Bỗng Nhiên Trở Thành Vương Phi Rồi?

Chương 29: Chương 29




Hôm nay Tần Thời không phải vào cung thiết triều sớm, vừa vặn có thể cùng Từ Á Ngôn trở về nhà, trước khi đến họ đã báo trước nên từ xa đã thấy Từ lão gia cùng các vị phu nhân đứng ở ngoài cổng lớn chờ sẵn.

Từ Á Ngôn vừa bước xuống kiệu đã nhào đến ôm Từ lão gia, chu miệng lên nói:
"Cha, con nhớ cha quá!"
Trước đây có mặt người khác hai cha con rất ít khi thân thiết, nay y không còn phải ngại cha khó xử nữa gan cũng lớn hơn.

Từ lão gia nhíu mày đẩy Từ Á Ngôn sang một bên nhẹ giọng mắng: "Xem con kìa, ta dạy con thế nào rồi?" Nói xong quay qua Tần Thời hơi cúi đầu xuống hành lễ.

"Tham kiếm vương gia, Niệm Sinh còn nhỏ mong vương gia đừng để ý."
"Nhạc phụ nói gì vậy chứ?" Tần Thời cười tươi đỡ lấy tay Từ lão gia, "Niệm Sinh lâu ngày mới gặp nhạc phụ vui mừng cũng là chuyện thường."
"Cũng là hạ quan ngày thường chỉ bảo không tốt."
"Nhạc phụ khiêm tốn quá rồi, bản vương còn chưa cảm tạ nhạc phụ đại nhân nuôi dạy được một người tốt như Niệm Sinh."
Hai người khách sáo qua lại vài câu đến mức Từ Á Ngôn không nghe nổi nữa mới thấy Từ lão gia vỗ đùi một cái nói: "Xem lão già này hồ đồ để vương gia đứng ngoài này, nào, chúng ta vào trong ngồi rồi từ từ nói."

Từ Á Ngôn về phủ chủ yếu chỉ muốn gặp Từ Nghiêm, vậy mà từ đầu đến cuối cha chẳng nói được với y một câu, mọi ánh mắt đều dồn hết lên người Tần Thời.

"Người ngoài nhìn vào còn tưởng hắn mới là con ruột của cha đấy." Từ Á Ngôn khó chịu lẩm bẩm một câu, Từ lão gia đi được một đoạn thấy Từ Á Ngôn vẫn còn đứng yên vội thúc giục.

"Con làm cái gì vậy, còn đứng đấy? Mau vào nhà đi nhanh."
"Dạ!" Từ Á Ngôn đáp lại một tiếng, y bị lùi lại sau nên lần này khi đi qua chạm mặt Từ Ngạo và Từ Hiên, như nghĩ đến gì Từ Á Ngôn khẽ cười đến trước mặt hai huynh đệ Từ Ngạo cố tình hạ thấp giọng hỏi: "Ồ, hai vị ca ca của ta, cảm giác ngủ trong gầm giường như thế nào?"
Vừa nghe đến đấy sắc mặt Từ Ngạo và Từ Hiên đen lại, Từ Ngạo tiến lên một lại bị ánh mắt của đại phu nhân trừng một cái đành ngậm ngùi thu tay về.

Từ Á Ngôn đắc ý lướt qua hai người chạy về phía Tần Thời.

Ngày thành hôn hai kẻ này muốn hãm hại Từ Á Ngôn, lại bị y nhanh tay trước hạ gục rồi nhét họ giấu vào trong gầm giường, không biết về sau hai người này làm sao mà thoát ra, nhưng chắc cũng không dễ dàng gì.

Càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ Từ Á Ngôn chạy cũng nhanh hơn.

"Đi từ từ thôi cẩn thận ngã." Tần Thời nhíu mày kéo Từ Á Ngôn lại gần, Từ Á Ngôn nhìn bàn tay bị nắm chặt, nghĩ hắn ở ngoài muốn ra dáng thân thiết nên cũng không gỡ ra, hơn nữa trông thấy những ánh mắt ghen tỵ đang hướng đến Từ Á Ngôn càng nắm chặt lấy tay hắn hơn.

Khóe môi Tần Thời khẽ cong lên nhưng nét mặt vẫn bình tĩnh quay qua đối đáp với Từ lão gia.

"Hôm nay vương gia cùng vương phi nghỉ ngơi lại đây một hôm chứ?" Từ lão gia dẫn họ vào trong sảnh tiếp khách, vừa ngồi xuống Từ lão gia đã hỏi.

"Bản vương cũng rất muốn thế nhưng trong cung còn nhiều việc." Tần Thời tỏ vẻ khó xử từ chối: "Chắc chỉ có thể ở lại hết hôm nay."
"Vương gia bận trăm công nghìn việc bớt chút thời gian đến đây đã là quá ưu ái Niệm Sinh rồi." Từ lão gia cười tươi quay qua Từ Á Ngôn hỏi: "Vương phi thì sao?"
"Con..." Từ Á Ngôn đang định trả lời đã bị Tần Thời cướp lời.

"Ngày mai Niệm Sinh cũng sẽ còn bản vương vào trong cung, e là cũng không lưu lại được." Tần Thời nhấp một ngụm trà, thấy ánh mắt nghi hoặc của Từ Á Ngôn giải thích: "Thái phi nói có chuyện muốn gặp, lệnh ta ngày mai đưa Niệm Sinh vào trong cung một chuyến."

"Không sao, bên thái phi vẫn quan trọng hơn." Từ lão gia cười vuốt chòm râu dưới cằm nói: "Hạ quan đã cho người chuẩn bị bữa trưa, vương gia và vương phi nghỉ ngơi một lúc dùng bữa xong hãng đi."
"Nhạc phụ khách khí quá rồi."
Tính theo cấp bậc, Từ Nghiêm dù có là nhạc phụ nhưng chức vị của Tần Thời cao như vậy, hơn nữa hắn còn là hoàng thân quốc thích, không cần thiết phải gọi hai tiếng nhạc phụ này, nhưng Tần Thời như không để ý gọi Từ lão gia vui mừng cười đến híp mắt lại.

Từ Á Ngôn triệt để bị bỏ lơ sang một bên.

Những người khác không dám xen lời vào còn Từ Á Ngôn thì chán nản ngồi cắn hạt dưa, y quay qua nhìn Từ Ngọc Yến đang kéo tay tam phu nhân thì thầm gì đó, bắt gặp ánh mắt của Từ Á Ngôn liền ngừng lại.

Từ Á Ngôn khẽ cười coi như không nhìn thấy gì.

Không biết qua bao lâu Từ lão gia và Tần Thời vẫn nói chuyện hăng say, bỗng tam phu nhân lên tiếng nói: "Lão gia, lần đầu vương gia đến Từ phủ cũng nên để người đi xung quanh tham quan một vòng."
"À đúng rồi, tại lão già này vui mừng quá." Đến lúc này Từ lão gia mới nhớ ra Từ Á Ngôn vẫn còn ngồi đây, ông vẫy vẫy tay gọi y lại nói: "Niệm Sinh, con dẫn vương gia đi tham quan phủ đi, một lát quay lại dùng bữa là vừa."
"Niệm Sinh lâu ngày không về chắc có nhiều chuyện cần tâm sự với phụ thân." Tam phu nhân kéo tay Từ Ngọc Yến đang e thẹn đứng một bên sang nói: "Hay là để Ngọc Yến dẫn vương gia đi..."
"Từ tiểu thư còn chưa xuất giá sao có thể đi cùng bản vương được." Ban nãy Tần Thời nói chuyện cùng Từ Nghiêm vui vẻ bao nhiêu thì hiện tại nói cùng tam phu nhân lạnh lùng bấy nhiêu, hắn nhìn Từ Ngọc Yến bằng ánh mắt khinh thường, "Bản vương muốn cùng vương phi đi tản bộ hơn."
Nụ cười trên mặt tam phu nhân cứng ngắc, Từ Ngọc Yến còn thảm hơn mất mặt đến mức cả gương mặt đều đỏ lên.

Mưu đồ của hai mẹ con tam phu nhân ai mà không nhìn ra, Từ lão gia hắng giọng một tiếng nói: "Vậy thì Niệm Sinh dẫn vương gia đi dạo đi, chẳng mấy khi vương gia đến thăm phủ."

"Vậy xin phép nhạc phụ rồi."
"Vương gia cứ thong thả." Từ lão gia đứng lên, vì hai tiếng nhạc phụ này tức giận ban nãy cũng bay sạch.

Từ Á Ngôn có chút không muốn nhưng cũng không thể từ chối đành đi theo hắn ra ngoài, đi được vài bước, bỗng Tần Thời nhớ ra gì đó quay qua tam phu nhân nói: "Niệm Sinh hiện tại là vương phi của bản vương, nhạc phụ là phụ thân của Niệm Sinh gọi tên tự của y không vấn đề gì nhưng ta thấy phu nhân..." Hắn ngừng lại, kéo Từ Á Ngôn đến gần rồi nhàn nhạt nói:
"Sau này gặp vẫn nên theo quy tắc hành lễ thỉnh an thì hơn."
Vừa rồi tam phu nhân thấy Từ lão gia gọi thân thiết như vậy nghĩ Tần Thời không để ý phép tắc, nay bị giáo huấn trên mặt không khỏi đổ một lớp mồ hôi lạnh, mà Từ lão gia bên kia cũng không có ý định giúp, tam phu nhân hoảng loạn vội quỳ sụp xuống.

"Là dân phụ ban nãy thất lễ, xin vương gia và vương phi thứ tội!"
Tần Thời hừ một tiếng không rõ tâm tình kéo Từ Á Ngôn rời đi, nhưng nhìn sắc mặt cũng đủ thấy rõ hắn đang mất hứng.

Nhị phu nhân ở phía sau khẽ nhếch môi cười.

Đại phu nhân nâng tách trà lên ánh mắt âm trầm không rõ cảm xúc..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.