Bóng Ma Trong Mây

Chương 104: Cầu Y Phần





Cô vẫn luôn cho rằng lão là con cá chép đã thành tinh.

Việc này không thể trách cô.

Chiêm Đài mỉm cười.

Con yêu quái này thân tròn đầu nhọn, lúc biến trở về hình dạng của cá thì giống như một con cá chép bình thường nhất.

“Đúng vậy.” Cậu giúp cô thổi lọn tóc dính vào bên má, rồi giải thích: “Con yêu quái này háo danh.

Mấy chục năm trước, cá chép sông Hoàng Hà là món đặc sản trong những bữa tiệc chiêu đãi trọng thể, nó liền biến thành cá chép, khoe khoang khắp nơi rằng mình sinh trưởng ở sông Hoàng Hà, là cá chép sông Hoàng Hà đã thành tinh.

Thật ra, nó chỉ là một con cá hồi vân có giá hơn 40 tệ (khoảng 130 nghìn đồng) một cân mà thôi.”
Cậu cười nhẹ: “Cái đó còn chưa là gì đâu.

2 năm trước, khi cá hồi được giá, tôi còn nghe nói là nó biến thành hình dạng cá hồi, lại bốc phét rằng mình là cá hồi đã đắc đạo thành tiên.”
Phương Lam phá lên cười.

Chiêm Đài cũng bật cười theo cô: “Cá hồi vân mắt đỏ xuất thân thấp hèn, thích thêu dệt nên xuất thân cao quý để đánh lừa một số yêu quái không rõ tình hình bên trong.”
“Kì thật, đạo hạnh của nó vốn cũng cao thâm, nếu nghiêm túc tu luyện, có thể sẽ tu thành chính quả.

Thật đáng tiếc là nó lại cứ muốn kiếm tiền theo kiểu tà đạo, làm con buôn miệng lưỡi lừa lọc.” Cậu cảm khái.

Ba người đã trở lại trong cửa hàng.

Chiêm Đài đóng cửa lại, chọn một cái vò nhỏ màu đen không bắt mắt trên quầy, đưa lên mũi ngửi.

Yêu tinh cá nằm đờ ra trên đất, cái gáy vẫn mềm nhũn.

Phương Lam cầm lấy vò rượu mà Chiêm Đài đưa cho, đổ lên đầu yêu tinh cá.

Một lát sau, lão quẫy đuôi, hai mắt lờ đờ mở ra, dần dần tỉnh lại.

Có lẽ lão biết rằng bản thân đã gặp phải kiếp nạn, mặt xám như tro tàn, thậm chí chẳng buồn cầu xin, dáng vẻ điếc không sợ súng, nhìn thấu mọi sự trên đời, không thiết gì nữa.


Phương Lam đã bình an vô sự, lửa giận trong lòng Chiêm Đài dần dần nguôi ngoai.

Lúc này, nom bộ dạng của yêu tinh cá, cậu lại cảm thấy hơi buồn cười, bèn giơ ngón tay chọc vào trán nó: “Bây giờ biết sợ rồi hả? Vừa nãy lấy đâu ra can đảm để lừa tôi bằng bong bóng cá thế?”
Bong bóng cá? Lúc nãy yêu tinh cá nói năng xấc xược với Chiêm Đài, điều này quả nhiên đã chọc giận cậu.

Trong cơn tức giận, cậu đã phóng lông giang sen vào lão, nhưng bị lão cản lại bằng bong bóng cá, chơi trò ‘bỏ xe giữ tướng’.

Bên trong bong bóng cá toàn khí, nhiều nhất là khí ô xy.

Yêu tinh cá vốn là loài dưới nước, Chiêm Đài lại giỏi dùng lửa, nên khó tránh khỏi việc sẽ dùng lửa để tấn công, thế là vừa hay mắc bẫy của lão.

Bong bóng cá bị chiếc lông vũ đâm thủng, một lượng lớn khí ô xy tràn ra ngoài như một quả bóng bay bị nổ, lập tức bùng lên thành một quả cầu lửa khổng lồ khi gặp phải lửa tấn công của Chiêm Đài.

May thay cậu phản ứng rất nhanh, tức tốc nhảy vọt lên tránh được, bằng không, khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo hiện giờ đã bị bỏng là cái chắc.

Phương Lam sợ hãi, không khỏi sinh ra ác cảm với yêu tinh cá, bèn nhổ một cái vảy nữa của lão.

Yêu tinh cá đau đến mức khóc như mưa, lúc quay đầu lại nhìn thấy cô, lão biết cô là điều cấm kỵ của Chiêm Đài, lại chỉ dám giận mà không dám nói gì, đành phải nín nhịn.

“Cậu Lục à, 10 năm trước, tôi đã nói rõ với ba thầy trò cậu là hai bên ai sống phần người nấy, nước sông không phạm nước giếng, không bao giờ gặp lại nhau nữa mà.” Nó ấm ức nói: “Nay cậu đã có chút tiếng tăm khắp bốn phương, chẳng lẽ muốn nuốt lời sao?”
Chiêm Đài chẳng thèm bận tâm đến điều này, còn hùng hồn đáp: “Chẳng giấu gì ông, sư phụ và sư huynh tôi đã qua đời từ lâu.

Bây giờ Âm Sơn Thập Phương do tôi làm chủ, về phần giao hẹn trước kia có còn được tính hay không, quyền định đoạt đương nhiên là nằm ở tôi rồi.”
“10 năm trước, sư phụ tôi tuổi tác đã cao, sư huynh và tôi còn trẻ người non dạ, nên mới bị ông giở mưu ma chước quỷ lừa gạt.

Nay tôi đã trưởng thành, đạo pháp đã tiến bộ rất nhiều, giờ cũng đến lúc thảo luận lại với ông về hiệp ước không bình đẳng của 10 năm trước.”
Chiêm Đài nổi danh khi tuổi đời còn trẻ, bởi lẽ đó, mỗi lần nói về bản thân đều không giấu được giọng điệu kiêu ngạo tự đắc.

Lần đầu tiên gặp cậu, Phương Lam chỉ thấy bộ dạng vênh váo, ngạo mạn không biết từ đâu mà ra của cậu hết sức đáng ghét.

Nhưng hiện tại, khi cậu đã ở trong trái tim cô, lòng cô dạt dào vui sướng lẫn ngọt ngào khi nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy khí phách của cậu.

“Hiệp ước không bình đẳng hồi đó là gì vậy?” Cô sán lại gần cậu và hỏi nhỏ.

Chiêm Đài mỉm cười, ghé vào tai cô, hơi thở nóng hổi phả ra khiến hai má cô ửng hồng: “Không có gì đâu, chỉ là một thỏa thuận thôi.”
“Cá chép sông Hoàng Hà từ Cam Túc, Thiểm Tây bơi thẳng về phía đông, qua Sơn Tây, Hà Nam, Sơn Đông, bơi ngược dòng cũng chẳng nạo vét bùn đáng là bao.

Năm đó, sư phụ tôi nghe nói ở Ngõ Liễu, Long Thành có con cá chép sông Hoàng Hà đã thành tinh, à thì, ông cảm thấy tò mò.” Cậu ho nhẹ một tiếng.

Yêu tinh cá nằm ngửa dưới đất suýt nữa đã nhảy dựng lên, giận dữ đến độ đổi cả giọng: “Cậu Lục lại ‘chém’, nói chuyện phải có lương tâm chứ.

Thằng cha sư phụ bụng dạ đen tối đó của cậu tò mò nỗi gì.

Cá chép sông Hoàng Hà có thể bơi xuyên qua bùn cát, lão ta thích đám cổ vật vùi sâu dưới bùn cát, rõ ràng là muốn bắt tôi đi tìm bảo vật hộ lão thì có.”
Chiêm Đài ngượng chín mặt.

Cậu có xuất thân không tốt, sư phụ và anh trai của cậu đều là kẻ ác.

Trước kia, cậu để mặc cho người ta cười nhạo đã thành quen, cho dù có ai nhắc đến chuyện xưa, cậu cũng chỉ cười hì hì, chẳng để bụng.

Nhưng lúc này, bị mỉa mai trước mặt người yêu, cậu cảm thấy rất xấu hổ và tổn thương lòng tự trọng, chỉ muốn cho một nhát dao, hủy diệt luôn cái miệng của yêu tinh cá.

Chiêm Đài liếc trộm Phương Lam, thấy nét mặt cô vẫn như thường, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, thản nhiên nói: “Sau khi đến nơi, chúng tôi mới phát hiện cá chép tinh sông Hoàng Hà nổi tiếng trong giới, té ra chỉ là một con cá hồi mắt đỏ tầm thường chuyên bốc phét.”
Nói đoạn, cậu giơ ngón tay chọc vào phần da non lộ ra sau khi bị Phương Lam nhổ mất vảy của yêu tinh cá: “Ông cũng chẳng tốt đẹp gì cho cam, ‘lươn ngắn lại còn chê trạch dài’.”
Ba thầy trò nhà cậu đã đánh một trận ra trò với yêu tinh cá, hai bên đều ngang sức ngang tài.

Nhưng trong tình thế cấp bách, cậu đã phá vỡ thế trận bằng huyên Bạch Cốt, nên mới bị nó phát hiện thân thế của họ.

“Âm Sơn Thập Phương!” Yêu tinh cá rất kỵ huyên Bạch Cốt, vì vậy, nó nhận ra pháp khí của Chiêm Đài ngay lập tức, còn nhìn ba thầy trò nhà cậu với ánh mắt ẩn ý sâu xa.

“Sư phụ tôi liền ra đòn chí mạng, nhưng năm ấy tôi sức yếu, không thổi mạnh huyên Bạch Cốt được.

Vả lại, hồi đó chỉ nghe nói nó là các chép sông Hoàng Hà, chúng tôi chuẩn bị sơ sài, không mang theo lông giang sen trắng, bởi vậy mới ‘ăn đủ’ trong lúc giao đấu.” Chiêm Đài phe phẩy chiếc lông vũ màu trắng trên tay.

Yêu tinh cá tái mặt, nhìn chiếc lông giang sen hồi lâu mà không nói lời nào.

“Sư phụ tôi đã già, anh tôi cũng chỉ thuộc dạng tầm tầm, ba thầy trò chúng tôi và nó giằng co suốt một ngày một đêm không phân thắng bại.

Về sau, đôi bên quyết định lập giao ước.

Cá hồi mắt đỏ không được nói ra thân thế của chúng tôi, còn ba thầy trò chúng tôi tha cho nó một lần, mãi mãi không gặp lại nhau nữa.” Chiêm Đài nói.


Âm Sơn Thập Phương lắm tài nhiều tội.

Ba thầy trò họ mai danh ẩn tích nhiều năm, thiếu chút đã ‘đi đời nhà ma’ bởi cá hồi mắt đỏ.

Yêu tinh cá hậm hực nói: “Đáng ra tôi phải sớm biết là các người không giữ chữ tín mới phải… Nay cậu đã khôn lớn, con cá nhỏ như tôi đã chẳng thể địch nổi đạo pháp của cậu.

Bây giờ cậu còn phá bỏ giao ước, đến cửa hàng của tôi là để giết người diệt khẩu chứ gì?”
Chiêm Đài cười đáp: “Hôm nay tôi đến cửa hàng của ông, không phải là để lấy mạng ông, mà là muốn nhờ ông tìm giúp tôi một người.”
Trước khi biến mất, lần cuối cùng liên lạc với Tống Thư Minh, ông Lâm có nói là đang bận việc ở Thái Nguyên.

Từ nhỏ, Lâm Tố đã được ông nâng niu trong lòng bàn tay.

Cô ấy kết hôn với Tống Thư Minh đã vài năm, nhưng ông vẫn luôn mặt nặng mày nhẹ với anh ấy.

Tống Thư Minh hễ gặp ông là lại như chuột thấy mèo.

Lần này, xuất phát từ sự hiếu kỳ, anh mới đánh bạo hỏi ông có phải đang gặp chuyện gì khó, và có cần anh giúp đỡ không.

Ông chỉ hừ nhạt một tiếng, im lặng hồi lâu rồi nói: “Không sao, anh cứ chăm sóc Lâm Tố cho tốt là được.”
Đoạn, ông ngẩng đầu lên, khuôn mặt đầy nếp nhăn vô cùng nghiêm túc: “Tôi sẽ về trước khi con bé lâm bồn.”
Tống Thư Minh giật thót trong lòng.

Lần này Lâm Tố mang thai đã không được khỏe, từ khi cô ấy bắt đầu mang thai, anh đã năm lần bảy lượt mời ông đến chơi với vợ chồng họ.

Nhưng ý của ông Lâm thế mà lại là phải đợi đến lúc cô ấy sinh con thì ông mới đến.

Tống Thư Minh sinh nghi, song lại không dám hỏi vì sợ uy nghiêm trước giờ của ông, chỉ lặng lẽ ghi nhớ chuyện này trong lòng.

Về sau, trên mạng xuất hiện 3 chương tiểu thuyết viết về chuyện xưa của họ, Tống Thư Minh ngay lập tức liên lạc với ông, bấy giờ mới biết ông đã mất tích nhiều ngày.

Trong lúc cùng Chiêm Đài điều tra về vụ án bàn tay bị chặt khúc, anh ấy đã nhờ đồng nghiệp ở Thái Nguyên hỗ trợ tìm kiếm tung tích của ông Lâm.

Tuy nhiên, hơn hai tuần trôi qua mà vẫn không có chút manh mối nào.

Sau khi nghe Chiêm Đài thuật lại câu chuyện, yêu tinh cá trầm ngâm một lúc mới ngẩng đầu lên, ngập ngừng nói: “Việc tìm người vốn là thế mạnh của cậu.

Bói gạo, bốc quẻ, cái nào mà chẳng được?”
Chiêm Đài khịt mũi: “Bói gạo với bốc quẻ chỉ dùng để tìm người chết.

Hiện tại, người chúng tôi cần tìm là người sống sờ sờ có đạo pháp cao thâm kìa.”
Cậu nhìn kỹ yêu tinh cá, trầm giọng hỏi: “Ông ở Ngõ Liễu, nắm bắt tin tức nhanh nhạy.

Chẳng lẽ đến giờ ông vẫn không biết bậc thầy cao tay họ Lâm mà tôi vừa nói là ai à?”
Yêu tinh cá lắc đầu nguầy nguậy: “Lão thật sự chưa từng nghe nói về vị này.

Nếu cậu Lục đã đến đây để tìm người, lão hà tất phải giấu giếm cậu? Chỉ tiện tay giúp đỡ mà thôi.

Nói thật, chẳng phải tiễn được ôn thần nhà cậu đi càng sớm thì tôi càng thoải mái hơn sao?”
“Thôi được rồi, tôi nói thẳng nhé!” Chiêm Đài nói tỉnh bơ: “Tôi muốn ông biến về hình dạng vốn có, lặn xuống sông Phần, tìm kiếm dọc theo tất cả hệ thống thủy lợi của Long Thành một lượt cho tôi.”
Phương Lam kinh hãi.

Ngay cả yêu tinh cá cũng giật mình, hỏi lại: “Cậu vừa mới nói là muốn tìm một người sống, có đạo pháp cao thâm, thế sao không tìm trên bờ mà cứ phải tìm dưới nước? Bậc thầy cao tay đó của cậu cũng là yêu tinh cá giống tôi hả?”
Chiêm Đài vẫn điềm nhiên nói tiếp: “Đừng nói là sông Phần và hồ Tấn Dương, cho dù là các ao đầm hay những lạch nước trong công viên, cũng không được bỏ qua.”
Cậu nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, thấy đã gần 10 giờ tối, bèn ôm lấy Phương Lam, đồng thời nói với yêu tinh cá: “Hôm nay đến đây thôi.

5 giờ chiều mai, tôi sẽ đợi ông trong cửa hàng này của ông.”
Nói đoạn, cậu giơ tay lên, chiếc lông vũ nhẹ nhàng lay động trên tay cậu, phần đuôi màu hồng phấn hệt như tà váy của cô gái kiều diễm, cực kỳ xinh đẹp.

“Nếu ông không làm tôi hài lòng, lông giang sen này là chuẩn bị cho ông đấy.

Tuy cá hồi mắt đỏ ăn sống không ngon, nhưng hấp hay nướng lên mùi vị cũng rất được.

Vừa khéo cho chị gái và bạn gái của tôi bồi bổ cơ thể.”
Khi nói đến hai từ “bạn gái”, cậu cố ý đưa mắt nhìn sang Phương Lam.

Cô liền đỏ mặt, định mở miệng bác bỏ, nhưng lại cảm thấy như vậy thật già mồm, đành cúi đầu lặng im.

Trước khi ra khỏi cửa, Chiêm Đài sực nhớ ra điều gì đó, bèn quay đầu lại nói với yêu tinh cá: “À phải, tôi nhắc nhở ông chút nhé.”
“Muốn chạy trốn cũng vô ích.” Cậu thản nhiên nói: “Tôi có một người bạn, đặc biệt đến đây để giúp tôi một tay.

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai cô ấy sẽ vào thành phố.


Ngặt nỗi, cô ấy là lại hồ li đã đắc đạo đấy.”
Trước khi cánh cửa gỗ màu đen đóng lại, Phương Lam thoáng nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của yêu tinh cá.

Hồ tiên giỏi nhất khoản lần theo dấu vết.

Ngày đó, cô ấy đã giúp họ tìm được Ngô Du, cậu sinh viên năm nhất đã bỏ nhà đi bụi.

Sau khi ra khỏi cửa, Phương Lam nắm tay Chiêm Đài, ánh mắt viết đầy nghi hoặc: “Chuyện gì đây? Chuyện hồ tiên đến đây là thật hay là cậu nói lừa ông ta đấy?”
Chiêm Đài mỉm cười, vuốt tóc cô: “Sáng mai, cô bé hồ li Hồ Dị mà chúng ta đã gặp ở Trương Gia Giới sẽ vào thành phố.”
Khách sạn họ đặt ở gần Ngõ Liễu.

Chiêm Đài nắm tay Phương Lam, thong thả đi về phía khách sạn.

Lúc xoa nhẹ cánh tay cô, cậu cảm thấy tay cô lành lạnh.

Khi bạn gái bị cảm lạnh, người bạn trai thường sẽ cởi áo ra rồi khoác lên cho bạn gái của mình.

Điều cơ bản này đã trở thành nét thường thức của nam giới.

Cho dù Chiêm Đài chưa từng có bạn gái, nhưng cũng biết rằng hành động tốt nhất lúc này là cởi áo của mình ra, mặc vào cho Phương Lam.

Có điều, cậu chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi, nếu cởi ra thì sẽ thành ở trần.

Mặc dù cậu không quan tâm đến việc cởi trần, nhưng chẳng biết Phương Lam có ngại khi đi cùng một người ăn mặc không nghiêm chỉnh như cậu hay không.

Cậu cứ phân vân giữa cởi hay “không cởi”, không ngừng đấu tranh tư tưởng, quả thật rất băn khoăn.

“Cậu sao thế? Sao cậu cứ im thin thít suốt cả đường vậy?” Phương Lam phá vỡ sự im lặng, ngẩng mặt lên hỏi cậu.

Cậu cúi đầu nhìn cô, cuối cùng quyết định nghe theo lòng mình, ôm cô vào trước ngực.

Mặt đối mặt, ngực áp ngực.

Khi má hai người kề sát nhau, cậu chỉ cảm thấy mặt mình nóng bừng, còn mặt cô lạnh buốt.

“Cô có lạnh không?” Cậu nghiêng đầu, xoa nhẹ làn da mịn màng như lụa của Phương Lam.

Bàn tay để sau lưng cô chầm chậm trượt xuống, lưu luyến ở hõm eo của cô.

Đây là lần đầu tiên Chiêm Đài ôm một cô gái như thế này, nhịp tim đôi bên đan xen, khiến trong lòng cậu dâng trào từng con sóng, không kiểm soát được.

Cậu muốn cho cô biết điều này, nhưng lại cảm thấy ngại ngùng khi nói ra những lời như vậy.

Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc cậu chỉ khẽ nói: “Sông Phần đêm nay đẹp quá.”
Phương Lam quay đầu lại nhìn, họ đang cách bờ sông rất xa, nhiều nhất chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn trên bờ kè, cậu nhìn ở đâu mà thấy sông Phần đẹp.

Có điều, cô là người thông minh, nên không nói toạc ra mà ngẩng đầu lên nhìn trời, cười nói: “Ừ, ánh trăng đêm nay cũng rất đẹp.”
Nghe vậy, Chiêm Đài cũng ngẩng đầu nhìn lên trời, nhưng chỉ thấy bầu trời đen như mực, mây mù dày đặc, không trăng không sao.

Không có sông Phần, không có ánh trăng.

Từ trước đến giờ, vẻ đẹp không nằm ở phong cảnh mà xuất phát từ tâm tư tình cảm con người.

Cậu cúi đầu mỉm cười và hơi nghiêng mặt, hôn phớt lên khóe môi cô, dịu dàng như lông vũ phất qua.

Phương Lam kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn Chiêm Đài.

Chính vào khoảnh khắc cô nghiêng đầu, môi cô lướt qua môi cậu, nhưng đã bị cậu bắt kịp và ngậm lấy một cách chuẩn xác, không cho phép phản kháng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.