Bỗng Dưng Muốn Yêu Người

Chương 89



Buổi chiều Lục Thi Duy phụ mẹ Lục chuẩn bị bữa tối ở trong bếp, Lạc Vĩ Vĩ thì xem TV với ba mẹ cô ở phòng khách.

Những tiết mục truyền hình xem tới xem lui trên TV, Lạc Vĩ Vĩ cảm thấy nhàm chán, không có chuyện gì liền chui vào bếp ăn vụng.
Lục Thi Duy luôn cười mắng miệng cô thèm ăn.
Lạc Vĩ Vĩ lại trộm một miếng dưa leo, Lục Thi Duy trừng mắt nhìn cô, "Sắp có cơm rồi, cậu không thể chờ một lát sao hả?"
"Mình đói!" Lạc Vĩ Vĩ hùng hồn.
"..." Lục Thi Duy mặc kệ cô, tiếp tục cắt dưa leo.
Đợi đến lúc Lạc Vĩ Vĩ đi ra ngoài rồi, mẹ Lục chợt mở miệng nói: "Tiểu Duy à..."
"Ơ, mẹ, có chuyện gì ạ?"
Mẹ Lục bỗng thở dài, "Hai đứa tụi con bắt đầu từ lúc nào?"
"..." Dao trên tay Lục Thi Duy rơi xuống thớt một tiếng. Ra vẻ trấn định tiếp tục cắt, "Sao ạ?"
"Đừng giả ngốc nữa."
"..." Lục Thi Duy chỉ có thể giả ngốc. Sao mẹ nàng biết được? Nàng không dám hỏi. Mẹ nàng phát hiện lúc nào? Nàng cũng không dám hỏi.
Mẹ Lục đợi cả buổi cũng không thấy Lục Thi Duy lên tiếng, cũng không truy hỏi nữa, có điều vẻ mặt u sầu, liên tục thở dài, "Hai đứa tụi con sau này phải làm sao bây giờ?"
Cái mũi Lục Thi Duy đau xót, nước mắt ngay sau đó tràn ra khóe mắt.
Nàng sợ nhất mẹ nàng phát hiện. Bây giờ nàng đang ở đây, đối mặt với việc mẹ cô phát hiện, hoàn toàn không đầu mối, không biết nên đối mặt như thế nào.
Mẹ Lục lại thở dài một hơi, "Đứa nhóc này, khóc cái gì chứ? Mẹ chưa nói con, maul au nước mắt đi."
Lúc này Lục Thi Duy mới để dao xuống, tay trống lau nước mắt.
"Mẹ cảm thấy con nên xin lỗi cả nhà dì Lý. Ôi..." Mẹ Lục cũng cảm thấy không thể tránh được. Bà đương nhiên hy vọng Lạc Vĩ Vĩ có thể cùng Liêu Kiệt tu thành chính quả, nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, cũng không chỉ dựa theo mong muốn của bậc phụ huynh. Nhưng khi bà nhìn thấy Lạc Vĩ Vĩ và Lục Thi Duy hôn môi bên bờ biển, bà vẫn khó tránh mà chịu đả kích, huyết áp thoáng cái tăng cao, uống hai viên giảm huyết áp mới cảm thấy khá hơn một chút.
Mẹ Lục nói tiếp: "Hai đứa tụi con cảm tình đã tốt rồi, nhưng năm đó con bỗng dưng quyết định ở lại thành phố H thi nghiên cứu sinh về sau cũng ít qua lại, lúc đó mẹ cảm thấy kỳ lạ, bây giờ nhớ lại, hai đứa tụi con lúc đó không đúng. Con có thể nói cho mẹ, các con... Chuyện này là tại sao không?"
Mẹ Lục cố gắng khống chế tâm tình của mình, đau lòng con cái, từ nhỏ không có ba, tính tình lại quái gở, có thể bình an lớn lên đã không dễ dàng, sao có thể nhẫn tâm đi trách nàng.
Lục Thi Duy hít mũi một cái, nỗ lực khiến bản thân bình tĩnh lại, cô nói: "Mẹ, con không thể không có cậu ấy. Lúc trước con nói có bạn trai, con không muốn nói dối mẹ, nhưng con không biết nói như thế nào."
"Ôi..."
Lúc cuộc đối thoại lâm vào bế tắc, Lạc Vĩ Vĩ lại tới nữa.
"Mình tới hỗ trợ bưng đồ ăn. Này, Lục Thi Duy sao mắt cậu đỏ vậy?" Lạc Vĩ Vĩ nhìn nhìn Lục Thi Duy lại nhìn nhìn mẹ Lục, cảm thấy bầu không khí có chút không đúng.
Trong nồi, đồ ăn xì xì vang lên, mẹ Lục tiếp tục xào qua xào lại, cũng không biết nên nói cái gì đó. Không đành lòng trách Lục Thi Duy, nhưng thật sự không thể tán thành cho hai đứa nó, nhưng cũng lo lắng tương lại tụi nhỏ vẫn còn phải đối mặt với biết bao khó khăn, hai cô gái, phải đối mặt thế nào?
Lục Thi Duy nhìn về phía Lạc Vĩ Vĩ, không tình nguyện gật gật đầu, lại lắc đầu.
Lấy sự ăn ý của hai người họ, Lạc Vĩ Vĩ thoáng cái liền đoán được chuyện gì xảy ra. Lạc Vĩ Vĩ biết Lục Thi Duy sợ hãi cái gì, vì vậy nhất thời tình thế cấp bách mở miệng nói: "Dì ơi, dì đừng mắng Tiểu Duy, là con câu dẫn cậu ấy, không liên quan đến cậu ấy."
"..." Lục Thi Duy thật sự muốn đâm đầu vào đậu hũ chết.
Mẹ Lục cũng thế, thời điểm nghe thấy hai chữ câu dẫn kia, thiếu chút nữa ném cái xẻng trong tay đi mất. Vừa bực mình vừa buồn cười, trong khoảng thời gian ngắn cũng không nói lời nào.
"Xin lỗi dì, Lục Thi Duy là đứa trẻ ngoan, đều do con làm hư, cậu ấy không muốn tổn thương dì, nhưng... Đều tại con... Chẳng qua, dì muốn, con gả cho cậu nhỏ hay gả cho Lục Thi Duy thật ra đều là một chuyện sao? Hai nhà mình vẫn kết thân, không có khác lắm..." Lạc Vĩ Vĩ lại bắt đầu nghiêm trang nói bậy nói bạ rồi.
Lục Thi Duy ở đằng sau kéo tay cô, tỏ ý cô đừng nói thêm gì nữa, nhỡ đâu khiến mẹ Lục ngất xỉu thì làm sao, cái logic này, cũng chỉ có Lạc Vĩ Vĩ có thể nghĩ ra được.
Mẹ Lục bị mấy lời nói lung tung của cô chọc cười, cười đến không biết làm sao, "Vĩ Vĩ à, con ỷ là dì thích con, nói cái gì cũng được sao?"
Lạc Vĩ Vĩ cười ha ha hai tiếng.
Sắc mặt mẹ Lục chợt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, "Chẳng qua dì cho rằng chuyện này cũng nên nói cho ba mẹ con biết, nhưng ... Đợi vài ngày nữa, bây giờ dì không có mặt mũi nào để đối diện với họ."
Lục Thi Duy và Lạc Vĩ Vĩ nghe xong sững sờ tại chỗ.
Mẹ Lục lật thức ăn mấy cái, tắt hỏa, cho vào dĩa, "Còn đứng ngây đó làm gì a? Bưng thức ăn đi."
Hai đứa nhỏ vội vàng bưng thức ăn, liếc mắt nhìn nhau, mẹ Lục đây là ngầm đồng ý hai người sao?
xxxx
Tâm tình Lạc Vĩ Vĩ rất phức tạp.
Một mặt bởi vì mẹ Lục không ngăn cản mà kích động không thôi, mặt khác lại nơm nớp lo sợ vì phải đối mặt với mẹ cô.
Một bữa cơm ăn tẻ nhạt đơn điệu. Lạc Vĩ Vĩ và Lục Thi Duy đều im lặng hơn thường ngày rất nhiều, ngược lại Liêu Kiệt luôn luôn kiệm lời bắt đầu cuộc nói chuyện.
Mẹ Vĩ Vĩ vẫn còn quan tâm Lục Thi Duy, "Tiểu Duy à, tối qua ngủ được không? Vĩ Vĩ không có bắt nạt con chứ?"
Trải qua chuyện vừa rồi trong bếp, Lục Thi Duy rất muốn trả lời là không có. Nhưng làm thế không giống nàng, cũng quá tận lực rồi.
Nàng nói: "Cậu ấy bắt nạt con."
Lạc Vĩ Vĩ thiếu chút nữa bị xương đầu cá mắc chết. Trong đầu cô hiện lên đủ loại hình ảnh hai người ở trên ban công... Nói cái này là bắt nạt sao? Lục Thi Duy có ý gì vậy? Không phải muốn nói rõ với mọi người chuyện này trên bàn cơm chứ? Không thể, Lục Thi Duy không phải người như thế.
Lạc Vĩ Vĩ đánh trả một câu: "Sao mình lại bắt nạt cậu?" Hai người phải nói chuyện như vậy, mới giống như ngày thường.
Lục Thi Duy nhìn cô một cái, "Cậu cướp chăn của mình!"
"..."
Mẹ Vĩ Vĩ trừng mắt nhìn Lạc Vĩ Vĩ một cái, "Cô xem cô kìa, không ngày nào không bắt nạt Tiểu Duy hết, cô cái đức hạnh này, cũng chỉ có Tiểu Duy nguyện ý làm bạn với cô."
"..."
Lạc Vĩ Vĩ ấp a ấp úng ăn cơm, cũng không phản bác, thỉnh thoảng nhìn trộm Lục Thi Duy một cái, phát hiện Lục Thi Duy cũng không được tự nhiên. Sau đó hai người rất ăn ý ăn cơm nhanh hơn.
Mẹ Lục nhìn nhìn cái này, lại nhìn nhìn cái kia, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Lạc Vĩ Vĩ dùng tốc độ nhanh nhất ăn hết cơm, sau đó thở một hơi dài nhẹ nhõm, "Con ăn xong rồi."
Lục Thi Duy cũng vội vã theo sau, ăn quá nhanh, khát nước đến lợi hại. Nàng gọi Lạc Vĩ Vĩ, "Lấy nước cho mình, mình khát."
Lạc Vĩ Vĩ một tiếng, từ máy đun nước rót một ly nước, sau đó xoay người đối mặt với Lục Thi Duy, ngưỡng đầu ừng ực ừng ực uống hết nửa ly.
"..." Tay Lục Thi Duy liền ngừng trong không trung.
Lạc Vĩ Vĩ phát ra một tia thỏa mãn, "Ôi... Chết khát tôi." Sau đó đưa cái ly trong tay cho Lục Thi Duy, "Cho cậu."
Lục Thi Duy thu tay lại, không nói một lời nhìn cô, cô cũng sững sờ nhìn chằm chằm vào Lục Thi Duy.
"Mình không chê cậu." Lạc Vĩ Vĩ nói. Hôn cũng đã hôn rồi, cũng không phải chưa từng dùng chung một cái ly, sao lúc này lại để ý vậy?
Lục Thi Duy hít sâu một hơi, "Lạc Vĩ Vĩ, cậu thật không biết xấu hổ..."
"..."
"Tiểu Duy, con lại đây một chút." Mẹ Lục bỗng xuất hiện.
Lục Thi Duy cũng không để ý đi tranh cãi với Lạc Vĩ Vĩ, đáp ứng, sau đó túm lấy cái ly trong tay Lạc Vĩ Vĩ, uống hết nửa ly còn lại.
Lạc Vĩ Vĩ đợi đến lúc trăng lên đến đỉnh đầu, Lục Thi Duy mới trở về.
Trong lòng có thật nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng đối mặt với khuôn mặt không cảm xúc, cùng khóe mắt khó nén mệt mỏi của Lục Thi Duy, Lạc Vĩ Vĩ lại nuốt lời định nói vào trong miệng.
"Sửa soạn một chút đi rồi ngủ sớm tí." Lạc Vĩ Vĩ quan tâm nói.
Lục Thi Duy gật gật đầu, chuẩn bị đổi áo ngủ, nàng vừa cởi quần áo vừa nói: "Sao cậu không hỏi mẹ mình nói gì với mình?"
"Ừm, nói cái gì vậy?" Lạc Vĩ Vĩ không phải không hỏi, mà là không biết có nên hỏi hay không, bởi vì vẻ mặt của Lục Thi Duy khiến cô cảm thấy bất an.
"Lạc Vĩ Vĩ..." Tay Lục Thi Duy đang cởi quần áo chợt ngừng lại, ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt bỗng trở nên cứng ngắc.
Trong lòng Lạc Vĩ Vĩ thảng thốt một chút, bỗng dưng rất không muốn nghe lời nói kế thoe. Cô bước nhanh về phía trước, một tay ôm lấy Lục Thi Duy, "Lục Thi Duy, mình không muốn mất cậu lần nữa."
Lục Thi Duy khẽ giật mình, khuôn mặt lập tức giãn ra, mỉm cười, khẽ vuốt ve lưng cô, "Mình còn chưa nói gì mà."
"Cậu đừng nói, mình không muốn nghe."
"Tin tốt cũng không muốn nghe?"
"Tin tốt gì?"
Lục Thi Duy hơi giãy giụa khỏi cái ôm của Lạc Vĩ Vĩ, "Cậu ôm mình thở không nổi." Đợi đến lúc Lạc Vĩ Vĩ buông tay ra, Lục Thi Duy mới nói tiếp: "Mẹ mình nói sẽ không phản đối chúng ta, mình đã thuyết phục bà ấy."
"Cậu nói thế nào?"
Lục Thi Duy thay áo ngủ, kéo Lạc Vĩ Vĩ ngồi xuống giường, sau đó nói: "Mình nói dù mình không thể cùng một chỗ với cậu, mình cũng không thể kết hôn, thậm chí không thể yêu người khác. Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần mình xác định chuyện gì, ai cũng không thay đổi được. Mẹ mình đơn giản hy vọng mình có thể tự lo cho cuộc sống của mình, hy vọng mình vui vẻ, cho nên mẹ mình nói sẽ không phản đối chúng ta."
Lạc Vĩ Vĩ lại hỏi: "Vậy sao lúc cậu về mặt lại buồn thế."
Lục Thi Duy chần chừ một chút mới nói: "Mình đau thắt lưng..."
Lạc Vĩ Vĩ nhịn không được bật cười, "Hôm nay không có ra bãi biển ngắm sao, nếu không chúng ra ban công ngắm đi?"
Lục Thi Duy trừng cô, "Cậu còn dám nhắc đến ban công xem?!"
Lạc Vĩ Vĩ bĩu môi, bỗng dưng cam chịu ngằm ngửa ra, "Người ta đã tắm xong rồi, đang đợi cậu nè..."
Lục Thi Duy lập tức cảm thấy phát tởm một trận, nhưng vẫn nhịn không được liếc nhìn hai chân trần trụi của Lạc Vĩ Vĩ một cái, chơi bên bờ biển lâu như vậy, Lạc Vĩ Vĩ lại không bị rám đen.
"Muốn không?" Lạc Vĩ Vĩ dùng chân trêu chọc váy ngủ Lục Thi Duy.
Lục Thi Duy nhảy dựng lên, "Muốn em gái cậu!"
Lạc Vĩ Vĩ lập tức cười co rút, "Em gái mình chính là cậu đó!" Lục Thi Duy cũng có hôm nay!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.