*Đài Định Vương là công trình nằm ở phía nam đường Lưu Chính, thành phố Trường Sa, tỉnh Hồ Nam, được xây dựng bởi Định vương Lưu Phát, con trai của Cảnh đế thời nhà Hán.
Hàng năm, Lưu Phát đều chọn loại gạo ngon nhất rồi sai người gửi đến Trường An (nay là Tây An, Thiểm Tây) để biếu mẹ mình.
Sau đó lại vận chuyển đất sét từ Trường An về Trường Sa để xây Đài Định Vương.
Năm này qua năm khác, đất sét được chuyển từ Trường An về đã xây thành đài cao.
Mỗi ngày, khi mặt trời lặn, Lưu Phát sẽ lên đi lên đài và nhìn về phía bắc, gửi gắm nỗi nhớ mong tới người mẹ ở nơi phương xa.
Vì vậy, Đài Định Vương còn được gọi là " Đài Ngóng Mẹ"
Chiêm Đài suy ngẫm chốc lát.
Nếu việc Ngô Du mất tích và sự xuất hiện của vong phủ vải liệm đã trùng hợp như vậy, thì suy nghĩ mà Phương Lam nói ra lúc nãy lại thật sự có lí.
Cậu tìm kiếm trong đầu và thật sự nhớ ra một loại pháp khí có thể thay đổi diện mạo và tránh được camera.
Cậu chậm rãi nói với Phương Lam: “Giả dụ Ngô Du có cơ hội dùng ‘chót ngói mặt người’, và khi xe buýt vừa khéo lại chạy vào phạm vi của chót ngói, cậu ta sẽ thay đổi vẻ ngoài giống như ngụy trang, thì đương nhiên là sẽ không phân biệt được rõ trong camera.”
*Chót ngói là chỉ phần che trước những miếng ngói của mái hiên nhà trong kiến trúc Trung Quốc cổ đại, nó có hình tròn hoặc hình bán nguyệt với những hoa văn đa dạng như hình mây, hình chữ, hình động vật,...!dùng để làm đẹp và che chắn cho mái hiên.
Chiêm Đài ngẫm nghĩ một lúc rồi lại bác bỏ giả thiết này: “Nhưng dùng ‘chót ngói mặt người’ cũng có khuyết điểm.
Nếu cậu ta dùng nó thì vẻ ngoài của cậu ta sẽ cực kỳ nổi bật, như thể đã từng phẫu thuật thẩm mỹ vậy.
Có điều, chúng ta lại không nhìn thấy người đàn ông đẹp trai chẳng khác gì người nổi tiếng nào trong video cả.”
Cậu nhớ rất rõ là mình đã cùng bố của Ngô Du xem đi xem lại đoạn băng ghi hình.
Tuyến xe buýt Lập San chạy từ trường Đại học Nam Trung đến ga tàu, suốt hơn hai tiếng đồng hồ kể từ khi Ngô Du lên xe, trong số các hành khách xuống xe, không hề có anh chàng đẹp trai vô đối có thể sánh ngang với người nổi tiếng nào.
Nếu có thì lúc đó cậu đã lưu ý và liên tưởng ngay đến ‘chót ngói mặt người’.
Nhưng bây giờ nhớ lại, tuy không có anh chàng đẹp trai, nhưng hình như thật sự có một cô gái rất xinh.
Ngặt nỗi, bất kể loại kỹ thuật hóa trang nào cũng chỉ có thể thay đổi vẻ ngoài, chứ không thay đổi được giới tính.
Các manh mối rối rắm, việc điều tra vụ án nhất thời rơi vào bế tắc.
Phương Lam buồn bực, nắm lấy vạt áo sơ mi, vô thức vuốt đi vuốt lại.
Chiêm Đài nhẹ giọng xoa dịu cô: “Chuyện này có sốt ruột cũng vô dụng, cứ từ từ điều tra thôi.”
Phương Lam hít sâu một hơi, cáu kỉnh đáp: “Tôi chỉ nghĩ đến tâm trạng của bố Ngô Du.
Thêm một giây chờ đợi là hi vọng lại càng mong manh hơn.”
Cô muốn mặc kệ tất cả mà trút hết những bức bối trong lòng, như thùng thuốc nổ bắt lửa.
Song mới nói được hai câu, cô bỗng ngừng lời, lại lắc đầu nói với vẻ nửa bất lực nửa kìm nén: “Cậu không hiểu đâu.”
Chiêm Đài chỉ có thể nhẹ nhàng an ủi cô: “Trong những vụ án mang tính chất nguy hiểm, động cơ gây án là nhân tố rất quan trọng.
Phần lớn cũng chỉ là vì tình, vì thù hận, hoặc vì tiền.
Một cậu sinh viên 18 tuổi với các mối quan hệ rất đơn giản như Ngô Du, thì khả năng cậu ta gây thù kết oán với ai là rất thấp.
Cậu ta mất tích giữa ban ngày ở nơi công cộng, lại sống trong một gia đình đơn thân bình thường, cũng không nghe nói cậu ta có xích mích kiểu vay mượn tín dụng đen trong trường, thế nên khả năng vì tiền cũng không cao.”
“18 tuổi là độ tuổi bốc đồng nổi loạn nhất, tôi đoán sự mất tích của cậu ta, 80 - 90% là có liên quan đến tình cảm.”
Phương Lam lại suy nghĩ nhiều hơn Chiêm Đài.
Hai bố con Ngô Du vẫn luôn sống nương tựa vào nhau, cùng vượt qua quãng thời gian khó khăn nhất kể từ sau khi mẹ cậu ta qua đời.
Cậu ta vừa mới vào Đại học, đang trong giai đoạn đầu hòa nhập với thầy cô và bạn bè.
Một cậu thanh niên 18, 19 tuổi lần đầu tiên xa nhà, sống cuộc sống tập thể, chưa hẳn đã thật sự vui vẻ thoải mái như những gì nói với bố mẹ qua điện thoại.
Một đứa trẻ trưởng thành chỉ báo tin vui, không nói ra buồn phiền, dẫu bị thiệt thòi cũng không muốn mở miệng nói với bố mẹ vì sợ gia đình lo lắng.
Sau khi trải qua một học kỳ vất vả, Ngô Du đang chuẩn bị về nhà nghỉ đông, thì lại nghe tin bố mình sắp tái hôn.
Tình cảm sâu nặng của bố mẹ cậu ta khi mẹ cậu ta nằm trên giường bệnh như biến thành một trò đùa.
Ngôi nhà đã từng là của cậu ta nay sắp trở thành lãnh địa của người phụ khác.
Bố cậu ta đã bước về phía trước, dường như người duy nhất trên đời vẫn chìm đắm trong nỗi đau mất mẹ chỉ còn lại mình Ngô Du cậu.
Mặc dù về mặt lí trí, cậu ta biết là không thể ngăn cản hạnh phúc của bố mình, nhưng trong thâm tâm cậu ta làm sao tránh khỏi sự đấu tranh và buồn bã? Sao có thể không sinh ra cảm giác đau đớn khi bị phản bội.
Phương Lam thấm thía nỗi đau này hơn ai hết.
Cô ngẫm một chốc, sau đó nói với Chiêm Đài: “Nếu cậu đã đến đây, chi bằng nghĩ cách lẻn vào ký túc xá của Ngô Danh thử tìm manh mối mới xem sao? Tôi đã thử hai lần nhưng không thành công, vì thím quản lý ký túc xá thực sự rất nghiêm.”
Nghiêm Đài nghẹn lời, liếc xéo Phương Lam một cái, đoạn lẩm bẩm với giọng vừa cảm khái vừa mát mẻ: “Trông thì xinh mà sao lại nghĩ ra mấy trò xấu xa thế?”
Phương Lam vẫn tỉnh bơ, xua tay giục cậu: “Thời điểm đặc biệt nên phương pháp cũng phải đặc biệt.
Nhanh lên, đừng nói nhảm nữa!”
Chiêm Đài trạc tuổi Ngô Du, chỉ cần mặc chiếc áo sơ mi kẻ caro tay ngắn tiêu chuẩn của nam sinh dân khoa học kỹ thuật là lẻn vào ký túc xá nam dễ như bỡn.
Phương Lam đứng dưới tòa nhà ký túc xá chờ cậu, chẳng khác gì một cô gái đang đợi bạn trai.
Những nam sinh đi ngang qua đều không khỏi nhìn cô thêm một lúc, khiến cô hơi bực mình, bèn vuốt tóc che mặt và cúi đầu xuống, dáng vẻ lạnh tanh.
Khi Chiêm Đài đi xuống thì bắt gặp vẻ đề phòng người lạ đến gần của Phương Lam.
Trước kia, cậu chỉ cảm thấy cô lạnh lùng kiêu ngạo, bây giờ đã biết được nhiều chuyện hơn, cậu không khỏi mang theo sự tò mò nghiên cứu, khi nhìn thấy những hành vi khác người của cô.
Cô có vẻ thích màu trơn, đặc biệt là hai màu trắng đen.
Lúc này, cô đang đứng trước tòa nhà có nhiều người qua lại, trong bộ dạng cúi gằm mặt, tóc tai lòa xòa.
Chiêm Đài nhíu mày nhìn cô và giật thót trong lòng.
Không hiểu sao trông cô như này, trong đầu cậu lại xuất hiện lên hai từ: ở góa.
Phương Lam thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy Chiêm Đài.
Hai mắt cô sáng bừng, càng toát lên vẻ sáng ngời rạng rỡ.
Cô đi đến đón cậu và hỏi: “Thế nào?”
Chiêm Đài nghiêm nghị, nhẹ giọng đáp: “Cảnh sát đã tới đây ngay sau khi Ngô Du mất tích, họ đã mang toàn bộ đồ đạc cá nhân của cậu ta đi để kiểm tra, thành thử chỉ còn lại rất vài món trong phòng ký túc xá.”
Phương Lam thất vọng ra mặt: “Không tìm thấy được gì à?”
Chiêm Đài nhếch miệng, đáp: “Không, nhưng vừa hay cũng chính nhờ vậy mà đã có một số phát hiện.”
“Chẳng phải lúc trước, cô đã nhắc đến khả năng thứ ba sao?” Chiêm Đài nói: “Khi lên xe, Ngô Du vẫn là Ngô Du, nhưng khi xuống xe vì lí do nào đó mà phải cải trang, nên không còn trong bộ dạng của cậu ta nữa.”
Phương Lam gật đầu: “Không phải cậu nói rất khó để làm điều đó à? Hóa trang trên xe buýt, còn phải tránh sự chú ý của những hành khách khác.
Huống hồ, ngoại trừ ‘chót ngói mặt người’ là của các nhà buôn Sơn Tây truyền lại cho đời sau, thì không có cách nào khác có thể hoàn toàn thay đổi diện mạo trong thời gian ngắn.
Trừ khi phải mang theo mũ và dụng cụ hóa trang lên xe.
Phải cái, cho dù không thu hút sự chú ý của những hành khách khác thì vẫn không thể đánh lừa được với vóc dáng đó.”
“Ngô Du cao 1m86, vóc người cao gầy.
Nhưng trong đoạn băng camera ghi lại mà chúng ta đã xem, không có chàng trai nào bước xuống xe với vóc người tương tự.”
Chiêm Đài nói: “Đúng vậy, nhưng nếu đảo ngược khả năng thứ ba để suy luận thì sao?”
“Ví thử Ngô Du đã không phải là cậu ta ngay từ khi lên xe thì thế nào?”
Phương Lam sững sờ mất hai giây rồi mới nghiền ngẫm ý chưa nói hết trong lời nói của Chiêm Đài.
Ý cậu là có người đã cải trang thành Ngô Du và lên chiếc xe buýt kia?
Trong số những hành khách trên xe buýt, ngay từ đầu đã không có Ngô Du.
Không, điều đó là không thể.
Chẳng lẽ dưới mọi con mắt thế kia, Ngô Du trong video ngay từ đầu đã là giả.
Rốt cuộc Chiêm Đài đã nhìn thấy gì trong phòng ký túc xá của Ngô Du mới có thể đưa ra kết luận khó bề tưởng tượng như này.
Phương Lam ngước mắt lên nhìn cậu tỏ ý không hiểu.
Chiêm Đài cố ý im lặng, nom cô chăm chú nhìn mình với sóng mắt long lanh, lại cảm thấy hết sức hài lòng.
Cậu ho nhẹ hai tiếng, thầm mắng bản thân ‘ăn hại’ những mấy câu liền, rồi mới lên tiếng giải thích.
“Gần như toàn bộ đồ đạc cá nhân trong phòng ký túc xá của Ngô Du đã bị cảnh sát thu thập để điều tra ngay sau khi vụ việc xảy ra, nhưng mãi vẫn chưa có phản hồi, điều đó chứng tỏ quả thực không có món đồ nào đáng lưu ý.”
“Chăn ga gối đệm của cậu ta vẫn còn đó, quần áo để mặc theo mùa được treo gọn gàng trong tủ quần áo, bàn học sạch sẽ, ngăn nắp, đồ dùng học tập được chia ra để trong từng chiếc hộp đựng bút nho nhỏ, bên trên còn đặc biệt dán giấy nhớ đủ loại màu sắc.”
Phương Làm nhướng mày, không ngờ chàng trai trông cao lớn thô kệch như Ngô Du lại chỉn chu và tinh tế trong sinh hoạt thường ngày đến vậy.
“Điều kiện phòng ký túc xá của Đại học Trung Nam rất tốt, giường tầng tích hợp với bàn học bên dưới, sáu người một phòng, còn có cả phòng vệ sinh khép kín.
Mỗi tội không có điều hòa.” Chiêm Đài nói.
Phương Lam gật đầu đã hiểu.
Mùa hè ở Trường Sa nổi tiếng nóng như lò lửa, ký túc xá của trường Đại học được cải tạo từ những năm đầu, lại cân nhắc đến vấn đề tiền điện khá lớn, nên đã ‘độc ác’ không lắp điều hòa cho sinh viên.
Sáu nam sinh ở trong một căn phòng không có điều hòa, chắc hẳn sẽ chẳng mấy dễ chịu khi sang hè.
“Cô biết không, Ngô Du che một tấm màn dày trên giường tầng của cậu ta.” Chiêm Đài nói với vẻ mặt khác thường, còn khua chân múa tay với Phương Lam: “Là kiểu màn khung: một cái khung bằng inox treo trên trần, màn giường rất dày che kín mít ba mặt xung quanh luôn.”
Phương Lam lập tức hiểu ra: “Tôi biết rồi, ký túc xá nữ sinh thường dùng kiểu màn này.
Bất luận là giường tầng trên hay tầng dưới thì chỉ cần kéo màn giường vào một cái, liền biến thành thế giới thu nhỏ của mình.
Con gái rất chú trọng sự riêng tư nên đều thích kiểu đó.”
Chiêm Đài gật đầu, tiếp lời cô: “Đúng vậy, nhưng kiểu đấy cũng nóng lắm.”
Mùa hè ở Trường Sa nóng nực, phòng ký túc xá lại ngột ngạt như cái lồng hấp, cố lắm chỉ dựa vào chút gió mát của chiếc quạt trần.
Giường của Ngô Du che màn kín thế kia, vừa bí vừa tối, như vậy thì khó chịu khác nào đang xông hơi?
Khi vừa bước vào phòng, Chiêm Đài đã đưa mắt quan sát một lượt, thấy năm chiếc giường xung quanh đều thoáng đãng, chỉ có giường của Ngô Du là che màn kín mít.
Lúc ấy, cậu đã cảm thấy có điều gì đó không thích hợp ở đây.
Đang kỳ nghỉ hè nên các bạn cùng phòng đã về nhà gần hết, chỉ còn lại một người đang ngồi chơi game trên chiếc giường đối diện với giường của Ngô Du.
Cậu ta cởi trần, chỉ mặc độc cái quần lót.
Chiêm Đài đẩy cửa bước vào làm cậu ta giật cả mình.
Chiêm Đài giả vờ là sinh viên khoa khác thích hóng hớt, sang tán gẫu với cậu ta một lát.
Song cậu ta rất cảnh giác, luôn tránh trả lời những câu hỏi có liên quan đến vụ mất tích của Ngô Du, như sợ dính đến mấy vụ kiện cáo không đáng có.
Chiêm Đài cũng không ép cậu ta, chỉ làm như vô tình đi đến bên giường của Ngô Du và chạm vào màn giường: “Ơ, bạn này không sợ nóng à.
Sang tháng Năm là Trường Sa đã nóng phát ngốt rồi mà cậu ta vẫn còn để màn giường đến tận bây giờ không tháo ra.”
Bạn cùng phòng của Ngô Du liền xua tay, nói: “Cậu ta cứ học đòi làm sang ấy mà.”
“Trời nóng thế này, trong ký túc xá của cánh đàn ông con trai, ai còn mặc quần áo nữa chứ? Có mình cậu ta là làm ra vẻ, bản thân không mặc áo ngắn tay đã đành, lại còn bắt bọn tôi cũng phải mặc.”
“Ai thèm để ý đến cậu ta.
Nhưng cậu ta thì hay rồi, thấy không ai nghe, bèn mua tặng bọn tôi năm cái áo may ô.
Cậu bảo, mặc cũng không được, không mặc cũng không xong.