Bỗng Dưng Muốn Yêu Người

Chương 77



Thái độ của Lục Thi Duy đối với Lạc Vĩ Vĩ vẫn đang rất không tốt.

Buổi sáng mới vừa mở mắt mở ra nàng vẫn còn trong trạng thái mơ màng, Lạc Vĩ Vĩ liền khiếm khiếm mò qua đây nói: "Lục Thi Duy, mình kể chuyện cười cho cậu nghe nha? Mình vừa nghe được tụi nhóc lớp 11 nói chuyện ở nhà tắm."
Sau đó Lạc Vĩ Vĩ mặt mày hớn hở mà nói liên tiếp, đã nhìn thấy vẻ mặt nàng mờ mịt.
"Không buồn cười sao?"
"Cái gì vậy hả? Tránh ra, tôi muốn thức dậy." Nàng không cho Lạc Vĩ Vĩ sắc mặt tốt, lúc nhìn thấy Lạc Vĩ Vĩ ngượng ngùng rời đi, trong lòng rõ ràng còn có chút đắc ý.
Nàng không rõ tại sao Lạc Vĩ Vĩ sáng sớm muốn kể chuyện cười cho nàng nghe, nàng căn bản cái gì cũng không nghe lọt có được không?
Sau khi kết thúc giờ tự học sớm, tiết đầu là môn toán, Lục Thi Duy và bạn cùng bàn sáng sớm đã chuẩn bị vũ khí bảo vệ. Thầy toán đứng trước mặt bọn họ giảng bài thi trắc nghiệm hai ngày trước cho họ, Lục Thi Duy cúi đầu chăm chú nghe, bỗng nhiên lúc đó nhớ tới câu truyện cười lúc sáng của Lạc Vĩ Vĩ.
Bây giờ nàng mới thấy buồn cười.
"Lục Thi Duy, em viết trình tự giải bài này lên bảng." Thầy toán nói.
Lục Thi Duy vội vàng thu hồi vui vẻ, ở trên bục giảng cầm phấn viết lên bảng, sau đó đem chính xác bài giải trong bài thi của mình viết lên bảng.
Thầy toán hài lòng nhìn nàng, còn nói: "Loại bài này tôi đã nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần rồi, sao còn người làm sai vậy hả?" Nói xong tầm mắt của ông đảo qua toàn lớp, cuối cùng rơi xuống người Lạc Vĩ Vĩ.
Lạc Vĩ Vĩ đang nhìn bảng đen, chẳng qua cô không phải đang nhìn bài giải, cô đang nhìn Lục Thi Duy.
"Đúng rồi! Lạc Vĩ Vĩ, đang nói cô đó, nhìn kỹ người ta giải thế nào." Vẻ mặt thầy toán chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, đức nhỏ thông minh Lạc Vĩ Vĩ này, nhưng đôi khi quá qua loa, bài khó cô cũng có thể làm được, hết lần này tới lần khác mắc toàn những lỗi nhỏ không đâu vào đâu.
"Dạ?" Lạc Vĩ Vĩ còn chưa kịp phản ứng, cúi đầu nhìn vở mình, trên bài thi có một cái dấu gạch chéo lớn.
"Dạ cái gì? Nhìn bảng đen!" Thầy giáo quả thật hết cách với cô.
Các học sinh cười vang, Lục Thi Duy đang viết bên trên nhịn không được muốn cười, nhưng ý thức được Lạc Vĩ Vĩ đang nhìn, vì thế kiềm chế không cười.
Tâm tình Lạc Vĩ Vĩ rất sa sút. Buổi sáng cậu không cười, khả năng có thể là mình kể chuyện không buồn cười, nhưng bây giờ mọi người đều cười, vì sao cậu còn không cười? Cậu ghét mình như vậy sao?
Đợi đến lúc Lục Thi Duy trở về chỗ ngồi, Lạc Vĩ Vĩ cứ như vậy nhìn chằm chằm nàng cả tiết học.
Nàng ngồi ở hàng đầu tiên, Lạc Vĩ Vĩ ngồi ở hàng thứ ba tổ nàng. Chỗ ngồi là dựa theo chiều cao mà sắp xếp.
Nàng cả ngày đều cảm giác Lạc Vĩ Vĩ nhìn mình trong giờ học, làm cả người nàng cũng không được tự nhiên. Nàng không biết Lạc Vĩ Vĩ muốn làm gì, có mục đích gì.
Nếu như nói trước kia nàng thích đối nghịch với Lạc Vĩ Vĩ, hiện tại nàng hoàn toàn muốn tránh né Lạc Vĩ Vĩ.
Trong đêm Lạc Vĩ Vĩ ngủ không ngon, ngồi dậy viết nhật ký.
Phòng ngủ đã tắt đèn từ lâu, cô ôm nhật ký chui vào trong chăn, bật đèn pin trước mặt viết: Cả ngày cậu ấy cũng không cười, coi như mình nói rất nhiều chuyện cười, cậu ấy cũng không cười một chút, cả tiết học mình vẫn nhìn cậu ấy, cậu ấy cũng không giống như biết rõ.
xxxx
Lạc Vĩ Vĩ vẫn như cũ tìm đủ loại lý do để đến gần Lục Thi Duy.
Ví dụ như buối tối tự học xong, cô sẽ ở lại lau bảng đen với Lục Thi Duy.
"Sao cậu còn chưa đi?" Lục Thi Duy nhìn thấy cô một khắc liền sụp đổ, tôi không thể trêu cậu, tránh cậu cũng không được sao? Rút cuộc cậu muốn làm gì vậy?
"Mình giúp cậu lau bảng." Lạc Vĩ Vĩ cười nói.
Cô không biết cô càng biểu hiện tốt bụng như thế, Lục Thi Duy lại càng sợ hãi. Luôn cảm thấy cô không có ý tốt.
"Tôi không cần cậu giúp." Lục Thi Duy nói.
"Lòng tốt không cần báo đáp." Lạc Vĩ Vĩ ở sau lưng Lục Thi Duy nói.
Lục Thi Duy tức giận, "Lạc Vĩ Vĩ, rút cuộc cậu muốn làm cái gì?" Nàng nhìn thoáng qua cửa phòng học, xác định trên hành lang không có người rồi sau đó mới nói: "Ngày đó... Chuyện tôi phát sốt tôi không có tính sổ với cậu, cậu lại tới trêu chọc tôi làm gì?"
Lời này nói sao đây?
"Lục Thi Duy, cậu nói như vậy không đúng, cậu đợi chút, mình sẽ cẩn thận phân tích cho cậu nghe." Lạc Vĩ Vĩ cũng tức giận, tôi có lòng tốt chăm sóc cậu, cậu không cảm kích thì thôi, vẫn là tôi không phải?
"Cậu còn nói lý?"
"Sao mình không để ý chứ? Mình vì chăm sóc cậu, cũng không đi học cậu có biết không? Mình lớn như vậy rồi có từng chăm sóc ai chưa? Sau đó cậu khỏe rồi, mình chảy nước mũi ba ngày, cậu một câu cũng không nói, mình nói cậu cái gì sao?"
Lục Thi Duy giật mình, giọng nói có hơi hòa hoãn: "Được rồi, chuyện này cậu có lý, nhưng ..." Nói nói ngữ khí lại trở nên không tốt, "Cũng không phải tôi muốn lây bệnh cho cậu! Là tự cậu dán tới có được không? Tôi còn chưa nói tới cậu, cậu có biết nụ hôn đầu đối với tôi có ý nghĩa lớn như thế nào không?"
"Sao mình biết được cậu còn chưa có nụ hôn đầu chứ?"
"Vậy cậu có thể hôn à?"
"Mình hôn cậu rồi sao?"
"Có phải cậu ghét tôi, cho nên dùng cố ý dùng cách này khiến tôi khó chịu không!"
"Phải! Sao hả?"
Dù sao cũng là con nít, ai cũng thiếu kiên nhẫn.
Trong lòng Lạc Vĩ Vĩ rõ ràng không phải nghĩ như vậy, nhưng không biết tại sao phải nói như vậy, nói xong cô liền thấy hối hận, nhất là nhìn thấy con mắt Lục Thi Duy hồng hồng như muốn khóc, cô càng thấy hối hận hơn.
"Này, cậu đừng có khóc..." Lạc Vĩ Vĩ muốn dỗ dành Lục Thi Duy, "Đó cũng là nụ hôn đầu của mình, thật ra cậu cũng không tính là chịu thiệt..."
"Cậu còn dám nói..."
"Bằng không... Mình chịu chút thiệt thòi, cho cậu hôn lại là được rồi."
"Ai muốn hôn cậu chứ? Đừng có mơ!"
Lạc Vĩ Vĩ bất đắc dĩ, "Được được được, không phải cậu muốn hôn mình, mình cầu xin cậu hôn mình được hay không?"
"..."
Trong mắt Lục Thi Duy còn đọng nước mắt, Lạc Vĩ Vĩ lại đột nhiên đi tới trước mặt nàng, cúi đầu xuống, không có chút do dự, lại hôn xuống.
Nước mắt theo gò má chảy xuống, lăn vào trong miệng Lạc Vĩ Vĩ, Lạc Vĩ Vĩ chần chừ một chút, một giây sau đã bị Lục Thi Duy đẩy ra.
Lục Thi Duy vừa thẹn vừa xấu hổ. Lại một lần nữa bị Lạc Vĩ Vĩ trộm hôn rồi, điều này khiến nàng cảm thấy thẹn vô cùng; nhưng làm nàng tức giận đó là, nàng rõ ràng không có lập tức đẩy Lạc Vĩ Vĩ ra.
"Cậu lại cố ý khiến tôi khó xử phải không? Cậu muốn tôi khóc đúng không? Bây giờ cậu đã hài lòng chưa?" Lục Thi Duy lau nước mắt, nhìn thẳng vào mắt Lạc Vĩ Vĩ, nàng hy vọng nhận được một câu trả lời thuyết phục.
Lạc Vĩ Vĩ vốn sửng sốt, rồi sau đó bạt mạng mà lắc đầu.
"Mình hôn cậu, là vì mình thích cậu đó." Lạc vô lại nghiêm trang thổ lộ.
Lục Thi Duy lập tức đỏ mặt, "Nói bậy! Cậu khẳng định có âm mưu gì đó!"
"Nói dối là cún con!"
"Cậu cút cho tôi!" Lục Thi Duy nói xong đỏ mặt chạy ra ngoài.
Lạc Vĩ Vĩ sững sờ tại chỗ: "Không phải bảo mình cút sao? Cậu chạy cái gì vậy chứ?"
Trở lại phòng ngủ Lục Thi Duy vẫn không để ý tới Lạc Vĩ Vĩ, Lạc Vĩ Vĩ sau khi tắt đèn quá mức xúc động viết vào nhật ký: Hôm nay cậu nổi giận với mình, trong lòng mình rõ ràng không nghĩ như thế, lại miệng không biết xấu hổ đi ầm ĩ với cậu ấy, bây giờ nhớ tới thấy hối hận muốn chết, nhưng lại không muốn nhận sai.
Thật ra trong lòng nghĩ chính là, mình chỉ thích cậu mà thôi, mình có cái gì sai?
xxxx
Giáo viên Lạc Vĩ Vĩ thích nhất, là cô Lưu dạy môn tiếng anh, không riêng gì bởi vì cô Lưu trẻ tuổi xinh đẹp, cũng bởi vì phong cách giảng bài của cô ấy, trong giờ học của cô luôn cảm thấy rất thả lỏng, nhưng lại thật sự học rất được.
Vì vậy tiếng anh đã trở thành môn học Lạc Vĩ Vĩ yêu nhất, cũng là môn học tốt nhất.
Buổi chiều ngày nọ bốn tiết đều là tiết tự học, Lạc Vĩ Vĩ định trong một tiết làm bài tập tiếng anh. Cho rằng làm xong hai bộ rồi, cô xem lại đáp án một chút, có hai chỗ sai sai cô không hiểu lắm, vì vậy cầm tập vở định đến văn phòng cô Lưu.
Trên hành lang đúng lúc gặp được thầy toán, thầy toán nhìn thấy cô vốn rất cao hứng: "Lạc Vĩ Vĩ, em tới tìm thầy sao?"
"Em muốn đi tìm cô Lưu..."
"Nếu như em lúc nào cũng học toán như học anh, em đi thi cũng sẽ không luôn đứng thứ hai..." Thầy toán vô cùng tiếc hận lắc đầu, sau đó thấy Lạc Vĩ Vĩ nói một câu "Gặp thầy sau ạ." Sau đó biến mất sau cánh cửa phòng làm văn của tổ anh văn.
Thật ra Lạc Vĩ Vĩ cũng không riêng gì vì có câu hỏi muốn tìm cô Lưu, mà Lục Thi Duy mấy ngày gần đây gần như sinh sống trong văn phòng tổ anh văn, chỉ cần là giờ tự học, chỉ cần cô Lưu không có lớp, Lục Thi Duy nhất định tới đây báo danh.
Nguyên nhân là kỳ thi lần trước nàng không đạt điểm tối đa, hiện tại muốn đặt thêm nhiều tâm tư lên môn tiếng anh một chút.
"Cô Lưu, em có bài không... Lục Thi Duy, cậu cũng ở đây hả ~" Lạc Vĩ Vĩ rất tự nhiên chào hỏi với Lục Thi Duy.
Lục Thi Duy bị dọa đứng bật dậy. Nàng đang ngồi ở cái bàn trống đối diện cô Lưu, đưa lưng về phía cửa ra vào, giọng nói của Lạc Vĩ Vĩ bỗng nhiên vang lên trên đỉnh đầu nàng, quả thực hù dọa nàng.
Cô Lưu: "Lục Thi Duy, em làm sao vậy? Bài vở xong chưa?"
"Em... Đi vệ sinh..." Lục Thi Duy nói xong chạy ra ngoài.
Lạc Vĩ Vĩ vẫn còn may mắn vừa rồi mình trốn nhanh, nếu không cái cằm sẽ bị đầu Lục Thi Duy đập vào mất thôi.
Đợi đến lúc Lục Thi Duy trở lại, Lạc Vĩ Vĩ đã sớm lấy một ghế đặt xuống bên cạnh nàng rồi. Bất đắc dĩ ngồi xuống, Lục Thi Duy tiếp tục làm bài, nghĩ muốn giả vờ như Lạc Vĩ Vĩ không tồn tại. Nhưng Lạc Vĩ Vĩ luôn phát ra âm thanh kỳ quái, nàng đều muốn phiền chết.
Tiết thứ tư cô Lưu đi giảng bài thi cho lớp ba, hai cô tiếp tục ở lại đó làm bài. Lạc Vĩ Vĩ luôn tìm cách khiến Lục Thi Duy chú ý, sau đó tìm đủ loại cớ nói chuyện với nàng.
Lục Thi Duy rất nhanh không chịu nổi. Không thể làm cô im lặng mà làm thiếu nữ ham học tiếng anh xinh đẹp!
"Lần sau thi tiếng anh chúng ta thi đấu đi, xem ai có thể được điểm tối đa." Lạc Vĩ Vĩ đề nghị.
Lục Thi Duy suy nghĩ một chút, "Được chứ, cậu thắng tôi mua cho cậu loại kem ngon nhất trước cổng trường."
"Nếu cậu thắng?" Lạc Vĩ Vĩ tuy cảm thấy mình sẽ không thua, nhưng có lẽ phải hỏi một chút.
"Nếu tôi thắng, về sau cậu bớt nói chuyện với tôi đi." Cuộc mua bán này không lỗ.
"..."
Buổi tối, Lạc Vĩ Vĩ vẫn vui thích mà viết nhật ký, cô viết: Cậu ấy nói nếu như mình thi tiếng anh đạt điểm tối đa, cậu ấy sẽ mua kem cho mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.