Tối nay Đường Bảo Như mất ngủ, bà vẫn còn cảm thấy lạnh lẽo, hơi thở mà bà cảm thấy buổi trưa nay ạnh giống như thổi từ đỉnh đầu đến tận cuối cái xương cốt của bà, cho dù sau đó bà lập tức ra ngoài mặt trời chiếu khắp người, nhưng bà vẫn cảm thấy rùng mình từng trận, rất quái dị, Ôn Nguyệt này nhất định phải chết, sau khi giải quyết Phí thị, cô ta nhất định phải biến mất.
Ánh mắt Giang Bách Vinh nhìn cô ta, giống như thấm vào tận tim gan bà, loại lửa thiêu xương cốt tủy này lại bắt đầu thiêu đốt thần kinh bà, bà cúi đầu rên rỉ, trong bóng đêm làm long tơ người ta dựng đứng,
Cô ta phải chết thế nào? Lột toàn bộ da mặt cô ta ra, để cô ta máu thịt mơ hồ hiện ra trước mặt Giang Bách Vinh, để kiếp này Giang Bách Vinh không dám nghĩ đến gương mặt kia nữa, Giang Bách Vinh…
“ Aaaaaaaaaaa” Đường Bảo Như hét chói tai đến khàn cả giọng, tiếng hét khủng bố của bà quanh quẩn khắp tòa nhà Giang gia, đinh tai nhức óc.
“ Phu nhân, phu nhân “ Thím Trương liều mạng lay bà, ánh mắt Đường Bảo Như dường như không thấy thím, đẩy thím Trương ra. Lực đẩy mạnh đến nỗi làm thím Trương lăn mạnh ra ngoài, bà chạy đến căn phòng thứ hai, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, tay cầm lấy nắm cửa, vặn ..vặn, không được, trên nắm tay thừa ra thêm một bàn tay. Tầm mắt Đường Bảo Như vẫn đen kịt như cũ.
“ Bà phát đên cái gì ? “ Tiếng gầm nhẹ truyền đến bên tai Đường Bảo Như nghe giọng nói đó, như nghe tiếng trời.
“ Bách Vinh “ Bà nhào vào lòng ông.
Giang Bách Vinh đẩy bà ra, giống như đẩy thứ rác rưởi, “ bà đang sợ, bà sợ Tiểu Nghi? Cô ấy là chị em tốt của bà, bà từng nói tình nguyện chết vì cô ấy “ Ánh mắt Giang Bách Vinh lợi hại như chim ưng . “ Bà có việc nói dối tôi !”
“ Sợ, tôi không sợ gì cả, tôi sợ cái gì ! “ Đường Bảo Như hoảng loạn trả lời, bà lảo đảo đến bên quầy rượu, cầm lấy một chai, rượu chớp lên, không ngừng chảy ra trên tay bà, bà vất vả lắm mới đưa nó lên miệng được, uống một ngụm, bà cố gắng trấn tĩnh .
“ Tôi mơ thấy ác mộng, tôi mơ không thấy Tiểu Nghi, cho nên mới đến xem “
“ Tôi vẫn canh ở cửa phòng cô ấy, cô ấy ở bên trong “ Giang Bách Vinh si ngốc nhìn cánh cửa, giống như có thể nhìn xuyên qua cửa để thấy người phụ nữ ông yêu nhất.
Lòng Đường Bảo Như giống như đang bị lửa địa ngục thiêu đốt.
Ngày hôm sau bệnh cũ của Đường Bảo Như phát tác, tim đau thắt tới mức dường như không thể thở nổi. Phạm Nhất Minh bị gọi đến .
“ Tôi không nói mê sảng “ Đường Bảo Như túm tay Phạm Nhất Minh, ánh mắt tràn ngập hy vọng, “ Dẫn nó đi, Nhất Minh, tôi chỉ có một đứa con này”
Phạm Nhất Minh không chịu nổi hy vọng của bà, không cần biết 20 năm trước ông giúp bà làm chuyện tội ác tày trời kia hay là giờ phút này bà muốn hắn đi.
“ Tôi đồng ý với bà, nhưng bà phải nói cho tôi biết đã có chuyện gì xảy ra, tôi không thể cứ thế mà ném bà ở lại đây ! “
“ Cô ta đã trở lại, cô ta đã trở lại, tôi cảm giác được. “
Móng tay Đường Bảo Như bấm sâu vào da thịt Phạm Nhất Minh.
“ Tôi không điên “. Ánh mắt Đường Bảo Như dại ra, nhưng giọng điệu bà vẫn rõ ràng.
“Tôi không sợ, tôi có thể giết cô ta một lần thì cũng có thể giết cô ta lần thứ hai, quỷ hồn lấy mạng ư? Tôi sẽ dùng roi trên trời đánh cho cô ta hồn phi phách tán. Nếu là ngậm oan đến báo thù ? Tôi sẽ dùng nguyền rủa của Tu La đưa cô ta phong ấn vào địa ngục ! Tôi không sợ, tôi có gì phải sợ ! Giang Bách Vinh là của tôi, của tôi ! “ Bà thì thào nói nhỏ khi ngủ thiếp đi.
Phạm Nhất Minh kéo chăn giúp bà, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán bà rồi khẽ thở dài. Đi ra khỏi phòng hắn nghe đám người làm khe khẽ nói với nhau
“Thím Trương, cuối cùng hôm qua thím nhìn thấy cái gì ? “ Cô Đỗ ở phòng bếp hỏi
“ Nhìn cái gì, lúc tôi lên lầu, suýt chút nữa thì hồn cũng bay luôn, phu nhân ngồi trên giường luôn mồm la hét, cái sắc mặt kia không phải của con người mà! “