Tâm tình của Tùy Tâm mấy ngày nay rất hoảng loạn, ăn không ngon, ngủ không yên.
Tuy rằng lúc ở cùng bạn trai Giang Đào đã cố gắng hết sức để che dấu, hơn nữa lấy Giang Đào thần kinh không ổn định, cũng không nhìn ra cô khác thường ở chỗ nào, nhưng mà những điều này không làm cô không đi quản chuyện khiến cô phiền lòng.
Là một người thuộc cung Bọ Cạp, cô không có cách nào quyết đoán mà cự tuyệt người theo đuổi lấy lòng mình, càng không có cách nào tránh khỏi còn vương vấn không dứt với người cũ. Thật ra cô cũng rất bất đắc dĩ, bởi vì ở một số thời điểm, cô rất hưởng thụ cái loại cảm giác mọi người vây quanh cô, có quan hệ mập mờ với cô.
Nhưng mà Giang Đào là đối tượng kết hôn của cô, cô có khuynh hướng cố gắng bảo vệ phân tình cảm này, chẳng qua là bất đắc dĩ, có một số người, một số việc, không cách nào thoát khỏi.
Ví dụ như, ràng buộc với mối tình đầu.
Mặc dù cô thuộc cung Bọ Cạp, nhưng sống đến tận bây giờ, yêu đương nghiêm chỉnh rất ít, tan vỡ thì nhiều, ngoại trừ Giang Đào, thì chính là mối tình đầu. Khi đó lên cấp ba, yêu thích nam sinh kia không có lý do nào khác, chỉ bởi vẻ ngoài đẹp trai.
Mỗi khi cô đánh giá mối tình đầu như thế, đều bị người khác phỉ nhổ. Đẹp trai là được rồi! Đẹp trai thôi là đủ giết chết mọi lý do rồi!
Thật ra đây không phải điều quan trọng, quan trọng là thời điểm cô quen mối tình đầu, có quá nhiều tiếc nuối. Đối với bọn họ mà nói, mỗi lần nhớ đến đều thở dài một tiếng đáng tiếc.
Có điều cô không hoài niệm giống Lạc Vĩ Vĩ, sẽ không thường xuyên nhớ tới trước kia, chẳng qua là gần đây đột nhiên lại có liên lạc với mối tình đầu, trong lúc nhất thời có chút luống cuống mà thôi.
Phát hiện Tùy Tâm có chỗ không đúng sớm nhất chính là Lạc Vĩ Vĩ.
Lúc làm việc cô phạm phải sai lầm rất rõ ràng, bị Lạc Vĩ Vĩ phát hiện. Lạc Vĩ Vĩ không hiểu chính là, tuy rằng Tùy Tâm này bình thường cũng tạm được, nhưng sẽ không phạm phải lỗi sai cấp thấp này.
Cô đi qua phía sau cậu ấy, nhìn thoáng qua bảng báo cáo, liếc thấy có chỗ không đúng.
"Tùy Tâm, chỉ số thông minh của cậu trốn đâu mất rồi?"
Tùy Tâm suy nghĩ đến xuất thần, bị cô dọa run run một cái: "Tự dưng cậu xuất hiện sau lưng mình làm gì, làm mình muốn nhảy dựng lên."
"Cậu cũng có nhảy đâu."
"..."
"Cậu làm gì đó?"
"Mình đang làm báo cáo đây."
"Cậu làm đó hả?" Lạc Vĩ Vĩ đưa tay chỉ vào một con số trong đó.
"Ối....." Tùy Tâm cũng nhìn chỗ sai, mau chóng kiểm tra công thức lại một lần nữa.
"Có phải cậu để quên não ở nhà rồi không? Lỗi này mà cũng phạm được?"
"Mình sửa lại liền, đừng ồn ào nữa." Tùy Tâm ấn huyệt thái dương, cố gắng đem mình trở về với thực tại.
Lạc Vĩ Vĩ còn nói: "Nếu như cậu đưa cái này cho Hoàng tỷ, chị ấy xem xong không mắng cậu chết mới là lạ. May là mình phát hiện trước."
"Vâng vâng vâng, nhờ có hỏa nhãn kim tinh của cậu." Tùy Tâm nói chuyện qua loa với cô.
"Đây cũng là vì cậu thôi, đổi lại là người khác mình không thèm nhắc đâu."
"Vậy nếu đó là Lục Thi Duy thì sao?"
Lạc Vĩ Vĩ không chút nghĩ ngợi: "Vậy mình nhất định sẽ đi đâm chọt với sếp rồi!"
"Hận thù lớn bao nhiêu thế..."
"Nói thật đi, cậu cãi nhau với Giang Đào sao? Sao mặt mày trông ngẩn ngơ thế."
Tùy Tâm nói một hơi, nhìn nhìn chung quanh, nhỏ giọng nói: "Tụi mình ra ngoài nói chuyện đi."
Vì thế hai người cùng ra khỏi văn phòng, trong hành lang người đến người đi, không thích hợp để tâm sự, cuối cùng hai người ngồi vào trong xe của Lạc Vĩ Vĩ. Lạc Vĩ Vĩ mới nói: "Chuyện gì đó? Thần bí như thế, cậu có thai à?"
"Cậu cút đi! Cậu mới có thai đó!"
"Nhưng thật ra mình nghĩ... Có thai với ai? Ha ha ha ha."
"Cậu nghiêm túc cái coi!"
Lúc này Lạc Vĩ Vĩ mới ngưng cười, nghiêm túc nói: "Mình không cười, cậu nói đi." Nhìn bộ dạng Tùy Tâm như vậy, nhất định là gặp phải vấn đề khó giải quyết rồi, cần thổ lộ hết với bạn bè.
Tùy Tâm sắp xếp từ ngữ một lúc, chỉnh sửa xong rồi mới nói: "Gần đây bạn học cao trung bọn mình tổ chức họp lớp, cậu biết mình trước kia không vắng mặt bao giờ, nhưng mà năm nay... Mối tình đầu của mình cũng tham gia, mình có phần không muốn đi."
"Mối tình đầu? Chính là cái người cậu nói đẹp trai đó hả?" Lạc Vĩ Vĩ đối với việc này cũng hơi có ấn tượng một tí.
Tùy Tâm gật đầu: "Chính là cậu ấy. Cậu ấy về rồi làm sao bây giờ?"
"Cái gì mà làm sao bây giờ?"
"Mình không muốn gặp."
"Vì sao lại không gặp? Không phải hai cậu cái gì cũng chưa từng xảy ra sao? Sợ lúng túng? Không thể nào, thời đại nào rồi, coi như có xảy ra chuyện gì không cần không gặp mặt, huống chi không xảy ra cái gì." Lạc Vĩ Vĩ cảm thấy Tùy Tâm không phải là người như thế, Tùy Tâm rất lạc quan, tại sao lại băn khoăn chuyện này cơ chứ.
Tùy Tâm thở dài một hơi, "Đúng là bởi vì không có xảy ra điều gì, cho nên càng không muốn đ."
Lạc Vĩ Vĩ nghe xong, lập tức phản ứng lại, "Không sai, như vậy rất dễ gặp chuyện không may, thật sự không nên gặp."
"Mình cũng cảm thấy như thế, đặc biệt là cậu ấy còn hy vọng ở mình như vậy, mình cũng sợ nhỡ đâu gặp lại, xảy ra chuyện gì không hay."
"Đúng, đừng đi."
"Cậu cũng cảm thấy cậu ấy có ý đồ không tốt à?"
"Không, mình sợ cậu không chế không được..."
Tùy Tâm hung hăng đánh vào tay cô một phát, đánh cho cô nhe răng.
"Nói coi sao hai cậu lại liên lạc với nhau? Không phải không có qua lại sao?" Lạc Vĩ Vĩ nhiều chuyện hỏi.
Vì thế Tùy Tâm lấy điện thoại ra, mở lên cho cô xem. Đó là đêm hôm trước Tùy Tâm có đăng cái gì đó, đó là Tùy Tâm cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, năm tháng tĩnh lặng, sinh hoạt âm tình bất định vân vân.... Cực kỳ quái đản.
Lạc Vĩ Vĩ còn bình luận đây này, còn có rất nhiều người khác bình luận nữa. Bình luận của mối tình đầu Tùy Tâm bị nhấn chìm ở trong này, lúc trước Lạc Vĩ Vĩ cũng không có chú ý đến, lúc này nhìn lại, đột nhiên cảm thấy rất thú vị.
Mối tình đầu: Viết rất hay.
Tùy Tâm: Mình chuyển (我转的).
Mối tình đầu: Gần đây thế nào?
Tùy Tâm: Không biết nữa.
Mối tình đầu: Cậu có WeChat không?
Tùy Tâm: ?
Hai người kia nói chuyện hoàn toàn không có biên độ nhất định, cái này cũng coi là có liên lạc à? Vẻ mặt Lạc Vĩ Vĩ khó hiểu, "Cậu nói cậu thần kinh đúng là không bình thường mà, cậu và mối tình đầu của cậu là cùng một đất nước, nhưng tại sao mình lại không hiểu hai người các cậu nói chuyện gì hết vậy? Trước kia hai người cũng nói chuyện như thế à?"
"Có vấn đề gì không?"
"..." Lạc Vĩ Vĩ bó tay rồi. Được rồi, không thể nói chuyện với Tùy Tâm về cái này được, vĩnh viễn cũng nói không rõ. Suy nghĩ một chút lại hỏi: "Ảnh chụp của cậu với cậu ta đâu? Cậu nói đẹp trai như vậy, cho mình xem cái đi."
Đương nhiên Tùy Tâm không có ảnh chụp mối tình đầu rồi, vì thế vào tường nhà của cậu ta, nhưng tường nhà của cậu ta trống trơn, một tấm hình cũng không có. "Năm đó cậu ấy thật sự rất đẹp trai." Tùy Tâm chỉ có thể nói như vậy thôi.
"Cậu cũng nói là năm đó, đừng quên thời gian là con dao giết heo nha, có lẽ cậu gặp rồi giấc mộng ban đầu cũng vỡ nát."
"Nhưng thật sự là có chỗ không cam lòng."
"Đừng nghĩ nữa, nếu như cậu còn có bất kỳ cảm giác gì với cậu ta, vậy không nên gặp. Mình không phải là không tin cậu, nhưng mà Giang Đào thật sự rất tốt với cậu, mình cho rằng cậu không nên gặp, hoặc là cậu nói với Giang Đào một tiếng."
Tùy Tâm vội vàng nói: "Cậu cũng biết Giang Đào lòng dạ rất hẹp hòi, sao mình dám nói kia chứ."
"Cậu biết vậy rồi thì đừng có gặp."
"Ôi..."
"Cậu còn nhớ hoàn cảnh lần đầu tiên gặp mối tình đầu không?"
Tùy Tâm lắc đầu, "Không nhớ nữa, hình như là ngày khai giảng cao trung?"
"Vậy cậu còn nhớ hoàn cảnh lần đầu tiên gặp Giang Đào không?"
"Nhớ rõ." Tùy Tâm gật đầu lập tức, như chợt hiểu ra.
"Cho nên cậu đừng nghĩ nữa, đừng đi, cũng đừng gặp mặt." Lạc Vĩ Vĩ nói xong nhìn ra ngoài cửa xe, kinh hô một tiếng, "Trời mưa!" Sau đó mở cửa xe chạy ra.
Tùy Tâm cũng mau chóng xuống xe chạy vào trong tòa nhà. Hai người chạy vào bên trong tòa nhà, liếc nhìn đối phương, đều bị chọc cười. Lạc Vĩ Vĩ nói: "Chỉ số thông minh của mình nhất định bị cậu cắp mất rồi, trời mưa chạy cái gì chứ, trực tiếp ở lại trong xe chẳng phải tốt sao?"
"Ai mà biết chỉ số thông minh gì gì đó của cậu chứ."
"Cậu cũng ngốc thật, mình chạy cậu còn chạy theo."
"..."
Hai người oán trách nhau cho tới văn phòng. Lục Thi Duy nhìn thấy quần áo các cô đều ướt, thuận miệng hỏi: "Bên ngoài mưa à?"
Tùy Tâm đáp: "Đúng vậy, còn rất lớn nữa."
"Trong ngăn kéo của tôi có ô, cậu cần thì cứ lấy."
Tùy Tâm vừa định cảm ơn Lục Thi Duy, đột nhiên bị Lạc Vĩ Vĩ cướp lời, Lạc Vĩ Vĩ có vẻ đối với chuyện Lục Thi Duy có ô rất giật mình: "Cậu lại còn biết mang ô ra ngoài? Cậu không phải thanh niên văn nghệ đó chứ? Thích thấy mưa như thế à?"
Lục Thi Duy trừng mắt nhìn cô, chậm rãi nói: "Khi còn bé gặp mưa gọi văn nghệ, lãng mạn, trưởng thành còn nói như vậy..." Nói xong nàng dừng lại chớp mắt một cái, từ trên xuống dưới đánh giá Lạc Vĩ Vĩ ướt mem một cái, nói tiếp: "Được gọi là ngốc."
Lạc Vĩ Vĩ nghe xong, vuốt tay bên cạnh nàng, phẩy nước vào mặt Lục Thi Duy.
Tùy Tâm thừa lúc loạn lạc mà trở lại vị trí của mình, hơi đâu đi quản hai người này cãi nhau hay đánh nhau, dù sao người ngoài cũng không ngăn cản được, ngược lại có khi còn hâm mộ các cô, càng như thế, càng có thể chứng minh quan hệ rất thân thiết sao?
Thời điểm Lạc Vĩ Vĩ khắp tứ phía tìm khăn lau tóc, Lục Thi Duy từ đối diện ném tới một cái.
Lạc Vĩ Vĩ dùng hai ngón tay nhặt lên, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Cái này cậu dùng lau bàn phải không?"
"Sai rồi, là chùi chân, có bản lĩnh thì đừng có dùng!"
Lạc Vĩ Vĩ hừ một tiếng, bắt đầu lau tóc. Lau đến một nửa, bỗng nhiên cô nhớ tới một chuyện, nhanh chóng quay đầu gọi Tùy Tâm: "Tùy Tâm, cậu mau tới cửa sổ ngó xe mình một chút, xem có đóng cửa sổ hay không?"
Tùy Tâm quay đầu nhìn: "Nhìn không thấy, mưa lớn quá."
"Cậu đứng dậy nhìn coi, ngồi có thể thấy sao?"
"Tự cậu sang đó xem đi."
Lục Thi Duy sắp bị hai người này cậu một câu mình một câu đẩy qua đẩy lại mà sầu chết, "Hai người các cậu cũng lười quá rồi đó."Nói xong nàng không nhịn được mà đứng dậy, bởi vì chân dài, vài bước đã tới.
Ngoài cửa sổ mưa càng lúc càng lớn, hình như muốn dốc hết vậy, muốn trước khi đông tới, đem mưa thu chưa kịp tới, đem xả xuống nơi này một lần cho sảng khoái.
"Cậu không có đóng cửa sổ nha." Lục Thi Duy đưa lưng về phía Lạc Vĩ Vĩ nói.
Lạc Vĩ Vĩ từ chỗ ngồi đứng bật dậy, cầm chìa khóa định chạy ra ngoài, còn một giây là tới cửa thì nghe thấy tiếng của Lục Thi Duy.
Nàng nói: "Ơ, tôi nhìn nhầm, cửa đóng rồi." Sau đó quay đầu khẽ mỉm cười nhìn Lạc Vĩ Vĩ, lộ ra hai cái lúm đồng tiền.