Bỗng Dưng Muốn Yêu Người

Chương 14



Kỳ nghỉ dài đã qua đi và giờ là lúc quay lại làm việc, vĩnh viễn làm nội tâm con người ta đau đớn không thôi. Bởi vì bạn ở nghỉ ngơi nhiều ngày, sau đó cuối tuần phải làm bù. Sau khi kết thúc 7 ngày nghỉ dài, ngay sau đó là 7 ngày tăng ca, đặc biệt khiến con người ta dễ dàng tan vỡ.

Lục Thi Duy như mọi ngày đúng giờ thức dậy, mặc dù cả ban rất thống khổ, nhưng mà có Lạc Vĩ Vĩ cùng, ở trong thống khổ cũng có thể tìm được một ít vui vẻ.
Lục Thi Duy ăn xong điểm tâm, ngồi trên ghế sofa ở phòng khách chơi điện thoại, đã lướt hết một lượt bạn bè trên weibo, Lạc Vĩ Vĩ còn chưa gọi điện tới. Bình thường giờ này, hẳn là phải tới dưới lầu nhà nàng rồi mới hợp lý. Chẳng lẽ lại nằm ỳ ra rồi?
Lúc này mẹ Lục từ trong nhà bếp ló đầu ra: "Sao còn chưa đi? Lát nữa nhớ mang theo bữa sáng cho Vĩ Vĩ, không ăn sáng đối với dạ dày không tốt."
Lục Thi Duy "A" một tiếng, gọi điện cho Lạc Vĩ Vĩ. Giọng nói nhắc nhở đối phương đã tắt máy, Lục Thi Duy có chút cấp bách.
Lạc Vĩ Vĩ bắt đầu từ rất nhiều năm trước, thì có thói quen luôn mở máy 24 giờ, hầu như chưa từng có tình huống không thể gọi cho cậu ta. Lục Thi Duy có chút lo lắng, không phải cậu ra xảy ra chuyện rồi chứ? Nghĩ lại, lại thấy mình suy nghĩ nhiều rồi, có lẽ chẳng qua là điện thoại hết pin thôi. Nhìn đồng hồ, Lục Thi Duy cầm theo bữa sáng xuống lầu.
Làm cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn chính là, Lạc Vĩ Vĩ giờ phút này cũng không có đứng dưới lầu chờ. Lạc Vĩ Vĩ này, mặc dù nhiều lúc nói chuyện với Lục Thi Duy không mấy tốt đẹp, nhưng cho tới bây giờ đều là nói năng chua ngoa nhưng tâm hồn đậu hũ, coi như là không tình nguyện, cũng sẽ không vô duyên vô cớ phóng nhân cáp tử.
Lục Thi Duy lại gọi cho Tùy Tâm, nàng đoán có lẽ Tùy Tâm biết hành tung của Lạc Vĩ Vĩ.
Điện thoại vừa kết nối, không đợi Tùy Tâm lên tiếng, Lục Thi Duy hỏi trước: "Tùy Tâm, cậu có thấy Lạc Vĩ Vĩ không?"
Tùy Tâm còn chưa thức dậy, lúc nghe thấy tiếng của Lục Thi Duy, không chút suy nghĩ mà đáp: "Không có, mình có chưa tới chỗ làm, không biết cậu ta có ở đó hay không."
"Sáng nay cậu ta không có đến đón tôi, điện thoại cũng không gọi được, không phải xảy ra chuyện gì rồi chứ?"
Tùy Tâm dụi mắt, vừa nhìn đồng hồ vừa nói: "Cậu ta có thể xảy ra chuyện gì chứ, đoán chừng là quên đi đón cậu rồi, sau đó đúng lúc điện thoại hết pin, không cần lo lắng." Nói xong nhìn kỹ đồng hồ một chút, một tiếng thét chói tai vang lên: "Không phải chứ! Tới giờ rồi hả trời!"
"..." Lục Thi Duy đã trầm mặc một cái chớp mắt, mới nói tiếp: "Cậu sẽ không... còn chưa đứng dậy đó chứ?"
"Giờ mình không nói với cậu nữa, mình phải tranh thủ thời gian ra cửa đây, cậu cũng mau bắt xe đi, chớ để bị Lạc Vĩ Vĩ hãm hại."
Lục Thi Duy ngồi ở trên xe taxi vẫn là nghĩ đến chuyện này, Lạc Vĩ Vĩ sẽ không ghét mình tới như vậy rồi chứ? Cố ý không đến sao? Cố ý tắt máy sao? Không đến mức đó chứ?
Suy nghĩ một chút vẫn rất không cam lòng, dựa vào cái gì một câu cũng không thèm nói liền không đến? Vì thế nàng lên WeChat gửi cho Lạc Vĩ Vĩ một tin nhắn, hỏi tại sao Lạc Vĩ Vĩ không đến, có phải có chuyện gì không. Gửi xong thì nghĩ mình thật ngu ngốc mà, điện thoại không có mở máy, đi đâu nhận tin nhắn đây. Vì vậy lại xóa đi.
Đến chỗ làm cũng không thấy tâm hơi Lạc Vĩ Vĩ, đợi đến lúc bữa sáng nguội ngắt cũng không thấy, Lục Thi Duy lại gọi mấy cuộc điện thoại, vẫn tắt máy. Lúc này ngoài hành lang truyền đến một trận tiếng giày cao gót, Lục Thi Duy nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn, nhưng lại là Tùy Tâm.
Lúc Tùy Tâm đi qua chỗ của nàng, vẫn không quên hỏi một câu: "Vĩ Vĩ còn chưa tới sao?"
Lục Thi Duy lắc đầu.
Tùy Tâm vững vàng hít một hơi, mới nói tiếp đi: "Mình còn tưởng cậu ta tới từ lâu rồi, cố ý... Ối... Ý của mình là, hôm qua bọn mình ra ngoài uống rượu, có thể hôm qua cậu ta uống nhiều quá nên giờ dậy không nổi."
Lục Thi Duy sáng tỏ gật đầu, như thế rất phù hợp với phong cách của Lạc Vĩ Vĩ. Buổi sáng mình vừa lo lắng cái gì đây? Nhất định do dì cả đến rồi, tinh thần cũng thất thường theo, tại sao phải đối tốt với Lạc Vĩ Vĩ, cậu ta căn bản không cảm kích một chút nào.
Mãi cho đến giữa trưa, Lạc Vĩ Vĩ mới xuất hiện.
"Buổi sáng có ai tìm tôi không?" Lạc Vĩ Vĩ hỏi Lục Thi Duy.
"Không có."
"Sếp cũng không tới tìm sao?"
"À, đúng rồi, sếp có hỏi cậu, tôi nói cậu uống hơi quá chén nên ở nhà ngủ rồi."
"..."
"Không phải cậu uống rất trâu sao? Sao để xỉn đến dậy không nổi?"
"Cậu thật sự nói với sếp như thế sao?" Lạc Vĩ Vĩ tiếp tục truy vấn.
Lục Thi Duy liếc cô một cái.
Cô mới yên lòng, tuy rằng sếp rất tín nhiệm cô, nhưng mà chào cũng không chào một tiếng liền không tới làm, cũng có chút không thể nói nổi. Cô cho rằng Lục Thi Duy sẽ mang bữa sáng cho cô, nhưng trên bàn cô lại trống không, đứng dậy vừa định hỏi là có chuyện gì xảy ra, lại trông thấy thùng rác bên chân Lục Thi Duy, bữa sáng của cô bị ném vào trong đó.
Cô muốn nổi giận, muốn chất vấn Lục Thi Duy tại sao lại ném bữa sáng của cô đi chứ, phá của như thế, cô chỉ là đến muộn một tí thôi sao? Nhưng mà bởi vì cô đuối lý, Lục Thi Duy cũng không tra hỏi chuyện kia, cô cũng yên lặng mà ngồi xuống.
Không biết điện thoại hết pin lúc này, thức dậy liền vội vàng tới làm, cô cũng chưa kịp sạc pin, lúc này khởi động máy, bỗng nhiên nhận được rất nhiều tin nhắn trên WeChat.
Cô trước nhìn Tùy Tâm, nói cô cũng quá xấu xa rồi, không đi đón Lục Thi Duy cũng không nói trước một tiếng, Lục Thi Duy đã gọi điện thoại tìm cô rồi. Sau đó thấy Lục Thi Duy hình như có gửi tin nhắn cho cô, nhưng vừa xóa đi rồi.
"Lục Thi Duy, cậu nhắn tin cho tôi à?"
Lục Thi Duy trầm mặc chớp mắt một cái, sau đó trả lời: "Không có."
"Chẳng lẽ cậu không biết xóa tin nhắn đi rồi, đối phương cũng có thể nhận được tin nhắn sao?" Lạc Vĩ Vĩ xuyên qua lớp kính ngăn cách nhìn Lục Thi Duy, thấy Lục Thi Duy có chút không được tự nhiên.
Nhưng Lục Thi Duy cường trang trấn định nói: "Không có gì quan trọng, gửi nhầm."
Lạc Vĩ Vĩ thấy nàng giấu đầu hở đuôi, lập tức có chút mềm lòng: "Tôi vẫn không nghe điện thoại cũng không xuất hiện, có phải cậu lo lắng cho tôi không?"
"Cậu nghĩ hay lắm!" Lục Thi Duy nói xong cúi đầu xem báo cáo, không nhìn Lạc Vĩ Vĩ lấy một cái.
Lạc Vĩ Vĩ tự giễu cười cười, "Tôi đã nói rồi, sao cậu có thể lo lắng cho tôi chứ, cái câu bị xóa kia nhất định là đang mắng tôi rồi."
Lục Thi Duy đang dùng bút máy viết chữ trên giấy, bỗng nhiên dùng lực, ngòi bút bị đứt đoạn.
xxxx
Nếu như nói làm việc 7 ngày liên tục là chuyện khiến người ta tan vỡ, tiếp đó là buổi tối còn phải tăng ca 7 ngày liên tục? Nên dùng tâm trạng gì để mà đối mặt đây?
Lúc Lạc Vĩ Vĩ nhận được thông báo tăng ca, chỉ muốn nói hai chữ: Ha ha.
Bởi vì tập đoàn một loại hạng công tác, cô cùng Lục Thi Duy hai người buổi tối phải ở lại tăng ca. Tùy Tâm tan ca trước, cố ý gửi cho cô ảnh một nồi lẩu, Lạc Vĩ Vĩ lặng yên trả lời một câu: Chúc cậu bị tiêu chảy.
Cuối cùng chỉ còn lại hai người Lạc Vĩ Vĩ với Lục Thi Duy ở lại trong phòng làm việc, mắt to trừng mắt nhỏ. Bảng báo cáo này, sáng mai phải nộp, nếu như Lạc Vĩ Vĩ làm một mình, nhất định làm không hết. Nhưng mà... Lạc Vĩ Vĩ nhìn Lục Thi Duy cả buổi, cuối cùng thở dài một hơi, vẫn là tự mình làm thôi.
Bởi vì trong khoảng thời gian này đến nay, Lạc Vĩ Vĩ luôn tìm các loại tư liệu cho Lục Thi Duy xem, thật ra cũng không phân cho nàng cái gì, lúc này hai người cùng làm báo cáo, Lạc Vĩ Vĩ lo lắng sẽ xuất hiện sai lầm, thay vì phạm sai lầm, không bằng tự mình làm sẽ chắc chắn hơn.
Vì thế Lạc Vĩ Vĩ nhìn Lục Thi Duy một lúc rồi nói: "Cậu đi đi, tự tôi làm được."
Lục Thi Duy muốn nói "Tôi giúp cậu", dù sao hai người cũng cùng một vị trí, để một mình cậu ta làm nhiều như thế cũng không đành lòng. Nhưng lời nói vừa ra khỏi miệng lại có chút trái lương tâm.
Lục Thi Duy nói: "Một mình cậu làm được hết sao? Đến lúc đó làm không hết sếp cũng sẽ phê bình tôi, tôi vẫn nên ở lại với cậu thôi, tránh liên lụy tôi."
"Cậu ở lại làm gì? Cậu có tài cán gì?" Lạc Vĩ Vĩ trả lời một cách mỉa mai.
Lục Thi Duy bỗng nhiên đứng lên, ánh mắt nhìn thẳng Lạc Vĩ Vĩ, Lạc Vĩ Vĩ bị nhìn thẳng nên cảm thấy sợ hãi, phía sau lưng sít sao dựa vào thành ghế, "Cậu... Muốn làm gì? Có gì thì nói, đừng nhìn tôi chằm chằm như thế chứ."
Lục Thi Duy không nói lời nào, rời khỏi chỗ làm việc đi tới chỗ Lạc Vĩ Vĩ, Lạc Vĩ Vĩ gấp gáp, "Cậu làm gì thế hả? Nói không được lại muốn động thủ sao? Cậu đừng qua đây!"
Lục Thi Duy đưa tay đè vai cô lại, ấn cô vào ghế dựa, mặt không thay đổi nói: "Ai có công phu đánh nhau với cậu, đánh cậu tôi còn ngại đau tay đây, mau nói chuyện chính đi, cái này làm thế nào, cậu chỉ tôi một chút, chẳng lẽ tôi không học được sao?"
Bờ vai Lạc Vĩ Vĩ run rẩy, gỡ tay Lục Thi Duy ra, bĩu môi nói: "Cậu thật sự coi mình là thiên tài sao? Tuy rằng lúc cậu đi học có thể xem là học sinh giỏi đi, nhưng lúc đi làm cùng mấy cái lý thuyết thời đi học của cậu không giống nhau."
Lục Thi Duy căn bản không để ý đến cô, chẳng qua là ở đầu cô đỉnh nói: "Bớt nói nhảm, mau chỉ đi."
"..."
Lạc Vĩ Vĩ không phải không thừa nhận, cô thật sự xem thường Lục Thi Duy. Cô không có kiên nhẫn dạy bảo người khác, rất nhiều thứ chạm đến là thôi, nhưng Lục Thi Duy lại hiểu hết.
"Không phải cậu không hiểu giả bộ hiểu đó chứ?"
"Cũng không có rãnh rỗi như cậu."
"Dừng! Vậy cậu quay lại làm đi, nếu sai thì cậu chờ đấy."
Lục Thi Duy cười trả lời một câu, lờ mờ lại nghĩ tới khi còn bé.
Lạc Vĩ Vĩ này từ nhỏ miệng không nhường ai, luôn thích nói mấy lời hung ác, có chút chuyện gì khiến cho cô chờ đợi, kết quả chờ.
Công việc tiến hành rất thuận lợi , đã đến nửa đêm, hai người tập hợp lại kiểm tra đối chiếu một lần, rút cuộc đại công cáo thành. Tuy rằng trong lòng Lạc Vĩ Vĩ tuy rằng có chút đối với Lục Thi Duy nhìn bằng con mắt khác, nhưng ngoài miệng vẫn là không phục, không muốn thừa nhận Lục Thi Duy ưu tú.
"Nếu như cậu nói sớm, có lẽ đã làm xong từ lâu rồi, bây giờ trời sáng mới có thể về nhà." Lạc Vĩ Vĩ nói xong, gục xuống bàn nhắm mắt lại.
Lục Thi Duy không nói chuyện, lẳng lặng nhìn trong chốc lát, cũng gục xuống bàn ngủ.
Ngủ không đến nửa tiếng, cơn lạnh khiến nàng thức giấc, nàng xoa cánh tay, nhìn Lạc Vĩ Vĩ còn đang ngủ không khỏi mềm lòng, đi qua đắp cho Lạc Vĩ Vĩ cái áo khoác.
Lúc nàng cúi đầu, dường như trông thấy lông mi của Lạc Vĩ Vĩ khẽ động. Là bị nàng đánh thức sao? Nàng đợi vài giây, cứ nhìn chằm chằm Lạc Vĩ Vĩ như vậy trong chốc lát, Lạc Vĩ Vĩ không có tỉnh lại, chẳng qua là lông mi theo hô hấp mà có chút động.
Lông mi dài ghê! Lục Thi Duy trong lòng thầm cảm thán. Nhìn lại vẻ mặt lúc ngủ của Lạc Vĩ Vĩ một chút, thật sự khó có thể nhìn thấy cô an tĩnh như vậy. Thật ra lúc cô an tĩnh, thật sự rất đẹp, cũng dễ dàng làm cho người ta bất giác mềm lòng, thế nhưng—— bộ dạng xinh xắn thì sao đây? Miệng lại không biết xấu hổ như vậy!
Lục Thi Duy lặng lẽ đưa tay sờ lên lông mi thật dài của Lạc Vĩ Vĩ, xúc cảm cũng không tệ lắm. Giống một cái chổi mềm nhỏ, ở đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua, có chút ngứa.
Lạc Vĩ Vĩ mơ mơ màng màng cảm thấy nơi mắt có gì đó lạ lùng, bỗng nhiên mắt mở ra hỏi: "Cậu làm gì thế?"
Lục Thi Duy lại càng hoảng sợ, kinh hoảng vì làm chuyện xấu bị bắt tại trận, lắp bắp nói: "Ối... Sờ sờ..."
Lạc Vĩ Vĩ muốn nói cái gì, không biết sao lại buồn ngủ quá, mí mắt nặng nề...mà khép lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.