Buổi tối mùa hè là thời điểm làm ăn tốt nhất trong năm của những quán cà phê Internet.
Học sinh, sinh viên về nhà nghỉ hè sau khi kết thúc một năm học lại lại tụ tập trong các quán net để cày game, tận hưởng điều hòa mát rượi và đồ uống lạnh được đưa tận tay.
“Chơi thâu đêm chỉ mất 12 tệ (40 nghìn vnđ), các game như StarCraft, CS, Red Alert, trò nào cũng có thể khiến người ta say sưa trong quán net suốt đêm.” Phương Lam như đang rơi vào hồi ức, ánh mắt mông lung.
Cô quay đầu nhếch miệng với Chiêm Đài.
“Khi đó cậu còn nhỏ, hẳn là không có ấn tượng gì.
Nhưng hồi ấy tôi đã 8, 9 tuổi nên vẫn nhớ rõ.” Cô thở dài, đoạn nói tiếp.
“Trường tiểu học của chúng tôi không phải trường điểm, mà đường Học Viện lại nổi tiếng là buông lỏng quản lí trị an.
Mỗi khi tan học, mấy tên du côn choai choai ăn mặc dị hợm lại tụ tập trước cổng trường, miệng phì phèo điếu thuốc lá.”
“Gọi là du côn nhưng thật ra chỉ là những học sinh lớp 9 đã bỏ học, vì trong nhà không có ai quản, lại muốn kiếm ít tiền đến quán net cày game thâu đêm, nên đã chặn những đứa lớp dưới ăn mặc nom chỉnh tề ở cổng trường, rồi chửi thề vài câu là đã có thể moi được ít tiền.”
Cô nói với giọng đều đều, nhưng Chiêm Đài lại rất thính.
Phương Lam nói ‘trường tiểu học của chúng tôi’, vậy ‘chúng tôi’ là những ai?
Chiêm Đài giả vờ bâng quơ: “Xinh như cô, chắc chắn là rất bắt mắt.
Cô có bị chúng chặn đường không?”
Phương Lam như cười như không, quay sang nhìn cậu.
Cô nghĩ một lúc, cuối cùng không giấu nữa mà nói thẳng ra: “Ừ, cũng từng bị chặn.”
Chiêm Đài không ngờ cô trả lời dứt khoát đến vậy.
Cậu vừa mở miệng định hỏi tiếp nhưng lại cảm thấy giống như đang chọc vào vết sẹo của người khác.
Phương Lam lại chẳng hề bận tâm, chỉ cụp mắt nói tiếp: “Năm ấy, tôi mới 8, 9 tuổi, vừa gầy vừa nhếch nha nhếch nhác, xinh nỗi gì? Tôi bị bọn chúng chặn đường chẳng qua là vì trông tôi hiền lành, sẽ không đi mách đấy thôi.”
“Tuy còn nhỏ tuổi, nhưng tôi đã rất bướng, kiên quyết không chịu nhả ra một đồng, làm bọn chúng muốn tẩn cho tôi một trận.”
Cô hít một hơi thật sâu như đang hạ quyết tâm, rồi nói tiếp với giọng run run: “Ấu Khanh và tôi ngày nào cũng đi học, tan học cùng nhau.
Anh ấy đứng bên cạnh tôi, nhìn thấy tôi sắp bị đánh thì làm sao nhịn được? Mặc dù chỉ là một cậu bé thấp hơn tôi nửa cái đầu, nhưng vẫn dứt khoát xông lên…”
Cô nghẹn ngào, không nói nữa, chỉ còn tiếng hít thở nặng nề.
Trái tim Chiêm Đài cũng nghẹn lại bởi câu nói còn dang dở của cô.
Cảm giác đau âm ỉ như bị từng viên sỏi nhét vào tim, chỉ cần suy nghĩ nhiều hơn thì máu thịt sẽ bị bào mòn đau đớn.
May sao Phương Lam chỉ dừng lại chốc lát, sau đó vẫn nói tiếp về vụ án của Điền Hữu Lương.
“Vào năm xảy ra chuyện, Điền Hữu Lương chỉ mới 11 tuổi.
Mới đầu, hắn từng bị đám du côn trấn lột tiền trước cổng trường.
Nhưng sau đó, trong thời gian chơi game thâu đêm trong quán net, hắn đã gặp tên đầu sỏ của đám du côn, hai người còn làm đồng đội với nhau.
Sau khi thường xuyên qua lại, Điền Hữu Lương thấy chơi cùng đám này cũng không đến nỗi nào, dần dà bắt đầu xưng huynh gọi đệ.”
“Bố mẹ hắn đều làm việc ở tỉnh khác, hắn được ông bà nội nuôi lớn, tuy trong nhà không thiếu tiền tiêu nhưng lại thiếu người dạy bảo.
Chơi cùng đám du côn bỏ học kia một thời gian, hắn không khỏi đi vào con đường hư hỏng.”
“Ừ.” Chiêm Đài gật đầu, ra hiệu cho Phương Lam nói tiếp.
Cơn giận trong lòng cậu càng tăng lên, đã rất khó kiểm soát cảm xúc của mình.
Năm phải đội tang người nhà, cậu cũng chỉ mới 14, 15 tuổi, nhưng cũng không làm chuyện trời đất khó dung tha như vậy.
Tuổi tác là tấm vải che của ác ma.
Song Chiêm Đài hoàn toàn không thích mang ba từ ‘tuổi còn nhỏ’ này.
“Bọn chúng kéo bè kết đảng, cũng có chút tiếng tăm ở khu vực đó, lại thường tụ tập xung quanh trường học, hoặc chặn đường trước cửa quán net để vòi tiền.”
“Chiều hôm ấy, cả nhóm đã chặn một cậu bé vừa mới đi ra khỏi quán net Thượng Thông.
Sau một hồi đấm đá, bọn chúng đã lấy của cậu ta 100 tệ (350 nghìn đồng).
Có tiền trong tay, cả bọn kéo nhau vào quán nét Thượng Thông, tìm vài mấy trống rồi ngồi xuống, và yêu cầu chơi thâu đêm.” Phương Lam kể tiếp.
“Nhưng không may là một màn chặn đường cướp tiền của bọn chúng khi nãy đã bị nhân viên quản lý quán net ở quầy phục vụ nhìn thấy.
Anh chàng quản này chưa đầy 20 tuổi, là con một trong gia đình, học tại trường Đại học bên cạnh và đến đây làm thêm ngoài giờ học.
Thấy mấy đứa trẻ ngang ngược làm việc ác, anh ta bất mãn trong lòng, nên đã từ chối yêu cầu mở thẻ lên mạng của bọn chúng, còn đuổi cả nhóm ra khỏi quán.”
“Ba tên côn đồ nhãi nhép, đứa lớn nhất mới 15 tuổi, Điền Hữu Lương là người nhỏ tuổi nhất và có gia cảnh tốt nhất.
Năm đó, hắn mới 11 tuổi, còn đang học Tiểu học.”
“Mấy đứa trẻ đùng đùng nổi giận khi bị nhìn với ánh mắt lạnh lùng và bị đối xử lạnh nhạt, liền cầm lấy hai chai Sprite, đi đến trạm xăng gần đó mua một chai xăng.”
“Bọn chúng còn nói với giọng coi trời bằng vung: Mày không cho tao đến chơi, tao đốt quán của mày xem còn ai dám đến chơi nữa.”
Chiêm Đài nhắm mắt lại, không muốn nghe tiếp.
Hơn 20 mạng người lặng lẽ biến mất chỉ trong một đêm, gần một trăm gia đình suy sụp tan nát, mất hết tất cả, đây thật là một thảm kịch nhân gian.
Vụ án xảy ra khi cậu còn quá nhỏ nên không hay biết gì về thảm kịch này.
Về sau, khi đã lớn hơn một chút, cậu cầm căn cước của anh trai đi đến quán net chơi game thì bị chủ quán đuổi ra ngoài.
Vài năm sau vụ án đó, có quán net nào trên khắp cả nước còn dám cho trẻ chưa đủ tuổi vị thành niên vào chơi?
Phương Lam cũng cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn cắn răng nói tiếp.
“Bọn chúng đợi đến 3 giờ sáng, nhân lúc nửa đêm không có ai, bèn đổ cả một chai xăng đầy trước cửa quán net đã khóa.”
Điền Hữu Lương nhỏ tuổi nhất trong bọn, có phạm tội cũng không bị truy tố.
Theo giao hẹn của cả nhóm, hắn quẹt một cây diêm, khẽ vung cổ tay một cái, que diêm nhẹ nhàng rơi xuống tấm thảm đỏ.
Ngọn lửa bùng lên trong nháy mắt, khói bốc lên dày đặc, như một con rồng đỏ đen lẫn lộn bay lên cầu thang, vẫy cái đuôi đen xì chui vào trong quán net kê đầy những dãy máy tính.”
“Sáu căn phòng, tổng cộng hơn năm mươi người gào thét kêu cứu sau cánh cửa chống trộm đã bị khóa.
Phần lớn trong số họ là con một trong gia đình và vừa mới lên Đại học.”
“Cho dù họ có trẻ khỏe hơn nữa cũng không chống đỡ nổi với ngọn lửa lớn.
Cuối cùng, chưa đầy một nửa trong số năm mươi người thoát ra được.”
Trước sự quý giá của sinh mạng, dù ngôn từ có hoa mĩ đến đâu cũng trở nên nhạt nhòa và hèn yếu.
Trước sự vô giá của sinh mạng, dù có bồi thường nhiều hơn nữa cũng không thể làm được gì.
Bởi vì mối quan hệ giữa sinh mạng với nhau là dựa trên tình cảm, cơ sở của sự tồn tại là thời gian không thể quay trở lại, là máu thịt và hồi ức được xây dựng từng giây từng phút.
Đằng sau mỗi sinh mạng là tâm huyết cùng với nỗi bận tâm, là niềm hi vọng lẫn sự gửi gắm của biết bao người.
Nếu sinh mạng mất đi thì mọi thứ cũng không còn nữa.
Ngọn lửa trả thù như một trò đùa dai đã dễ dàng hủy hoại rất nhiều gia đình.
Chiêm Đài và Phương Lam ngồi đối diện nhau hồi lâu mà không nói được lời nào.
Một lúc sau, Chiêm Đài mới ho nhẹ một tiếng rồi mở miệng trước.
“Bị kết án bao lâu?” Cậu nghiến răng, giọng nói mang theo sự căm hận, như thể muốn rút gân róc xương mấy kẻ đầu sỏ kia.
Phương Lam thở dài: “Bọn chúng đều chưa đủ 16 tuổi…”
Chiêm Đài im lặng, siết chặt tay thành nắm đấm.
“Người nhỏ tuổi nhất lúc bấy giờ là Điền Hữu Lương, cũng mới chỉ mới 11 tuổi.