Bỗng Nhiên Trở Thành Vương Phi Rồi?

Chương 67: Chương 67




"Vương gia thật là có phúc cưới được một vương phi tốt như vậy."
Cẩm Minh thở dài, không can tâm nghiến răng nghiến lợi hùa theo lời của Tần Thời.

Từ khi thành thân đến giờ ngày nào cũng khoe khoang, thật là tức chết mà!
Tần Thời nghe xong ngay cả mặt cũng ngẩng cao lên thập phần đắc ý, nhưng ngẫm lại một lúc lại thấy có gì đó không đúng vỗ lên vài Cẩm Minh nói: "Ngươi sai rồi, là Niệm nhi có phúc lấy được bản vương."
Cẩm Minh: "..."
Nhìn thấy vẻ mặt lúc xanh lúc đỏ của Cẩm Minh, Tần Thời mới cười khà khà thỏa mãn chui vào trong kiệu.

Đi lâu như vậy chắc vương phi cũng nhớ hắn rồi, hôm qua hai người mải lăn lộn chưa tâm sự được gì nhiều, phải tranh thủ tâm tình bồi dưỡng tình cảm mới được.

Suốt cả đoạn đường Tần Thời luôn giục phu xe chạy nhanh hết mức có thể, nhưng đây là đường lớn đông đúc, muốn cũng không thể nhanh hơn, phu xe cũng là lực bất tòng tâm.

Tần Thời chỉ hận không thể lập tức bay thẳng về nhà.


Nhưng khi đến rồi hắn phát hiện không thấy vương phi của mình đâu cả.

Tần Thời đi hết mọi ngõ ngách, trong phòng ngủ không có, thư phòng không có, ngự hoa viên cũng không có, Tần Thời đột nhiên gật đầu mỉm cười: "Hay là Niệm nhi đến trù phòng làm đồ ăn cho ta?"
Hôm nay hắn đã dùng bữa với hoàng huynh rồi nhưng mà nếu là đồ do Niệm nhi làm vẫn có thể miễn cưỡng ăn thêm một chút.

Tần Thời vừa nghĩ vừa đem theo tâm trạng vui mừng chạy đến phòng bếp, nhưng khi đi cao hứng bao nhiêu đến nơi lại thất vọng bấy nhiêu.

Ngay cả ở đây cũng không có, lâu ngày như vậy hắn mới trở về vương phi không ở trong phủ chờ hắn y còn có thể đi đâu?
Vậy mà y còn dám bỏ hắn đi đâu?!
Nha hoàn nhìn sắc mặt thoáng chốc đen sì của Tần Thời trong lòng cảm thấy sợ hãi không thôi, im lặng đứng dịch sang một bên như người vô hình.

Tần Thời mím môi cố gắng hạ giọng xuống hỏi: "Vương phi đâu rồi?"
Nha hoàn rụt vai lại lắp bắp nói: "Không phải vương phi ở trong phòng sao? Hôm nay nô tì không nhìn thấy..."
"Nếu y ở trong phòng bản vương còn cần hỏi ngươi à?!"
Thấy vẻ mặt tái nhợt như sắp khóc của nha hoàn, Tần Thời thở dài cũng không làm khó thuộc hạ thêm gọi quản gia đến hỏi: "Vương phi đã muộn như vậy sao còn chưa trở về?"
Tô quản gia ngẫm nghĩ một lúc, lại gọi thử vài người gác cửa hỏi cẩn thận mới rụt rè bẩm báo lại: "Vương gia...!hôm nay vương phi không có ra ngoài mà?"
Đến lúc này Tần Thời vẫn còn chưa nhận ra có điều kì lạ thì chắc chắn đầu óc của hắn có vấn đề, nếu không có ai nhìn thấy Từ Á Ngôn đi ra ngoài, chỉ có thể có một khả năng là...!y muốn chơi trò trốn tìm với hắn?
Tần Thời sờ mũi cười cười, vương phủ này nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ, tìm một người cũng mất khá nhiều công sức đó, nhưng mà vương phi của hắn đã muốn chơi thì nhất định hắn sẽ chơi cùng y.

Cảm nhận được ánh mắt của quản gia đang kì quái nhìn về phía này, Tần Thời hắng giọng một cái phất tay nói: "Không có chuyện gì nữa ngươi lui xuống trước đi."
Lúc nãy hắn chỉ nhìn qua phòng ngủ, gọi một tiếng không thấy ai trả lời lập tức rời đi, giờ nghĩ lại có khi Từ Á Ngôn đang ở một góc nào đó cũng nên.

Tần Thời cười cười đi nhanh về phòng, hắn đẩy cửa phòng ra vẻ có chút nghiêm khắc nói:
"Niệm nhi, trò đùa này không vui đâu."
Nhưng đáp lại hắn vẫn là một khoảng tĩnh mịch.


"Niệm..." Tần Thời đang định cất tiếng gọi tiếp đột nhiên chiếc vòng đỏ rực rơi vào tầm mắt làm nghẹn lại, hắn lao tới xác nhận, đây đúng là vòng chính tay hắn đeo lên cho y không thể nhầm lẫn, nhưng mà sao nó lại ở đây?
Trong phút chốc đầu óc hắn rối tung, trời đất cũng trở nên quay cuồng.

Trên bàn còn đặt thêm vài tờ giấy thỏa thuận, là nét chữ của y, giấy trắng mực đen bên dưới còn có dấu điểm chỉ đỏ chót, đây chính là bản thỏa thuận ngày đó Từ Á Ngôn bắt hắn ấn lên.

Thật ra Tần Thời đã quên béng đi mất hai người từng có bản thỏa thuận này.

- --Vương gia nói lời sao ta tin được, nhỡ đâu sau này người lật lọng thì sao?
- --Ta phải viết ra hai bản mỗi người giữ một bản, nhớ lấy lời hứa đó khi nào thỏa thuận kết thúc vương gia phải trả tiền cho ta.

- --Đến khi vương gia tìm được người trong lòng ta sẽ lập tức rời đi không một chút dây dưa.

Phải rồi, người trong lòng.

Thảo nào sáng nay Từ Á Ngôn đột nhiên hỏi hắn đã có người trong lòng hay chưa, thì ra là vì chuyện này hay sao?
Nhưng mà người trong lòng của hắn chính là y mà, tại sao y lại rời đi?1
Tần Thời càng nghĩ càng không hiểu ra sao lập tức gọi tất cả hạ nhân trong phủ lại, lần đầu tiên nhìn thấy Tần Thời tức giận thành như vậy ai cũng thấp thỏm không yên.


Tần Thời siết chặt lấy chiếc vòng tay gằn giọng: "Hôm nay trước khi bản vương rời khỏi phủ, vương phi đã gặp những ai bẩm báo lại hết cho ta!"
Nha hoàn và thị vệ quay đầu qua nhìn nhau, đợi một hồi không có đáp án Tần Thời sốt ruột đến mức gần như gầm lên: "Còn không mau nói!"
Tất cả người làm trong phủ lập tức quỳ xuống hoảng sợ nói:
"Hôm nay vương phi gặp Cẩm Tú."
"Có gặp quản gia."
"..."
Chỉ là mấy người làm công trong phủ, dĩ nhiên là ngày nào cũng gặp không phải là đáp án Tần Thời muốn nghe, trước lúc hắn gần như mất kiên nhẫn rời đi đột nhiên có một nha hoàn thốt lên: "À đúng rồi...!sáng nay hình như nô tì thấy...!thấy vương phi nói chuyện với Dương Ninh quận chúa."
"Dương Ninh?" Tần Thời vội vàng hỏi lại: "Gặp lúc nào?!"
Nha hoàn bị khí thế của Tần Thời dọa sợ lắp bắp một hồi lâu không nói nên lời, Tô quản gia sốt ruột vỗ nhẹ lên lưng một cái nàng ta mới hồi thần đáp: "Là...!là sau khi vương gia nói chuyện với quận chúa xong, khi đó nô tì bưng đồ ăn sáng qua nên vừa vặn bắt gặp..."
Sau khi nói chuyện với Dương Ninh xong Tần Thời có trở về thư phòng sắp xếp một chút chuyện, nếu khi đó Từ Á Ngôn nói chuyện với Dương Ninh chứng tỏ y cũng đứng gần ngự hoa viên, chẳng lẽ...!
Tần Thời hiếm khi lộ ra nét sợ hãi như vậy lùi về sau một bước, thảo nào sáng nay đã cảm thấy y có gì kì lạ, Tần Thời nghiến răng ra lệnh: "Mau phái người đi tìm vương phi về cho ta, dù có lục tung cả kinh thành này lên cũng phải tìm thấy người!"
Cẩm Minh không biết chuyện gì xảy ra, thấy thần sắc của hắn nghiêm trọng như vậy cũng không dám gọi chỉ khẽ gọi: "Vương gia..."
Tần Thời cố gắng trấn tĩnh lại, trong chớp mắt vẻ đau lòng vừa rồi biến mất không còn chút dấu vết, hắn lạnh lùng ra lệnh: "Đến Dương vương phủ!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.