi vải, lặng thinh không nói.

Mạnh Phồn Anh cười đắc ý và dừng chân trước mặt cô.

“ Trở lại chủ đề chính của câu chuyện. Cô Tô này, con trai tôi vốn ngoan hiền lễ phép từ nhỏ, lại ít giao du với các bạn gái. Vì thế nên rất dễ bị đám con gái hư hỏng lôi kéo dụ dỗ.”

Tô Liễu cắn môi đến chảy máu. Tay nắm chặt nắm đấm, cô đứng dậy. Không cãi trả cũng không có nghĩa là phải ngồi yên nghe người khác xỉ vả.

“ Bác không cần phải nói những điều này với cháu.” Tô Liễu mặt lạnh lùng. “ mà nên dạy con trai mình cách chọn bạn. Trường cháu có chút việc, cháu xin phép về trước.” Nói xong, cô quay người đi ra khỏi phòng.

“Đứng lại.” Khâu Kiều Nhan vòng qua bàn, đứng chặn ngay giữa đường. “ Mẹ cô không dạy cô phải lễ phép với người lớn sao? Mẹ tôi đã cho cô đi chưa?”

“ Lạ thật, là tôi phạm pháp hay là khách sạn này đã biến thành nhà tù? Muốn đi thì phải hỏi ý kiến người khác sao?” Tô Liễu ngừng lấy hơi rồi mỉa mai: “ Còn nữa, bố mẹ tôi đã dạy rất kĩ, rằng phải kính trên nhường dưới, không được cậy lớn bắt nạt bé, ỷ thế hiếp người khác.”

Tô Liễu dằn giọng ở mấy chữ “không được cậy lớn bắt nạt bé”, “ ỷ thế hiếp người”. Còn mẹ con Mạnh Phồn Anh thì đủ thông minh để hiểu cô đang giễu ai. Khâu Kiều Nhan lập tức trở mặt : “ Đồ tiện nhân, cô dám nói mẹ tôi phải không?”

“ Tiện nhân, buông tay ra.” Tô Liễu đanh mặt vung tay, khiến Khâu Kiều Nhan vì đang mất cảnh giác nên loạng choạng suýt ngã.

Lúc này, Mạnh Phồn Anh không nhịn được nữa. Bà ta tiến nhanh lại gần, giọng trách móc: “ Đang nói chuyện tử tế sao cô lại đẩy ngã người ta?”

Tô Liễu lạnh lùng nhìn bà ta rồi không nói không rằng, cô tiếp tục bước đi.

Mọi việc trên đời thật kì lạ, vàng thau lẫn lộn, người ở với ngợm.

Và cô không có lí do gì phải ở đây để chịu đựng những kẻ được gọi là “ ngợm ” này.

Thế nhưng, lần thứ hai liên tiếp Tô Liễu bị ngăn lại. Khâu Kiều Nhan đi đôi giày bảy phân. Với tốc độ phi thường, cô ta bất ngờ lao vút tới và túm chặt tay Tô Liễu.

“ Bỏ tay tôi ra.” Tô Liễu hất mạnh tay.

“ Không bỏ.” Khâu Kiều Nhan xiết mạnh hơn, khuôn mặt ngạo mạn lộ rõ vẻ tác oai tác quái. “ Xin lỗi mẹ tôi mau, sau đó viết một bản cam kết từ nay về sau không được dụ dỗ anh trai tôi nữa!”

Xin lỗi cái đầu cô! Tô Liễu dứt khoát bước đi. Cô từ bỏ ý định hất Khâu Kiều Nhan ra, đột nhiên hét lớn: “ Cứu tôi với, cứu tôi với...” Giọng cô thất thanh, khiến mẹ con Mạnh Phồn Anh sững lại.

Khâu Kiều Nhan lúc này mới hiểu ra việc túm tay giữ người là vô lí, nhưng bỏ tay ra...thì lại không cam lòng. Cô ta đành đứng chôn chân tại chỗ, nhất thời chưa biết phải làm sao. Giữa lúc đang hỗn loạn, Kiều Nhan chợt thấy mu bàn tay phải, cánh tay đang giữ Tô Liễu, bị nhéo một cái đau điếng. “Á!!!” Cô ta hét lên, vội rụt tay lại theo phản xạ. Sau đó nghe một tiếng “Rầm” và Tô Liễu ngã ngửa ra sàn nhà.

Cùng lúc đó, cánh cửa bật mở.

Sở Thịnh Hoan nhanh nhẹn đi vào, theo sau là Khâu Kiêu Dương, rồi tới Lâm Lập Triệt cùng hai nhân viên phục vụ.

Thật ra, việc Tô Liễu bị ngã lỗi tại chiếc túi vải ngoắc ở cổ tay to quá khổ. Nó sà xuống đất quá nửa và khi cô lùi lại đã giẫm phải. Tô Liễu tự làm mình ngã, chứ không phải do Khâu Kiều Nhan đẩy. Ngược lại, chính cô ta, do bị cô dùng hết sức nhéo cho một cái, nên đành đau đớn buông tay.

Vậy là Tô Liễu thắng thế, chỉ có điều...Hai bên giằng co thế nào mà vị trí hoán đổi, cô đang từ quay lưng nay lại thành quay mặt ra cửa. Và khi cô ngã ngửa, chiếc váy ngắn phản chủ đã bị tốc lên. Trời ơi! Tư thế ngã quá xấu, Tô Liễu chỉ kịp đau khổ nghĩ vậy. Nhưng khi đám người nhốn nháo ùa vào, cô ngước mắt nhìn thấy người con trai mặc chiếc áo sơ mi đen trong số đó, cảm giác bỗng chuyển sang nghẹn ngào. “ Anh Thịnh Hoan...” Tô Liễu chống hai tay ngồi dậy, vừa cất tiếng gọi xong là òa khóc nức nở.

Không thể kìm chế thêm được nữa. Những tủi hổ, buồn bã, ấm ức không biết nói với ai! Nước mắt cô ào ạt tuôn rơi như đại hồng thủy. Tô Liễu ngòi co chân trên mặt đất, úp mặt xuống đầu gối và thổn thức.

“ Liễu Liễu...”

“ Liễu Liễu...”

“ Tiểu Ngược...”

Ba giọng nói khác nhau đồng thời vang lên, sau đó có một người đỡ cô dậy, ôm cô vào lòng. Vừa nhìn thấy hình ảnh anh Thịnh Hoan mờ mờ qua hàng nước mắt, Tô Liễu lại càng khóc thảm thiết hơn.

Tình cảnh hết sức hỗn loạn. Trong lúc khóc lóc thê thảm, cô loáng thoáng nghe thấy mẹ con Mạnh Phồn Anh xua hai người phục vụ đi. Có cả tiếng Khâu Kiều Nhan thét lên: “ Tô Liễu đừng giả bộ đáng thương, đã ai làm gì cô? Anh, nhìn tay em bị cô ta nhéo cho sưng phồng lên rồi đây này!”

“ Kiêu Dương con mau lại xem em con thế nào. Kiều Nhan bị bà la sát đó cấu bầm cả tay rồi... Thô lỗ và vô giáo dục. Đừng có ý định đưa cô ta về nhà mà khiến mẹ tổn thọ.”

Cả căn phòng yên lặng, chỉ nghe thấy tiếng mẹ con Khâu Kiều Nhan la hét, có một bàn tay ấm nóng kéo đôi tay đang ôm mặt của Tô Liễu ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.

Một giọt, hai giọt.

Anh tỉ mỉ lau, như chỉ có hai người với nhau. Những ngón tay áp cả lên khuôn mặt cô, miết qua miết lại, tựa như muốn xóa sạch những dấu vết của sự ấm ức.

“ Anh Thịnh Hoan.” Lâm Lập Triệt lên tiếng, khẽ giọng nhưng đanh thép : “Chúng ta đưa Liễu Liễu về thôi,không nên ở với người điên.”

“ Điên?” Khâu Kiều Nhan xông ngay tới. “ Lâm Lập Triệt, anh giỏi thì nói lại lần nữa cho tôi?”

Lâm Lập Triệt không thèm quan tâm tới cô ta. Khâu Kiêu Dương nhẹ nhàng lên tiếng, câu nói đầu tiên kể từ khi bước chân vào phòng: “ Kiều Kiều, em đừng gây chuyện nữa.”

“ Ai gây chuyện? Các người mù cả ròi ư, rõ ràng là cô ta tự ngã. Vừa thấy mọi người đến là khóc lu loa lên, định đổ hết lên đầu tôi. Đồ mặt dày.” Khâu Kiều Nhan cao giọng, tức đến nỗi mất hết cả lí trí. “ Lâm Lập Triệt, anh còn biết nói đỡ cho cô ta nữa à? Sao lúc yêu tôi, anh đá cô ta nhanh chóng thế cơ mà?”

“ Tôi chia tay Liễu Liễu, vì cảm thấy mình không xứng đáng với cô ấy!” Vẫn giọng nói nhẹ nhàng và dịu dàng. “ Yêu Yêu à, tôi chưa bao giờ yêu cô, có chăng chỉ là hơi thích mà thôi. Có điều, chút tình cảm ít ỏi đó đã nhạt dần sau khi cô nhiều lần làm khó Liễu Liễu. Tôi với cô, chỉ vì lời nói dối bịa đặt của cô khiến tôi cảm thấy là thằng đàn ông thì phải chịu trách nhiệm.”

Tiếng khóc của Liễu Liễu nín bặt. Tại sao cô lại phải khóc? Vì cô, Tiểu Triệt đã nói những lời cay nghiệt hơn cả những lời mà mẹ con Khâu Kiều Nhan vừa nói. Một Tiểu Triệt hiền lành, một Tiểu Triệt lúc nào cũng nhỏ nhẹ, đây là lần đầu cậu ta ăn nói tàn nhẫn đến như vậy.

Tô Liễu đang ngơ ngác chợt thấy chân mình trở nên nhẹ bỗng. Thì ra là anh Thịnh Hoan đã bế bổng cô lên. Cô mở to đôi mắt sưng đỏ, nhìn khuôn mặt anh tuấn và lạnh lùng của anh.

Thấy cô ngạc nhiên, người con trai mím chặt môi cười. “ Liễu Liễu ngoan, đừng khóc nữa.” Anh cúi đầu khẽ nói, khuôn mặt tuấn tú phảng phất nét hiền từ. Nhưng khi anh quay mặt đi, vẻ hung tợn tập trung cả nới đuôi mắt.

Váy cô rất ngắn, cánh tay anh ấp cả vào phần chân trần, rất chặt, rất mạnh. Sự tiếp xúc về da thịt có khả năng làm ấm nóng tình cảm. Từng tí từng tí một, cảm giác tê tê ngấm vào cơ thể cô, rồi lại tan ra trong hơi thở gấp gáp. Cô thấy hừng hực vì bị kích thích, nhưng lại khoan khoái vì được ấp ủ.

Cảm giác thật bình yên. Đột nhiên con tim như muốn ngừng đập. Đột nhiên đỏ bừng cả mặt.

Ba bước chân, hai giây đồng hồ, trong dòng thời gian chỉ là một khoảnh khắc, nhưng với người mới được đánh thức là cô, lại như kéo dài hàng vạn năm.

“ Anh Thịnh Hoan, chúng ta về thôi.” Được đặt ngồi trên ghế sofa, cuối cùng Tô Liễu đã lấy lại bình tĩnh. Mặt đỏ bừng, mắt đỏ hoe, cô lí nhí: “ Tiểu Triệt nói đúng đấy ạ, chúng ta không thể cư xử như những kẻ điên.”

“ Đợi chút đã.” Sở Thịnh Hoan vừa cười vừa vén những sợi tóc vương trên má Tô Liễu, sau đó, anh đứng dậy và sải bước chân về phía Kiêu Dương.

Cùng lúc, Khâu Kiều Nhan òa khóc, rồi nghe tiếng tát “bốp” một cái :” Thằng họ Lâm kia, mày còn không đủ tư cách xách dép cho Kiều Kiều nữa!” Mạnh Phồn Anh khoát tay với vẻ mặt lạnh như tiền. “ Kiêu Dương, con gọi điện kêu bảo vệ lên tống cổ bọn chúng đi!”

Lâm Lập Triệt đứng chôn chân tại chỗ. Dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt cậu trắng trẻo của cậu ta vẫn hằn dấu năm ngón tay đỏ bầm.

Bà Khâu...đánh Tiểu Triệt sao?

Phải mất tới hai giây sau, Tô Liễu mới hiểu ra sự tình, lập tức trào dâng một nỗi uất ức. Trời ơi, bà già này dựa vào đâu mà dám đánh Tiểu Triệt? Dựa vào đâu mà dám nhục mạ cô? Dựa vào đâu ? Trong phút chốc, cô muốn lao ra chiến đấu tay đôi với mẹ con nhà họ Khâu. Nhưng chỉ dám nghĩ thế thôi.

Giữa lúc luống cuống và tức tối, đành phải nuốt uất hận vào lòng, Tô Liễu nghe thấy tiếng bà Khâu sợ hãi: “ Thịnh Hoan cháu định làm gì?”

Cô quay người lại, liền nhìn thấy....

Không biết tự lúc nào, Sở Thịnh Hoan đã túm được cổ Khâu Kiêu Dương, đè anh ra xuống cái tủ gỗ màu đỏ cao lưng chừng người. Phía trên tủ có một chậu lan rủ. Những bông hoa trắng tinh và những chiếc lá xanh mướt khẽ rung rinh, hắt bóng lên khuôn mặt hai người. Một lạnh lùng và một sợ hãi.

“ Bà Mạnh này”, Sở Thịnh Hoan đột nhiên lên tiếng. Anh gằn giọng: “ Bà đừng lo, tôi tuyệt đối không đánh phụ nữ.” Anh khẽ vung tay phải, nắm đấm kêu răng rắc, tiếp tục nhả từng chữ: “ Nhưng tôi sẽ đánh chồng, con trai và anh trai của bọn họ.” Nói xong, anh tung một cú giáng trời xuống bụng Khâu Kiêu Dương.

Mạnh Phồn Anh thất kinh chạy tới, chận ngay phía trước người Kiêu Dương rồi lập cập bấm điện thoại: “ Mày dám đánh người? Dám đánh con trai tao, tao sẽ cho mày ngồi tù suốt đời.”

“ Mẹ, ngồi tù thì nhẹ quá. Mẹ gọi điện cho anh Sở, nói anh ấy gọi mấy người bên quân đội tới cho hắn một trận đi.” Khâu Kiều Nhan lau nước mắt và nghênh mặt, khôi phục lại uy thế quen ức hiếp người khác của mình, rít lên.

“ Ồ, gọi anh họ của tôi đến đánh tôi ư? Cô sáng kiến quá đấy!” Sở Thịnh Hoan cười lạnh lùng. Anh vung tay gạt hai mẹ con nhà họ Khâu đang đứng sững ở đó sang một bên. Đoạn đạp một cú chân phải thật mạnh, khiến Khâu Kiêu Dương hự lên một tiếng đau đớn ngã nhào xuống chiếc tủ.

“ Gọi bảo vệ, Kiều Kiều, mau gọi bảo vệ lên...” Mạnh Phồn Anh sực tỉnh, gào thét lạc cả giọng.

“ Mẹ, đừng gọi nữa.” Khâu Kiêu Dương cố gắng nhỏm dậy, đầu hơi cúi, anh ta cười gượng gạo: “ Lô đất cha muốn mua hiện đang nằm trong tay Thịnh Hoan. Tiểu Sở lại là anh họ của cậu ấy. Vậy mẹ đủ biết chú Sở mà cha hằng quí mến có quan hệ thế nào với Sở Thịnh Hoan rồi đấy.”

“ Anh định lừa ai chứ? Nếu Thịnh Hoan có quan hệ họ hàng với chú Sở, sao chưa bao giờ anh và cha nhắc tới?” Khâu Kiều Nhan cuống quýt hỏi, với mong muốn nghe được lời phủ định.

Khâu Kiêu Dương không nói gì nữa. Anh ta ngoảnh mặt sang một bên và thoáng mỉm cười với Tô Liễu, lúc này đang ngơ ngác không hiểu gì.

Biết nói gì với em bây giờ, Tiểu Ngược. Dường như anh đã không thể bảo vệ được cuộc hôn nhân của chúng ta nữa rồi. Anh đã cố gắng duy trì mối quan hệ vợ chồng thân mật. Bất cứ lúc nào em online, anh đều lập tức lao đến bên em, nhưng....có những việc không phải cứ nỗ lực là được. Đời người gian truân, hệ thống có BUG. Những khi anh cảm thấy đã tiến thêm được một bước, thì lại có BOSS lao ra hại một trong hai chúng ta. Khiến cho mối quan hệ của chúng ta giờ lại quay về vạch xuất phát.

Hình như anh, sắp để mất em rồi. Hoặc khả năng, chưa bao giờ có được em.

Kiêu Dương hé miệng cười mỗi lúc thêm tươi tỉnh, mà con tim thì càng thêm se sắt. Nỗi đau đớn của sự trống trải tựa như một tấm lưới vô hình phủ kín nơi đáy mắt Kiêu Dương cùng cái nhìn khắc khoải về phía Tô Liễu. Kiêu Dương đứng dậy, gạt mẹ và em gái ra. Anh ta đứng trước mặt Sở Thịnh Hoan, vẫn thái độ lịch sự nhã nhặn thường ngày :” Đánh đi, trừ mặt, trừ...chỗ đó...ừ, cậu biết đấy, đánh chỗ nào cũng được. Tôi không thực hiện được lời cam kết, nên xin chịu sự trừng phạt.”

Sở Thịnh Hoan vỗ nhẹ lên vai Kiêu Dương, rồi lập tức nắm chặt nắm đấm.

“ Đừng đánh con trai tôi!” Sau cùng, Mạnh Phồn Anh đã chịu không nổi, đành phải ôm lấy tay Thịnh Hoan. “ Thịnh Hoan, cô đã luôn đối tốt với cháu. Kiêu Dương cũng là người anh em tốt của cháu. Cháu nỡ lòng nào ra tay?”

Sở Thịnh Hoan buông nắm đấm. Anh đút tay vào túi quần, nheo mắt cười và lặng yên nhìn Kiêu Dương. Một lúc sau, anh mới buông một câu rất lạ: “ Tôi thông cảm với cậu, người anh em!” Thịnh Hoan xoat người, chậm rãi tới bên Tô Liễu. Rất tự nhiên, anh nắm lấy tay cô rồi quay sang nói với Lập Triệt : “ Đi thôi.”

“ Vâng ạ.” Tô Liễu nhanh nhẹn đáp, cố tránh né ánh mắt lặng lẽ của Khâu Kiêu Dương.

Lúc ba người rời khỏi Đế Hào, đêm đã khuya.

Vừa lên xe, Tô Liễu đã bị Lâm Lập Triệt riết ráo truy hỏi. Nghe phát mệt, cô tự giận leo lên ngồi ghế trên. Thế nhưng nhìn sang, gặp ngay khuôn mặt khó đăm đăm củ anh Thịnh Hoan. Nhìn vào gương chiếc hậu thì thấy mặt Lập Triệt ngượng nghịu.

Tô Liễu không sao khỏi nghĩ ngợi.

Vẫn là tên xấu xa Lâm Lập Triệt lên tiếng: “ Tô Liễu, giờ cậu cũng đã có trước có sau rồi đấy.”

Đây...là tiếng người sao!

Tô Liễu tức giận nghiến răng ken két. Sự tức giận trong lòng cuối cùng cũng được giải tỏa: “ Mình sớm đã có trên có dưới rồi. Có điều sau này cậu chuyển sang thích đàn ông, nên không để ý đó thôi.”

Sở Thịnh Hoan...

Tô Liễu và Lập triệt tính đều trẻ con. Tuy nhiên, do sùng bái anh Thịnh Hoan từ nhỏ, nên Lập Triệt lúc nào cũng thích tỏ vẻ đàn ông. Cậu cười mỉm, vờ như không muốn đôi có với Tô Liễu, nhưng trong lòng vô cùng đau khổ.

Một điều đáng đau khổ nữa là, cậu đột nhiên phát hiện ra, anh Thịnh Hoan đang chạy xa về hướng...nhà cậu ở.

Quả nhiên, sau mười mấy phút lộ trình chỉ đủ để nói vu vơ vài câu, xe đã từ từ dừng lại bên đường.

“ Tiểu Triệt về nghỉ trước đi, ngày mai anh sẽ tới gặp em.”

“ Vâng ạ.” Cậu ta ngoan ngoãn xuống xe. Vừa đóng cửa xe, đã nghe thấy tiếng vọng ra từ phần cửa kính để ngõ...

“ Liễu Liễu chưa ăn gì phải không. Anh đưa em tới quan ăn Hồ Nam ngon tuyệt nhé...”

Chiếc xe xả khói lao đi. Để lại Lập Triệt đứng hóa đá dưới trận gió đên lạnh lẽo.

Anh Thịnh Hoan, sao anh lại như thế ? Em cũng chưa ăn cơm mà. Vừa nhận được tin nhắn của Tô Liễu là em chạy thẳng tới công ty tìm anh đấy !!! Cậu âm thầm nức nở trong lòng. Ở một nơi khác, ông anh trai cùng cô em gái hờ đang vui vẻ cùng nhau ăn tối.

Tô Liễu hết sức hồi hộp. Kể từ lúc Lâm Lập Triệt xuống xe, cô đã bắt đầu có cảm giác đó. Không phải cảm giác sợ hãi như mọi khi, mà là hồi hộp. Có pha chút buông xuôi và niềm sung sướng khôn xiết. Trong tâm trạng vô cùng phức tạp, thời gian trôi qua cũng đặc biệt nhanh. Chớp mắt, cô đã cùng anh Thịnh Hoan đứng trước cổng kí túc xá.

“ Anh Thịnh Hoan, anh còn giận em không?” Cuối cùng, Tô Liễu nhớ ra nỗi niềm day dứt suốt mấy ngày gần đây của mình.

“ Đâu có, ha ha.” Sở Thịnh Hoan cười nhẹ nhàng. “ Anh chưa bao giờ giận em, Liễu Liễu. Anh chỉ trách mình đã không sớm nhận ra em thôi.”

“ Vậy sao anh không nghe điện thoại của em?” Tô Liễu vặn hai tay vào nhau, cúi đầu hỏi nhỏ với vẻ nũng nịu.

“ Anh đánh mất di động, máy mới chưa kịp convert các số cũ.” Thịnh Hoan hỏi ngược lại: “ Mà Liễu Liễu không có số điện thoại bàn của anh sao?”

Tô Liễu giật mình, thầm nghĩ hỏng rồi. Số máy bàn đó anh Thịnh Hoan đã từng ghi cho cô, từ hồi hai người còn “chiến tranh lạnh”. Nên rất nhanh, cô đã tiện tay dúi luôn mẩu giấy vào đâu đó.

“ Anh Thịnh Hoan.” Cô cúi đầu khổ sở trình bày: “ Em đánh mất rồi. Anh đọc lại cho em một lần nữa đi. Ngày mai em sẽ đi xăm lên cánh tay luôn.”

“ Đưa máy của em cho anh.” Anh thoáng nghĩ ngợi khi đón chiếc di động từ tay cô, rồi nhập mọi phương thức liên lạc của mình vào đó.

Trên chiếc ghế đá dưới gốc cây phù dung trước cổng kí túc xá, Tô Liễu lặng yên ngồi ngắm khuôn mặt nghiêng nghiêng dưới ánh đèn hắt ra từ kí túc xá đang hết sức chuyên tâm của anh Thịnh Hoan.

“ À phải rồi, anh Thịnh Hoan đừng đánh Tử Hỏa nữa. Thực ra, hôm nay, là em tự ngã đấy!” Cô đột nhiên lên tiếng.

“ Ừ.” Sở Thịnh Hoan đã lưu xong các số điện thoại. Anh đưa lại di động cho Tô Liễu và nói: “ Anh biết mà.”

“ Vì sao anh biết ạ?” Tô Liễu rất ngạc nhiên.

“ Vì khi anh đánh Kiêu Dương, Kiều Nhan sợ nghệt cả mặt ra. Nhưng không thấy em xông lên đạp cô nàng.” Anh cười khe khẽ rồi thủng thẳng nói tiếp: “ Hồi nhỏ, mỗi khi anh giúp em và Tiểu Triệt trả thù, Tiểu Triệt thường đứng một bên xem, còn em thì đợi lúc đối phương kiệt sức liền xông lên đạp một phát cho hả giận.”

“ Thì ra em là đứa dậu đổ bìm leo, cáo mượn oai hùm ư.” Cô dài mặt đau khổ. Sao anh Thịnh Hoan lại nhớ mấy chuyện hồi bé xíu của cô như thế? Chả trách suốt bao năm qua, anh luôn coi cô như một cô em gái nhỏ.

Nghĩ tới đây, lòng cô như có cơn gió nhẹ thổi tới...Cô đã nhìn thấy hình ảnh mình năm xưa. Mỗi lần đánh nhau với đám con trai ở khu, bất luận thắng thua thế nào, hễ nhìn thấy anh Thịnh Hoan là cô gào khóc thảm thiết. Sau đó, anh liền xông tới cho bọn chúng một trận, còn cô thì vừa khóc vừa không quên cổ vũ. Cuối cùng, cô tiến tới trước mặt lũ con trai lúc trước vừa bắt nạt cô giờ đã bị hạ gục. Hết sức tượng trưng, cô sờ vào áo bọn chúng ( coi như đánh ) và giẫm lên quần bọn chúng ( coi như đá ) để....trả thù.

Thì ra suốt bao năm nay, anh vẫn vậy và cô cũng...không hề thay đổi. Quãng thời gian sáu năm chỉ đủ làm ngưng đọng một số điều nơi đáy lòng mà thôi. Trong lòng Tô Liễu trào dâng một niềm vui nho nhỏ. Dường như giữa hai người lại có thêm một tài sản chung.

“ Anh Thịnh Hoan”, cô nũng nịu, “ anh biết rồi sao còn đánh Tử Hỏa đau thế?”

Vừa nói xong, thấy không khí lặng ngắt, cô giật mình nghĩ lại câu vừa hỏi và đột nhiên cảm thấy không ổn. Tô Liễu vội bổ sung thêm: “ Anh Thịnh Hoan, em không có ý trách anh. Vấn đề anh và Tử Hỏa là bạn thân, mà Tử Hỏa thì không có lỗi, lỗi ở người nhà anh ta kia. Em không muốn vì em mà ảnh hưởng tới tình bạn của hai người. Còn chuyện Tiểu Triệt.... Lúc đó em cũng rất giận chỉ muốn xông lên đánh cho bà cô Yêu Tinh một trận.” Tô Liễu làm một tràng, Sở Thịnh Hoan vẫn yên lặng. Cô bắt đầu thấy hoảng, vội cất giọng đau khổ: “ Thôi được rồi, không nói nữa. Muộn rồi, em về kí túc đây.” Cô cười ngượng nghịu đứng dậy. Lập tức bị níu tay.

“ Liễu Liễu.” Sở Thịnh Hoan cũng đứng lên. “ Hai, ba cú đánh của anh chỉ là giả vờ mà thôi, rất nhẹ, và cũng không đau gì cả. Anh chỉ muốn dọa bà Khâu, Kiêu Dương biết rõ điều này, thế nên anh ấy...”

“ Thế nên anh Tiểu Sở và chú Sở mà nhà Khâu sùng bái cũng không có quan hệ gì với anh. Các anh thông đồng lừa người ta nhé!” Sau khi hiểu ra, lại thấy Thịnh Hoan không giận, Tô Liễu lập tức chuyển giọng vui mừng, huyên thuyên.

“ Điều này thì là thật.” Sở Thịnh Hoan xoa đầu gãi tai, trên khuôn mặt điển trai của anh thoáng vẻ ngượng ngùng: “ Liễu Liễu à, chú Sở đó là cha đẻ của anh, là anh em ruột của bố anh. Anh được bố anh nhận về nuôi.”

Hả ??? Tô Liễu có phần kinh ngạc.

“ Em còn nhớ vào dịp nghỉ hè hằng năm, anh đều bị bố gửi đi không?” Sở Thịnh Hoan mím môi cười hỏi.

“ Em nhớ, bác gái bảo do anh hay đánh nhau gây gổ, nên bác trai phải gửi anh tới trung tâm huấn luyện võ thuật gì đó để tu tâm dưỡng tính....” Tô Liễu nhanh nhảu đáp. “ Cả khu mình đều biết mà.”

“ Thực ra không phải vậy, mẹ anh...chà!” Sở Thịnh Hoan âu sầu giải thích: “ Anh được đưa tới đấy chơi. Cha đẻ khi đó vẫn làm trong quân đội, nên anh được đi theo huấn luyện cùng các anh đặc nhiệm.”

Tô Liễu mắt chữ A mồm chữ O, từ kinh ngạc chuyển sang thích thú. Thì ra anh Thịnh Hoan có tới...hai cha mẹ, mà cha đẻ của anh có vẻ như rất uy phong. Không biết bác ấy thích một cô con dâu như thế nào nhỉ? Có yêu quí mình giống như bác Sở không ?

Tô Liễu liên miên, đột nhiên giật nảy mình. Mình vừa nghĩ gì thế không biết? Hình như...mình có ý...đồ đen tối với anh Thịnh Hoan!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.