*Núi Nhạc Lộc nằm ở phía tây bờ sông Tương, thành phố Trường Sa, tỉnh Hồ Nam.
Phản ứng đầu tiên của Chiêm Đài vậy mà lại là cảm thấy buồn cười.
Cậu vô thức định nói rằng: ‘Cô còn chưa kết hôn, chồng ở đâu ra?’
Nhưng khi mở miệng, cậu mới nhận ra là mình vốn dĩ chẳng biết gì về cô.
Cậu hoàn toàn không biết cô quê quán ở đâu, bao nhiêu tuổi, từng học Đại học nào và đã kết hôn chưa?
Giờ nghĩ lại mới thấy, ngoại trừ hai ngày đầu cô giả vờ dễ gần để lấy được sự tin tưởng của cậu ra, thì cô gần như luôn cố gắng giữ khoảng cách và vạch rõ giới hạn với cậu trong hầu hết thời gian còn lại.
Đây gọi là gì nhỉ? Đây gọi là để tránh sự nghi ngờ.
Chiêm Đài trố mắt nhìn cô, cuối cùng cũng nhận ra điểm mấu chốt của vấn đề và lờ mờ đoán được.
“Lục Ấu Khanh là… chồng cô à? Thế… bây giờ anh ta đang ở đâu?”
Hai người lại tranh cãi kịch liệt một lần nữa.
Cô không muốn nói, những cậu vẫn tiếp tục hỏi.
Thấy cậu cứ hỏi dồn, Phương Lam khàn giọng, gắt lên rằng tại sao cậu lại quan tâm đến chuyện của cô như vậy.
Hai người đã nói rõ là bắt tay cùng tìm Ngô Du, vì sao cậu không thể ‘cơm ai người nấy ăn, việc ai người nấy làm’?
Chiêm Đài cứng họng.
Cậu cũng tự hỏi: Đúng thế, tại sao cậu lại quan tâm đến cô như vậy?
Họ chỉ là hai người xa lạ tình cờ gặp nhau, cùng hợp tác hữu nghị để giải quyết việc chung, cho nên cậu lấy tư cách gì mà cứ nhất quyết hỏi đến cùng, cứ phải moi ra hết bí mật của cô bằng được mới thôi.
Chiêm Đài bỗng thấy nản lòng, bèn im miệng và xua tay với cô.
Chàng thanh niên 19 tuổi, có điều gì cũng viết hết lên mặt.
Cậu ngồi xổm trên sàn, ngay cả bóng lưng cũng nhuốm vẻ buồn bực ấm ức, và sự bất mãn xen lẫn thất vọng vì không được như ý muốn.
Phương Lam khẽ thở dài, dịu giọng nói: “Chiêm Đài, không phải chỉ mình tôi mới có bí mật.
Cậu vẫn chưa đầy 20 tuổi mà đã lăn lộn ngoài đời những năm, sáu năm.
Người nhà cậu đâu? Rốt cuộc đạo pháp cao thâm của cậu là học được từ ai?”
“Tôi không hỏi cậu thì cậu cũng đừng hỏi tôi, được không?”
Được, chẳng lẽ còn có thể trả lời là ‘không được’ sao?
Chiêm Đài bướng bỉnh quay đầu lại, thầm biết rằng chút tâm sự khó nói kia đã chẳng thể giấu được Phương Lam từ lâu.
Song cậu vẫn muốn giữ phong độ, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Bộ trang phục kịch hoa cổ đã được cậu gấp gọn gàng và để bên cạnh.
Cậu nhẹ nhàng cầm nó lên, nói với Phương Lam: “Thứ quanh quẩn trong rạp hát không phải là ác ma hay yêu quái mà là tà khí, là vong che vải liệm.”
“Vải liệm vốn để chỉ chiếc khăn trắng phủ lên mặt người chết.
Thời điểm tự sát, Mạnh Bình đã mất hết niềm tin lẫn hi vọng vào cuộc sống.
Cô ta mặc bộ trang phục của một thời vàng son, đi đến rạp hát.
Sau nhiều cắt cổ tay không thành công, cô ta cảm thấy chẳng còn mặt mũi nào gặp người khác, cuối cùng đã chọn cách treo cổ giữa sân khấu.”
“Mạnh Bình cởi thắt lưng trên bộ trang phục ra, rồi vắt lên xà ngang bằng gỗ lim trên trần sân khấu.
Cô ta vốn mĩ miều, cả đời mê cái đẹp, thành thử đến khi sắp chết cũng không muốn mình trở nên xấu xí, gớm ghiếc.
Cô ta liền vén tà váy thêu hình bông hoa đỗ quyên lên để che mặt, lúc bấy giờ mới hạ quyết tâm đạp đổ cái thang dưới chân, treo cổ tự vẫn.”
“Dây thừng siết chặt, Mạnh Bình giãy giụa theo bản năng.
Cô ta cắt cổ tay không thành, nhưng đã để lại những vết thương sâu đến tận xương trên cổ tay.
Cô ta ra sức vùng vẫy, từng giọt máu tươi tụ lại trên lớp vải của bộ trang phục kịch hoa cổ.
Bộ trang phục đỏ thẫm vốn đã cũ kỹ bạc màu dần dần trở nên sống động nhờ sự tưới tắm của máu tươi.
Hình thêu chim quyên trên vải dường như cũng có sức sống, lắc lư sinh động trên tà váy theo động tác vùng vẫy của Mạnh Bình.”
“Sau vài chục giây giãy giụa, Mạnh Bình kiệt sức và tắt thở, tai, mắt, mũi, miệng đều chảy máu.
Máu chảy ra từ tai, mắt, mũi, miệng thấm ướt hình thêu bông hoa đỗ quyên phủ trên mặt cô ta, toát ra màu đỏ tươi đẹp đẽ kỳ dị.
Oán hận ngưng tụ, cuối cùng biến bộ trang phục kịch hoa cổ thành tà khí của vong hồn phủ vải liệm.”
“Cũng chính là vong phủ vải liệm.” Chiêm Đài nói.
Phương Lam cau mày, sắc mặt trở nên nặng nề: “Vong phủ vải liệm là do oán hận tạo thành.
Vậy nó đã làm Ngô Du bị thương bằng cách nào?”
Chiêm Đài lắc đầu, đáp: “Vong phủ vải liệm không làm hại người.”
Tà khí chính là ‘khí’, chỉ nghe thấy tiếng của nó chứ không nhìn thấy được.
Nó thậm chí còn không có hình dạng thực, thế nên đương nhiên là không thể làm hại con người.
“Tà khí là do oán hận căm hờn tụ lại, người bình thường gặp phải vong phủ vải liệm, nhiều nhất chỉ hoảng hốt khiếp sợ, còn chẳng bị tổn thương nghiêm trọng chứ đừng nói đến mất mạng.” Chiêm Đài liếc nhìn Phương Lam, băn khoăn một hồi, lại bất giác gõ đầu ngón tay vào huyên Bạch Cốt.
Đây là điều mà cậu vẫn luôn nghi ngờ.
Tại sao vong phủ vải liệm do oán hận tạo thành lại xuất hiện trên một chiếc xe buýt đang di chuyển?
Chưa kể đến việc nó rất sợ ánh nắng, còn Ngô Du lại mất tích giữa ban trưa và trên một chiếc xe buýt đầy người.
Tà khí hoàn toàn không thể làm được điều đó.
Phương Lam vuốt ve bộ trang phục kịch hoa cổ của tà khí đã bị tiêu diệt.
Cô ngẫm nghĩ chốc lát rồi nói: “Chiêm Đài, chúng ta đã nghĩ sai rồi.”
“Nếu sự mất tích của Ngô Du không hề liên quan đến đóa đỗ quyên xuất hiện một cách kỳ lạ trên xe buýt thì sao?” Cô chậm rãi nói.
“Năm nay vừa tròn 35 năm ngày Mạnh Bình qua đời.
Nếu cô ta vẫn còn sống thì năm nay đã 55 tuổi, chắc sẽ là một bác gái đã về hưu mê khiêu vũ ở quảng trường, và có lẽ còn tham gia vào hội yêu thích kịch hoa cổ như dì Đỗ cũng nên.”
“Nhưng cô ta đã chết, chết bởi sự lừa dối và hèn nhát trong thời kỳ đỉnh cao của cuộc đời.
Cho dù cô ta từng có lỗi với người khác thì cũng đã trả bằng tính mạng của mình.”
“Ví thử có người muốn đòi lại công bằng cho cô ta thì sao?”
Đòi lại công bằng? Đòi lại như thế nào? Chuyện đã xảy ra cách đây 35 năm, vì sao lại cứ phải chọn lúc này để đòi lại công bằng? Phương Lam hít sâu một hơi: “Cậu nghĩ chúng ta có nên đến công ty xe buýt hỏi thăm xem, có điều gì kỳ lạ xảy ra vào hôm bông hoa đỗ quyên xuất hiện trên ghế xe không?”
Quả nhiên, lão Bạch có cách, lòng vòng qua mấy mối thế mà thật sự đã tìm được tài xế xe buýt chạy tuyến Lập San cho họ.
Chiêm Đài quen tay thạo việc, đi mua trà thuốc làm quà.
Vì đã quen với những việc này nên cậu đã tìm thấy đồ tốt được bán với giá rẻ trong quầy hàng của người quen, tuy không tốn nhiều tiền nhưng vẫn đẹp mặt.
Tài xế ra mở cửa nhìn thấy quà liền cười tươi như hoa, nhanh nhảu mời họ vào nhà.
Nét mặt Phương Lam có phần phức tạp, Chiêm Đài tinh ý nhận ra.
Nhân lúc khom người thay giày, cậu hỏi cô: “Sao thế? Có chuyện gì à?”
Phương Lam thoáng ngơ ngác, đoạn khẽ lắc đầu: “Không, tôi chỉ cảm thấy cái cảnh đến chơi xách theo đồ như này hơi giống đến nhà cầu hôn.”
Chiêm Đài không nhịn được cười.
Nhưng khi hiểu ra thì lại cảm thấy xót xa trong lòng.
Phương Lam biết rõ về phép xã giao như vậy, cô… đã được Lục Ấu Khanh đến nhà để cầu hôn sao?
Phương Lam đã đoán đúng, quả thực đã xảy ra một vài chuyện lạ vào cái ngày bông hoa đỗ quyên xuất hiện.
“Chính là lão Lí, tài xế thay ca cho tôi.” Tài xế uống hai ngụm rượu, sắc mặt mỗi lúc một đỏ gay.
Ông cất giọng sang sảng, kể hết mọi chuyện.
“Lão Lí này số khổ, làm nghề gì cũng chỉ được một thời gian.
Mấy năm trước, lão vào Nam làm thuê, bươn chải đến nỗi bệnh tật đầy mình.
Lão mới trở về được vài năm.
Sau khi về thì cứ đôi ba tháng lại chuyển nhà một lần, làm khổ cả nhà cũng trở nên khánh kiệt.
Nghe đâu, gia đình từng mua một chiếc tải cho lão chở hàng, nhưng chạy xe chưa được hai năm thì bị lật xe, nợ nần chồng chất, may mà còn giữ được mạng.”
Tài xe nheo mắt, chỉ vào đầu mình: “Lão không kết hôn, không lập gia đình.
Tôi nghe nói ‘chỗ này’ của lão không tỉnh táo cho lắm.”
“Đêm hôm đó, lão làm ca cuối trong ngày, chạy từ ga tàu đến ký túc xá trường Đại học Trung Nam.
Khi đến điểm dừng cuối cùng đã gần 1 giờ sáng, trên xe còn lác đác vài sinh viên, có cả nam cả nữ.
Lúc xuống xe, lão đi từ ghế lái đến ghế sau dành cho hành khách, đang chuẩn bị khóa cửa xuống xe thì liếc thấy có vũng máu giống hệt bỗng đỗ quyên trên ghế ngồi gần cửa nhất.”
“Không biết lão trúng phải thứ tà gì mà chạy như điên trên đường cái, vừa khóc vừa cười, lại còn liên tục lẩm bẩm.
Sau đó, lão còn lột sạch quần áo đang mặc, cào chảy máu khắp người.”
“Chao ôi, nhất là trên cổ tay.
Chẳng biết lão nhặt đâu được mảnh thủy tinh mà rạch đầy cổ tay.
Nếu cảnh sát kịp không thời phát hiện và đưa lão đến bệnh viện sớm thì chẳng biết có còn giữ được tính mạng hay không.” Tài xế bùi ngùi nói.
Phương Lam cất tiếng hỏi: “Bác có biết tài xế Lí đã nói gì vào buổi tối phát điên đó không ạ?”
Tài xế kia lắc đầu: “Làm sao biết được.
Nhưng hai ngày sau, khi cấp trên của chúng tôi mang hoa quả đến thăm lão, lại nghe đâu, lão nằm viện mà vẫn không ngừng lảm nhảm, lúc thì hát cái gì mà ‘Lưu Hải đốn củi’, lúc thì lại gào khóc van xin với không khí.”
“Lão nói cái gì mà nằm mơ* à, xin hãy tha cho tôi.”
*Nằm mơ trong tiếng Hán là 做梦, đọc là Zuòmèng; trong đó chữ 梦/mèng/ đồng âm với chữ tên 孟/Mèng trong tên của Mạnh Bình (孟萍)
Chiêm Đài và Phương Lam liền sáng tỏ và đưa mắt nhìn nhau.
Gã họ Lí kia đã nói là ‘Tha cho tôi đi, Mạnh Bình.”
Tài xế rùng mình, vòng hai cánh tay ôm lấy nhau, đoạn nói tiếp: “Cô cậu đã nghe chuyện ma quỷ quấy phá tuyến Lập San chưa? Chuyện ông già và cậu nam sinh đấy?”
“Haizz, chuyện này càng đồn thổi càng huyễn hoặc, lại thêm vụ ma quỷ trước đó nữa, cánh tài xế cũng hoảng.
Cấp trên sợ sau này không ai dám lái ca đêm tuyến Lập San, nên đã cho lão Lí nghỉ việc để chữa bệnh, rồi có lệnh không cho phép nhắc đến chuyện đó nữa.”
“Lão Lí tội nghiệp!” Cho đến lúc tiễn họ ra cửa, tài xế vẫn lấy làm tiếc cho đồng nghiệp của mình: “Cả đời vất vả, đi đến đâu cũng chẳng trụ được.
Khó khăn lắm trong nhà mới nhờ người tìm được cho lão công việc lái xe buýt, hi vọng làm vài năm rồi về hưu.
Ai dè mới đi làm được mấy tháng đã xảy ra chuyện như vậy.”
Chiêm Đài khịt mũi, chỉ lặng thinh.
Nhưng Phương Lam lại không kìm được, cất giọng lanh lảnh: “Bác không cần phải thương hại lão ta.
Lúc còn trẻ tâm địa bất chính thì đương nhiên là về già phải gặp báo ứng thôi.”
Chân tướng của vụ án đã được hé lộ một nửa.
Bông hoa đỗ quyên đỏ như máu xuất hiện trên chỗ ngồi xe buýt không hề liên quan đến việc Ngô Du mất tích.
Và, bông hoa đỗ quyên đỏ thắm do nỗi căm hận của vong phủ vải liệm hóa thành ấy, chính là trái đắng của tài xế họ Lí lái xe đêm đó tạo thành thời trẻ.
Ông ta chính là nam chính ‘kẻ thứ ba’ hát vở ‘Lưu Hải đốn củi’ cùng Mạnh Bình khi xưa.
Năm đó, vì nhập nhằng với Mạnh Bình nên ông ta đã bị bạn trai của cô ta dần cho một trận.
Sau đó, ông ta ôm hận trong lòng và trả thù bằng cách hại chết bạn trai của cô ta.
Mạnh Bình không chịu nổi điều tiếng nên đã tự sát, nỗi oán hận tụ lại trên bộ trang phục kịch hoa cổ và biến thành vong vải liệm, trời xui đất khiến lại lưu lại trên thế gian.
Nó chất chứa đầy căm hận và đau đớn khôn nguôi của Mạnh Bình trước khi lìa đời.
Chấp niệm không tiêu tan đó vẫn đeo bám tài xế họ Lí suốt mấy chục năm nay, bất kể ông ta đi đến đâu, ở đâu, làm công việc gì, qua lại với ai thì nó vẫn luôn hiện hữu bên cạnh ông ta, từng giờ từng phút nhắc ông ta về tội ác mà ông ta đã từng phạm phải.
Bông hoa đỗ quyên xuất hiện trên xe buýt chỉ là để trả thù tài xế họ Lí, bắt ông ta nợ máu trả bằng máu và luôn sống trong cơn ác mộng về cái chết bi thảm của Mạnh Bình.
Thiện ác nhân quả cuối cùng đã có hồi báo, lưới trời tuy thưa mà khó lọt.
Hai mạng người vô tội đã chết cách đây 35 năm, lão Lí tuy vẫn còn sống, nhưng lại đau khổ, vất vả cả một đời.
Vong phủ vải liệm đã bị huyên Bạch Cốt hóa giải đêm qua, tà khí đã biến mất.
Về sau, tài xế họ Lí sẽ không nhìn thấy bông hoa đỗ quyên do nó biến thành nữa.
May sao, sau hơn 30 năm bị giày vò, tinh thần ông ta đã sụp đổ, mãi mãi không thể sống một cuộc sống thoải mái, vui vẻ.
Chiêm Đài có phần hả dạ như đã trả được mối thù lớn: “Lão súc sinh hại chết hai mạng người, bị vong vải liệm đeo bám cả đời, có tật giật mình nên cuối cùng cũng suy sụp tinh thần, coi như ác giả ác báo.”
Phương Lam nở nụ cười hiếm hoi, đáp lời: “Hời cho lão!”
Hai người vừa mới trút được gánh nặng, nhưng lại nghĩ đến việc vẫn chưa có manh mối về tung tích của Ngô Du, tảng đá lớn trên ngực lại đè xuống, nặng đến mức không thở nổi.
Đến cùng thì Ngô Du đã đi đâu?
Rốt cuộc, một chàng trai 18 tuổi trẻ trung và khỏe mạnh đã biến mất trên chuyến xe buýt chở đầy hành khách giữa ban ngày ban mặt bằng cách nào?
Phương Lam do dự giây lát, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Trước khi chuyển sự chú ý sang đóa hoa đỗ quyên, tôi đã từng nghĩ đến một khả năng.”
“Điểm mấu chốt trong vụ mất tích của Ngô Du nằm ở chỗ, camera chỉ ghi lại được hình ảnh cậu ta lên xe, nhưng không ghi lại được hình ảnh cậu ta xuống xe.
Do đó, chúng ta có thể chắc chắn rằng cậu ta đã lên xe, nhưng không biết cậu ta có xuống xe không và xuống ở đâu, đồng thời làm thế nào để tránh được camera khi xuống xe.”
Chiêm Đài đáp ‘ừ’ rồi nói tiếp theo mạch suy nghĩ của Phương Lam: “Khả năng thứ nhất là Ngô Du chưa xuống xe.
Cậu ta sẽ trốn trên xe buýt cho đến đêm, khi xe về bến.
Sau khi tài xế tắt máy, cậu ta lại nghĩ cách trốn ra khỏi xe.”
Phương Lam gật đầu: “Sau khi vụ việc xảy ra, cảnh sát đã hỏi tài xế chạy xe cùng ngày trước tiên.
Điểm dừng cuối cùng của tuyến Lập San là ga tàu.
Tài xế xác nhận toàn bộ hành khách đã xuống xe.
Đề phòng hành khách đứng đợi ở ga tàu lên xe trước để trốn quẹt thẻ, bác tài còn đặc biệt đi xuống xe bằng cửa sau để hút thuốc.
Ông ta nhớ rất rõ, hôm đó sau khi đến điểm dừng cuối cùng, trên xe đã trống trơn, tuyệt đối không có khả năng có người trốn trong xe.”
Chiêm Đài trầm ngâm một lúc mới nói: “Khả năng thứ hai là Ngô Du ngồi ở hàng ghế cuối cùng.
Nhân lúc tài xế và hành khách trên xe không chú ý, cậu ta đã lén nhảy ra ngoài qua cửa sổ xe.”
Nhưng vừa nói dứt lời, Chiêm Đài đã không nhịn nổi cười mà rằng: “Tôi biết, tôi biết, điều này là không thể.”
Tuyến Lập San có lưu lượng hành khách lớn.
Mùa hè, trên xe bật điều hòa nên hầu hết cửa sổ đều đóng kín.
Huống hồ, xe buýt cao thế kia, muốn nhảy từ trên xe ra ngoài giữa thanh thiên bạch nhật là chuyện nghìn lẻ một đêm.
“Vậy thì còn có khả năng thứ ba.” Phương Lam thản nhiên nói: “Lúc Ngô Du lên xe vẫn là Ngô Du.”
Chiêm Đài nhướng mày: “Đến khi xuống xe lại không phải là cậu ta nữa à?”