Hai người đưa mắt nhìn nhau và đều nhận ra mấu chốt của vấn đề.
Chiêm Đài suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Điền Hữu Lương bị dùng làm đồ tế, bị cột chặt trên cột buồm của thuyền diêm vương.
Âm dương tách biệt, các bạn bè của hắn ở ngay bên cạnh nhưng lại không thể nhìn thấy hắn.
Trong giai điệu của những bài hát nối tiếp nhau, thuyền diêm vương tiến vào hồ Vân Đang, như đang chào đón tiếng reo hò của những người trên bờ đưa tiễn thuyền vương.
“Thuyền diêm vương từ hồ Vân Đang đi ra biển, và bốc cháy một cách vô hình trên mặt biển.
Ngọn lửa âm phủ ngùn ngụt đã làm bị thương Điền Hữu Lương đang không thể nhúc nhích, mang đến cơn đau thấu xương, cho đến khi con thuyền gỗ bị thiêu rụi hoàn toàn.”
Chiêm Đài cụp mắt xuống, bàn tay nắm thành quả đấm để bên miệng: “Thuyền diêm vương bị cháy thành tro bụi, Điền Hữu Lương vốn bị trói trên cột buồm liền rơi xuống nước, nên giữ được tính mạng.”
Phương Lam vẫn thấy khó hiểu: “Nếu Điền Hữu Lương còn sống thì tại sao lại biệt tích 11 năm trời? Hơn nữa, trong 11 năm qua, đã có vô số khán giả đến sân vận động xem biểu diễn, vì sao lại cứ chọn Điền Hữu Lương và Trương Đại Xuyên làm đồ tế.”
“Rốt cuộc người đã làm lễ tế tiễn thuyền vương này là ai?”
Chiêm Đài khẽ ừ một tiếng, lại nghiêng đầu ngẫm nghĩ chốc lát, sau đó giải thích cho cô: “Vì con người vốn là do trời đất sinh ra, mà trời đất chính là dương khí.
Vì thế dương khí còn gọi là chính khí.”
“Mượn dương khí của mọi người, thật ra chung quy là mượn chính khí cương trực của 30.000 khán giả.”
Phương Lam cười khẩy, giọng nói mang theo vẻ hận đời: “Hầu hết những người trên thế gian này đều vụ lợi, lấy đâu ra nhiều chính khí cương trực như vậy để mà mượn?”
Chiêm Đài nhíu mày, nhìn sự căm ghét lóe lên trong mắt cô.
Cậu nửa xoa dịu nửa phê bình cô: “Tôi biết, cô còn ít tuổi nhưng đã trải qua rất nhiều chuyện khó khăn.
Khi lâm vào nghịch cảnh, con người ta không tránh khỏi việc thường gặp một vài tình cảnh thử thách bản chất của con người.
Càng thấy được nhiều mặt tối, lại muốn giữ tâm hồn trong sáng là điều rất khó, đôi khi cũng khó tránh khỏi hoài nghi.
Thế cho nên, tôi hiểu cô.”
Cậu cười chua chát, nói với giọng tự giễu mình: “Khi tôi mới bước chân ra đời, tôi cũng đã bị lừa gạt và coi thường rất nhiều lần.
Nhưng tôi luôn tin tưởng một điều, trên đời này không có nhiều người quá tốt và người quá xấu xa.
Đa số mọi người đều là người bình thường, có quan niệm thiện ác đơn giản nhất.”
“Biết thiện, biết đức độ, biết người biết mình, lại tôn trọng sinh mạng, đây chính là chính khí đơn giản nhất.
Điều này không khó đối với hầu hết mọi người thì phải?” Chiêm Đài buông bàn tay nắm thành quả đấm để bên miệng ra.
“Mượn chính khí của dương gian chính là lấy cực dương nuôi chí âm, lấy chính khí dụ tà ma, như thế mới có thể thoát khỏi thế gian hư ảo, mới có thể mời được tà ma lên thuyền, sau đó đường hoàng tiễn đi.”
Phương Lam ngẫm thật kỹ, đoạn nói: “Lấy chính khí dụ tà ma? Chính khí đương nhiên là của 30.000 người bình thường đến xem nhạc hội, còn tà ma kia, chẳng lẽ là Điền Hữu Lương và Trương Đại Xuyên sao?
Chiêm Đài nghiêm túc đáp: “Đúng vậy, hai người đó chắc chắn đã làm chuyện thất đức mà trời đất không thể dung tha.
Nếu là lễ tế tiễn vị thần chuyên gieo rắc bệnh dịch, thì đồ tế được chọn phải là những kẻ cực kỳ gian ác.
Đây cũng là lí do tại sao sân vận động đã chào đón vô số người đến xem biểu diễn ca nhạc trong hơn 10 năm qua, nhưng lại chỉ có Điền Hữu Lương và Chu Đại Xuyên bị mất tích.”
Chiêm Đài dừng lại giây lát rồi chậm rãi nói: “Đó cũng là nguyên nhân tại sao cả tôi và cô đều tham gia buổi nhạc hội tối nay, nhưng chỉ có tôi nhìn thấy thuyền diêm vương, còn cô thì không.”
“Bởi lẽ tôi mang theo món nợ mạng người trên lưng.” Chiêm Đài cay đắng nói.
Đám sương đen ngưng tụ trước ngực cậu, hóa thành một vài pháp khí do sư phụ cậu đã lấy được bằng cách cướp đi mạng sống của người khác mà cậu đã từng chứng kiến hồi nhỏ, nhắc nhở cậu phải trả từng món nợ máu.
Nom vẻ mặt Chiêm Đài càng lúc càng buồn bã, Phương Lam cau mày, tiến lên vỗ vào cánh tay cậu.
“Nhưng cuối cùng cậu vẫn ổn mà.” Cô dịu giọng nói, “Có thể thấy là những thứ phải trái đúng sai, lắt léo, chính nghĩa, công lí đã đều là số mệnh.
Thuyền diêm vương không chọn cậu làm đồ tế, điều đó cho thấy cậu không phải là kẻ vô cùng gian ác, chẳng qua chỉ có xuất thân không tốt mà thôi.”
Cô chuyển chủ đề, lại nói về Điền Hữu Lương và Trương Đại Xuyên: “Hai người họ chỉ là những sinh viên mới 20 tuổi đầu, sao có thể là những kẻ không từ việc ác nhỉ?”
Chiêm Đài nghĩ một chốc, cuối cùng vẫn lấy điện thoại di động ra gọi cho Tống Thư Minh: “Anh ơi, em muốn nhờ anh giúp em điều tra hai người.”
Chiêm Đài vốn còn tưởng việc điều tra phải mất rất nhiều thời gian, nào ngờ hai ngày sau, Tống Thư Minh đã có tin tức.
“Hả? Không có hồ sơ phạm tội?” Chiêm Đài ngạc nhiên.
“Không có, hoàn toàn trong sạch, thậm chí không có cả ghi chép chứng nhận phạm tội.” Tống Thư Minh nói.
Phương Lam cũng đã đoán được tình huống này, bèn khuyên Chiêm Đài: “Nếu có hồ sơ phạm tội thì khi cảnh sát điều tra vụ mất tích của họ sẽ tra hồ sơ đó trước tiên, để loại bỏ các trường hợp bất ngờ như bị trả thù hoặc chia chác chiến lợi phẩm.”
“Nhưng bất kể bên phía cảnh sát hay bên phía gia đình Trương Đại Xuyên đều chưa từng đề cập đến chuyện đó.”
Nếu buổi tối hôm Trương Đại Xuyên và Điền Hữu Lương mất tích đúng là vì thuyền diêm vương tổ chức lễ tế, hai người họ phạm tội tày trời nên bị trói lại để làm đồ tế tiễn thuyền vương, vậy tại sao Tống Thư Minh lại không tìm thấy ghi chép về tội trạng của họ?
Ví thử hai người đó không phải kẻ gian ác, thì tại sao thuyền diêm vương lại cứ phải chọn họ làm đồ tế?
Rốt cuộc cậu đã bỏ sót điều gì? Chiêm Đài cau mày nghĩ ngợi.
Phương Lam lên tiếng trước: “Vậy chỉ có hai trường hợp, hoặc là Trương Đại Xuyên và Điền Hữu Lương đã làm việc ác nhưng không bị phát hiện.”
Chiêm Đài gạt phăng giả thiết này: “Không thể nào, kẻ không từ việc ác nghĩa là gì? Chắc chắn là hết sức dã man tàn bạo và gây ra án mạng mới có thể gọi là kẻ cực kỳ gian ác.
Người mang nợ máu mà không trả, đây mới gọi là tà ma, mới bị thuyền diêm vương chọn làm đồ cúng tế.”
“Nếu là án mạng thì cảnh sát tất phải phá án.
Chưa kể công nghệ điều tra tội phạm hiện nay đã rất hoàn chỉnh.
Giả dụ hai người đó gây ra án mạng phải ra hầu tòa, vậy sao có thể dễ dàng thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật?”
Phương Lam gật đầu: “Thế thì chỉ còn trường hợp thứ hai, bọn họ gây ra tội ác nhưng không bị lưu hồ sơ phạm tội.”
Ánh mắt Chiêm Đài viết đầy nghi hoặc, như vậy thì có có gì khác nhau? Gây ra tội ác mà không bị lưu hồ sơ phạm tội và làm việc ác mà không bị phát hiện, chẳng phải vẫn là một sao?
Phương Lam khẽ cười, chỉ vào chính mình và nói bóng gió: “Tôi bị giam mười mấy ngày, nhưng sau đó do không đủ bằng chứng, viện kiểm soát không phê chuẩn bắt giữ, nên lại được thả ra đấy thôi.”
Hai mắt Chiêm Đài sáng rực như ngọn đuốc: “Hai người họ đã gây án nhưng không bị khởi tố?”
Phương Lam lắc đầu, cô còn nghĩ xa hơn thế.
Những kẻ xấu xa gian ác lại không có bất cứ hồ sơ phạm tội nào.
Trương Đại Xuyên và Điền Hữu Lương đều chưa đầy hai mươi tuổi, rất ít kinh nghiệm sống và chưa đủ chín chắn, cho dù có dày công lên kế hoạch một cách tỉ mỉ chu đáo, cũng không có quá nhiều khả năng thoát được tội.
Đồ tế được thuyền diêm vương lựa chọn phải là kẻ vô cùng tàn bạo, sao có thể là những thiếu niên ngây ngô vô tình phạm phải sai lầm.
Phương Lam nhẹ nhàng hỏi: “Chiêm Đài, cậu tin rằng bản chất con người vốn thiện hay vốn ác?”
Cô đưa ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía xa xăm, như đang cân nhắc nên nói những lời tiếp theo như thế nào.
“Còn có một trường hợp, có thể bọn họ đã làm toàn chuyện xấu, nhưng không để lại dấu vết.
Người chưa đủ 14 tuổi sẽ không phải chịu trách nhiệm hình sự.
Bất luận họ phạm tội cướp của, giết người hay phóng hỏa cũng sẽ không bị khởi tố, không phải ngồi tù, quan trọng nhất là không có ghi chép về tội trạng.”.