Bỗng Nhiên Trở Thành Vương Phi Rồi?

Chương 61: Chương 61




Dạo gần đây thân thể không được tốt nên Từ Á Ngôn đã xin thái phi nghỉ ngơi vài hôm, nhưng đâu có nghĩa y cứ xin là sẽ được tha, không chỉ như vậy thái phi còn cố tình ra lệnh nghiêm khắc hơn, hiếm khi Tần Thời vắng mặt chỉ hận không thể lôi y ra chịu mọi khổ cực.

Ngay từ ngày đầu tiên vào cung đã không cho phép Từ Á Ngôn mang theo nha hoàn, từ chuyện giặt giũ cũng phải tự làm, thái phi muốn Từ Á Ngôn biết khó mà buông, chịu cúi đầu nghe theo lệnh bà ta.

Nhưng ngược lại Từ Á Ngôn rất kiên cường, cho dù bắt làm nhiều việc như thế nào đi chăng nữa cũng không phản kháng, càng không mở miệng cầu xin dù chỉ một tiếng.

Vì mỗi ngày đều không ngủ đủ giấc, trong người còn không khỏe nên Từ Á Ngôn chẳng thể tập trung, ngay cả ngồi cũng không thẳng lưng lên được, cứ một lúc lại gục xuống bàn.

Ma ma bên cạnh thấy Từ Á Ngôn vừa không nghiêm túc lập tức đập mạnh cây roi lớn tiếng quát: "Vương phi người làm cái gì vậy, đây là tư thế nên ngồi sao? Lưng thẳng lên một chút!"
Từ Á Ngôn miễn cưỡng ngồi thẳng dậy, hôm nay vốn phải luyện chữ nhưng vì quá mệt nên chữ nguệch ngoạc thật sự rất khó nhìn, Từ Á Ngôn cũng không còn sức để phân trần, cố gắng mở mắt ra, tay run rẩy kéo từng nét bút.

Ma ma thở dài, tiến đến gần giật lấy tờ giấy của Từ Á Ngôn nhìn một lúc rồi cười mỉa mai: "Ta thấy vương phi có học đến đâu cũng không thành được đâu."

Lời nói này ngập mùi khinh thường.

Không thành được, tại sao lại không thể thành? Chỉ vì từ khi sinh ra xuất thân của y không cao nên có cố gắng thế nào cũng không vừa ý họ sao? Làm gì có lý đó!
Cơn giận tích lũy bao ngày qua hóa thành cơn thịnh nộ, đột nhiên Từ Á Ngôn đứng dậy hất mạnh tất cả đồ vật trên bàn xuống quát ầm lên: "Ngươi cũng chỉ là thuộc hạ có tư cách gì mà nói ta, có thành được hay không cũng là do bản thân ta tự quyết định!"
Lần đầu tiên ma ma nhìn thấy Từ Á Ngôn giận dữ như vậy, ngơ người vài giây sau đó mới hùng hổ nói: "Ta là quản sự thái phi đích thân chọn ra, từ trước đến nay kể cả công chúa cũng là một tay ta chỉ dạy, ngươi là người kém cỏi nhất còn không biết thân biết phận, tưởng mình hiện tại là vương phi thì đã có quyền phách lối à? Không nhìn lại thân phận của ngươi xem rốt cuộc là cái dạng gì, đến cả chữ cũng không viết nên hồn còn dám lớn tiếng? Để ta đi tìm thái phi đến đòi lại công đạo!"
Lúc này Từ Á Ngôn cũng không còn sức để cản ma ma lại, hiện tại y rất mệt, biết chỉ cần cố gắng gượng thêm vài ngày Tần Thời sẽ trở về thế nhưng y không nhịn được, vốn dĩ y không phải là người giỏi nhẫn nhịn, sống trong Từ gia bao năm mới thôi luyện được phần nào, nhưng đến lúc quyết định vẫn không thể kiên nhẫn đến cuối.

Từ Á Ngôn mệt mỏi nằm gục xuống.

Không lâu sau ma ma đã dẫn thái phi đến nơi, từ xa đã nghe thấy những lời hết sức khó nghe.

"Nô tì đã nghe theo lời dặn của thái phi cố gắng chỉ bảo thêm cho vương phi, nhưng mà vương phi không những không nghe còn lớn tiếng mắng nô tì..."
Nhìn thấy thái phi đi tới, Từ Á Ngôn miễn cưỡng đứng dậy hành lễ: "Tham kiến thái phi."

Thái phi đi đi lướt qua người Từ Á Ngôn thong thả ngồi lên ghế, từ đầu đến cuối đều không trao cho y một ánh mắt, không nhìn ra trên gương mặt này rốt cuộc đang mang tâm trạng gì.

Ma ma đứng một bên rót trà cho thái phi, không quên kể tội nào là trong lúc học lễ nghi Từ Á Ngôn không tập trung, không cố gắng, cứ như y là một kẻ thực sự rất lười biếng xấu xa.

Không biết qua bao lâu thái phi mới đặt tách trà xuống hỏi: "Vương phi có gì bất mãn với sự sắp xếp của bổn cung sao?"
"Nhi thần không dám." Ánh mắt Từ Á Ngôn nhìn xuống dưới chân, bộn dạng điềm tĩnh không nửa phần sợ hãi này làm thái phi nhìn vào hết sức khó chịu.

Cũng chỉ là một thứ tử tầm thường thôi, giả vờ thanh cao cái gì cơ chứ!
"Ta nghe cung nữ nói vài hôm nay thân thể của ngươi không tốt, nhưng ngươi dù gì cũng là nam nhân, chẳng lẽ một chút bệnh vặt này thôi cũng muốn lười biếng?" Ngừng lại một lúc thái phi lại thở dài: "Ta muốn mang ngươi vào trong cung học lễ nghi, không phải là muốn tốt cho ngươi hay sao? Sau này ngươi còn phải cùng Tử Lan đi nhiều nơi, không nên làm hắn mất mặt."
Tốt đến mức ngay cả việc giặt giũ cũng bắt y học, muốn cho y trở thành vương phi hay làm hạ nhân? Cho dù làm tốt đến đâu cũng không được công nhận, cố tình dạy sai câu chữ, quả thật rất tốt.

Từ Á Ngôn khẽ cười trong lòng đáp: "Cảm tạ thái phi quan tâm."

"Nếu ngươi thật sự muốn cảm tạ phải cố gắng mà học hỏi mới đúng, chuyện ngươi lớn tiếng với ma ma là thật sao?"
"Nhi thần không có." Từ Á Ngôn kinh ngạc phủ nhận: "Nhi thần luôn nghe theo lời ma ma dạy dỗ, nào có dám lớn tiếng."
"Rõ ràng lúc nãy ngươi nói mắng ta chỉ là thuộc hạ..."
"Ta nói không đúng?" Từ Á Ngôn quay qua nói với ma ma: "Ta không biết trong cung này ma ma quyền cao chức trọng ra sao nhưng ngươi làm việc cho thái phi không phải thuộc hạ thì là gì? Ngươi nói ta nói sai, không lẽ là..."
Ma ma biết mình lỡ miệng vội vàng quỳ xuống hốt hoảng nói: "Nương nương tô tì không có ý đó, nô tì là thuộc hạ của thái phi, từ trước đến nay chưa từng có ý nghĩ nào quá phận tự coi mình là chủ tử!"
Thái phi im lặng không nói một lời, thấy vậy Từ Á Ngôn lại nói tiếp.

"Ma ma, ta nói ra sự thật cũng được gọi là lớn tiếng mắng mỏ ngươi?"
"Không có, vương phi không có." Trong cung này điều cấm kị nhất là cung nữ không biết thân biết phận, cái tội tự coi mình là chủ tử cho bà ta mười cái mạng cũng không dám gánh, ma ma lắc đầu lia lịa.

"Là nô tì sai rồi, vương phi dạy bảo rất đúng."
"Được rồi." Thái phi giơ tay lên tiếng cắt ngang.

"Nếu chuyện chỉ có vậy thì ngươi lui ra trước đi, sau này cẩn thận hơn một chút."
"Đa tạ thái phi." Chỉ chờ có vậy ma ma lập tức chạy bay ra ngoài, lúc này thái phi mới nhìn đến Từ Á Ngôn mỉm cười nói:

"Trong người đang không khỏe thì đừng đứng mãi như vậy, lại đây ngồi đi."
Từ Á Ngôn nghe lời ngồi xuống phía đối diện, thái phi thầm dò xét Từ Á Ngôn một hồi, tính ra từ hôm vào cung đến nay hai người đều rất ít khi gặp mặt, mọi chuyện đều do thuộc hạ bẩm báo lại, dạo gần đây Từ Á Ngôn chịu cực khổ nhiều như vậy nghĩ cũng biết điều hơn rồi.

Thái phi quan tâm hỏi: "Con sống trong cung đã quen rồi chứ?"
Đột nhiên xưng hô thân thiết như vậy làm Từ Á Ngôn cảm thấy thật buồn nôn, y khẽ giật khóe môi nói: "Nhờ phúc của thái phi, nhi thần đều quen cả rồi.".


"Đã học lâu như vậy xem ra lễ nghĩa cũng tốt hơn trước kia nhiều rồi." Thái phi khẽ thở dài: "Như con cũng biết, tuy Tử Lan không phải con ruột của ta nhưng ta thật sự rất lo lắng cho hắn, nay gia thất lại như vậy người làm mẹ như ta không khỏi cảm thấy sốt ruột, bằng tuổi Tử Lan họ đều có con cả rồi, sản nghiệp của Tử Lan lớn như vậy sau này cũng cần người cai quản, kế thừa tước vị mới không uổng bao năm nay cố gắng."
Tần Thời còn sống sờ sờ đã lo đến gia sản, có phải lo xa quá rồi không?
"Tử Lan ngang bướng nhưng con là vương phi của nó cũng không thể tùy ý như vậy được, hiện nay vương phủ cô quạnh, hắn cũng sắp trở về rồi ta cũng không giữ con lại trong cung nữa, lát nữa con đem theo mấy tú nữ ta đích thân lựa chọn trở về vương phủ đi." Sợ Từ Á Ngôn kiếm chuyện thái phi đã đỡ lời trước: "Lần này là bản cung đích thân kiểm tra từng người một, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như lần trước, mấy đứa nhỏ này đều rất cẩn thận và hiểu phép tắc, con cứ yên tâm."
Chịu khổ cực nhiều ngày như vậy, nếu là người bình thường đều biết bây giờ lại từ chối thái phi chắc chắn sẽ rất khó sống, thái phi cũng nắm chắc bảy phần Từ Á Ngôn không còn dám ngang ngược như trước.

Không ngờ Từ Á Ngôn đột nhiên quỳ xuống, trước sự ngỡ ngàng của thái phi rõng rạc nói: "Xin thái phi thứ tội, chuyện vương gia nạp thêm tiểu thiếp nhi thần không đồng ý.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.