"Muốn trốn chạy, chạy đến chân trời góc biển, chạy đến biển xanh trời xanh và bãi cát trắng. Sẽ chụp một tấm ảnh mây trắng cùng hàng dừa, viết thư cho người, hẹn người đang lưu lạc nơi chân trời xa xôi, đang ở một nơi không có tuyết, bạc đầu giai lão."
Lục Thi Duy có thói quen trước khi ngủ lướt Weibo một lúc, vừa nhìn thấy một câu như thế. Nhất thời xúc động thật lâu. Mình cũng có thể cùng người mình thích bạc đầu giai lão sao...
Loại chuyện này nàng bây giờ nghĩ cũng không dám nghĩ. Một đoạn cảm tình kết thúc, chưa chắc đã là kết cục. Tựa như bạn học Lâm Tuyết bởi vì vết sẹo trên người mà không có cách nào quên đi nàng, trong lòng nàng lưu lại dấu vết của người kia, cũng không thể dễ dàng biến mất được. Mọi người đều nói cung Nhân Mã lăng nhăng, chỉ có mình nàng rõ, trong lòng nàng, cho tới bây giờ đều chỉ có một mình người kia, ngoại trừ người đó, ai cũng không thể chứa nổi.
Có lúc cũng thật sự muốn viết một phong thư, đưa cho người kia xem cũng tốt, để mình từ bỏ nhớ mong trong lòng cũng tốt. Nhưng mỗi khi cầm bút lên, trong lòng thiên ngôn vạn ngữ nhưng đặt bút xuống lại chẳng viết được một chữ. Nàng dũng khí hỏi một câu cậu khỏe không cũng không có. Nàng sợ đối phương quên mất mình, cũng sợ đối phương vẫn nhớ rõ mình. Bởi vì trong đoạn tình cảm kia, nàng cảm giác mình cũng không có trả giá toàn bộ, nàng làm được không tốt.
Nếu như nằm mơ có thể mơ thấy những tháng ngày tươi đẹp trước kia, thì tốt rồi. Lúc sắp đi ngủ, nàng nghĩ như vậy, từ từ nhắm mắt lại.
Bên tai bỗng nhiên vang lên âm thanh thông báo có tin nhắn WeChat. Lục Thi Duy vừa muốn ngủ, đã bị đánh thức. Nàng thầm hối hận vừa rồi không tắt máy đi, nhưng cũng không quan tâm đến nó, có chuyện gì sáng mai rồi nói sau.
Nhưng WeChat mặc kệ nàng ngủ hay chưa, chỉ cần có tin nhắn đến, nó liền làm tròn bổn phận thông báo của mình. Vài tiếng nhắc nhở liên tiếp, trực tiếp đem giấc ngủ mà Lục Thi Duy thật vất vả tích góp từng tí một đuổi đi.
Nàng cầm điện thoại lên, rất bực mình, không biết là tên khốn khiếp nào nửa đêm ồn ào phá hoại người ta thanh tĩnh. Kết quả lại là tên khốn khiếp Lạc Vĩ Vĩ.
Lạc Vĩ Vĩ gửi tới một tin nhắn thoại: Sáng mai tôi muốn ăn bánh bao hấp.
Lục Thi Duy tức giận quát: Chẳng lẽ cậu không biết tôi ngủ rồi sao? Hơn nửa đêm phát điên cái gì? Có chuyện gì không thể để ngày mai rồi hẵng nói!!!
Lạc Vĩ Vĩ: Tôi đây không phải đang quan tâm cậu sao, cậu xem, tối như vậy rồi, trừ 10086, cũng chỉ còn tôi nhớ tới cậu.
Lục Thi Duy hừ một tiếng: Xéo... Có tin tôi giết cậu hay không hả?
Sau đó Lạc Vĩ Vĩ không thấy gửi tin nhắn tới nữa.
Lục Thi Duy chờ trong chốc lát, muốn ngủ lại sợ lát nữa tin nhắn đến đánh thức. Nhưng mà nàng đã quên nàng có thể tắt âm tin nhắn đi.
Chờ chờ, Lạc Vĩ Vĩ thật sự không gửi tin nhắn đến. Nàng không kìm được, chủ động nói: Cậu ngủ rồi à? Tại sao không nói chuyện?
Lạc Vĩ Vĩ rất nhanh trả lời: Cậu đã muốn giết tôi, tôi còn dám nói lời nói sao?
Lục Thi Duy: Cút!
Vài giây sau, Lục Thi Duy còn nói: Quay lại đây...
Nhưng Lạc Vĩ Vĩ đã lăn vào giấc mộng đẹp mất rồi, không quay lại được. Lục Thi Duy một bên hâm mộ cô ngủ giỏi thật, một bên thầm mắng cô tám trăng lượt. Lạc Vĩ Vĩ lại đến đòi ăn xong rồi lăn đi ngủ mất, Lục Thi Duy lại hoàn toàn không buồn ngủ chút nòa, nàng không có ý định mất ngủ một mình, nàng gọi điện cho Lạc Vĩ Vĩ, lại nghe thấy đối phương đã tắt máy.
Lạc Vĩ Vĩ là loại người từ trước đến nay chưa từng chủ động tắt máy, có lẽ là điện thoại hết pin rồi, vừa nghĩ như thế, nên hơi tha thứ cho cô một chút.
xxxx
Lạc Vĩ Vĩ sáng sớm không phải bị chuông báo thức đánh thức, mà khác thường là tự nhiên thức dậy, cô còn có chút canh cánh trong lòng, Lục Thi Duy vì sao bảo cô xéo đi rồi sau đó cũng không nói chuyện nữa? Lại giận nữa rồi? Đây không giống phong cách của Lục Thi Duy nha...
Kết quả khi cô cầm điện thoại lên xem giờ, trực tiếp hoảng sợ từ trên giường ngồi dậy, rõ ràng hôm qua nằm trên giường còn 10% pin mà, sao lại tự động sập nguồn rồi. Sự thật chứng minh, 10% cũng không có tác dụng gì, hỏng rồi, Lục Thi Duy lát nữa gọi cho cô không được sẽ gấp gáp... Lạc Vĩ Vĩ đem điện thoại đi cắm sạc trước, mới rời giường đi rửa mặt.
Cô không sợ Lục Thi Duy tức giận, nhưng cô sợ Lục Thi Duy tức giận sau đó đi nói cho mẹ cô biết. Dựa theo tính cách nhàn rỗi thích quan tâm chuyện không đâu của mẹ cô, rất có thể vì loại chuyện nhỏ nhặt này mà quở trách cô, hơn nữa mẹ cô thích Lục Thi Duy như vậy, nói không chừng còn muốn Lục Thi Duy đến đây ở... Thật là đáng sợ, nghĩ cũng không dám nghĩ. Vì không muốn thảm kịch xảy ra, Lạc Vĩ Vĩ quyết định hầu hạ vị đại tiểu thư này cho tốt.
Trước khi ra ngoài nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, không biết chừng nào thì tuyết bắt đầu rơi. Lạc Vĩ Vĩ do dự một chút, lại từ trong tủ quần áo lấy một cái khăn quàng cổ choàng lên.
Lên xe Lạc Vĩ Vĩ mới khởi động máy, lại ngoài ý muốn nhận được tin nhắn cuối cùng tối qua của Lục Thi Duy, sau khi nghe xong, trong lòng bỗng nhiên có chút băn khoăn. Một mình cậu ta, có lẽ cũng... Rất cô đơn lạnh lẽo...
Lục Thi Duy ngủ không được ngon giấc, sau khi thức dậy vẫn luôn ngái ngủ, nhớ tới Lạc Vĩ Vĩ nói muốn ăn bánh bao hấp, nghĩ thầm tôi chỉ đáp ứng mẹ cậu, thỉnh thoảng làm chút gì đó cho cậu ăn, trong này cũng không bao gồm nguyện vọng của cậu về bữa sáng đâu, sao có thể được voi đòi tiên như thế chứ?
Nhưng mà... Lục Thi Duy cuối cùng vẫn mềm lòng. Lại nhớ đến cô mỗi ngày làm tài xế miễn phí cho nàng, giúp cô đi mua bánh bao hấp.
Lục Thi Duy lúc ra ngoài không nhìn ra ngoài cửa sổ, ra đến bên ngoài mới phát hiện tuyết đang rơi. Đã ba năm rồi, không cảm thụ tuyết Hồ thành, không rõ nhớ nhung hay tâm tình gì, lại làm nàng đứng ngẩn ngơ tại chỗ.
Mãi đến khi có bông tuyết rơi vào trong cổ áo, nàng mới quay lại thực tại. Gió có chút lạnh, nàng hối hận vì lúc đi ra ngoài không có choàng khăn quàng cổ. Nàng đi tới tiệm bánh bao hấp, chưa đi được vài bước đã nhìn thấy xe Lạc Vĩ Vĩ dừng ở ven đường, trên thân xe phủ một tầng tuyết mỏng manh, đứng ở đó đã được một lúc.
Có thể đợi nàng tới gần, lại phát hiện Lạc Vĩ Vĩ cũng không có trên xe, nàng lại ngẩn người, ngay sau đó gọi điện thoại cho Lạc Vĩ Vĩ, lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động từ nơi không xa truyền đến.
Nàng quay đầu lại nhìn, nhìn thấy Lạc Vĩ Vĩ đang đi về phía nàng, trong tay cầm theo bánh bao hấp nóng hổi vừa mua. Tuyết rơi trên người Lạc Vĩ Vĩ, trên đầu, trên lông mi, nhìn thấy Lạc Vĩ Vĩ xa xa từ trong tuyết đi tới, Lục Thi Duy bỗng nhiên nhớ tới một câu, quên mất là từ đâu, chẳng qua ở nơi này trong nháy mắt bỗng nhiên nghĩ tới.
Tôi cùng người bước đi trong tuyết, không biết có thể bước đi như vậy bước thẳng đến bạc đầu hay không.
"Cậu đứng ngốc ở đây làm gì vậy?" Ngay thời điểm Lục Thi Duy ngẩn người, Lạc Vĩ Vĩ chạy tới trước mặt nàng.
Lục Thi Duy điều chỉnh lại tâm tư của mình cho tốt mới nói: "Sao cậu lại tự mình đi mua bánh bao rồi?"
"Tôi đoán chừng cậu có thể không mua cho tôi, vẫn là tự mình đi mua đáng tin cậy hơn."
"..."
Lạc Vĩ Vĩ nhìn thấy Lục Thi Duy đang phát run, không biết là đang lạnh run hay là vì tức giận nữa, vì thế nhét bánh bao vào trong tay Lục Thi Duy, "Cầm lấy." Tiếp theo lại cởi khăn quàng của mình xuống choàng lên cổ Lục Thi Duy, "Cho cậu."
Nét mặt Lục Thi Duy có phần dịu lại, vừa định khen cô hai câu, lại nghe cô nói: "Đi một tí đã đổ đầy mồ hôi, nóng muốn chết, cho cậu choàng đó."
"..." Lục Thi Duy thu lại lời đã ra đến khóe miệng, xoay người lên xe.
Lạc Vĩ Vĩ này, thật sự là cùng nghệ thuật chẳng có chút dính dáng gì, sao đầu óc lại nhớ đến câu kia, thật sự là bạch mù ý cảnh
xxxx
Lạc Vĩ Vĩ hôm nay lại tan việc sớm. Không lý do gì đặc biệt, chỉ là vì tuyết đang rơi, Lục Thi Duy hiển nhiên đã quen với tác phong này của cô, cái gì cũng không nói, yên lặng thu dọn đồ đạc, chờ đợi đi nhờ xe.
Trên đường Lạc Vĩ Vĩ bỗng nhiên muốn ăn nồi lẩu, vì thế hỏi Lục Thi Duy: "Đi ăn lẩu nha? Gần nhà tôi mới một quán lẩu Trùng Khánh, siêu cay đủ vị." Hiếm khi cô rủ Lục Thi Duy đi ăn cơm, cô cho rằng Lục Thi Duy sẽ vui vẻ nhận lời, nhưng Lục Thi Duy lại từ chối.
Lục Thi Duy nói: "Không đi, buổi tối tôi có hẹn, cậu không cần đưa tôi về nhà, ngừng ở đại học là được."
"Đại học? Có niềm vui mới rồi?" Lạc Vĩ Vĩ biết mình lại nói một câu thiếu đòn nữa rồi, mà cô chính là muốn nói.
Lục Thi Duy không có trả lời vấn đề này, chỉ nói: "Cậu muốn ăn lẩu sao không nói sớm?"
"Không phải tôi mới nhớ tới sao... Làm như tôi nói với cậu sớm là có thể hủy hẹn vậy."
"Quả thật... Nói sớm tôi cũng không đi được. "
Lạc Vĩ Vĩ liếc mắt.
Lục Thi Duy còn nói: "Có điều cậu có thể rủ Tùy Tâm mà."
"Không đi cho rồi."
Lục Thi Duy nhìn cô lại giở trò con nít, đành phải dụ dỗ nói: "Bằng không ngày mai thì sao?"
Lạc Vĩ Vĩ bỗng nhiên dừng xe: "Đến rồi, cậu mau xuống xe đi."
Lục Thi Duy ngẩng đầu nhìn quả nhiên đã đến cổng trường đại học, thở dài một hơi, cũng không nói gì đã bước xuống xe. Chẳng qua là xúc động, trên đường có tuyết nhanh như vậy.
Lạc Vĩ Vĩ về nhà một mình, không mua bữa tối. Không biết là chuyện gì xảy ra, từ khi Lục Thi Duy trở về, cái cảm giác không thích ăn cơm một mình và về nhà một mình trước kia của cô cũng trở lại. Chuyển ra ngoài mấy năm nay, cô rõ ràng đã quen ăn cơm một mình, xem TV một mình, ngủ một mình. Cũng không biết vì cái gì, gần đây càng muốn có người ở cùng.
Bỗng nhiên cô nhớ tới Tùy Tâm muốn mượn sách của cô, nghĩ đến trước tiên phải đem quyển sách kia để bên ngoài, bằng không cô chuẩn bị quên mất chuyện này. Thật ra Tùy Tâm đã muốn mượn cô mấy ngày, nhưng cô luôn không để ý không coi là chuyện quan trọng, ngày mai nếu không mang đến, đoán chừng Tùy Tâm muốn tuyệt giao với cô một ngày.
Quyển sách kia cô vừa mua không lâu, để ở vị trí bắt mắt nhất trên kệ sách, thuận tay có thể lấy được, cô lấy quyển sách kia ra, tầm mắt lại dừng trên bìa quyển nhật ký. Đó là quyển nhật ký lần trước cô lấy ở nhà về đây.
Cô để quyển sách sang một bên, lại lấy quyển nhật ký, mở ra trang đầu tiên, lại là một lời tựa. Lúc cô mười tuổi, cũng có chút tri thức, cô đắc ý gật gật đầu. Nhưng khi phần đầu tiên của quyển nhật ký hiện ra trước mắt, cô đột nhiên cảm thấy, những ký ức xa xôi sao lại lạ lẫm như thế. Tựa như chưa từng xảy ra vậy.
Trong nhật ký có một câu viết như thế này: Cô ấy cười, trái tim tôi như có biến hóa.