Chiêm Đài sống gần hai mươi năm, lần đầu tiên gặp phải một cô gái như Phương Lam.
Một cô gái thận trọng từ lời ăn tiếng nói, miệng kín như bưng, ngoại trừ lúc thảo luận về tiến triển của vụ án còn được xem như nghiêm túc ra, thì chẳng nói lấy một lời thừa thãi.
Hễ là chuyện liên quan đến vụ án, cô luôn thẳng thắn ngắn gọn lưu loát, hỏi gì đáp nấy, biết gì nói đó không hề giấu giếm.
Nhưng nếu hỏi về vấn đề liên quan đến cô, dù chỉ vô tình đề cập tới, cô lập tức như gặp phải kẻ địch mạnh, liền trở nên đầy thận trọng và cảnh giác, chẳng khác gì con mèo xù lông.
Sau hai lần nói bóng gió mà cô vẫn né tránh không trả lời, Chiêm Đài dần dần thêm phần thương cảm với cô khi cùng cảnh lưu lạc nơi chân trời góc bể.
Năm 14 tuổi, cậu mất đi người thân, sau đó một mình lang bạt khắp nơi, dựa vào bản lĩnh bắt quỷ trừ yêu để tự nuôi sống bản thân.
Gọi là bắt quỷ trừ yêu, nhưng trên đời lấy đâu ra nhiều yêu ma quỷ quái làm hại con người đến vậy?
Phần lớn chướng ngại là những cơn ác mộng xấu xa của con người còn lưu lại thế gian.
Nếu muốn dựa vào ngón nghề này để kiếm cơm, điều quan trọng hơn việc bắt quỷ chính là hiểu rõ thế sự và lòng người.
Chiêm Đài phiêu bạt sáu năm, sau vô số lần vấp váp, cậu sớm đã học được cách thể nghiệm và quan sát lòng người.
Chúng sinh đấu tranh tồn tại trên đời, mỗi cá thể đều có khó khăn riêng.
Có thể với Phương Lam, đó là chuyện lớn liên quan đến sống còn.
Tuy nhiên, với người khác, đó chẳng qua là việc nhỏ không đáng nhắc đến, chỉ để làm câu chuyện phiếm trong lúc rỗi rãi mà thôi.
Nói trắng ra là cô có bí mật, nhưng đâu phải cậu chưa từng như vậy? Phương Lam lấy tên giả để ứng phó qua quýt với cậu.
Mà, hai chữ Chiêm Đài cũng chưa bao giờ là tên thật của cậu.
Ai cao quý hơn ai?
Suốt một tuần, hai người dò hỏi khắp đường lớn ngõ nhỏ dọc theo Động Hồng Nhai, còn đi xa hơn nữa về hướng phía Bắc, đến tận bờ sông Gia Lăng.
Chiêm Đài biết Tiểu Trương vẫn còn sống nên không quá để tâm.
Song, Phương Lam vẫn kiên trì tiếp tục tìm kiếm theo bờ sông.
Bóng đêm càng sâu, bờ sông dần vắng bóng người.
Chiêm Đài khoanh tay đi theo sau Phương Lam và nghĩ vu vơ.
Không biết nói đến cùng thì cô bướng bỉnh thế kia là vì ‘chưa thấy quan tài chưa đổ lệ’, hay là do từ đầu đã không tin cậu.
Cậu thờ ơ bước đi, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn bóng lưng mảnh mai của cô.
Đèn hoa đăng rực rỡ hai bên bờ sông, cảnh đêm đẹp vô cùng.
Cô đi ở ven bờ, nhưng dường như lại chẳng hề để ý đến phong cảnh động lòng người, chỉ dồn hết tâm trí vào việc tìm Tiểu Trương.
Trong đêm tối, nước sông đen ngòm trông hơi đáng sợ, cô lại đi gần mặt nước, bóng lưng màu trắng như thể một hồn ma dập dờn trên những chiếc bóng của đèn hoa đăng giữa dòng sông.
Hình ảnh đó chẳng khác gì cánh bèo trôi không có bóng, gợi lên sự thương xót vô ngần.
Họ đều là người cô độc, không tin tưởng lẫn nhau hay bởi vì chưa đủ thấu hiểu?
Chiêm Đài bỗng cất tiếng gọi: "Phương Lam."
Phương Lam quay đầu lại.
Cậu nhìn cô một lúc rồi nói: "À, ngày mai tôi đưa cô đến một nơi."
Sáng sớm hôm sau, lúc Phương Lam đi xuống hết cầu thang thì nhận ra Chiêm Đài đã đợi cô ở dưới nhà từ lâu.
Mùa hè ở Trùng Khánh nóng nực có tiếng, chẳng mấy khi thấy cậu ăn mặc chỉnh tề, chải tóc gọn gàng, mặc áo sơ mi trắng tinh cùng quần tây đen như hôm nay, còn cầm điện thoại di động, cưỡi chiếc xe điện màu đen đến đón cô.
Phương Lam nhướng mày.
Chiêm Đài cười tít mắt, bông đùa: "Sao, chưa từng thấy tôi đẹp trai thế này à?"
Phương Lam nghiêm túc nói: "Trông cậu giống người môi giới bất động sản lắm."
Chiêm Đài buồn bực.
Lúc chạy xe điện ra khỏi khu nhà, lại vừa khéo đi ngang qua mấy tay môi giới dẫn khách đi xem nhà, từ cách ăn mặc cho đến chiếc xe điện của bọn họ đều y hệt cậu.
Phương Lam rõ ràng không nói gì, nhưng hình như Chiêm Đài lại nghe thấy tiếng cô đang cười sau lưng.
Chiếc xe liền phóng vọt đi, chạy với tốc độ cực nhanh.
Chiêm Đài nổi hứng trêu đùa, cố tình liệng tay lái sang trái, sang phải.
Phương Lam ngồi cứng đờ sau lưng cậu và nắm chặt khung vòng sau yên xe, ngồi không được vững cho lắm.
Chiêm Đài cố tình đánh võng, còn tưởng cô sẽ túm lấy cậu để giữ thăng bằng theo bản năng.
Nào ngờ, cô càng lúc càng lắc lư, dường như càng phấn khích hơn, hoàn toàn không có ý định ôm lấy cậu.
Chiêm Đài nhíu mày, nhìn vào gương chiếu hậu thì thấy Phương Lam đã buông một tay khỏi khung vòng, vẻ mặt cực kỳ hưởng thụ như thể đang được giải thoát, nhưng người cô bỗng lung lay chực ngã khỏi xe đến nơi.
Cô đây là đang muốn chết hay muốn ăn vạ?
Chiêm Đài kinh hãi, lập tức giảm ga, chiếc xe nhanh chóng chạy chậm lại rồi từ từ tấp vào ven đường.
Cậu tức giận quay đầu lại nhìn cô chằm chằm.
Hai người nhìn nhau vài giây, khi cậu sắp cất tiếng vặn hỏi, cô bỗng mở lời trước.
"Tôi xin lỗi."
Phương Lam cụp mắt, gió thổi tung mái tóc dài của cô, vài sợi tóc rối vương trên gương mặt trắng ngần.
Cô ngoan ngoãn nói: "Tôi xin lỗi, sau này tôi sẽ không thế nữa."
Chiêm Đài im lặng nhìn cô thật sâu.
Đoạn, cậu quay đầu tiếp tục chạy xe.
Tầm hơn hai mươi phút sau, chiếc xe dừng lại trước cổng một ngôi nhà trong ngõ Lai Long.
Lối vào rất nhỏ, nằm khuất sau cánh cổng lớn màu đỏ son.
Chiêm Đài quen cửa quen nẻo tìm đến nơi, kéo hai chiếc vòng sắt được khảm trên hai cánh cổng ra.
"Chút tài vặt ấy mà." Cậu buông một câu nhẹ tênh, sau đó vẫy tay gọi Phương Lam tới xem.
Cô khom người nhìn kĩ thì thấy đó chỉ là đôi vòng sắt màu đen loang lổ vết gỉ sét, được gắn đối xứng một trái một phải trên cánh cổng sơn son, khi chạm vào có cảm giác mát lạnh, ngoài ra không có gì đặc biệt.
Phương Lam khó hiểu nhìn Chiêm Đài.
Cậu bèn nhếch khóe miệng, hai ngón tay bên trái khẽ cầm lấy vòng sắt, tay phải bắt ấn, đầu ngón tay như được bôi một lớp vôi, chỉ vừa miết nhẹ một cái đã bùng lên ánh lửa.
Tiếp theo, cậu búng ngón tay, ngọn lửa dừng lại ở vòng sắt, chuyển động một vòng quanh chiếc vòng như có lực từ.
Vòng sắt ban nãy còn hoen gỉ, lập tức sáng bóng như được ngọn lửa phết lên một lớp sơn màu vàng kim.
Phương Lam nhìn không rời mắt.
Chiêm Đài cầm hai chiếc vòng sắt, đập thình thình lên cánh cổng.
Cánh cổng sơn son như được đóng hai con dấu màu vàng.
Thoạt nhìn, hai vòng tròn đó nổi bật trên cánh cửa cũ kỹ, trông rất giống hai con mắt màu vàng kim!
Phương Lam kinh ngạc ồ lên, lại hỏi: "Thần giữ cửa?"
Chiêm Đài liếc xéo cô: "Cô làm bài tập tốt đấy, ai dạy thế?"
Cô cúi đầu không đáp.
Cậu cũng không so đo với cô, thủng thẳng chỉ dạy: "Cây khô tường trắng, xuyên đường sát(*), ngôi nhà có nhiều tà khí thế này, không mời thần giữ cửa đến trấn áp, sớm muộn cũng thành cá nằm trên thớt."
Cậu dựa người vào cổng, nói vào khe cửa giữa hai vòng sắt hệt như đôi mắt kia: "Tần Quỳnh Kính Đức, còn đợi gì nữa? Cho thằng này vào đi chứ."
*Cây khô tường trắng biểu trưng cho sự không may mắn.
"Khai môn khô thụ, như kiến đại mộ.
Bạch tường lan ngõa, cư tang chi gia".
Mở cửa thấy cây khô, như thấy mộ.
Tường trắng ngói lan, nhà có tang.
Xuyên đường sát hay Sát khí xuyên đường chính là cửa chính đối diện với cửa hậu hoặc cửa sổ chính, đối diện với cửa sổ hậu, chỉ cần cửa trước và cửa hậu của ngôi nhà hay căn phòng chính đối nhau, ở trung gian không có vật chắn thì gọi là sát khí xuyên đường.