Năm nhất đại học là khoảng thời gian khiến cho học sinh thay đổi từ cách nhìn đến nội tâm. Có thể biến một Tần Quang hổ báo thành một nam sinh nho nhã biết đùa, biến một Thùy An bà chằn thành cô gái ủy mị, hiểu chuyện. Cũng khiến cho Kỳ Thư trở nên dịu dàng và ngọt ngào hơn.
Sự xa cách không phải điều gì quá xa lạ khi Khang Vũ đã luôn đi xa suốt từng ấy năm. Cho dù ở một đất nước khác, sự liên lạc của họ dường như lại chưa hề bị cắt đứt. Đặc biệt là với Kỳ Thư. Những câu chuyện mới mẻ từ ngày đầu đặt chân vào môi trường mới được cô truyền tải đến cậu bằng những cách chân thực nhất, khiến cậu qua màn hình vô tuyến luôn phải thốt lên biểu cảm vô cùng phong phú. Điều khiến cậu luôn mỉm cười chính là sự thay đổi qua từng ngày của ba người bạn có vị trí đặc biệt trong lòng cậu. Tuy rằng xa xôi, nhưng không có cuộc vui nào không có đến sự góp vui của cậu qua điện thoại.
“Dạo này các cậu già hẳn đi rồi.” Khang Vũ cười lớn qua màn hình máy tính.
Ngồi trong phòng trọ được bày trí đơn giản của Kỳ Thư. Ba người Tần Quang, Thùy An, Kỳ Thư cứ hễ cuối tuần lại tụ tập gọi điện cho Khang Vũ, cùng nhau uống vài ba chai bia, lai rai một vài món nhậu, hàn huyên cho đến nửa đêm.
“Thật không công bằng, sao cậu lại vẫn cứ trẻ măng vậy chứ? Bộ đi học không ai cho cậu ăn hành hả?” Thùy An nốc một cốc bia nói.
“Ôi dào, ai có thể cho cậu ta ăn hành được chứ. Các cậu không biết Khang Vũ lẻo mép thế nào đâu.” Tần Quang đứng trên bếp nấu đồ nhắm vẫn không quên chọt vào một câu.
“Khang Vũ à, để tớ kể cho. Tần Quang lần trước bị Thùy An cho leo cây, hẹn đi nhảy đầm cùng mà An lại quên mất. Kiểu như giận quá ấy, thế là đứng giữa cổng trường chửi thề. Lúc đó crush cậu ta đi ngang, vừa hay nghe được. Bây giờ crush cho ăn hành luôn rồi. Haha.” Kỳ Thư cười đến chảy nước mắt thuật lại.
Mọi người được nước bật cười ha hả, cười đến không chừa mặt thẹn cho Tần Quang khiến cho Tần Quang hung dữ ném bao nhiêu là ớt vào đồ nhắm. Chọc hai người kia ăn cay đến chết.
Chỉ là họ không để ý đến sắc mặt của Khang Vũ nhìn họ qua màn hình máy tính vô cùng mãn nguyện. Một mình ở trong căn phòng lạnh kia, trong lòng trĩu nặng không có chỗ giải bày. Cậu thở dài dấu nhẹm đi nỗi buồn, an yên nhìn họ để tiếp tục cố gắng bởi vì cậu biết rằng, ở nơi đó còn có người đợi cậu trở về.
-----
Cuộc sống của sinh viên đại học qua miệng lưỡi thế gian đều là dối trá. Cái gì mà không cần học hành, tự do tự tại, bầu trời ăn chơi đàn đúm. Kỳ Thư, Thùy An, Tần Quang lần lượt phải đối mặt với quá trình học tập vất vả, những bài luận và đồ án ngập mặt khiến họ quay cuồng với những con số với nỗi sợ hãi mang tên ‘trượt môn’. Ngân sách lại không hề dày dặn như khi làm học sinh, được rót vốn từ phụ huynh một trăm phần trăm. Họ phải dùng số tiền đó chi trả cho những thứ vụn vặt nhất cho đến những bữa cơm của mình nếu không muốn cuối tháng phải uống nước để sống qua ngày. Điều này buộc họ phải dùng khoảng thời gian ‘đàn đúm’ kia để vùi mặt ở những cửa tiệm làm thêm ngoài giờ, dùng số tiền đó để giải thoát bản thân khỏi những con số đầy ám ảnh.
Tuy nhiên điều đó lại chẳng thể ngăn cản được sức hút của họ tại trường đại học. Đối với Tần Quang, tuy chỉ là trường cao đẳng bình thường, thế nhưng ngoại hình ưu tú chuẩn dáng người mẫu của cậu đã giúp cậu biến mình thành gã trai được săn đón nhất. Không khó để nhìn thấy đám con gái ở trường bu lấy cậu như kiến bu kẹo ngọt, ngày ngày tặng cậu những món quà chẳng hề rẻ đó.
Thùy An lại chẳng thua kém ai, tiểu thư danh gia vọng tộc sinh ra đã ngậm thìa vàng như cô là ngôi sao trên bầu trời khó có thể chạm tới. Đám con trai nhìn thấy cô chỉ dám thậm thụt từ xa, những quý công tử đại phú gia chẳng ngại ngần mà tán tỉnh nhưng rồi lại bị cô khước từ phũ phàng, điều này càng khiến họ nung nấu một thái độ quyết liệt hơn để chinh phục người đẹp.
Còn Kỳ Thư từ khi bước chân vào cánh cổng đại học, sự ưu tú và gương mặt khả ái hiện hữu trên khí chất của cô đã thu hút không ít bạn học nam mời cơm cô. Muốn gần gũi cô. Sự linh hoạt và đa dạng của sinh viên trong trường đại học hoàn toàn trái ngược khi còn là học sinh. Khả năng khiến cho Kỳ Thư bị thu hút bởi các học trưởng nam tài ba và giỏi ăn nói đã đạt đến thượng thừa, đa phần trong số đó là đàn anh khóa trên.
Một trong những đàn anh theo đuổi Kỳ Thư sát sao nhất tên Đỗ Phong, là một trong những đàn anh ưu tú, giỏi giang cùng khoa với Kỳ Thư. Đỗ Phong mang vẻ ngoài tỏa sáng với nụ cười nửa miệng ngạo nghễ kèm theo lời nói ngọt ngào dễ nghe, đủ để khiến không ít nữ sinh phải siêu lòng vì anh.
Đỗ Phong phải lòng Kỳ Thư trong một lần cô thuyết trình tại hội thảo. Dáng vẻ dịu dàng vốn có của con gái nhà lành kết hợp với biểu cảm lạnh lùng thoáng một chút hư hỏng đã khiến cho Đỗ Phong siêu lòng. Một cô gái với khí chất trái ngược như vậy lại có nụ cười động lòng người kia quả nhiên là hàng hiếm. Anh ta chấp nhận gạt hết đám bạn gái của mình sang một bên, dồn hết tâm trí quyết cưa cho được người đẹp về tay mặc kệ dân tình xôn xao cô đã có một người bạn trai đang du học nước ngoài, đêm đêm đều hàn huyên tâm sự.
Du học nước ngoài ư? Càng tốt. Nhất cự ly nhì tốc độ, anh ta không tin bản thân không thể lấy được người đẹp về tay, tranh với một kẻ ở xa như vậy.
Đỗ Phong quan sát từ xa, dễ dàng nhận biết rằng cô gái có tên Kỳ Thư này không hề giống những cô bạn gái trước kia của anh ta cho nên thủ đoạn cưa cẩm không thể giống nhau. Ban đầu Đỗ Phong dùng kế vô tình đụng trúng để làm quen bằng gương mặt điển trai của mình. Thế nhưng lại hoàn toàn vô dụng khi anh chẳng thể để lại ấn tượng gì trong mắt cô. Sau quá trình sốc nặng khi bị cô xem là cục đá ngoài đường, ngoại hình không đáng bỏ vào mắt thì Đỗ Phong mới biết được người bạn trai ở nước ngoài của cô và bạn thân nhất học trường kế bên là Tần Quang đều có ngoại hình không đùa được.
Biết được điều này Đỗ Phong càng quyết tâm có được cô vì bị sỉ nhục nặng nề. Anh không tiếc công điều tra thông tin cá nhân của cô từ số điện thoại, địa chỉ email, yahoo cho đến các phương tiện liên lạc khác để tiếp cận cô. Nhưng cũng lúc này mới biết được không chỉ có Đỗ Phong mà còn có một vài người khác đang muốn có được cô. Điều này càng khiến Đỗ Phong có ý chí dành giật cao hơn.
Vô tình học cùng lớp, vô tình ngồi cùng bàn, vô tình ăn cùng mâm, vô tình đi cùng hướng, vô tình chơi cùng chỗ...Tất cả những lần gặp mặt giữa Đỗ Phong và Kỳ Thư đều là anh sắp xếp để mọi thứ diễn ra hoàn toàn là ngẫu nhiên. Quả nhiên cách này có hiệu quả khi Kỳ Thư dần nhớ mặt Đỗ Phong, cảm thấy sự vô tình kia quá mức diệu kỳ.
“Em là Kỳ Thư phải không? Lần trước anh có đụng trúng em một lần ở trước trường có phải không nhỉ?” Lần này là vô tình gặp mặt ở rạp chiếu phim. Đỗ Phong mỉm cười thật tươi, thân thiện chào hỏi Kỳ Thư.
“Là anh sao? Thật trùng hợp. Anh cũng đến xem phim ư?” Kỳ Thư không nhớ rõ người đã đụng trúng, nhưng lại nhớ chính xác người đã vài lần đi ngang này. Nhìn lâu cũng hóa quen mắt.
“Đúng vậy. Ban đầu rủ một người bạn đi cùng, nhưng cậu ta lại có việc đột xuất mất nên phải xem một mình. Còn em thì sao? Em đi cùng ai à?”
“Vâng, em đi cùng bạn. Đang chờ nó đến.” Kỳ Thư cười đáp sau đó lại nhìn đồng hồ của mình, vội vàng chào tạm biệt rồi vào bên trong rạp. Chỉ là cô vừa đặt mông ngồi xuống đã thấy Đỗ Phong ngồi ngay bên cạnh: “Anh cũng xem phim này sao?”
Trùng hợp dữ vậy?
“Ô, em ngồi ở đây sao? Phim này đang nổi lắm, bạn anh đặt vé nên anh đi đấy. Thế bạn em vẫn chưa đến sao?”
Đỗ Phong vừa nói xong thì điện thoại Kỳ Thư nhấp nháy một dòng tin nhắn cáo lỗi không thể đến từ một người bạn cùng khoa. Cô nhăn mặt tỏ ý không hài lòng:
“Em bị cho leo cây rồi.”
“Thật hay quá, anh cũng bị cho leo cây. Chúng ta đúng là có duyên quá.”
Kỳ Thư nhìn Đỗ Phong, gượng gạo nở một nụ cười. Cô không hề nghĩ đến chuyện sẽ đi xem phim cùng một người con trai nào cả. Nếu để Khang Vũ biết được, không biết cậu có buồn không?
Lúc này Kỳ Thư cũng không nhìn thấy biểu cảm của Đỗ Phong, người bạn gọi Kỳ Thư đi xem phim đó thực ra là tay trong của anh ta. Dùng người của mình để làm kế điệu hổ ly sơn, biến mọi thứ vô tình thành hữu ý.
Từ ngày hôm đó, Đỗ Phong không còn biến mọi thứ thành vô tình nữa. Anh ta trực tiếp tiếp cận Kỳ Thư, mời đi ăn, đi chơi, tất cả kế hoạch cưa cẩm đều đã được Đỗ Phong bao thầu trọn gói. Khiến cho Kỳ Thư dần dần để Đỗ Phong vào mắt. Thế nhưng những điều mà Đỗ Phong làm đều không thật sự khiến Kỳ Thư thay lòng. So với những thứ vụn vặt mà Khang Vũ làm cho cô suốt bảy năm qua, Đỗ Phong chẳng qua là một cơn gió thoảng.
“Em làm bạn gái anh nhé.” Miệt mài suốt gần một năm, Đỗ Phong mất hết kiên nhẫn làm bạn mà trực tiếp tỏ tình với Kỳ Thư sau buổi dạ tiệc cuối năm nhất.
“Em đã nói với anh chưa nhỉ. Em tuy rằng chưa có bạn trai, nhưng em đã có người để thích rồi.” Kỳ Thư mỉm cười dịu dàng từ chối.
“Anh biết. Nhưng anh không tin em có thể yêu cậu ta, chờ cậu ta. Rồi em sẽ sớm thay lòng.”
Kỳ Thư nghe vậy liền bật cười: “Em đã chờ cậu ấy rất lâu rồi. Không phải mới ngày một ngày hai. Em có thể đánh đổi tất cả mọi thứ trừ cậu ấy. Mặc dù cậu ấy ở xa, cũng chẳng hề hay biết tình cảm của em dành cho cậu ấy. Nhưng em tin rằng khi cậu ấy trở về, chúng em sẽ được thỏa nguyện.”
Đỗ Phong nhếch môi nói: “Em thật quá xem thường bọn con trai rồi. Một khi rời xa, họ sẵn sàng tìm kiếm người khác đặc biệt là người gần kề bên họ nhất. Em ở đây chờ cậu ta, vậy em có tin tưởng rằng ở đất khách cậu ta có người khác hay không? Có tin rằng cậu ta cũng yêu em như em yêu cậu ta không?”
Lời này của Đỗ Phong đánh trúng vào tim Kỳ Thư như nhắc nhở cô, Khang Vũ đạo mạo và tỏa sáng, thời khắc năm xưa cậu thích cô đã trở thành quá khứ. Khang Vũ bây giờ hoàn toàn có thể có được những cô gái ưu tú nhất ở đất nước kia. Tuy rằng mỗi đêm họ đều nói chuyện, nhưng còn ban ngày thì sao? Khang Vũ sẽ ở bên ai?
Kỳ Thư không đáp lời Đỗ Phong mà chạy thẳng một mạch về phòng mình. Vội vàng mở máy tính, gọi video cho Khang Vũ. Có lẽ vì chưa bao giờ cô gọi vào giờ này nên rất lâu bên kia mới được nối máy. Thật chậm rãi mà hiện hình video lên.
“Khang Vũ, cậu đang làm gì đó? Tớ....”
Trên màn hình kia không phải là gương mặt quen thuộc của Khang Vũ mà là hình ảnh của một cô gái trẻ lạ mặt, gương mặt kia có lẽ chỉ lớn hơn Kỳ Thư vài tuổi đang mỉm cười chào Kỳ Thư.
“Chị là ai? Sao lại ở trong phòng Khang Vũ?” Lòng Kỳ Thư nóng lên.
“Cái này thì chị không nói được. Nhưng Khang Vũ đang bận tắm, lát nữa em gọi lại sau nhé. Chị sẽ nói với cậu ấy em gọi....”
Cô gái kia còn chưa nói xong, Kỳ Thư nhịn không được liền tắt ngúm màn hình máy tính. Giận giữ nhổ luôn ổ cắm điện khiến cho máy tính kia đột ngột tắm ngúm.
Lòng cô bây giờ như một ngọn lửa bừng lên, tim đập nhanh với cơn giận dữ trào dâng lên đỉnh đầu. Cô nhào lên giường, ôm lấy gối bật khóc. Nước mắt thấm đẫm vạt gối kia, bàn tay ôm lấy đôi tai như muốn quên đi hình ảnh vừa nãy.
Đỗ Phong đã nói đúng. Khang Vũ không giống cô, không còn thích cô nhiều như lúc trước nữa. Cậu cũng đến lúc cần có bạn gái, ở đất khách kia lại vừa hay có người chăm sóc. Hà cớ gì cậu lại không cần. Cô trước giờ không dám nghĩ đến chính vì cô sợ sẽ mất cậu. Nếu không phải hôm nay Đỗ Phong nhắc nhở cô, liệu cô có dám liều lĩnh gọi cậu vào ban ngày như thế không?
Vớ lấy điện thoại di dộng. Lục danh bạ mở ra cái tên của Đỗ Phong. Khi đầu dây kia vang lên tiếng của anh, Kỳ Thư chỉ nói vẻn vẹn một câu: