Bỗng Nhiên Trở Thành Vương Phi Rồi?

Chương 3: Chương 3




Khi đoàn quân thắng trận vừa mới về đến cổng thành đã bị chặn lại, dân chúng lũ lượt lao đến chỉ muốn nhìn thấy dung mạo của Tam vương gia, chỉ tiếc Tam vương gia không thấy đâu lại thấy phó tướng Cố Thương Hàn của hắn.

Nói về vị phó tướng này thì cũng rất ưa nhìn, người dưới trướng của Tần Thời ai mà chẳng dễ nhìn cơ chứ, hắn lựa chọn tay chân không chỉ lựa chọn người tài năng mà còn để ý cả nhan sắc, lắm lúc không biết hắn lựa người đi đánh trận hay tuyển chọn hậu cung.

Tuy dân chúng tiếc hùi hụi vì Tam vương gia tránh mặt nhưng nhìn tạm vị phó tướng này cũng được nha, mỗi tội tuy là phó tướng nhưng Cố Thương Hàn còn khó tính hơn cả Tần Thời, vừa nhìn thấy có người muốn chạm đến người hắn, ánh mắt lạnh lùng quét xuống, tay chạm vào thanh kiếm bên hông.

Thị vệ bên cạnh vội vàng chạy đến giữ tay hắn lại cầu xin:
"Phó tướng, người bớt giận.

Vương gia đã dặn không được động thủ nơi đông người, phải vui vẻ niềm nở!" Thị vệ dùng tay đặt chéo trước ngực, "Điều quan trọng nhắc lại ba lần, không được đánh dân chúng, không được đánh dân chúng, không được đánh dân chúng!"
Cố Thương Hàn mím môi thành một đường, hắn nhìn xuống trong tay dân chúng cầm nào là trứng, nào là rau, gà,...!cuối cùng cũng đành bỏ tay khỏi vỏ kiếm, cố gắng nở một nụ cười cứng ngắc.


Dân chúng thấy hắn cười vội ào ào cả lên, đem hết đồ chất vào tay binh lính xung quanh.

"Đây là một chút lòng của thảo dân xin gửi cho vương gia!"
"Các vị ở chiến trường cực khổ lám hãy mang con gà này về tẩm bổ."
"Đây là rau thảo dân tự trồng đó, ngon lắm."
"..."
Chẳng mấy đồ vật quà cáp đầy ắp chất đến mức không thể lết đi nổi, dù biết đó là lòng tốt của họ nhưng cứ tiếp tục thế này chỉ sợ đến đêm vẫn chưa về nổi cung.

Cố Thương Hàn hết cách đành...!trực tiếp bỏ chạy.

Ở chiến trường khốc liệt nhất nhìn hắn cũng không thảm hại như hiện tại, tóc tai rối bù, tuấn mã của hắn cũng thành ngựa treo thức ăn, Cố Thương Hàn nhìn con gà kêu quang quác bên cạnh nghiến răng nghiến lợi.

Nếu không phải do tên Tần Thời kia suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt hắn cũng không rơi vào thảm cảnh ngày hôm nay!!!
***
"Hắt xì!" Tần Thời xoa xoa mũi, "Chắc là tên Cố Thương Hàn kia lại đang mắng chửi ta rồi."
Hắn giơ tay lên để Cẩm Minh chỉnh lại trường bào, thay thế bằng bộ quan phục lại thêm mới tắm rửa sạch sẽ xong, gột rửa đi bớt bụi bẩn trên người gương mặt của hắn lại sáng sủa thêm vài phần, hoa văn thoát ẩn thoát hiện đều được thêu bằng chỉ vàng lại càng làm tôn lên vẻ quyền quý.

Cẩm Minh khẽ thở dài, nếu những cô nương ngoài kia nhìn thấy bộ dạng này của Tần Thời chắc chẳng cần phải mở miệng cũng có khối người muốn quỳ sụp xuống dưới chân hắn.

"Sao ngươi cứ nhìn ta như vậy, đừng nói ngay cả ngươi cũng bị vẻ đẹp này của ta làm xiêu lòng."1
Cẩm Minh giật giật khóe môi: "Thuộc hạ thích nam nhân thật nhưng yên tâm vương gia ngài không phải là hình mẫu lý tưởng của thuộc hạ đâu."

"Ngươi không thấy bản thân rất may mắn mới được hầu hạ bản vương sao, hửm?"
"Dù có đẹp đến đâu thì nhìn lâu cũng thấy chán..."1
Tần Thời quay qua lườm y, ấn đường hơi nhíu lại nói: "Có phải ta dễ tính quá nên ngươi càng ngày càng to gan không?"
"Thuộc hạ nào dám." Thấy Tần Thời có xu hướng nổi giận, Cẩm Minh vội vàng nói lảng sang chuyện khác.

"Có lẽ hoàng thượng chờ người đã lâu rồi, chúng ta mau vào cung thôi."
Tần Thời mấp máy môi, chỉ chỉ tay vào Cẩm Minh rồi hừm mạnh một tiếng phất áo rời đi, Cẩm Minh cúi đầu xuống lén mỉm cười bước theo hắn đi ra ngoài.

Ngựa vừa dừng lại trước tử cấm thành đã nhùn thấy Cố Thương Hàn mặt mày xám xịt đứng đợi ở đó từ trước, Tần Thời vội cười xả lả tiến đến vỗ vai hắn một cái khen ngợi:
"Vất vả cho phó tướng của ta rồi, nào, chúng ta cùng vào thôi."
"Vương gia thật là nhàn hạ, còn có thời gian tắm rửa thay y phục?" Giọng nói của Cố Thương hàn tràn đẩy mỉa mai, vậy nhưng Tần Thời lại coi như không nghe thấy trả lời một nẻo.

"Chắc trên đường đi nhiều cô nương ném khăn tay cho phó tướng lắm, xem này, khắp người nồng nặc mùi phấn son.

Không biết bản vương sắp được ăn tiệc mừng chưa? À mà quên mất..." Tần Thời nhìn Cố Thương Hàn lắc đầu, "Được cái mặt đẹp mà suốt ngày mặt nhăn mày nhó, sớm muộn gì rồi cũng dọa người ta chạy mất sạch thôi...!vẫn là bỏ đi thì hơn."

Trước khi đi Tần Thời còn thở dài một tiếng não nề.

Cẩm Minh nghe những lời Tần Thời nói lại liên tưởng đến bản mặt đen như than của Cố Thương Hàn không nhịn được bật cười thành tiếng.

Cố Thương Hàn đã khó chịu từ trước, lại bị Tần Thời trêu chọc không có chỗ trút giận, tầm mắt dừng trên người Cẩm Minh, hắn tiến lại gần y, đôi mắt phượng híp lại hỏi:
"Vui lắm sao?"1
Cẩm Minh vội bịt miệng lại lắc đầu nguầy nguậy, "Không...!Không vui."
Cố Thương Hàn vẫn dùng ánh mắt lạnh băng nhìn Cẩm Minh một hồi lâu, mãi đến khi có thái giám từ trong chạy ra thúc giục mới thu hồi tầm mắt.

Cẩm Minh thấy hắn rời đi mới thở phào ra một hơi vuốt vuốt ngực nói thầm:
"Má ơi, định giết người hay gì, dọa ta sợ hết hồn...".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.