Bỗng Dưng Muốn Yêu Người

Chương 11



Lục Thi Duy là người không có khái niệm sống về đêm, nàng không tiệc tùng như Lạc Vĩ Vĩ, cũng không mê trai như Tùy Tâm. Cơ bản thì nàng sau khi tan việc sẽ về nhà ăn cơm, sau đó cùng mẹ nàng xem chút hài kịch không tí bổ béo nào.

Chủ Nhật thì lại càng muốn ở trong nhà, lên mạng, nghe nhạc, buổi chiều tựa ghế nằm đọc sách, sau đó nằm ngủ một giấc, buổi tối tiếp tục cùng mẹ nàng ăn cơm xem TV.

Trông không giống mấy người ở tuổi nàng cho lắm.
Hai mươi bảy tuổi nhưng thật ra giai đoạn tốt đẹp của cuộc đời, từ lúc trẻ dại bước đi lảo đảo cả đoạn đường, đến lúc này đã có chút lắng đọng, cuộc sống có chút ổn định rồi, đối với tương lai cũng đã có thu nhập nhất định. Lục Thi Duy hai mươi bảy tuổi, cũng nên hưởng thụ mới hợp lý, tài năng không cô phụ tuổi tác.
Thế nhưng bây giờ nàng nằm đây phơi nắng, nàng cũng cảm thấy có chút lãng phí thanh xuân. Nhưng mà, còn có thể làm gì nữa đây?
Chuông điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, nàng mới miễn cưỡng rời khỏi ghế nằm. Bạn bè của nàng không nhiều lắm, có thể vào Chủ nhật sau 12 giờ gọi điện thoại cho nàng lại càng ít hơn. Điện thoại gọi đến là chị họ Lạc Vĩ Vĩ.
"Tiểu Duy, đang bận sao? Sao lâu bắt máy thế."
Lục Thi Duy hắng giọng một cái: "Không có, vừa rồi điện thoại không có ở bên người."
"À... Chị đi du lịch về rồi, buổi tối em rãnh không? Lúc chị kết hôn mọi người rất bận rộn, nên hôm nay muốn gọi mọi người ra ngoài tụ họp."
"Buổi tối ạ..." Lục Thi Duy như có điều phải suy nghĩ mà dừng lại một chút. Buổi tối nàng tất nhiên không có việc gì rồi, nhưng nàng thật sự đối với trường hợp này có phần kháng cự.
Từ nhỏ đến lớn, bởi vì xuất chúng, tài giỏi nhiều mặt, nàng luôn bị ép phải đối mặt với đủ kiểu tụ họp. Cho tới bây giờ, nàng ứng phó đến mệt lắm rồi.
"Sao nào? Buổi tối em có hẹn với người khác à?"
Lục Thi Duy trầm mặc, mọi người có lẽ đều nghe đồn rằng nàng đang "thất tình" rồi, còn có cuộc hẹn nào đây.
Chị họ Lạc Vĩ Vĩ chờ trong chốc lát, còn nói: "Buổi tối Vĩ Vĩ cũng tới."
"Được, em sẽ đến đúng giờ." Lần này Lục Thi Duy không do dự chút nào.
Cúp điện thoại, khóe môi Lục Thi Duy có chút cong lên, vui vẻ không tự chủ mà tràn ra. Nếu có Lạc Vĩ Vĩ ở đây, đêm nay sẽ không hề nhàm chán rồi.
xxxx
Sáng sớm Lạc Vĩ Vĩ đến sân bay đón chị họ cùng anh rể, máy bay hạ cánh muộn mười phút, cô đành phải đứng chờ ở đây. Bởi vì là còn sớm, tiếp cơ ít người, Lạc Vĩ Vĩ liền đứng chờ. Nếu không phải chị nói mang quà cho cô, cô sẽ không dậy sớm như vậy, cái này không thể trách cô kẻ đầu cơ, đối với dân đi làm hai mươi bảy tuổi mà nói, ai mà không muốn ngủ nhiều một chút?
Đã bắt đầu có người liên tiếp từ cửa ra bên trong đi ra, nhưng không thấy bóng dáng chị họ đâu, cô đoán khả năng có thể đi Lý Thái nhiều, còn không có lấy xong, vì vậy đứng ở tại chỗ hướng bên trong không ở lại nhìn quanh.
Bỗng nhiên đằng sau có người vỗ vai cô một cái, cô cho rằng mình bỏ qua bọn họ, vừa quay đầu lại lại sửng sốt một chút. Cô nghi ngờ nhìn vị tiểu ca đang cười nhìn cô, nghĩ thầm nụ cười này cũng quá chói chang rồi, chói chang đến con mắt cũng híp thành một đường.
Cảnh tượng này có chút lúng túng, Lạc Vĩ Vĩ cảm thấy cậu ta nhìn rất quen, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, cái đầu óc dở hơi của cô không thể nhớ ra là ai. Cô muốn trực tiếp hỏi cậu ta là ai, nhưng đối mặt dáng vẻ tươi cười chân thành như thế, thật đúng là có điểm không thể mở miệng được.
"Không nhớ anh à?" Cậu ta ý thức được lúc này có phần lúng túng, "Anh là bạn học của anh rể em đây, lúc bọn họ kết hôn, anh là phù rể, không có ấn tượng sao?"
Lạc Vĩ Vĩ "À" rồi một tiếng, lại không có bên dưới.
Phù rể Tiểu Ca tiếp tục nghênh đón, "Em cũng tới đón bọn họ à? Nghe nói hành lý của bọn họ tương đối nhiều, cho nên anh cũng tới đây giúp."
"Ồ."
Dáng vẻ tươi cười của phù rể Tiểu Ca thay đổi có chút ngượng ngùng đấy, đối mặt loại lời phá hoại này làm con người ta...
Trong chốc lát bọn họ rút cuộc cũng đi ra, Lạc Vĩ Vĩ tranh thủ thời gian bỏ qua phù rể Tiểu Ca, bước nhanh tới, lúc trông thấy hành lý của chị họ, Lạc Vĩ Vĩ lui về sau một bước. Phù rể Tiểu Ca như gió Phong Hỏa Hỏa đi về phía trước, lúc trông thấy này tòa núi nhỏ cũng dừng lại.
Chị họ nói với phù rể: "Hơi nhiều đồ, bằng không sẽ không gọi anh tới rồi."
Phù rể rất hào khí nói: "Cũng không nhiều lắm, chút lòng thành, đưa túi đây." Nói xong chủ động tiến lên giúp anh rể Lạc Vĩ Vĩ đẩy xe.
Lạc Vĩ Vĩ nghĩ thầm, vị phù rể Tiểu Ca này còn sĩ diện hơn cả cô, xoay người cùng chị họ nói chuyện phiếm, lại sợ hãi kêu lên một tiếng. Vừa rồi lực chú ý đều ở trên hành lý, không để ý đến hai người này.
"Chị họ, hai người đi Châu Phi sao?"
"Không có, tuy chị cũng rất muốn đi, nhưng không đủ thời gian."
"Vậy sao phơi nắng giống như dân Châu Phi chạy nạn vậy..."
"..."
Lạc Vĩ Vĩ cùng chị họ ở phía trước vừa đi vừa nói, sau lưng hai người đàn ông cổ họng hự xoẹt mà kéo hành lý. Bởi vì máy bay muộn chút, Lạc Vĩ Vĩ sợ bị mở hóa đơn phạt, sẽ không dám dừng xe bậy, quy củ mà đậu tận trong bãi đỗ xe...
Lúc chuẩn bị xuất phát, Lạc Vĩ Vĩ mắt thấy phù rể Tiểu Ca muốn ngồi lên vị trái tài phụ, tranh thủ thời gian gọi chị họ cô: "Chị họ, chị tới đây ngồi." Phù rể Tiểu Ca đành phải ngồi vào phía sau.
Đại khái là tâm lý cô có chút thích sạch sẽ, vị trí tài phụ, thiệt tình không thể cho người lạ ngồi.
Trên đường đi đều là nghe chị họ cùng anh rể giảng kiến thức lữ hành, Lạc Vĩ Vĩ mới nhớ tới quà còn chưa có, "Quà em đâu?"
"Buổi tối cho em." Anh rể nói.
Chị họ cũng phụ họa: "Đúng, buổi tối lúc ăn cơm cho em."
Phù rể hỏi: "Có tôi không đấy?"
"Có, nhưng anh phải hoàn thành nhiệm vụ tài năng. Buổi tối anh chịu trách nhiệm cùng Vĩ Vĩ uống rượu, không tốt sẽ không có quà."
Lạc Vĩ Vĩ nghe xong nhìn thoáng qua phù rễ từ kính, thấy phù rể bị một hồi hoảng hốt, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh cả người. Nhưng, nhìn tại Lạc Vĩ Vĩ giá trị bộ mặt coi như cao phân thượng, phù rể cũng liền hân hoan đồng ý. Cùng mỹ nữ uống rượu, nói thế nào cũng là chuyện tốt.
Giúp chị họ thu dọn đồ đạc cho tới trưa, Lạc Vĩ Vĩ ngủ ở phòng khách từ trưa, lúc mở mắt thì trời tối. Cô biết rõ chị họ cùng anh rể muốn mở tiệc chiêu đãi đồng học, cũng nghĩ qua nếu như phù rể đã đến, phù dâu có lẽ cũng được thông báo, nhưng mà cô tuyệt đối không nghĩ tới Lục Thi Duy thật sự đến.
Lúc Lục Thi Duy chưa có đến, Lạc Vĩ Vĩ ngồi bên trái chị họ, bên phải là phù rể Tiểu Ca. Lục Thi Duy tiến đến trong phòng chung liền chú ý tới điểm này, lúc ấy phù rể nói với Lạc Vĩ Vĩ lấy cái gì đó, cho nên Lạc Vĩ Vĩ không chú ý tới tiếng cửa, thẳng đến khi chị họ đứng lên mời Lục Thi Duy, Lạc Vĩ Vĩ mới quay đầu nhìn.
Lục Thi Duy nhìn Lạc Vĩ Vĩ một cái, nhưng lại quay đầu đối phù rể nói: "Anh đẹp trai chuyển chỗ một chút được không?"
Phù rể nghĩ thầm, tối hôm nay thật diễm phúc mà, hai đại mỹ nữ tới chỗ cậu ta ngồi, một bên cậu ta chuyển chỗ, vừa nghĩ. Đợi đến lúc mỹ nữ ngồi xuống, cậu ta vừa muốn mở miệng đến gần, ngẫng đầu, chỉ nhìn thấy cái ót của mỹ nữ.
Sau khi Lục Thi Duy ngồi xuống, bản năng nghiêng về phía Lạc Vĩ Vĩ, căn bản không có ý định cùng phù rể nói nhiều một câu. Lúc này nàng chỉ lo quan sát biểu hiện của Lạc Vĩ Vĩ, nhìn thấy biểu hiện trên mặt Lạc Vĩ Vĩ càng lúc càng mất tự nhân, ngược lại nàng có chút vui vẻ.
"Không phải cậu không thích mấy chuyện này sao? Sao còn tới góp vui?" Lạc Vĩ Vĩ lúc nói chuyện, không có nhìn Lục Thi Duy, bởi vì này một lát chị họ cô cùng anh rể kể lại hành trình tuần trăng mật với mọi người, cô làm ra vẻ như đang nghe, nhưng thật ra lực chú ý sớm đã bị Lục Thi Duy hấp dẫn mất rồi.
Lục Thi Duy đối với những gì vợ chồng chị họ nói không có hứng thú, chẳng qua nàng một mực muốn xem xem Lạc Vĩ Vĩ, "Tôi đến cậu rất khó chịu?"
"Sớm biết cậu tới thì tôi đã chẳng thèm tới rồi." Lạc Vĩ Vĩ nói.
Câu trả lời như đã dự liệu, cũng không làm tâm tình Lục Thi Duy chấn động chút nào. Nàng vẫn là nhẹ nhàng cười, "Vì cậu khó chịu nên tôi mới đến đó."
"..." Lạc Vĩ Vĩ sẽ không thể tiếp tục diễn nữa, quay đầu nhìn thẳng Lục Thi Duy: "Hôm nay cậu không muốn về nhà đúng không?"
Lục Thi Duy ngay từ đầu còn không kịp phản ứng, nhưng nhìn Lạc Vĩ Vĩ đưa tay vì nàng rót rượu, lập tức mặt đen lên.
Lạc Vĩ Vĩ sắp xếp: "Chúng ta cùng nhau kính người mới một ly đi."
Mọi người nhao nhao nâng ly, Lạc Vĩ Vĩ lén nhìn Lục Thi Duy một cái, đã thấy nàng lại lộ ra dáng vẻ tươi cười dịu dàng, cũng thuận thế uống một ngụm. Không phải không thể uống rượu sao?
Lạc Vĩ Vĩ tiếp tục ồn ào: "Phù rể phù dâu cũng phải kính một ly. Cạn ly cạn ly, không thể không uống một ly."
Lục Thi Duy mặt không đổi sắc thật sự uống cạn sạch một ly bia.
Lạc Vĩ Vĩ nghĩ thầm, thì ra không phải không thể uống, chắc là sẽ không uống rượu đế. Sau đó lại muốn đưa tay rót rượu cho nàng, lại bị nàng đưa tay cản lại.
Lục Thi Duy nói với mọi người: "Tôi một ly đó thôi, không thể uống nữa, mọi người tùy ý."
Bởi vì có ít người quen biết nàng, biết rõ nàng sẽ không uống rượu, cho nên cũng không làm khó nàng, vẫn đi rót cho người khác.
Đương nhiên Lạc Vĩ Vĩ không thể buông tha cho nàng dễ dàng rồi, đụng đụng người nàng, "Không phải cậu không thể uống sao?"
"Chắc là không."
"Vậy vừa rồi cậu không uống sao?"
Lục Thi Duy không có trả lời, chẳng qua là cười cười, cười lên nhẹ nhàng lộ ra hai cái lúm đồng tiền. Thấy Lạc Vĩ Vĩ có chút hoa mắt, tranh thủ thời gian đi uống một miếng trà tỉnh rượu.
Sau đó, Lạc Vĩ Vĩ bưng chén trà sững sốt hồi lâu. Nàng làm sao làm được? Đem bia đổi cho cô lúc nào? Trách không được sắc mặt nàng một mực không đổi.

"Dễ uống sao?" Lục Thi Duy hỏi.
Lạc Vĩ Vĩ bình tĩnh mà để ly xuống, "Cậu cứ nói đi?"
"Tôi cảm thấy rất thơm." Lục Thi Duy vẫn đang cười.
Chị họ trông thấy hai người bọn họ cũng không cùng người khác trao đổi, một mực luôn kề tai nói nhỏ, bỗng nhiên cảm khái một câu: "Thật hâm mộ hai đứa, từ nhỏ đến lớn quan hệ vẫn luôn tốt như vậy."
Hai người nghe thấy thì cùng lúc quay về phía chị họ, sao mà không bực cho được? Hai người bọn họ biểu hiện ra quan hệ của họ tốt lúc nào?
Anh rể bỗng nhiên nhớ tới chuyện quà tặng, cũng tới hát đệm: "Lúc bọn anh chọn quà, chị họ em liền lẩm bẩm quan hệ hai đứa rất tốt, quà tặng cũng phải chọn giống nhau. Cho nên lúc sáng Vĩ Vĩ muốn mà anh chưa đưa cho em, là vì buổi tối cùng đưa cho hai đứa."
"Ai nói em cùng cậu ta quan hệ tốt?"
Lời nói ăn ý như vậy, khiến cho các cô không thể không liếc nhau.
Chị họ cười rộ lên: "Ngay cả nói chuyện cũng ăn ý như vậy, còn dám nói quan hệ không tốt?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.