Bóng Ma Trong Mây

Chương 17: Chiếu Mẫu Sơn



*Chiếu Mẫu Sơn là tên vườn bách thảo vừa phục vụ nghiên cứu khoa học, vừa là địa điểm thăm quan du lịch, vui chơi.

“Khi chưa hiểu rõ tình hình mà đã tùy tiện hành động, thật sự rất nguy hiểm.” Chiêm Đài nói một cách ẩn ý: “Tôi và cô đã nhận tiền của người ta, đương nhiên là phải dốc hết sức, nhưng điều kiện tiên quyết là phải bảo vệ sự an toàn cho bản thân trước đã.

Nhỡ đâu không tinh thông đạo pháp, chưa chuẩn bị kỹ đã sẩy tay thì không khéo còn phải phiền người khác đến cứu đấy.”

Cuối cùng, một hồi sóng gió coi như đã chấm dứt tại đây, song vẫn không có tin tức gì về tung tích của Tiểu Trương.

Chiêm Đài về căn viện nhỏ có cánh cổng sơn son.

Vừa bước vào cửa, cậu đã nằm ngay lên nền gạch xanh trước sập của bà Đạo Đồng, nói: “Hôm qua thức cả đêm, để tôi nghỉ ngơi cái đã!”

Mùa hè nóng như lò lửa, nhưng nền gạch xanh dưới lưng cậu lại lạnh kinh khủng.

Chiêm Đài nằm giang hai tay hai chân thành hình chữ Đại (大), cảm thấy sảng khoái cả người.

Cậu ngủ thẳng một mạch đến lúc hoàng hôn.

Khi thức dậy cảm thấy nặng đầu, cậu ngồi thừ ra mất vài phút mới ngẩng đầu lên nhìn bà Đạo Đồng: “Tìm thấy răng chó đen rồi, yêu quái sông cũng đã hiện hình.

Một con Công Phúc ngụ dưới cầu Thiên Tư Môn, có lẽ sông yêu đã chui vào bụng của nó.”

Bà Đạo Đồng hé mắt nhìn cậu, không nói câu nào.

Bà luôn như vậy, và cậu vẫn luôn biết điều này.

Nhưng hôm nay, không hiểu vì sao Chiêm Đài lại cực kỳ tức giận, không kìm được mà nổi cáu: “Lần nào cũng thế, chẳng nói chẳng rằng, chỉ muốn chơi tôi thôi!”

Cậu chưa nói dứt lời thì đã bị một trận gió hất văng, ngã lăn quay ra đất.

Bà Đạo Đồng đóng sầm cửa lại, cất giọng khàn khàn: “Đã nói với cậu từ trước là vụ án mất tích kia không liên quan đến cậu, đừng có lo chuyện bao đồng!”

“Không muốn nhận thua là lại nổi cơn điên với tôi đấy.” Chiêm Đài tức tối: “Thế bà dẫn tôi đi tìm răng chó đen làm gì? Lãng phí thời gian của tôi.”

Bà Đạo Đồng im lặng một lát, sau đó mở miệng nói: “Yêu quái sông tế con của rồng, chuyện đã thành công.

Cậu có công lớn đấy.”

Chiêm Đài hiểm khi lộ ra sự nổi loạn của tuổi trẻ, đóng sập cổng căn viện lại.

Bà Đạo Đồng không biết tung tích của Tiểu Trương, nhưng lại tính chính xác ngày mưa bão mà Công Phúc xuất hiện, lại chỉ mong cậu xảy ra sai sót, nhổ răng chó đen lên, thả yêu quái sông ra ngoài, rồi dâng nó đến tận miệng Công Phúc, vừa khéo lập được ‘công đức’ yêu quái sông tế con của rồng.

Tuy bà làm vậy là vì tốt cho cậu, nhưng Chiêm Đài vẫn tức không để đâu cho hết.

Cậu biết mình đã trút cơn giận với Phương Lam lên bà Đạo Đồng, nhưng lại không tiện nói xin lỗi bà.

Chiêm Đài suy nghĩ một lượt, cảm thấy hơi nản chí, bèn chạy thẳng đến hang ổ của lão Bạch, ở nhờ nhà hắn mấy ngày liền.

Trong suốt một tuần, Chiêm Đài không nghe thấy tin tức gì của Phương Lam.

Tuy nhiên, cậu nhận lại được cuộc gọi từ vợ của Tiểu Trương vào sáng thứ Bảy.

“Cái gì? Đã tìm được Tiểu Trương rồi?” Chiêm Đài sửng sốt, “Tìm thấy anh ta ở đâu? Làm sao mà tìm được?”

Thì ra, sự mất tích của Tiểu Trương đúng như những suy luận ban đầu của Chiêm Đài, chuyện này không hề liên quan đến yêu ma quỷ quái.

Anh ta biến mất nhiều ngày như vậy, không phải là đã đi nơi khác, mà là bị tổ chức bán hàng đa cấp khống chế.

Anh ta bị nhồi trong một căn phòng, tham gia giờ học ‘tẩy não’, mỗi bữa được phát cho hai cái bánh bao, còn bị muỗi đốt khắp người.

“Tối hôm đó cũng thật trùng hợp, anh ấy tản bộ đến một con ngõ nhỏ, đúng lúc gặp chiếc xe van của đám bán hàng đa cấp tới đón người.

Anh ấy tò mò, đến gần để hóng chuyện, ai ngờ bị họ trông thấy.

À, nhân chứng chứ gì! Được thôi, tóm đi luôn!”

“Đi hóng hớt lại biến thành nạn nhân, rõ khổ! May mà ông trời rủ lòng thương nên không có bề gì.” Vợ Tiểu Trương như trút được gánh nặng.

Chiêm Đài cũng thật lòng mừng cho họ.

Từ trước đến nay có rất nhiều vụ mất tích, nhưng những vụ có được kết cục mỹ mãn cả nhà đoàn tụ đã ít lại càng ít, đây quả thật là chuyện vui đáng để chúc mừng.

Vợ Tiểu Trương cứ nói mãi, nhưng giọng điệu dần dần trở nên ngắc ngứ.

Sau nhiều lần chị ta muốn nói lại thôi, Chiêm Đài liền nhanh trí hiểu ra: “Nếu Tiểu Trương đã tự trở về thì đương nhiên là số tiền thù lao tôi đã nhận của chị trước đây coi như không tính.

Có lẽ cả nhà các vị đã phải chi tiêu rất nhiều trong thời gian này.

Chị cho tôi số tài khoản ngân hàng, tôi chuyển trả cho chị, xem như là tặng chị bao lì xì, chúc mừng cả nhà đoàn tụ.”

Vợ Tiểu Trương lắc đầu nguầy nguậy, áy náy nói: “Thầy Chiêm cũng đã bận rộn vì chúng tôi, cho dù không có công thì cũng có sức.

Nhưng cũng may mà có đạo trưởng Lục nên anh Tiểu Trương mới có thể trở về.”

Chiêm Đài rất thính, bèn hỏi ngay: “Đạo trưởng Lục? Đạo trưởng Lục nào cơ?”

Chị ta đáp: “Chính là đạo trưởng Lục, Lục Ấu Khanh, chúng ta đã ăn cơm cùng cô ấy hôm gặp mặt đấy.”

“Tiểu Trương nhà tôi có thể trở về là nhờ cô ấy ngày đêm phục ở gần nơi anh ấy mất tích.

Đạo trưởng Lục giỏi giang hơn người, đã thu sự chú ý của đồng bọn trong tổ chức đa cấp, còn đi đến bắt chuyện với họ.”

“Cô ấy rất thông minh, cải trang thành tôi, đóng giả làm bà vợ đang lo lắng đi tìm ông chồng bị mất tích.

Người kia mừng thầm, buột miệng nói ra những đặc điểm ngoại hình của Tiểu Trương, đúng đến tám, chín phần.

Hắn muốn dụ đạo trưởng Lục cắn câu.”

Chiêm Đài ngẩn tò te, hoàn toàn không ngờ Phương Lam to gan đến thế, còn dám đi ‘nằm vùng’ trong tổ chức đa cấp.

“Sau đó thì thế nào?” Cậu hỏi mà không kịp suy nghĩ.

Vợ Tiểu Trương ngập ngừng nói: “Cô ấy bị thương nhẹ.

Nghe nói trước đây hai người đã từng hợp tác, nên tôi muốn rủ đạo trưởng Chiêm đi cùng chúng tôi đến thăm cô ấy.”

Phương Lam không bị thương nặng.

Cô nằm nửa người trên giường bệnh, tay phải bó bột, trên mặt có vài vết xước.

Người nhà của Tiểu Trương đội ơn cô, hận không thể quỳ lạy cô ngay khi bước vào cửa.

Phương Lam liếc thấy Chiêm Đài thì đảo mắt một cái.

Cậu lập tức hiểu ý, vội đỡ họ lên.

Người nhà Tiểu Trương nói một tràng cảm ơn.

Ban đầu Chiêm Đài còn thành thật lắng nghe, nhưng dần dà đã không thể ngồi yên.

Lúc này, bốn người đang ngồi đây, họ khen Phương Lam lên tận mây xanh, nhưng điều đó càng tô đậm sự vô dụng của cậu hơn.

Phương Lam còn đỡ, cô lại làm ra vẻ bí hiểm, cẩn thận dè dặt, kiệm lời, hệt như lần đầu gặp mặt.

Vờ vịt! Cô cứ tiếp tục vờ vịt đi! Rành rành là người lắm mồm, lại giả vờ làm con cóc không lưỡi.

Chiêm Đài khịt mũi khinh thường.

Phương Lam nhận ra ngay.

Cô không tức giận, chỉ cười nhẹ, song lại nói ra những lời rất chối tai.

Mặc dù giọng điệu hết sức dịu dàng, nhưng trong lời nói lại nhận công lao về mình, còn ngầm mỉa mai Chiêm Đài không có công gì mà vẫn trơ trẽn nhận lộc: “Đôi khi thật cảm khái thói đời bất công, người làm việc thì nằm viện, người cầm tiền thì nhàn nhã vui chơi bên ngoài.”

Thảo nào! Thảo nào cứ gọi cậu đến thăm cô!

Hóa ra là chờ cậu ở đây.

Người nhà của Tiểu Trương nghe ra ẩn ý, thế là băn khoăn ra mặt.

Một lúc sau, họ quyết định nói là muốn trả thù lao cho Phương Lam.

Chiêm Đài sao có thể để họ làm vậy, mặt cậu nóng bừng.

Cậu nói rít qua kẽ răng, rằng sẽ chuyển số tiền mình đã nhận của họ cho Phương Lam.

Họ vẫn khách khí nói thế thì thật xấu hổ, nhưng Phương Lam chỉ cười hệt con cáo ranh mãnh, khẽ hếch cái cằm nuột nà xinh xẻo: “Chuyển qua Alipay cũng được.”

Trước khi chia tay, cô còn tận dụng cả cái răng chó đen mà cậu tìm được: “Cũng không thể nói là thầy Chiêm không có chút ích nào được.

Dù sao cậu ấy cũng đã tìm được cái răng chó đen.

Sau này để Tiểu Trương đeo nó đi, vừa để trừ tà, còn gặp dữ hóa lành.”

Nói đoạn, cô chỉ ngón tay búp măng vào Chiêm Đài, nói: “Thầy Chiêm, răng chó đen đâu?”

Sau lần trêu đùa này, những bất bình, bực tức trong lòng Phương Lam cuối cùng cũng đã tiêu tan phần nào.

Thật ra, cô biết cái chết của Hà Hưng Lị là một tai nạn, hung thủ đã đền tội, quả thực không thể trách Chiêm Đài.

Ngặt nỗi, mỗi khi nhớ lại cái đêm tối đen như mực đó, Hà Hưng Lị với khuôn mặt tròn trịa đã vẫy tay chào tạm biệt Chiêm Đài sau khi ăn xong bát bún cay, rồi vô tội chết thảm trong con ngõ nhỏ cách nhà 100 mét, Phương Lam lại không khỏi cảm thấy tức giận.

Lần đó, để điều tra vụ án, gần như ngày nào cô cũng bám theo Hà Hưng Lị, trừ buổi tối cô ta cùng Chiêm Đài đi ra ngoài.

Đó cũng là đêm cô ta gặp chuyện.

Nếu nói Phương Lam giận Chiêm Đài thì thật ra là đang giận chính mình.

Trông thấy cậu là cô lại nhớ đến chuyện bản thân đã bất lực vùng vẫy dưới bàn tay khổng lồ của số phận.

Phương Lam khe khẽ thở dài… Kỳ thực, việc cô oán giận bản thân thì có liên quan gì đến Chiêm Đài?

Cô bình tĩnh lại, chỉ mong hai người sẽ ai đi đường người nấy sau lần này mà thôi..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.