Bóng Sói Hú

Chương 25



Sáng sớm, tôi vừa bước vào văn phòng, An Bích và Cát Lan đã vội đi tới, xem ra tôi thật sự đã làm trái tim họ kinh hoàng suốt cả đêm, “Liễu Đình, hôm qua rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Cô bảo chúng tôi đi trước, còn nói những lời kỳ quái như vậy, thật sự là làm chúng tôi lo lắng đến chết!”

“Còn nữa, chúng tôi gọi điện cho tổng tài cũng không được, cô thế nào rồi, có xảy ra chuyện gì không?” Cát Lan lo lắng nhìn tôi từ trên xuống dưới.

“Tôi không sao mà, hôm qua tổng tài ở cùng một chỗ với tôi, hắn bảo người gọi tôi tới chỗ hắn!” Tôi nói dối không thèm chớp mắt.

“A di đà phật.” An Bích khẽ thở dài, đột nhiên sắc mặt trầm xuống, “Cô là đồ trọng sắc khinh bạn! Cũng không thèm gọi một cú điện thoại báo bình an cho chúng tôi!”

Đúng là vỡ đê Trường Giang mà, thật sự là chuyện vô cùng khó giải quyết, sắc mặt của Cát Lan cũng không tốt đẹp hơn.

Xoát, tôi rút ra hai tấm vé, “Đại hội châu báu quốc tế Đặc lệ sa tinh” vé hạn chế số lượng, người có vé có thể có được một phần quà vô cùng tinh xảo xinh đẹp.

A! Hai người phụ nữ nhảy dựng lên cướp lấy vé trong tay tôi, “Coi như cô biết thời thế, tha cho cô lần này, nhưng cô vẫn nợ chúng tôi một bữa tiệc lớn đấy!” Tôi cười giảo hoạt, đúng là châu báu vừa xuất hiện, ai cũng tranh giành!

Điện thoại ở chỗ ngồi vang lên, “Xin chào, đây là Phí thị!” Tôi chuyên nghiệp tiếp đón điện thoại.

“Tôi đang ở dưới lầu, tôi muốn gặp cô!” La Uy! Tôi bỏ điện thoại xuống, dùng tốc độ nhanh nhất đi xuống dưới lầu. La Uy khoác ba lô hành lý sau lưng, chắc hẳn là hắn sắp rời khỏi thành phố này, hắn hướng về phía tôi cười rạng rỡ như ánh mặt trời “Hắc! Đi cùng tôi đi, làm một đôi uyên ương lưu lạc thiên nhai còn hơn là ở bên cạnh một lũ điên chết già!” Hắn đã phục hồi khí thế cuồng dã trước kia, tôi giật mình nói, “Anh, anh không hận tôi sao?”

“Hận! Cho nên cô cùng đi với tôi đi, dùng nửa đời sau của cô đền bù cho tôi!” hắn trêu chọc nói nhưng trong ánh mắt toát ra sự kiên quyết! Tôi dùng tay cố định tầm mắt hắn, “Có biết lần đầu nhìn thấy anh tôi có cảm giác gì không? Anh giống như ngọn lửa chói mắt, cả người anh tràn ngập sức sống, mỗi người bên cạnh anh đều có thể cười vô cùng vui vẻ! Lần đầu tiên tôi phát hiện ra, thì ra con người cũng có thể sống tùy ý giống như ánh mặt trời! Cho nên, xin anh, xin anh hãy sống thật tốt, để cho tôi biết rằng trên đời này vẫn còn ánh mặt trời, vẫn còn rất nhiều điều tốt đẹp đáng mong chờ khác, còn nữa để cho tôi âm thầm cầu nguyện! Thay tôi, hãy thay tôi sống thật vui vẻ khoái hoạt được không?”

Hắn im lặng, hắn dùng toàn bộ sức lực ôm tôi vào ngực, “Một ngày nào đó, tôi sẽ đem ánh mặt trời đến cho em!” Hắn thề bên tai tôi, hắn không hề liếc mắt nhìn tôi thêm lần nào nữa, hắn cũng không quay đầu, sải bước rời khỏi tôi!

“Xin anh nhất định phải hạnh phúc!” Tôi nhìn bóng dáng hắn, đây là đứa trẻ sáng lạn đã từng bị tôi kéo vào bóng đêm, tôi toàn tâm toàn ý cầu nguyện, “Xin phù hộ để hắn không cần trải qua thống khổ, xin hắn nhất định phải hạnh phúc!”

Chi, một tiếng vang bên cạnh, một thanh âm làm trái tim tôi thắt lại quặn đau, mọi hình ảnh sự việc xung quanh tôi dừng lại, hắn bị húc lên cao, ánh mắt nhìn về phía tôi, khóe miệng hơi hơi mở ra, hắn còn không kịp nói với tôi câu nói kia, hắn ngã mạnh xuống, lục phủ ngũ tạng của tôi như bị thiêu đốt, nhưng cơ thể tôi lại run rẩy rét lạnh, nhất thời tôi bị ngọn lửa lạnh lẽo giày vò, thế giới của tôi đã tối đen không còn một tia ánh sáng.

Giang gia, danh gia vọng tộc nổi tiếng, ông cố phụ là quan to nhất phẩm nhà Thanh.

Bách hóa Giang thị là bách hóa lâu đời, trước khi gây dựng được sự nghiệp, người đầu tiên khởi xướng chính là Giang Đình Nghiệp, cho tới hôm nay bách hóa Giang thị đã trở thành một tập đoàn bách hóa lớn trên thế giới.

Từ trước tới nay Giang gia đều là độc đinh, đến khi Giang Nặc ra đời, lập tức thành bảo bối của cả gia tộc, mẹ của Giang Nặc cũng là tiểu thư danh môn, là con gái của đại vương đường thủy – Đường Bảo Như.

Bởi vì bảo bối này thường xuyên gây chuyện sinh sự, từ nhỏ liền tác oai tác quái khiến người ta đau đầu, nếu không phải là làm cho người khác bị thương đầy mình thì chính là bản thân hắn bị thương đầy mình, bởi vậy Giang gia cố ý đầu tư xây dựng một khu bệnh viện “Giang Thành bình an”, không thể nghi ngờ là Giang Nặc hiện tại đang chữa trị xương đùi ở đó.

Ở ngoại khoa phòng số 1, là phòng bệnh dành riêng cho Giang Nặc, tôi đẩy cửa ra, Giang Nặc ung dung bình thản tà dựa vào đầu giường, ánh mắt hắn như bò cạp độc nhìn tôi chằm chằm: “ Tôi nghĩ cô cũng nên đến.” Tôi đứng thẳng như đầu gỗ, “Đây chính là cảnh cáo, nếu như cô không rời khỏi Phí Như Phong, người kế tiếp sẽ là cô!” Hắn ném vé máy bay ra, “Đây là vé máy bay đi Canada trong đêm nay, thừa dịp tôi còn muốn cho cô toàn thây thì rời đi đi!”

Tôi đi tới trước, cúi xuống cầm lấy vé máy bay, “Được!”

Trong mắt hắn xuất hiện một chút đắc ý, tôi đánh về phía hắn như tia chớp, trong tay xuất hiện một ánh sáng lạnh lẽo! Đao đâm thẳng vào ngực hắn, “Giang gia các người nghĩ rằng giết người thì không cần đền mạng sao? Tiền bạc quyền thế của các người có thể che dấu hết máu tanh sao?” Tôi rút đao khỏi ngực hắn.

Máu chảy thành dòng, ánh mắt nặng nề đen tối của hắn nhìn tôi, hắn cúi đầu lau lau vết máu trên người đưa lên miệng liếm liếm, trong mắt tràn ngập ý nghĩ không thể tin, “Cô vì tên điếm đực kia mà giết tôi?” Hắn nổi giận, sát khí dày đặc dâng lên, “Cô thế mà có thể vì hắn làm tới mức này!”

“Câm mồm!” Thanh âm của tôi lạnh lẽo, “Nghe nói nếu đâm vào cùng một chỗ ba lần, vết thương sẽ không thể chữa khỏi, chảy máu đến chết, anh hẳn là không biết thì ra chết là chuyện dễ dàng như vậy phải không!” Đao của tôi lại đâm tới một lần nữa, máu huyết hắn nhiễm đỏ ga giường, tay của tôi bị mạnh mẽ chặn lại!

Phí Như Phong! Ánh mắt hắn nhìn tôi dường như vô cùng lo lắng, giống như điên cuồng phẫn nộ, giống như thương tiếc, tôi dùng sức tránh thoát, vung đao ở trên cánh tay hắn chém ra một vệt máu. Hắn dùng tay bắt lấy đao của tôi, máu chảy dọc theo thanh đao, chảy vào tận tim tôi, đao bị hắn cướp đi, hắn ôm kẻ đang liều mạng giãy dụa là tôi vào ngực, “Gọi bác sĩ đến xử lý vết thương của Giang Nặc, phong tỏa tin tức, đồng ý mọi điều kiện của Giang gia, không được báo cảnh sát! Chuyện còn lại chờ tôi quay lại nói tiếp!” Hắn nói với Thiệu Phong.

Một ngọn lửa đến từ địa ngục thiêu đốt trong lòng tôi, cháy sạch lục phủ ngũ tạng của tôi khiến tôi phát đau, tôi điên cuồng cắn xé hắn, tôi dùng móng tay hung hăng bấm sâu vào da thịt hắn, giống như không chết không buồn, tới tận khi tay của tôi bị hắn túm xuống, tôi cảm thấy bàn tay trắng mịn, miệng tôi tràn ngập mùi tanh của máu.

“Các anh không phải người! Các anh đều là sói đội lốt người, các anh hẳn là phải xuống địa ngục!” Tôi điên cuồng thét chói tai, cả người đều trở nên điên cuồng!

Hắn vẫn ôm tôi gắt gao, một chút cũng không buông ra, cho đến khi tôi kiệt sức, xụi lơ trong lòng hắn.

Dòng nước ấm áp dội lên người tôi, trên tay tôi, đem từng vết máu trên người tôi tẩy đi, hắn nhẹ giọng nói bên tai tôi, “Nếu thật sự muốn giết một người, không cần phải làm tay của mình dính đầy máu tươi, có rất nhiều cách có thể khiến cho một người chết đi!”

Tôi quay đầu mờ mịt nhìn hắn, trên mặt hắn, cánh tay, trên người hắn tất cả đều là vết thương, máu tươi loang lổ, hắn giống như vừa trải qua một vụ tai nạn. Hắn lấy khăn tắm lau khô người tôi rồi ôm tôi đặt lên giường.

Tôi cảm thấy lạnh, từng đợt rét lạnh làm răng tôi lập cập va vào nhau kêu vang, tôi cuộn mình thành một đống lạnh lẽo run rẩy.

“Uống hết đi!” Hắn nâng tôi dây, cà phê đặc sánh đi vào trong tôi từng chút một, cảm giác ấm áp bốc lên làm tứ chi tôi tê dại.

“Mẹ tôi cũng chết trong tai nạn xe cộ.” Tôi vô thức nói, “Đó là sinh nhật tôi, mẹ đã đồng ý mang tôi tới công viên trò chơi để chơi cả một ngày, bà luôn luôn cười, bà nói bà thật vui vẻ, bà nói tâm nguyện lớn nhất của bà là nhìn thấy tôi lớn lên, tôi ngồi trên vòng quay khổng lồ cao tận trời vẫy tay với bà.” Cổ họng tôi run run, Phí Như Phong ôm chặt lấy tôi, lồng ngực ấm áp của hắn khiến tôi không chìm đắm trong ác mộng, “Tôi nhìn thấy chiếc xe hướng về phía bà, tôi liều mạnh thét kêu, nhưng mà…, nhưng mà… tôi trơ mắt nhìn bà bị đụng bay lên giữa không trung.” Tôi túm chặt lấy ngực mình, “Tôi muốn họ chết, tôi muốn họ từng người, từng người đều không được chết một cách tử tế!” Lòng tôi đau đến mức không thể hít thở nổi. “Nhưng tôi không làm được, tôi đã đồng ý với mẹ phải sống hạnh phúc! Tôi muốn để toàn bộ ân oán theo mẹ xuống mồ!” Tôi sống chết đè chặt lồng ngực, nó dường như sắp nổ tung đến nơi, tôi muốn móc trái tim từ trong lồng ngực ra!

“Nếu như vậy thì đừng miễn cưỡng bản thân!” Phí Như Phong đem quần áo mặc lên người tôi, hắn kéo tôi lên xe, hắn ôm tôi vào ghế lái, đạp chân ga. “Đi, trực tiếp chạy đến địa ngục đi, đến hỏi bà, đến rít gào vào mặt bà, vì sao lại để lại mình em thống khổ như vậy!”

Chương này âm u quá đi, có nhiều đoạn hơi hơi không hiểu nên chém gió đã đời luôn. Đọc xong thấy hơi nặng nề tí nhưng cảm giác được tình cảm sâu nặng của anh nam 9 dành cho nữ 9

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.