Đó là cách mà một cô gái có thể lột xác. Thùy An kéo Kỳ Thư như người máy kia giặt giũ phơi khô, phủ lên gương mặt với làn da đã lâu không được chăm sóc một lớp phấn, kẻ một vài đường mắt, nhấn một hai lớp son. Sấy những lọn tóc đen dài mượt. Thay một bộ váy mới tinh khôi. Chỉ bao nhiêu thôi cũng đủ khiến cho gương mặt của Kỳ Thư bừng sáng. Che dấu đi sự tiều tụy và mệt mỏi.
Mất đến ba tiếng sau Kỳ Thư mới trở lại cùng Thùy An nhưng lúc này Khang Vũ đã không còn ở phòng nữa. Cậu đang phải trị liệu vật lý ở phòng khác. Do dự một chút cô mới chịu đi đến phòng phục hồi chức năng để tìm Khang Vũ.
Đứng từ bên ngoài cửa kính, Kỳ Thư và Thùy An có thể nhìn thấy Khang Vũ mặc bộ đồ bệnh nhân với những đường kẻ đơn giản, bộ đồ phủ lên thân thể dong dỏng cao như gầy nhom của cậu. Nhìn thấy cậu vật lộn với xà lan, bám trụ vào đó. Ánh sáng từ kim loại hắt vào mắt cậu, chiếu lên những giọt mồ hôi thi nhau trượt xuống trên gương mặt cậu. Nhìn thấy đôi chân co quắp của cậu không thể nào đặt thẳng được trên mặt đất. Nhìn thấy cậu gạt đi những sự nâng đỡ từ y tá. Nhìn thấy cậu cố gắng đến cắn môi bật máu.
“Hôm nay đến đây được rồi. Khang Vũ, em có thể về nghỉ ngơi.” Bác sĩ trị liệu đẩy gọng kính nheo mi nói. Thế nhưng Khang Vũ lại lắc đầu, cổ họng khó khăn bật lên từng từ một.
“Mọi hôm em chỉ tập một tiếng. Bây giờ em đã tập liên tục hai tiếng đồng hồ không nghỉ. Em đang dần dần kiệt sức có biết không?” Bác sĩ kiên trì khuyên nhủ nhưng nhìn sắc mặt của cậu lại không hề nghe lời.
Kỳ Thư đặt tay lên cửa kính, xót xa như chạm vào cậu, ôm lấy cậu. Cô nghẹn ngào nhìn những giọt mồ hôi kia rơi xuống, vỡ tan trên bàn tay gầy run rẩy của cậu.
Khang Vũ vẫn không hề dừng lại. Cậu bám víu lấy xà lan tiếp tục dùng sức lực ít ỏi của mình để nhấc đôi chân kia lên. Bước từng bước khó khăn về phía trước.
Rầm!
Trượt tay khỏi xà lan. Khang Vũ ngã xuống.
Tim Kỳ Thư thít lại một cơn nhói đau.
“Khang Vũ! Tôi đã nói em đừng cố quá sức rồi....mà....”
Khi bác sĩ nâng Khang Vũ lên liền đứng im bất động. Ông nhìn thấy Khang Vũ cắn môi bật khóc. Những giọt nước mắt của cậu chan vào nỗi đau kia. Đôi tay cậu nắm thành quyền đấm vào đôi chân mình như thể tự mắng mình là một kẻ vô dụng.
“A....a....a....a...”
Khang Vũ muốn nói gì đó, muốn hét lên điều gì đó nhưng không thể. Mọi người xung quanh dừng công việc của mình, bất lực nhìn cậu ngồi thụp giữa nền nhà, liên tục cắn môi mặc cho những giọt nước mắt chảy dài xuống cổ, tức giận tự đấm vào chân mình mặc cho bác sĩ ngăn cản.
Cậu vùng vẫy.
Cậu đau đớn.
Tại sao kỳ tích không xảy ra? Tại sao khi gặp lại Kỳ Thư rồi cậu vẫn chẳng thể đứng trên đôi chân của mình chứ? Là cậu vô dụng, là cậu thảm hại.
Thùy An run rẩy không dám nhìn cảnh tượng này. Lúc này nhớ rằng Kỳ Thư đang ở bên cạnh liền nhìn qua, phát hiện ra Kỳ Thư đã trốn ở cuối hành lang. Gục trong ngóc tối, ôm lấy miệng mình ngăn không cho mình bật ra tiếng nức nở.
“Không được khóc. Kỳ Thư.” Thùy An vội bước đến, ôm lấy lưng cô an ủi: “Cậu biết Vũ rất thương cậu mà. Nếu để cậu ấy nhìn thấy cậu khóc. Lòng cậu ấy sẽ không yên.”
Lời nói kia tựa như có giá trị. Bóng lưng Kỳ Thư dừng lại cơn run rẩy như nuốt nước mắt vào trong. Ngước mắt lên trời nén những run rẩy kia xuống.
Thùy An hít mũi, lấy bộ trang điểm ra tỉ mỉ chăm chút lên gương mặt Kỳ Thư lần nữa nói:
“Cậu muốn xinh đẹp trước mặt Khang Vũ phải không? Nếu vậy nhất định phải trang điểm cho thật xinh đẹp bởi vì trang điểm chính là vũ khí của phụ nữ khi đánh trận. Một khi đã trang điểm đồng nghĩa với việc cậu không được phép rơi nước mắt vì nó sẽ làm nhòe đi phấn son. Dù nhòe đi nhiều hay ít cũng sẽ làm cho gương mặt trông rất khó coi. Cho nên dù đau khổ như thế cũng tuyệt đối không được khóc. Nhớ không?”
Kỳ Thư nuốt những giọt nước mắt kia vào cổ họng, cô không còn cảm thấy mặn nữa mà chỉ cảm thấy muốn gục xuống. Thùy An không hài lòng đẩy lưng Kỳ Thư lên buộc cô phải thẳng người. Không biết từ khi nào, Kỳ Thư lại trở nên tự ti luôn cúi thấp đầu như vậy.
“Thẳng người lên, ngẩng đầu lên nào. Kỳ Thư mà tớ biết, Kỳ Thư mà Khang Vũ chưa từng bỏ rơi kia là người hát hay nhất, học giỏi nhất, vẽ đẹp nhất, đàn ca tuyệt vời nhất cơ mà. Còn tiết mục múa đã từng làm Khang Vũ và Tần Quang chảy nước miếng kia nữa. Phong thái đó đâu rồi?”
Kỳ Thư quay đầu, vẫn là gương mặt u ám, vẫn là bóng lưng cô độc xập xệ, giọng cô khàn đặc bật lên câu trả lời:
“Kỳ Thư ngày đó, đã không còn nữa rồi.”
Cô rời đi, để mặc cho Thùy An ngẩn mình đứng đó không biết phải nói gì. Chỉ ngậm một tiếng thở dài nhìn bóng lưng còm xuống của Kỳ Thư. Tựa như những ký ức về một cô gái năng động, hoạt bát, thông minh thuở thiếu thời đã chết. Thăng trầm trong quá trình trưởng thành đã nuốt lấy sự đơn thuần tinh khiết của Kỳ Thư, khiến cho cô dần thu mình vào vỏ bọc, không dám đối diện với thế giới này nữa.
Chờ cho cơn nhói kia qua đi. Chờ cho Khang Vũ trở về phòng bệnh, Kỳ Thư mới làm như không biết chuyện gì đã xảy ra. Hít một hơi thật sâu mở cánh cửa kia bước vào phòng cậu.
Căn phòng xông vào mũi Kỳ Thư mùi thuốc khử trùng, cô nhớ rõ khoảnh khắc đó, khung cảnh đó như thế nào.
Nền gạch trắng với nhiều vết xây xước, cửa kính với vài chỗ hoen ố không được lau chùi kỹ càng, cửa sổ bằng gỗ được phủ lớp sơn trắng như che đi màu mục nát của thời gian. Tiếng người nói chuyện rộn ràng ở phòng bên cạnh, tiếng gió rung rinh đẩy tán cây bên ngoài cửa sổ. Khoảng không gian lành lạnh với một chút tia nắng tạt qua chậu cây nhỏ được đặt trên bàn. Tất cả hòa làm một phủ lên bóng hình Khang Vũ đang ngồi trên xe lăn đưa lưng về phía cô, đôi mắt nghiêng về phía cửa sổ, ngắm nghía những tán cây nhảy múa dưới con đường nhỏ.
Cái bóng của cậu đổ dài trên nền gạch, mái tóc xem chừng lâu ngày không được cắt tỉa gọn gàng phủ trên gáy cậu. Vai cậu yên tĩnh, không động đây cho đến khi phát hiện ra người ở phía sau, cậu mới chậm rãi quay đầu.
Phát hiện ra Kỳ Thư, đôi mắt yên tĩnh của cậu thoáng qua tia rung động. Ánh mắt dịu dàng quen thuộc kia khiến cho Kỳ Thư bối rối không dám nhìn thẳng quay đầu nhìn sang hướng khác.
“Chào!” Cô nói.
Khang Vũ không đáp lời mà chỉ mỉm cười thật tươi.
Kỳ Thư cầm trên tay một vài món bánh và sữa, là thủ tục nên có khi thăm bệnh. Cô luống cuống đặt trên bàn bênh cạnh giường cậu, vẫn không nhìn cậu mà nói:
“Tớ không biết cậu thích ăn gì nên cứ mua đại thôi. Cậu ăn đi cho chóng khỏe.”
Khang Vũ vẫn không đáp lời, để mặc khoảng không gian rơi vào tĩnh lặng vô tận. Cuối cùng không nhịn được cô mới dời mắt đến Khang Vũ, phát hiện ra cậu vẫn đang nhìn cô, trong con ngươi phản chiếu hình bóng cô là sự xót xa.
“T....Th....Thư....khô....không.....th....thích....g.ă.p....gặp....t...ớ....tớ? (Thư không thích gặp tớ?)”
Có thể hiểu được chỉ sau một lần nghe. Kỳ Thư nuốt cơn nghẹn ứ nơi cổ họng xuống đáp:
“Cái gì mà thích với không thích chứ? Cậu điên à? Tớ đến đây là vì cái gì chứ?”
Khang Vũ lại cười, đôi mắt cậu như trút được gánh nặng. Xem ra cậu cũng đã rất lo lắng. Bàn tay nắm trên xe lăn buông hờ vươn tay ra chỉ về phía chai nước cam ở trên bàn kia nói:
Kỳ Thư bước đến cầm chai nước cam ném qua cửa sổ như vứt một cọng rác đi, hung dữ quát:
“Không thích! Tớ ghét nước cam, ghét cay ghét đắng. Tớ không cần cậu lo cho sở thích của tớ. Tớ không cần cậu luôn nhìn mặt tớ mà sống. Không cần!”
Khang Vũ cụp mi, dường như đã hiểu được lý do Kỳ Thư giận dữ như vậy. Cậu cắn môi không nói nữa, để mặc cho khoảng không gian kia tưởng chừng như khiến cho người ta nghẹt thở.
“Tớ....không cần nước cam....không cần quà vặt....Tớ chỉ cần cậu thôi....”
Cuối cùng lời nói kia không thể kìm nén được nữa mà bật ra.
Khang Vũ kinh ngạc khi nghe nó. Khi cậu ngẩng đầu lên, cảm giác như bầu trời của cậu vụt sáng. Tựa như không bao giờ ngờ đến sẽ được nghe những câu như vậy.
Cũng chính lúc này cái bóng của Kỳ Thư lao đến ôm chầm lấy cậu, ôm thật chặt cái thân mình dài mà gầy kia. Ngửi thật kỹ mùi hương khử trùng kết hợp với mùi xả vài trên thân áo cậu kia. Cô dấu nhẹm đi giọt nước mắt của mình mà nói:
“Xin lỗi Khang Vũ vì đã giận dữ. Tớ đã luôn ở đây đợi câu, đợi rất lâu rồi. Mừng cậu trở về.”
Khang Vũ tưởng rằng mình đang mơ, một giấc mơ tuyệt đẹp mà lần đầu cậu được nhìn thấy. Cậu có thể cảm nhận được thân hình mềm mại của Kỳ Thư áp sát vào người cậu. Cảm nhận được đôi má non mềm áp lên cổ cậu. Ngửi được mùi hương từ dầu gội đầu trên mái tóc đen mượt. Nghe được tiếng trái tim đập rộn ràng.
Khoảnh khắc đó từng tia nắng như đang nhảy múa, gió ngoài cửa sổ vang lên âm thanh rộn rã, thời gian ngưng đọng như chỉ còn lại hai người. Cả cuộc sống đơn điệu của cậu bừng lên những gam màu tươi tắn.