Bỗng Dưng Muốn Yêu Người

Chương 41



Nếu như không phải Lạc Vĩ Vĩ đói bụng ngủ không được, cũng sẽ không chạy vào bếp lục tủ lạnh. Cô không có mở đèn, trực tiếp mở cửa tủ lạnh, men theo ánh sáng trong tủ lạnh rút cuộc cũng tìm được hộp sữa tươi bị lãng quên trong góc.

Nhìn nhìn ngày sản xuất, cô tự an ủi mình: "Không sao, mới quá hạn một tuần mà thôi, uống cũng không chết người được." Sau đó cô mở cái nắp, kề ngay miệng hộp mà uống sữa.
Đang uống rất vui vẻ, một câu biến thái của Lục Thi Duy khiến cô bị sặc sữa đỡ cửa tủ lạnh mà ho khan. "Khục.. khục..... cậu mới... biến... thái... đấy..."
Lục Thi Duy đánh giá Lạc Vĩ Vĩ từ trên xuống dưới một chút, thật sự tài cao nà, chỉ có như vậy mà đi ra ngoài kiếm ăn sao? Lục Thi Duy nói: "Cậu hơn nửa đêm ngủ không được, để trần đứng đây uống sữa, không phải biến thái thì là cái gì?" Lục Thi Duy nói xong, nhịn không được lại nhìn mấy lần, sau đó mới quay đầu nhìn nơi khác.
Lạc Vĩ Vĩ không phục "Đây là nhà tôi, tôi thích mặc cái gì sẽ mặc cái đấy, tôi không thích mặc sẽ không mặc, cậu quản được sao?"
"Vậy cậu cũng đừng có không, mặc, gì mà đi tới đi lui trước mặt tôi được không?"
"Ai đi tới lui trước mặt cậu hả?" Lạc Vĩ Vĩ không chút nào ý thức được mình để trần có cái gì không đúng, cũng không nghĩ đến lấy gì đó che lại một chút, thoải mái mà đứng ở tại chỗ nói: "Rõ ràng chính cậu tự chạy tới đây."
"..." Lục Thi Duy nhìn Lạc Vĩ Vĩ hào phóng như vậy, cũng liền không khách khí, lộ liễu mà đánh giá thân hình cô. Gầy quá xá còn không có ngực, kỳ thật không có gì đẹp mắt cả. Nhưng mà, chính là nhịn không được muốn nhìn nhiều hơn nữa là sao chứ.
Lạc Vĩ Vĩ này mới phản ứng tới việc ngăn lại, nhưng mà cách che đậy của cô không giống những người khác, không phải che trước ngực, cũng không che mặt trước, mà là bổ nhào qua che con mắt của Lục Thi Duy.
Lục Thi Duy không có ngờ tới cô lại đột nhiên nhào về phía trước, thuận thế liền ôm lấy cô, bằng không sẽ bị cô đẩy ngã. Lục Thi Duy vừa nghĩ tới ngã sấp xuống sẽ rất đau, chỉ có thể đưa tay ôm cô.
Nhiệt độ cơ thể của Lạc Vĩ Vĩ cách áo ngủ mỏng manh truyền đến, mặt Lục Thi Duy có chút nóng lên. May mắn Lạc Vĩ Vĩ che kín mắt nàng, không thấy vẻ mặt của nàng lúc này là như thế nào.
Lạc Vĩ Vĩ lại không có nghĩ nhiều như vậy, cô dừng lại ở vấn đề trước, cô nói: "Cậu làm gì nhìn tôi chằm chằm vậy hả? Biến thái!"
Lục Thi Duy cười cười: "Cậu cho rằng tôi muốn nhìn sao, không có cái gì, có nhìn hay không cũng có gì khác đâu chứ."
"..." Lạc Vĩ Vĩ này mới ý thức được tư thế của hai người có điểm gì đó là lạ, "Cậu ôm tôi làm gì vậy hả?"
"Cậu cho rằng tôi nguyện ý ôm ư?" Lục Thi Duy nói xong buông tay lui về phía sau một bước, Lạc Vĩ Vĩ lại mất đi trọng tâm, nhưng mà không quên che con mắt Lục Thi Duy lại.
Vì vậy hai người lại đổi thành một tư thế càng lúng túng hơn, chỉ thấy Lạc Vĩ Vĩ một tay che mắt Lục Thi Duy, một tay đặt trên ngực Lục Thi Duy.
"Lấy móng heo ra..."
Lạc Vĩ Vĩ rút tay trở về, điều chỉnh lại tư thế đứng, đột nhiên cảm thấy có chút lạnh.
Vẫn là tư thế vừa rồi ấm áp... Đợi đã nào...! Tại sao có thể có ý nghĩ như vậy? Lạc Vĩ Vĩ bị chính mình dọa sợ.
Lúc này, bụng Lạc Vĩ Vĩ không an phận mà kêu lên, xem ra hộp sữa quá hạn kia cũng không giải quyến được vấn đề đói bụng.
Lục Thi Duy hỏi: "Cậu đói bụng?"
Lạc Vĩ Vĩ: "Không đói bụng."
Bụng: Ọt...
Lạc Vĩ Vĩ: "..."
Lục Thi Duy: "Rút cuộc có đói bụng hay không?"
"Không đói bụng!"
Bụng: Ọt... Ọt...
Lục Thi Duy: "..."
Vì thế Lạc Vĩ Vĩ lấy hai tay che bụng, lại một lần nữa đem chính mình hoàn toàn bại lộ trước mắt Lục Thi Duy.
Nếu như không tính đến ngực lớn ngực nhỏ...dáng người Lạc Vĩ Vĩ dáng người đúng là rất tốt... Lục Thi Duy nghĩ. Nàng nhìn trong chốc lát, thấy đã đủ hài lòng, mới nói: "Trong phòng tôi có đồ ăn."
"Tôi không ăn... Ở chỗ nào?"

"Không ăn thì dẹp đi, ở trên giá sách."
Sau đó Lục Thi Duy xoay người trở về phòng ngủ, Lạc Vĩ Vĩ đóng cửa tủ lạnh lại chần chừ chưa cùng đi qua. Vì sao ngay từ đầu không đóng tủ lạnh? Sớm đóng lại rồi thì chẳng phải nàng cái gì cũng không thấy sao? Lạc Vĩ Vĩ hít thật sâu vì chỉ số thông minh của mình vào lúc khẩn cấp, vì sao lúc cô cần nhất, chỉ số thông minh liền bỏ mình mà đi...
Lục Thi Duy trở lại giường như thế nào cũng ngủ không được. Cứ việc lý trí nói cho nàng biết không nên như vậy, lại vẫn không thể tránh được, vừa nhắm mắt lại, tất cả đều là Lạc Vĩ Vĩ, dáng vẻ không mặc quần áo. Nàng không muốn nghĩ đến, nhưng đại não giúp nàng nhớ lại một màn kia. Quá đáng ghét!
Thời điểm nàng nhắm mắt lại suy nghĩ miên man, nghe thấy tiếng Lạc Vĩ Vĩ đát đát chạy vào trong phòng nàng, nàng giờ vờ ngủ, vụng trộm mở mắt nhìn, Lạc Vĩ Vĩ quả nhiên đến giá sách lấy đồ ăn vặt của nàng. Thật ra nàng không thể nào ăn vặt được, chẳng qua mấy tháng này đi làm được Lạc Vĩ Vĩ cùng Tùy Tâm cho, trong tay luôn không thể thiếu đồ ăn vặt.
Chờ Lạc Vĩ Vĩ vơ vét xong rồi rời khỏi gian phòng của nàng, nàng mới cảm tưởng một câu: Chừng nào mặc quần áo?
xxxx
Lục Thi Duy quen dậy sớm, cứ việc buổi tối ngủ không ngon giấc, nàng vẫn thức dậy sớm, bởi vì ngày hôm qua trở về quá muộn, hành lý đều chưa sắp xếp đàng hoàng, đành phải thừa dịp buổi sáng có chút thời gian, dọn dẹp một chút.
Lần nàng chuyển nhà mang theo không ít sách, giá sách nhà Lạc Vĩ Vĩ đặt ở phòng khách, vừa vặn thuận tiện cho nàng. Nàng ngẩng đầu nhìn giá sách, không khỏi nhíu mày. Giá sách của Lạc Vĩ Vĩ, giống như y như Lạc Vĩ Vĩ, lung ta lung tung.
Với tư cách mình là một cung Xử Nữ hơn nữa chứng cường bách người, quả thực không thể nhẫn nhịn được! Vì thế Lục Thi Duy cũng không đợi nói một tiếng với Lạc Vĩ Vĩ, trực tiếp dời sách trên đó xuống, sau đó căn cứ theo sở thích của nàng, dựa theo tên tác giả cùng lớn bé mà sắp xếp.
Sách của Lạc Vĩ Vĩ được nàng sắp xếp gần xong, chỉ còn lại vài quyển nàng chưa tìm được nơi thích hợp để sắp xếp, nàng thuận tay cầm một quyển thả vào khe hở cuối cùng, lại đột nhiên phát hiện trên bìa sách có mấy đóa hoa, là một quyển nhật ký.
Đã là thời đại nào rồi, Lạc Vĩ Vĩ còn viết nhật ký?
Lục Thi Duy không có lập tức mở ra xem, mà là trước tiên đứng ở cửa ra vào nhìn sang phòng Lạc Vĩ Vĩ, nhìn ra ngoài một hồi, xác định Lạc Vĩ Vĩ đầu heo kia còn đang ngủ, nàng mới yên lòng đi xem trộm.
Tùy tiện mở ra một tờ, nhìn nhìn ngày Lục Thi Duy sửng sốt một chút, là nhật ký hồi cao trung của Lạc Vĩ Vĩ. Nhìn đoạn thứ nhất, nàng nhịn không được muốn mắng Lạc Vĩ Vĩ, vì sao mỗi ngày sáng trưa chiều cơm ăn cái gì mấy chuyện vặt vãnh như vậy cũng viết vào nhật ký? Hồi cao trung học tập bận rộn không cách nào đi yêu đương, Lạc Vĩ Vĩ lại còn rãnh rỗi đi viết mấy cái này, đúng là nhân tài.
Lục Thi Duy tiếp tục nhìn xuống, chẳng qua là mới đọc được mở đầu đoạn thứ hai, Lạc Vĩ Vĩ lại đát đát như giẫm Phong Hỏa Luân chạy đến.
"Cậu lộn xộn đồ tôi làm gì?" Lạc Vĩ Vĩ nói xong một chút cướp quyển nhật ký trong tay Lục Thi Duy. Sáng sớm cô cảm thấy dường như cô đã quên mất chuyện quan trọng gì đó, nằm nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra được, đợi đến lúc cô nghe thấy Lục Thi Duy ở phòng bên kia làm trò quái quỷ gì đó, mới mãnh liệt nhớ tới, quyển nhật ký chứa bí mật của mình vẫn còn trên giá sách.
Lạc Vĩ Vĩ hy vọng Lục Thi Duy cái gì cũng không thấy, dù cho cô phát hiện Lục Thi Duy đã mở ra nhìn. Vì vậy chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất đoạt lại, sau đó ra vẻ trấn định mà nhìn Lục Thi Duy.
Lục Thi Duy nhếch miệng: "Toàn là mấy thứ trôi sông có gì đáng xem, tôi còn chả thèm xem đâu."
Lạc Vĩ Vĩ nghe xong lời này hơi chút yên lòng, theo tích cách của Lục Thi Duy, nếu quả thật nhìn thấy nội dung mẫn cảm gì, chắc chắn sẽ không buông tha cô dễ dàng như vậy, cho nên cô tin chắc Lục Thi Duy cái gì cũng không thấy.
"Mà... Buổi sáng ăn cái gì vậy?" Lạc Vĩ Vĩ kịp thời nói sang chuyện khác, nói xong lại nhìn giá sách một chút, cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng lại không biết chỗ nào không đúng, hình như gọn gàng hơn thì phải? Chẳng qua cô cũng không nhớ trước đây mình bày biện như thế nào.
"Chỉ có biết ăn thôi..." Lục Thi Duy liếc Lạc Vĩ Vĩ một cái, sau đó tiếp tục bày sách của mình lên kệ, vừa rồi nàng lăn qua lăn lại như vậy, mạnh mẽ để trống một tầng để đồ của mình. Đợi đến lúc dọn dẹp xong, nàng thoả mãn gật đầu. Lúc quay đầu nhìn thấy Lạc Vĩ Vĩ lại càng hoảng sợ hơn, Lạc Vĩ Vĩ vẫn đứng ở sau lưng nàng, mở to mắt nhìn nàng.
"Buổi sáng ăn gì?" Lạc Vĩ Vĩ lại hỏi.
"Không phải cậu nói không ăn cơm tôi làm sao?"
"Tôi có nói sao?"
"..."
"Ôi, cậu biết trí nhớ tôi không tốt. Tôi cảm thấy tôi không có nói vậy."
"Vậy chẳng lẽ là tôi nói?"
"Hả, thì ra là cậu nói, không sao tôi không để ý, rút cuộc là ăn cái gì?"
Lục Thi Duy không gây với cô nữa, thật sự từng giây từng phút không thay đổi bản sắc hèn hạ!
Sau đó Lục Thi Duy vào bếp chiên trứng, Lạc Vĩ Vĩ theo ăn trứng gà, hoàn toàn không có cốt khí tối hôm trước. Thật ra Lạc Vĩ Vĩ là người sĩ diện như vậy, làm sao không nhớ rõ chính mình đã từng nói qua lời hung ác gì, nhưng mà, ai đói tự người đó biết!
Cơm nước xong xuôi hai người cùng nhau đi vào bãi đỗ xe, vừa mới đi vào Lạc Vĩ Vĩ liền hắt hơi một cái."Ai vậy, mới sáng sớm đã nhớ đến tôi."
Lục Thi Duy đối với lời của cô gần như mắt điếc tai ngơ đấy, cái tật xấu tự luyến này nhiều năm như vậy rồi cũng không đổi, đoán chừng đến già rồi cũng vẫn như vậy.
"Cậu đi chậm một chút, hôm nay tôi đi giày cao gót."
"Cậu nói nghe coi mùa đông đi làm cậu mang cao như vậy để làm gì? Đáng đời!" Lục Thi Duy mới không chiều cô, tiếp tục đi về phía trước, hơn nữa còn bước nhanh hơn trước. Nàng mới không cần đứng một chỗ với Lạc Vĩ Vĩ, lại thấy nàng trông thấp hơn.
Lạc Vĩ Vĩ nói: "Tôi muốn kỳ nghỉ mang, nhưng mấy ngày nay cũng không được nghỉ ngơi, tôi mua xong không mang lại khó chịu."
"Lãng..." Lục Thi Duy cảm thấy Lạc Vĩ Vĩ vẫn chưa bị ngã vào mùa đông bao giờ, bị đau rồi sẽ không ăn diện như vậy.
"Cậu chờ tôi một chút thì chết sao!"
"Cậu đi nhanh một chút thì chết sao!"
"Cậu nhỏ giọng một chút..."
"Có lẽ cậu mới phải nhỏ giọng một chút đó..."
Người trong tiểu khu lục tục đi lấy xe, nghe thấy hai người cãi nhau cũng nhịn không được liếc mắt, Lạc Vĩ Vĩ đẹp mặt, chịu hết nổi điều này, vì vậy trừng Lục Thi Duy một cái rồi sau đó không lên tiếng nữa, dùng cái này để biểu hiện tác phong của cô.
Lục Thi Duy vẫn không đợi cô, cao ngạo đi nhanh về phía trước, nhưng thời điểm sắp đến xe Lạc Vĩ Vĩ lại bước chậm lại.
Vì sao nhỏ lại xuất hiện ở đây?
Lục Thi Duy vẫn còn nghi hoặc, người đối diện chào hỏi trước: "Chào buổi sáng... Ma nữ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.