Bông Hoa Đẹp Nhất Nở Rộ Vì Em

Chương 17



Cả nhà khóc đủ, lúc này Kỳ Thư mới phát hiện ra trong góc phòng có ba bóng người đang đứng thu lu một góc, sắc mặt nửa vui mừng nửa ảm đạm, đặc biệt là Khang Vũ với hai quầng mắt thâm sâu đang giận dữ nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống.

“Thùy An! Cậu về hồi nào vậy?” Tránh ánh mắt đằng đằng sát khí của Khang Vũ, Kỳ Thư vừa nhìn thấy Thùy An liền mừng quýnh cả lên. Kể từ khi Thùy An chuyển về trường cấp ba ở thành phố thì đây là lần đầu tiên cả hai mới được gặp lại nhau.

“Còn nhận ra được tớ. Hừ, Kỳ Thư cậu giỏi lắm. Dám mò vào hang động của đám Phi Long, xem đầu tóc này, xem người nồng mùi rượu này. Đẹp mặt chưa!!!” Thùy An gắt gỏng nói. Cô rời đi gần hai năm, người bạn thân thiết đã ra như thế này khiến cho cô không khỏi xót xa.

“Bà chằn Thùy An, cậu vẫn cứ hung dữ như vậy đấy hả. Nhưng mà tớ thèm nghe cậu chửi lắm. Chửi tiếp đi.”

“Chửi cái đầu cậu ấy!”

Kỳ Thư cười hềnh hệch vẫn tiếp tục ngó lơ Khang Vũ mà liếc sang Tần Quang một mắt thâm tím đó mà kinh ngạc:

“Ôi trời Tần công tử, sao mặt cậu lại ra nông nỗi này???”

Tần Quang vẫn giữ nguyên khuôn mặt đưa đám liếc xéo Khang Vũ, lạnh lùng ném cho cô một túi bánh trái lộn xộn đáp trống rỗng:

“Bị hổ vồ!”

Thùy An phì cười liếc Khang Vũ: “Con hổ này vì bảo vệ hổ cái mới hung dữ vậy thôi Kỳ Thư nhỉ.”

Kỳ Thư ngây ngô không hiểu ba người đang nói cái gì. Kết cục bị tia nhìn cảnh cáo của Khang Vũ làm cho im bặt. Tần Quang và Thùy An nhanh chóng hiểu ý liền bày ra vài ba cái cớ rồi rồng rắn nhau đi ra ngoài chỉ để lại Kỳ Thư và Khang Vũ trong căn phòng lạnh không thua kém nhà xác.

“Cậu thấy thế nào rồi?” Khang Vũ mở lời.

“Cũng ổn.” Kỳ Thư đáp gọn, với tay lấy chai nước giả vờ bận rộn. Nhớ đến lần trước Khang Vũ không đuổi theo cô, những tưởng cậu đã thật sự ngó lơ rồi, không ngờ lại quay về.

“Để tớ.” Khang Vũ giành lấy chai nước, tự mình mở rồi rót ra cốc nhỏ cho cô đưa đến tận miệng.

Kỳ Thư lí nhí cảm ơn, hành vi chiều chuộng này đã quá quen thuộc với cô từ thời cô và Khang Vũ còn ngồi cùng bàn, bây giờ cô mới nhận ra người chiều cô đến vậy cũng chỉ có mình cậu. Cho nên bây giờ cậu ấy là người xứng đáng mắng nhiếc cô nhất ngay lúc này.

“Cậu mắng tớ đi. Mắng thật nhiều vào để tớ biết sai mà sửa.”

Khang Vũ nheo mắt đáp: “Lúc trước tớ mắng sao cậu lại không biết sai đi.”

Kỳ Thư muối mặt đưa tay gãi đầu theo thói quen, liền đụng trúng băng đang bó chặt đầu cô hệt như quấn tã kia nhói một cái đau điếng. Khang Vũ xanh mặt lập tức kéo tay cô xuống giữ lấy đầu cô nhăn mặt quát:

“Cậu có yên được một giây không hả?”

Nghe thấy tiếng quát của Khang Vũ, Kỳ Thư cũng quên mất đau đớn mà phì cười. Khang Vũ bất ngờ một chút lại nhìn biểu hiện tốt lên không ít của cô cũng không tức giận nữa mà chậm rãi dãn ra một nụ cười. 

“Dạo này cậu gầy đi nhiều quá. Ở thành phố bộ ăn không quen vị hả?” Kỳ Thư nhận ra Khang Vũ cao lên không ít nhưng cân nặng thì càng ngày càng giảm sút, so với vóc dáng đồ sộ trước kia, Khang Vũ bây giờ càng mỏng như tờ giấy.

“Ăn bao nhiêu cho lên não hết rồi. Dạo này tớ chăm chỉ học hành lắm mới gầy như vậy đấy.” 

“Thật sao?” Một học sinh cá biệt lại nói câu này, tin được không?

“Tin tớ đi, rồi tớ sẽ đậu đại học cho cậu xem.” Khang Vũ vỗ ngực tự tin nói.

Kỳ Thư trợn tròn mắt, nghe mà xem ai đang nói đến chuyện đậu đại học với cô này: “Cậu thay đổi thật rồi.”

Khang Vũ cười cười vươn tay ra ý muốn chạm lên đầu Kỳ Thư nhưng vươn ra nửa chừng liền nhớ ra điều gì đó, cậu bối rối thu tay chậm rãi nói:

“Nuôi tóc dài lại đi. Để tóc ngắn như này....Không đẹp.”

Kỳ Thư sờ vào tóc mình, phân nửa là vì kiểu moden mà cắt đi, phần còn lại là tự mình dùng mảnh thủy tinh cắt trong lúc giao tranh với Phi Long, thành ra vừa ngắn vừa dài, chỗ lác chỗ không rất lộn xộn. Nói tóm lại một câu là như đuôi bò.

“Hờ hờ, công nhận.”

Coi như hết chuyện, cả hai bỗng dưng rơi vào tĩnh lặng không biết phải nói gì, dường như khoảng thời gian đã quá lâu không gặp đó, khi gặp lại thì có vô số chuyện xảy ra khiến họ chưa một lần tử tế ngồi nói chuyện với nhau lại khiến chính họ khó xử. Những đứa trẻ tuổi mười bảy năm đó đã lớn, họ đã bắt đầu có suy nghĩ trực quan của riêng mình, cách nhìn xã hội theo định hướng xã hội hóa. Không còn nét đơn thuần của những thiếu niên chưa khôn nữa.

“Ở trường mới có tốt không? Bạn bè như thế nào?” Đặt một câu hỏi bâng quơ, Kỳ Thư muốn phá vỡ bức tường im lặng mà lên tiếng.

“Cũng....ổn. Câu này cậu đã hỏi mấy lần rồi. Tháng nào tớ gọi về cậu cũng hỏi.”

Lúc này Kỳ Thư mới nhớ từ khi Khang Vũ rời đến thành phố học, mỗi tháng cậu đều gọi về cho cô hai ba lần. Lần nào cũng chỉ nói chuyện có vài phút, câu chuyện qua lại cũng chỉ có ngần ấy câu hỏi sáo rỗng được lặp đi lặp lại nhưng cậu vẫn luôn kiên trì gọi cho cô. Bây giờ không để ý, cô lại hỏi câu này lần thứ n.

“Ha ha. Não cá vàng, tớ quên mất. Vậy...sang năm lên lớp mười hai rồi. Cậu tính thi trường gì chưa?”

Khang Vũ tiện tay gọt một ít hoa quả ra đĩa vừa đáp: “Tớ sẽ thi y. Tớ muốn thành bác sĩ.”

Phụt!

Nước đưa lên tận miệng, Kỳ Thư lập tức sốc đến mức phụt ra phân nửa mở trừng mắt nhìn Khang Vũ rồi run run vỗ vai cậu:

“Khẩu khí lớn. Khẩu khí lớn.” Đối với Kỳ Thư mà nói, để đỗ được trường y có biết bao nhiêu tên mọt sách trong trường thâu đêm suốt sáng để cày sách vở mà vẫn chưa có khả năng đậu. Vậy mà Khang Vũ, một học sinh cá biệt từng liệt danh sách đen lại có mong muốn đó. Thay vì coi thường cô lại quá đỗi khâm phục cậu có thể dẹp bỏ suy nghĩ chủ quan của người đời mà vẽ cho mình một con đường đẹp đẽ.

Khang Vũ nhíu mày lấy khăn giấy lau nước bị Kỳ Thư làm văng tung tóe đáp: “Rồi tớ sẽ đậu cho cậu xem.”

“Được. Được, tớ tin cậu mà.”

Nhìn thấy Kỳ Thư cười hề hề, mày Khang Vũ mới dãn ra, đưa khăn giấy lên muốn lau nước đọng trên môi cô, bỗng dưng lúc này sắc mặt cậu có chút biến đổi, trong đôi mắt nổi lên tơ máu. Cậu đứng phắt dậy vội vã chào một tiếng rồi nhanh chóng biến mất sau cánh cửa. Mọi động tác đều được đếm từng giây, nhanh đến mức Kỳ Thư còn chưa kịp chào cậu lấy một tiếng. 

Đến khi bóng Thùy An và chị gái chậm rãi bước vào cô mới sực tỉnh.

“Cậu có nhớ lúc bị thương là Khang Vũ đã đem cậu vào đây không thế?” Thùy An vừa gọt trái cây vừa hỏi.

“Là cậu ấy sao?” Kỳ Thư kinh ngạc. Cô chỉ nhớ lúc gục xuống, đầu óc mơ hồ trống rỗng, trước mặt bầu trời cũng trở nên tối đen không định hướng được bất kỳ điều gì. Lại không ngờ đến người đã cứu cô lúc đó lại là Khang Vũ.

“Xem ra là không nhớ thật. Khang Vũ vẫn luôn theo dõi cậu nhưng hôm đó gia đình bận việc không thể đi theo cậu, đến khi tìm thấy cậu thì cậu đã....” Nói đến đấy sắc mặt Thùy An liền đỏ lên tỏ vẻ giận dữ: “May mắn lúc đó cậu ấy cầm máu cho cậu, kịp đưa cậu đến bệnh viện, nếu không bây giờ cậu đã lên bàn thờ ăn chuối với các cụ rồi!”

Kỳ Thư nghệch mặt ra như ngỗng, thì ra những gì cô nghe thấy lúc mê man là thật. Càng ngỡ ngàng hơn khi Thùy An lần nữa nói:

“Đó cũng là lần đầu tiên tớ nhìn thấy Khang Vũ khóc. Cậu ấy đã khóc hơn một tiếng đồng hồ ngoài phòng phẫu thuật, còn đánh cho Tần Quang thâm tím mặt mày....”

Thùy An càng nói Kỳ Thư càng cảm thấy bản thân trở nên hồ đồ. Một người như Khang Vũ lại có lúc khóc vì cô. Cô phải làm gì bây giờ đây?

“Kỳ Thư ạ, cậu sẽ không bao giờ gặp được người tốt với cậu hơn Khang Vũ được đâu.”

Câu nói đó của Thùy An lúc đó khắc sâu vào tâm khảm Kỳ Thư. Thời điểm độ tuổi còn non trẻ đó chưa hiểu tình cảm là thứ quý giá đến nhường nào nên Kỳ Thư hết lần này đến lần khác đều mắc sai lầm. Sai lầm này khiến cô không bao giờ nguôi ngoai.

Ra viện, quay trở lại trường học là một trong những điều khó khăn nhất đối với Kỳ Thư. Tuy rằng nỗi oan của bố đã được giải, cô sẽ không phải nhận những lời dè bỉu từ thiên hạ nữa. Thế nhưng chuyện cô đánh nhau với đám Phi Long đến mức nhập viện, đám Phi Long thì bị đem đi cải tạo không ai là không biết. Nếu là một đứa con gái ham vui ngoài đường không nói làm gì, đằng này lại xuất phát từ con nhà gia giáo, lời trong lời ngoài đồn ra đồn vào, thành thử tai tiếng lại không cách nào dập tắt. Người không hiểu chuyện đổ thừa gia đình dạy dỗ cô không nên người thành đứa hư hỏng. Vì lẽ này mà Kỳ Thư nghỉ ngơi bao lâu lại không dám đi học nữa.

“Chuyện Bùi Tuyết tớ có nghe rồi.” Thùy An dọn dẹp quần áo cho Kỳ Thư không vui nói: “Cậu cứ việc học, bọn nó như thế nào thì mặc kệ. Đừng quan tâm, cố gắng học tốt rồi thi đại học, mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi.”

Nghĩ rằng nếu rời khỏi thị trấn A, Kỳ Thư sẽ không phải chịu áp lực từ những chuyện bồng bột mà cô đã gây ra nữa. Cô lại trái ngược với suy nghĩa của Thùy An, sợ rằng một khi rời khỏi thị trấn này sẽ không ai chăm sóc bố mẹ cô nữa.

“Phải chi cậu lúc nào cũng ở bên tớ.” Kỳ Thư bỗng trở nên yếu đuối nói.

Thùy An cóc một cái lên trán Kỳ Thư nhẹ nhàng nói: “Hơn mười bảy tuổi rồi sao còn ngây thơ như vậy? Ai rồi cũng có cuộc sống riêng, không ai ở bên cạnh cậu mãi được, hôm nay ở bên cạnh ngày mai cũng sẽ rời đi, vấn đề là sớm hay muộn mà thôi. Nếu cậu không học cách đứng trên đôi chân của mình, mãi dựa dẫm vào người khác thì không cách nào thành công được đâu.”

Kỳ Thư kinh ngạc nhìn Thùy An. Vẫn biết Thùy An là con nhà danh giá, vừa có tiền vừa có thế, sinh ra đã ngậm thìa vàng nhưng không nghĩ được tiểu thư như Thùy An lại có suy nghĩ già dặn, lời nói trau chuốt ở độ tuổi này đến thế. Cứ như rằng không chỉ Khang Vũ mà cả Thùy An sau khi chuyển vào thành phố đều đã thay đổi vậy.

“Tớ biết rồi mà.” Cô đáp: “Mà sao dạo này không thấy Khang Vũ và Tần Quang đến nữa?”

“Đang thi cuối kỳ mà. Chỉ có cậu là được đặc cách, còn trường tớ thì tháng sau mới thi. Vả lại bọn họ đang bận rộn cho chuyến đi sắp tới.”

“Đi đâu?”

Thùy An nhìn Kỳ Thư cười thâm thúy đáp: “Bí mật.”

Ra vẻ thần thần bí bí rồi vội vàng rời đi cho kịp giờ quay trở về thành phố đi học. Thùy An đã thành công khi kích thích sợi thần kinh tò mò của Kỳ Thư, khiến cho cô mỗi ngày đều chờ đợi chuông điện thoại reo để hỏi Khang Vũ cho ra nhẽ. Nhưng mãi đến khi kỳ nghỉ hè bắt đầu. Khang Vũ, Tần Quang và Thùy An mới đột ngột xuất hiện trước cổng nhà Kỳ Thư, trên tay là đống đồ đạc và balo lớn nhỏ cười như bố đẻ em bé. Khang Vũ nói:

“Hôm nay đại gia tổ chức picnic, ả nô tỳ kia mau chóng thu xếp tư trang đi theo phục vụ đại gia.”

“Picnic.” Kỳ Thư mừng rỡ reo lên. Đối với những đứa trẻ ở nông thôn, chuyện tổ chức picnic dường như là chuyện gì đó rất xa vời. Cô chỉ được xem qua báo đài hoặc đọc truyện tranh về những chuyến đi trong mơ cùng đám bạn chí cốt, không ngờ lần này có thể biến mơ thành thực. 

“Còn đực ra đó là lũ này đi luôn đấy.” Tần Quang lạnh lùng quăng một câu nhắc nhở. Tuy bản mặt đưa đám chưa từng thay đổi nhưng ít ra thiện cảm giữa cậu và Kỳ Thư nhờ có Khang Vũ mới ngày một gia tăng, trong mắt Tần Quang mới coi như chưa chấp hai thành viên mới là Thùy An và Kỳ Thư, cho nên giữa họ có một sợi giây vô hình liên kết tạo nên một sự thân thiết đến kỳ lạ.

“Được được, năm phút xong liền.” Nói là làm thật, nhờ có sự giúp đỡ của Thùy An mà nháy mắt Kỳ Thư đã có thể tươm tất để lên đường tận hưởng chuyến đi trong mơ.

“Chúng ta sẽ đi đâu?”

“Đi thành phố C.” Khang Vũ cười tươi đáp: “Không phải cậu vẫn luôn muốn đến đó tham quan sở thú sao? Bọn tớ sẽ dẫn cậu đi.” Như nằm lòng mọi sở thích của Kỳ Thư, Khang Vũ biết cách khiến cho cô luôn cảm thấy vui vẻ. 

Trải qua một chặng đường ba tiếng đồng hồ để đến được thành phố C. Bốn đứa trẻ dắt díu nhau qua từng con phố, dẫm lên từng nền gạch của thành phố xinh đẹp huyền ảo dưới ánh dương ngày hè. Sự xô bồ và náo nhiệt nơi đây khiến cho thanh xuân của họ trở nên sống động, những ồn ã đường đời đã bị dẹp qua một bên, trả lại cho họ bình yên bên những người bạn thân thiết. Cùng nhau ngắm nhìn sự đông đúc chật chội giờ tan tầm, cảm động đến rơi lệ khi lần đầu tiên bước vào rạp xem phim, cùng cưỡi lên những chú voi diễn xiếc ở sở thú. Ngoài chuyện Khang Vũ bị vấp ngã đến ba lần trong một ngày thì mọi thứ đều rất suôn sẻ. Một ngày vui vẻ trôi qua thật đơn giản, thế nhưng ngày hôm đó lại khiến họ lưu giữ trong thâm tâm một ngày đặc biệt cho đến mãi về sau.

Ngồi trên bãi cỏ xanh mướt đã được trải một lớp nilong, những món ăn cầu kỳ đẹp mắt được Thùy An chuẩn bị và những món hàng đã được mua bày biện trên đó. Bốn người họ ngồi thành một dãy, đôi mắt trong veo không chứa tạp niệm hướng về phía mặt trời lặn, an tĩnh ngắm hoàng hôn dần dần tắt ở cuối chân trời.

“Sinh nhật vui vẻ nhé. Kỳ Thư!” Bỗng nhiên Khang Vũ cất giọng, kèm theo đó là một chiếc bánh sinh nhật nhỏ xinh ở trên tay đi với nụ cười sâu trên gương mặt anh tuấn: “Chúc mừng ngày hôm nay mười tám năm trước thế giới sinh ra một kẻ ngốc.”

Kỳ Thư nửa cười nửa liếc xéo Khang Vũ và Tần Quang, Thùy An đang vừa vỗ tay vừa thổi kèm trêu chọc: “Không ngờ là còn nhớ hôm nay là sinh nhật tớ, thì ra các cậu có sắp đặt hết rồi.”

“Đương nhiên! Đâu phải ai cũng ngốc như cậu.” Tần Quang quăng một câu phũ phàng.

“Tần công tử! Hôm nay là sinh nhật Kỳ Thư, cậu chừa cho cậu ấy ít mặt mũi đi.” Thùy An buồn cười nói.

“Bộ các cậu kiếp trước có thù với tớ hả, sao cứ mở miệng là sỉ vả nhau thế?”

Thấy Kỳ Thư mặt như chuột dẫm phải đuôi, Khang Vũ mới cắm một cây nến lên bánh sinh nhật dục cô: “Mặt trời sắp xuống rồi, nhân lúc này ước đi, phải đúng lúc thì điều ước mới thành hiện thực được.”

Nghe Khang Vũ nói Kỳ Thư liền vội vã chắp tay nhắm mắt muốn ước, nhưng đột nhiên cô nghĩ đến điều gì đó liền mở mắt nhìn. Thời khắc cô nhìn thấy ba người Khang Vũ, Tần Quang và Thùy An nhìn cô mỉm cười, tất cả những nhục nhã, sai lầm và đau khổ trước đây của cô như bị họ xóa sạch, khoảnh khắc ngày đêm luân chuyển này bỗng dưng khiến cô nhận ra tình bạn là điều tuyệt vời đến nhường nào. Nhờ có Khang Vũ kịp thời đưa cô đi bệnh viện cô mới có thể sống, nhờ có Tần Quang luôn âm thầm bảo vệ cô khỏi đám Phi Long nên cô mới có thể yên ổn, nhờ có Thùy An không kể ngày đêm thay gia đình chăm sóc cô những ngày ở bệnh viện. Họ, chính là họ đã thêu cho cô một ký ức đẹp không thể nào quên:

“Nếu ông trời nghe thấy lời con ngay lúc này. Con ước rằng bốn chúng con sau này có làm gì, đi đâu sẽ trở về nơi này, cùng nhau tận hưởng bữa tiệc sinh nhật này, cùng nhau trưởng thành, cùng nhau già đi.”

Một cảm xúc gì đó rất lạ lẫm, rất hạnh phúc len lỏi qua từng người. Thoạt nhiên điều ước này nằm ngoài tầm suy nghĩ của họ, lại hiểu ra điều tưởng chừng như giản đơn này biến thành điều ước sẽ khiến họ trân quý như thế nào. Khang Vũ đưa một tay ra nói:

“Năm sau, năm sau nữa chúng ta sẽ cùng đến đây để tổ chức sinh nhật cho Kỳ Thư, cùng nhau ăn chơi thỏa thích, cùng nhau trưởng thành, cùng nhau già đi. Được không?”

Kỳ Thư gật đầu đặt lên tay Khang Vũ hô lớn: “Được!”

Thùy An nhẹ nhàng gật đầu: “Chắc chắn.”

Tần Quang giả bộ suy nghĩ rồi lười biếng đặt tay lên ba bàn tay đang xếp chồng lên nhau nói: “Đơn giản thôi.”

Như một lời hứa, bốn bàn tay xếp chồng lên nhau giữ trọn một lời hứa, giữ trọn một cười, giữ trọn một niềm tin thuở thiếu thời.

Nơi đây chôn dấu nỗi niềm, gìn giữ ký ức của những trái tim non nớt, khắc họa lên mây trời tuổi thanh xuân đẹp nhất của chúng ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.