“Nếu việc Ngô Du chọn ở lại trường vào dịp Tết không hẳn vì bố cậu ta lấy vợ mới, và không phải cậu ta chán chường nên mới không muốn về nhà, mà là sợ bị lộ thân phận thì sao?” Chiêm Đài nói với giọng đầy ẩn ý, “Ví thử Ngô Du đã không phải là Ngô Du mà tôi và cô biết từ hơn nửa năm trước thì thế nào?”
Phương Lam cắn môi dưới suy nghĩ một lúc, vẻ mặt bỗng hơi hoảng hốt: “Ý cậu là nó không chỉ có thể biến thành hình người mà còn có thể duy trì hình dạng đó nửa năm, sống chung với 5 người bạn cùng phòng mà họ không phát hiện ra?”
“Nếu Ngô Du ở phòng ký túc xá không phải là Ngô Du, thì rốt cuộc Ngô Du thật đã đi đâu?”
Nhưng cô lại lắc đầu, phủ nhận giả thiết đó: “Không, điểm mấu chốt nhất không phải là vấn đề này, mà là Ngô Du giả trong phòng ký túc xá kia là ai?”
Chiêm Đài giơ tay ra, đầu ngón tay dính chút màu vàng đất nhàn nhạt.
Cậu búng nhẹ ngón tay một cái, lớp bột bay lả tả trong gió như một lớp cát mỏng màu vàng.
Trong không khí tràn ngập thứ mùi không hẳn là dễ ngửi, cũng không hẳn là khó ngửi, như thể mùi hương quá đậm bao trùm lên mùi tanh tưởi thoang thoảng.
Các mùi khác nhau trộn lẫn với nhau, khiến người ta cảm thấy hơi khó chịu.
“Cô nói sai rồi, vấn đề mấu chốt nhất không phải Ngô Du giả đó là ai, mà là thứ gì?” Chiêm Đài hời hợt nói, trong câu nói còn mang hàm ý khác.
Phương Lam vừa nhìn cậu chăm chăm, vừa động não để cố gắng chắp nối các sự kiện đã xảy ra hơn một tháng qua với nhau.
Cô cẩn thận nhớ lại tất cả các chi tiết.
Khi ‘Ngô Du’ lên xe buýt thì vẫn là một cậu nam sinh cao lớn, nhưng trong video ghi hình của camera lại không có cậu nam sinh nào như vậy xuống xe.
‘Ngô Du’ dọn dẹp góc cá nhân của mình trong phòng ký túc xá rất sạch xe, thậm chí còn kiên trì che màn giường trong ngày hè nóng bức và yêu cầu các bạn cùng phòng phải mặc áo.
Chiêm Đài nghi ngờ ‘Ngô Du’ là nữ.
‘Ngô Du’ mất tích một tháng trước, vào giữa tháng Sáu, trùng với dịp Tết Đoan ngọ.
‘Ngô Du’ không có biểu hiện gì khác thường vào buổi sáng, nhưng đột nhiên lại biến mất li kỳ sau bữa trưa.
Cơm trưa ở nhà ăn trong dịp Tết Đoan ngọ sẽ có gì khác với mọi khi?
Phương Lam chợt mở to hai mắt, rảo bước đi đến bảng thông báo dưới toà nhà ký túc xá, rồi chỉ vào một tấm áp phích tuyên truyền màu trắng xanh và nói với Chiêm Đài: “Nhà ăn số 2 ở khu phía Nam của trường có tổ chức hoạt động văn hóa cho sinh viên như gói bánh chưng, làm túi thơm và viết thư pháp cùng ngày Ngô Du mất tích.”
Ánh mắt cô bỗng trở nên sắc bén: “Và còn uống rượu hùng hoàng nữa.”
Phương Lam quả nhiên rất thông minh, vừa nghe cái đã hiểu.
Chiêm Đài nhếch khóe miệng, nhìn cô bằng ánh mắt tán thưởng không hề che giấu.
Cậu khẽ cử động đầu ngón tay, thứ bột màu vàng đất rơi xuống từ đầu ngón tay cậu.
Rượu hùng hoàng hay còn được gọi là ‘Thiên dương thạch’, có tác dụng xua gió, trừ tà.
Trong ngày Tết Đoan ngọ, cài nhánh hoa thù du lên đầu, đeo túi thơm để đuổi sâu bọ và uống rượu hùng hoàng, đều là những phong tục truyền thống để xua đuổi sâu bọ rắn rết.
“Khi rắc một ít bột hùng hoàng lên đệm của Ngô Du thì lập tức bốc lên mùi tanh.” Chiêm Đài thản nhiên nói, “Nếu gặp phải rượu hùng hoàng, xem cô ta làm thế nào che được mùi trên cơ thể?”
Phương Lam vẫn đang trong nỗi kinh ngạc, cứ lặng lẽ nhìn lớp bột màu vàng đất trên đầu ngón tay Chiêm Đài.
Phía xa xa trong khuôn viên trường, hình như có ai đang hát kịch hoa cổ, giọng hát dịu dàng trầm bổng như tiếng hót của chim oanh.
Giọng nữ êm ái, tiếng hát vui tươi đầy lời yêu thương.
Cậu khẽ mỉm cười, gật đầu nói: “Cô đoán đúng rồi, Ngô Du này là một con hồ li cái.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì cô gái cực kỳ xinh đẹp mà chúng ta đã nhìn thấy trong đoạn băng ghi hình chính là Ngô Du mà chúng ta đã vất vả tìm kiếm suốt một tháng nay đấy.”
Phương Lam lục lại trí nhớ, đoạn hỏi: “Là cô gái rất xinh đã xuống xe ở điểm dừng cuối, đúng không? Tôi vẫn nhớ rõ cô ấy.
Cô ấy đội mũ lưỡi trai, mặc cái áo tay ngắn màu đỏ rộng thùng thình.”
Cô trầm ngâm giây lát, lập tức đoán ra manh mối: “‘Ngô Du’ mặc nó là để tạo hiệu quả của chiếc áo lót thun, nên mới rộng thùng thình như thế.
Thời điểm lên xe, ‘Ngô Du’ mặc quần chơi bóng rổ màu đen.
Còn lúc cô gái kia xuống xe, cô ấy mặc chiếc váy tennis và để lộ đôi chân.”
Chiêm Đài không hiểu cách ăn mặc cho lắm, chỉ nghiêng đầu nhìn Phương Lam.
Cô mỉm cười, chỉ trỏ trên người mình một cách rất thông thạo: “Quần chơi bóng rổ rất rộng.
Sau khi lên xe, cô ấy tìm một chỗ ngồi ở phía sau rồi nhân lúc không ai để ý đã xắn quần lên đến tận bẹn, và che mặt bằng khăn lụa màu đen, thoạt nhìn có thể không biết đâu mà lần.”
Phương Lam nói tiếp: “Cậu có nhìn thấy túi bánh bao trên tay cô ấy không? Nếu cuộn nó lại thì chỉ bé bằng lòng bàn tay, hoàn toàn có thể để trong ba lô, khi mở ra vừa có thể đựng được các thứ, lại vừa đủ để đựng chiếc ba lô mà cô ấy đã đeo khi lên xe.”
“Do đó, khi lên xe, trong ba lô của ‘Ngô Du’ có một chiếc áo tay ngắn màu đỏ rất rộng.
Rồi thừa lúc không ai để ý, ‘Ngô Du’ đã mặc nó vào.
Trước khi xuống xe, lại xắn ống quần lên thành váy ngắn.
Ngay cả ba lô cũng được gập lại, bỏ vào trong tiếng túi bánh bao màu xanh.”
“Nếu muốn thay đổi trang phục trong thời gian ngắn, thì cách này là nhanh chóng và tiện lợi nhất.” Phương Lam cảm khái nói.
Chiêm Đài rất thính, bèn nhướng mày hỏi cô: “Cô rất thạo mấy ngón này nhỉ.
Trước đây, cô hay làm như vậy à?”
Phương Lam tỉnh bơ, tự tin ‘bật lại’ cậu: “Ừ, có phạm pháp không?”
Tuy bị cô miệng lưỡi sắc sảo đáp trả, nhưng không biết tại sao Chiêm Đài lại cảm thấy tâm trạng phơi phới.
Cậu khẽ nhếch khóe miệng và đổi đề tài.
Hôm ‘Ngô Du’ mất tích, khi ‘cậu ta’ đến nhà ăn, lại đúng lúc bắt gặp tiết mục uống rượu hùng hoàng trong chuỗi hoạt động đón Tết Đoan ngọ do Đoàn trường tổ chức.
Mùi bột hùng hoàng rất nồng, cô ấy khó khăn lắm mới giữ được hình dạng của Ngô Du.
Sau đó, sợ mình lộ ra sơ hở, cô ấy đã bỏ cả tiết học buổi chiều, vội vàng thu dọn ‘đạo cụ’ rồi nhảy lên xe buýt đến ga tàu.
‘Ngô Du’ đã thay đổi trang phục trên xe, đồng thời đổi chỗ ngồi mấy lần để che giấu tung, còn lợi lúc dòng người ùn ùn xuống xe ở trạm cuối để trốn ở sau xe, khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
Chỉ như vậy thì khi lên xe vẫn là ‘Ngô Du’, nhưng khi xuống xe lại là một cô gái trẻ ưa nhìn.
“Cô ấy không chịu được bột hùng hoàng, vì thế chắc hẳn đạo hạnh không cao cho lắm.
Trong phòng ký túc xá, lại không quen nhìn thấy cơ thể nam giới, chắc cũng là lần đầu tiên làm chuyện kiểu này nên rất xấu hổ.
Hôm đó, khi cô ấy cuống cuồng xuống xe, phần lớn là không giấu nổi cái đuôi hồ li.”
“Nhưng tại sao chứ?” Phương Lam ngẫm nghĩ, “Theo như lời cậu nói thì rất có thể Ngô Du đã bị hồ li thay thế trước Tết.
Cũng đã gần nửa năm trôi qua, rốt cuộc Ngô Du thật đã đi đâu? Tại sao mãi mà vẫn không tìm thấy cậu ta? Vì sao hồ li lại biến thành hình dạng Ngô Du, trốn trong ký túc xá nam sinh?”
Chiêm Đài không nhịn nổi cười: “Vì tình yêu, cô đã từng xem phim thần tượng chưa? Đã nghe nói đến phim Hàn Quốc chưa?”
“Nàng hồ li xinh đẹp đóng giả trai, trà trộn vào ký túc xá nam sinh, không phải để va chạm với cơ thể trẻ trung đầy hoóc môn, làm bùng lên ngọn lửa tình yêu, thì còn có thể là vì cái gì nữa?”.