Bỗng Dưng Muốn Yêu Người

Chương 68



Lục Thi Duy trước khi đi ra ngoài có xịt chút nước hoa.

Sắc mặt của Lạc Vĩ Vĩ vẫn khó coi, "Đi gặp đối tượng xem mắt không có khả năng hẹn hò mà thôi, làm cái gì vậy?"
"Đây là sự tôn trọng tối thiểu đối với người ta, hiểu không hả?"
"Vì tôn trọng người khác cậu phải trang điểm cho mình giống như cái Hoa Hồ Điệp đó hả? Còn trang điểm, còn mặc quần áo mới, còn xịt nước hoa..."
"Không phải cậu cũng như thế sao?"
"Được rồi, cái này coi như tôi chưa nói. Cậu mặc quần áo mới làm gì hả? Tôi nên chuẩn bị cho cậu thêm một cái áo khoác quân đội nữa, thêm cái mũ chó nữa." Lạc Vĩ Vĩ càng nói càng hăng, hận không thể đem Lục Thi Duy mặc thành một cô ngốc mới an tâm.
Lục Thi Duy chắc là sẽ không vừa ý người khác, nhưng không thể cam đoan người khác sẽ chướng mắt Lục Thi Duy...
Chờ một chút! Lạc Vĩ Vĩ sửng sốt một chút. Lại như thế. Vì sao luôn chắc chắc Lục Thi Duy sẽ không vừa ý người khác như vậy chứ?
"Cậu có đi hay không vậy?" Lục Thi Duy hối thúc cô.
Cô cầm cái chìa khóa cùng đi qua, mặc kệ, nghĩ nhiều như vậy đau đầu.
Địa điểm xem mắt là mẹ Vĩ Vĩ chọn, một quán cà phê bên cạnh trung tâm thương mại nào đó, kẹp giữa một cửa tiệm khác, không lộ cửa tiệm này có gì đặc sắc, vì vậy rất ít người rất yên tĩnh, là một nơi thích hợp nói chuyện phiếm.
"Tiệm này cậu đi qua chưa?" Trên đường Lục Thi Duy hỏi.
"Nghe cũng chưa có nghe qua." Lạc Vĩ Vĩ thành thật trả lời, nếu không phải mẹ của cô cố ý ghi chú cửa hiệu xx bên cạnh một chút, cô có khả năng tìm khắp nơi cũng không thấy, bởi vì cho tới bây giờ chưa từng chú ý.
"..."
Lạc Vĩ Vĩ nhìn Lục Thi Duy không nói lời nào, lại bổ sung một câu, muốn an ủi nàng một chút, "Mẹ tôi chưa hẹn cậu cho một ông cụ cùng ông chú, cậu biết là được rồi."
"..." Lục Thi Duy dán chặt vào thành ghế, nhìn về ra phía ngoài cửa sổ xe toàn cảnh là màu trắng, đột nhiên cảm thấy có chút buồn ngủ, "Còn bao lâu đến vậy? Tôi muốn ngủ một lát."
"Theo tốc độ này, nhanh nhất cũng phải nửa tiếng đồng hồ nữa." Mỗi khi tuyết đang rơi, lái xe luôn rất khó khăn. Không riêng gì bởi vì đường trượt, cũng bởi vì càng tuyết rơi, đám tân thủ bọn họ càng phải đi ra tham gia náo nhiệt.
Lái xe chậm chạp, Lục Thi Duy buồn ngủ càng đậm."Tôi cảm thấy bây giờ tôi sắp chìm vào giấc ngủ rồi."
"Tôi cũng thế." Đi một chút ngừng ngừng, Lạc Vĩ Vĩ cũng sắp ngủ mất rồi.
Lục Thi Duy nghe xong lập tức tỉnh táo, "Cậu cũng đừng ngủ..."
Mạnh mẽ giữ vững tinh thần hai người rút cuộc đã đến được cửa tiệm kia, hết thảy làm từng bước, Lục Thi Duy đi gặp cái vị vừa du học về kia, Lạc Vĩ Vĩ ở chỗ không xa tìm một vị trí ngồi xuống, thuận tiện theo dõi nàng.
Thân cận sáo lộ cơ bản đều không sai biệt lắm, mặc dù Lục Thi Duy biểu hiện với đối phương khá lịch sự, nhưng vẫn như cũ khiến người ta cảm thấy xa cách khó có thể tiếp cận. Nhất là thời điểm bọn họ trò chuyện, mắt đao của Lạc Vĩ Vĩ không gián đoạn mà ném qua.
Vị du học mới về hỏi: "Người kia đi theo em hả?"
Lục Thi Duy quay đầu nhìn nhìn Lạc Vĩ Vĩ một lần, sau đó mới nhìn qua vị du học sinh mới về kia, người thật cùng trong ảnh quả thật khác biệt, nhưng bề ngoài sạch sẽ, nói chuyện khóe léo, coi như rất hợp mắt nhìn của Lục Thi Duy. Lục Thi Duy không có ý muốn giấu giếm chút nào, nói với anh ta: "Đó là bạn gái của tôi."
"Hả... Thật à?" Vị du học sinh mới về lúng túng ha ha hai tiếng, sau đó lại cảm thấy thoải mái cùng hiểu được nói: "Thì ra là như vậy, bạn gái của em rất đẹp." Nói xong mặt nhìn qua Lạc Vĩ Vĩ, vẫy tay chào Lạc Vĩ Vĩ.
Lạc Vĩ Vĩ sững sốt cả buổi, tình huống này là như thế nào? Đợi đến lúc vị du sinh kia đi rồi, Lạc Vĩ Vĩ lập tức ngồi vào đối diện Lục Thi Duy hỏi: "Cậu nói với anh ta cái gì? Sao anh ta đi rồi?"
Lục Thi Duy mặt không đổi sắc trả lời: "Khả năng có thể Hồ thành quá nhỏ, rùa biển (*) bơi không được, người ta vốn cũng không muốn ở đây, đi qua chơi thôi."
(*) Rùa biển: hải quy (海龟) đồng âm với từ hải quy (海归) nghĩa là từ nước ngoài trở về, đây là lối chơi chữ thông dụng ám chỉ những người học tập, công tác ở nước ngoài trở về TQ.
Đại khái cũng là thuận theo người nhà quan tâm mù quáng, giống mẹ Vĩ Vĩ vậy, cũng mặc kệ con cái có nguyện ý hay không, điểm xuất phát là tốt, nhưng luôn khiến con cái có cảm giác hiếu tâm bị bắt cóc.
Lạc Vĩ Vĩ à một tiếng, còn không có ý muốn đi.
Lục Thi Duy đuổi cô: "Cậu mau trở về ngồi đi, lát nữa vị giảng viên đại học kia đến rồi."
"Sao bộ dạng cậu trông rất chờ mong vậy?"
"Đúng vậy đó, tôi đang rất mong chờ đây này." Lục Thi Duy cố ý trêu chọc cô.
"Cắt, có gì đặc biệt hơn người, tôi cũng có thu nhập ổn định có phòng có xe mà, ba mẹ là công nhân viên xí nghiệp nhà nước, quan trọng nhất, bản thân cũng là công nhân viên chức à!"
"Có gửi ngân hàng không?"
"Nhất định phải có." Lạc Vĩ Vĩ hất cằm lên, vẻ mặt đắc ý, bản thân mình cảm giác đặc biệt hài lòng.
Lục Thi Duy gật gật đầu, "Được, buổi tối cống nạp."
"..." Lạc Vĩ Vĩ hắng giọng một cái, "Cái đó... Tôi trở lại kia ngồi xuống trước cho xong."
Người phụ nữ này... Trong lòng Lạc Vĩ Vĩ đã bắt đầu tính toán nhỏ nhặt. Thân là một kẻ độc thân thâm niên, cái kho bạc của cô đã tồn tại nhiều năm rồi, sao có thể dễ dàng giao ra như vậy? Đưa hay không đưa đây? Đó là một vấn đề. Nếu không đưa ra thì sao? Không đúng, tại sao mình phải nghe lời như vậy?
Thời điểm cô ở đây xoắn quýt lung tung, vị giảng viên đại học kia đã đến.
Hồ thành quá nhỏ, hai người trò chuyện đến trò chuyện đi, lại có chung người quen, bất tri bất giác nói nhiều hơn.
Lạc Vĩ Vĩ nhìn xa xa, trên mông giống như có cây định, mặc kệ ngồi thế nào cũng không yên. Dùng màn hình điện thoại di động làm tấm gương cẩn thận chiếu chiếu, lại điều chỉnh tóc cắt ngang trán, Lạc Vĩ Vĩ ngồi dậy trực tiếp đi qua chỗ Lục Thi Duy.
"Ơ kìa, Lục Thi Duy, sao cậu còn ở chỗ này vậy hả! Không phải đã hẹn đi xem phim sao? Sắp chiếu rồi đó." Lạc Vĩ Vĩ nói xong, còn nặng nề vỗ vai Lục Thi Duy một chút.
Tôi nói cậu nói vừa đủ là được rồi, sao còn ở đây nói lắm thế hả? Tay giảng viên đại học này còn không bằng con rùa biển kia nữa.
Lục Thi Duy trừng mắt nhìn cô, sao không biết phân biệt như vậy chứ, sau đó hơi áy náy nhìn về phía người đối diện nói: "Ngại quá thầy Vương, tôi còn có chút việc, tôi quên mất."
Thầy Vương kia cũng tỏ vẻ có chút tiếc nuối, nhưng vẫn rất phong độ nói: "Được, em có thời gian nhất định phải liên lạc với tôi, chúng ta lại thường xuyên tâm sự."
Lục Thi Duy đáp ứng, vừa mới nói câu gặp lại đã bị Lạc Vĩ Vĩ kéo cả người và túi đi.
"Cậu còn có ý định gặp lần nữa sao?" Lạc Vĩ Vĩ kéo Lục Thi Duy đi ra bên ngoài.
"Sao vậy? Cậu ghen à?"
"Tôi đây thèm ghen với loại người đó." Lạc Vĩ Vĩ mạnh miệng, "Có điều cậu thưởng thức cái gì? Du học về cậu không nhìn trúng, ngược lại trò chuyện với một giáo viên bình thường lâu như thế."
Rõ ràng chính là ghen mà, còn sĩ diện muốn chết cũng không chịu thừa nhận. Lục Thi Duy bất đắc dĩ nhìn Lạc Vĩ Vĩ một lần, trả lời: "Đề chứng nhận kế toán năm bọn tôi là anh ta ra."
"Thật sao? Vậy lần sau cậu có thể thương lượng với anh ta đừng ra đề tôi không nhớ được đi."
"..." Thay đổi nhanh thật.
xxxx
Lạc Vĩ Vĩ nói đưa Lục Thi Duy xem phim, liền thật sự đi xem phim. Bởi vì cô phát hiện hai cô chưa từng đi xem riêng, điểm này cũng rất làm cho người ta chú ý.
"Cậu muốn xem phim gì?" Lạc Vĩ Vĩ hỏi.
"Tùy ý đi, tôi không có gì đặc biệt muốn xem."
"Vậy phim hành động Hollywood kia?"
"Không nên, tôi thấy bài đánh giá trên Weibo của nó không hay."
"..." Thật khó hầu hạ mà.
Lạc Vĩ Vĩ tiếp tục xem các phim khác, bỗng nhiên cảm thấy bờ vai bị người khác vỗ một cái, theo bản năng quay đầu lại, đã nhìn thấy sếp mới của các cô, chủ nhiệm Tề đang ôm lấy hai thùng bắp rang đứng ở sau lưng cô.
Tề Thụy cười chào hỏi với các cô: "Trùng hợp như vậy hả, hai em cùng đi xem phim sao?"
"Đúng vậy."
"Không phải!"
Lục Thi Duy nhìn Lạc Vĩ Vĩ một cái, Lạc Vĩ Vĩ chột dạ thấp cúi đầu. Có khi vẫn là thói quen không muốn để cho người khác cảm thấy cô cùng Lục Thi Duy quan hệ tốt.
"..." Tề Thụy nhìn nhìn Lục Thi Duy, lại nhìn nhìn Lạc Vĩ Vĩ, không hiểu chuyện gì xảy ra.
"Khục.. khục..." Lạc Vĩ Vĩ lúng túng ho khan hai tiếng, "Chủ nhiệm cũng tới xem phim ạ?" Nhìn xung quanh anh ta không có ai khác, hình như là đi một mình.
"Đúng vậy, các em mua vé chưa? Chuẩn bị xem cái gì?" Tề Thụy hỏi.
"Còn chưa nghĩ ra ạ, còn chủ nhiệm? Tự mình đến?" Ánh mắt nhịn không được đã bị bắp rang hấp dẫn, nghĩ thầm chủ nhiệm Tề một mình ăn hai thùng? Sức ăn này...
Tề Thụy cười cười: "Độc thân đương nhiên một mình rồi, tôi vẫn chưa mua vé, các em muốn xem cái gì? Chúng ta cùng xem?" Nói xong, anh ta một tay ôm chặt hai thùng bắp rang, tay kia mò vào túi áo tìm ví tiền, thuận tiện cầm lấy vé phim đã sớm mua lật lật, đẩy đến trong góc khuất.
"À... Cái đó..." Lạc Vĩ Vĩ muốn nhìn mắt Lục Thi Duy một chút, nhưng Lục Thi Duy chỉ không đổi sắc đứng đó, căn bản không trả lời cô, Lạc Vĩ Vĩ có chút khó xử. Lãnh đạo đã nói đến mức này rồi, như thế nếu còn cự tuyệt, thật sự là không thể tưởng tượng nổi; nhưng thật khó có được cơ hội xem phim một mình với Lục Thi Duy, lại không muốn bị những người khác phá hư.
Tề Thụy nhìn các cô không trả lời, cho rằng mình thân là lãnh đạo khiến cho các cô áp lực quá lớn, vì vậy vừa cười thay các cô làm quyết định: "Tôi đi mua vé."
Cơ hồ là tính phản xạ động tác, Lạc Vĩ Vĩ vội vàng theo sau, giành ở phía trước, "Sếp, để em đi."
Lục Thi Duy đứng ở tại chỗ nhịn không được mắt trợn trắng, ban đầu, có xem phim hay không cũng không quan trọng như vậy, nhưng mà có người khác bỗng nhiên xuất hiện quấy rầy kế hoạch của các cô, nàng cảm thấy rất khó chịu.
Kết quả chọn vẫn là bộ phim hành động kia. Lục Thi Duy rất muốn nói mình có việc phải đi trước, nhưng lại không quá yên tâm để một mình Lạc Vĩ Vĩ cùng Tề Thụy xem phim, đành phải chịu đựng.
Điện thoại bỗng nhiên vang lên, Lục Thi Duy tiếp điện thoại, "Cậu nhỏ, vâng, con đang ở bên ngoài với Lạc Vĩ Vĩ. Cậu gửi cho con cái gì đó? À, đồ, gửi đến nhà Lạc Vĩ Vĩ đi."
Điện thoại đầu kia, Liêu Kiệt sau khi cúp điện thoại, tâm tình vẫn thật lâu không thể bình tĩnh như cũ. Bình thường anh có rất ít thời gian đọc sách, thời gian xem cũng là xem một ít sách quản lý học, hôm nay không biết như thế nào đầu óc nóng lên, bỗng nhiên muốn xem sách giải trí chút, nên đi đến phòng Lục Thi Duy. Trước kia Lục Thi Duy lấy đi một vài thứ, còn có rất nhiều không mang đi, anh tùy ý rút ra một vài cuốn lật xem, trong đó một quyển bên trong kẹp một tấm thẻ cứ như vậy xông vào tầm mắt của anh.
Anh nhìn nội dung xong, không khỏi thở dài. Suy đi nghĩ lại, vẫn áp dụng cách làm nhẹ nhàng, cầm tấm thiệp gửi qua cho Lục Thi Duy.
Chuyện Liêu Kiệt lo lắng nhất, vẫn đã xảy ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.