Bóng Sói Hú

Chương 57



Đường Hằng Xa đứng trên boong tàu, ông sắp lên đường đi X quốc, “Thuyền trưởng Triệu đã gọi điện tới, dấu sao màu lam đã từ kho hàng hóa quốc gia nước X chuyển ra, tất cả đều thuận lợi, vài ngày nữa sẽ đưa tới cảng, Sử Hoa Lấy Đán tướng quân rất hài lòng với vụ hợp tác lần này.” Ông nói với Đường Bảo Như, “Anh đã xác nhận hạng mục xây dựng xưởng đóng tàu, Phí thị đã bị cảnh sát Chicago bắt đầu điều tra, trên tay ôn Trạch có vài thứ, tin tưởng đủ để làm Phí Như Phong bận rộn.”

“Anh, anh nói Giang Nghi có thể có con gái không?” Đường Bảo Như đột nhiên mở miệng hỏi một câi.

Đường hằng Xa dùng vẻ mặt đáng sợ nhìn bà.

Quần áo Đường bảo Như đẹp đẽ quý giá, lưng đứng thẳng, bà có vẻ nhàn nhã mà cao quý, “Giang Nghi nhảy xuống vực sâu trước mặt em, nhưng chúng ta vẫn chưa tìm thấy thi thể cô ta, mấy ngày nay em vẫn suy nghĩ, có thể sau khi nhảy vực cô ta vẫn chưa chết, có phải sau đó cô ta có con hay không?” Trong mắt bà là sắc thái quái dị, hai gò má hồng khác thường.

“Câm mồm!” Đường Hằng Xa nhìn xung quanh, ông hạ giọng, lại cực kỳ uy nghiêm “Em nên để Phạm Nhất Minh xem bệnh ình đi!”

“Anh, kỳ thật chúng ta làm không chút khe hở, ngay sau khi Lam Khải Văn chết, liền hỏa thiêu ở bệnh viện, làm Giang Bách Vinh nghĩ rằng Giang Nghi tự tử mà chết, dù sao cô ta yêu hắn như vậy.”

một cái tát hung ác cắt đứt lời nói của Đường Bảo Như, Đường Bảo Như như tỉnh giấc, giống một du hồn “Anh, em nhớ rõ anh từng đi một thành phố vô cùng xa xôi, anh lừa cả em, rốt cuộc anh giấu em cái gì?” ngực Đường Hằng Xa phập phồng, cũng biết ông đang giận dữ cỡ nào, ông xoay người bước đi.

“Anh.” Đường Bảo Như ở phía sau ông thống khổ kêu lên, Đường Hằng Xa quay đầu, sắc mặt Đường Bảo Như lạnh lẽo thê lương, lại đầy hoảng sợ, bà nhìn Đường Hằng Xa, “Anh, em đi đây, anh phải tự bảo trọng!” Đường Hằng Xa nhìn bà rời đi, nhìn cành hoa màu trắng quay cuồng, càng lúc càng xa.

Trận mưa thứ ba trong tháng ba, mưa không lớn nhưng dài liên miên, sương mù dày đặc trong mưa, ngay cả ánh sáng trăng sao cũng bị mờ mịt che khuất, vốn là một mảnh tối tăm, giờ càng thêm đen đặc. Gió thổi qua, thân cây phát ra tiếng nức nở, một tạp âm mỏng manh từ xa đến, càng lúc càng gần.

Đường Bảo Như không ngủ, bà đuổi thím Trương đi, mở to mắt, nhìn đồng hồ báo thức, hai má bà lõm xuống, ánh mắt đen như bị bệnh nguy kịch, hàng đêm bà đều nghe thấy được tiếng ca hát bên giường “nhợt nhạt trong mưa, hàng năm đều cùng sống.” Đây là lời hát bà và Giang Nghi cùng nhau nghĩ, giọng cô ấy mượ mà êm tai,hàng đêm cô ấy đều hát cho bà nghe, hơi thở lạnh như băng của cô ấy ở bên tai bà, hát một lần lại một lần đến tận hừng đông.

Pháp sư nói: âm phủ và Dương gian có ngăn cách, cũng chính là ngăn cách của người và quỷ, bình thường chấp niệm không tan, chấp niệm quá sâu sẽ đột phá ngăn cách này. Đường Bảo Như nắm một chuỗi tràng hạt trong tay, hạt châu phát ra ánh sáng màu xanh sâu kín, ánh sáng chiếu rọi trên mặt Đường Bảo Như khiến khuôn mặt bà hiện lên màu xanh sẫm quỷ dị. Bà chậm rãi đứng lên, không chút tiếng động như u linh, bà xuyên qua hành lang dài, một dây lưng màu trắng bò bên cạnh bà, cảm giác lạnh lẽo làm mỗi sợi lông đều dựng đứng lên, Đường Bảo Như cứng đờ, toàn thân cao thấp đều ướt sũng mồ hôi… dán chặt lên người, một số gần như không thở nổi. một đôi chân mảnh khảnh, ôn nhu đến không cách nào hình dung nổi, cô ấy không mang giày, móng tay nho nhỏ xinh đẹp, cô ấy nhìn Đường Bảo Như, sự xinh đẹp không nhiễm chút bụi trần phóng đại trong đáy mắt Đường bảo Như.

Mỗi sợi cơ trên mặt Đường Bảo Như đều dùng sức căng ra, trán túa mồ hôi, tóc cũng ướt sũng.

Con ngươi trong suốt như thủy tinh của cô phảng phất như không có thứ gì, cô hướng về ngăn tủ, giống như đang lục tìm gì đó, cô ngẩng đầu, nhẹ nhàng cắn môi, rượu nhạt hiện ra. cô cúi người, lấy ra vài thứ trong ngăn tủ, thứ trong tay cô chính là cặp tóc có đính sao, đó là món quà khi cô tròn 18 tuổi.

Cuối cùng thì Đường Bảo Như không nhịn nổi nữa, bà kinh hãi muốn thét chói tai, phật châu trong tay hướng về phía cô, nện trên bàn tay giơ lên của cô ấy.

một tiếng tê rống, như truyền đến từ trong địa ngục tối tăm nhất, giống như quỷ hồn đang chịu đủ mọi thống khổ, nó bao hàm thống khổ không gì so sánh nổi.

“Tiểu Nghi.” Giang Bách Vinh vội chạy đến, hắn ném phật chật, đau lòng ôm cô ấy dỗ nhẹ “không sao, Tiểu Nghi, không sao rồi.”

Đường Bảo Như nhìn họ, cơ trên mặt vặn vẹo, gân xanh giật giật trên mặt bà, khoang miệng bà tràn ngập huyết tinh.

“Ông còn ôm cô ta, ông còn chưa biết sự dơ bẩn của cô ta, thân mình kia của cô ta không biết đã bị bao nhiêu người chơi nát!” Khuôn mặt Đường bảo Như giống yêu ma.

“Ông còn nhớ rõ chứ, cô ta vẫn sốt cao, là Phạm Nhất Minh khám bệnh cho cô ta, hắn nói cô ta phải nằm viện, phải lập tức đưa đi chữa trị, kỳ thật dĩ nhiên là tôi mang cô ta đi, cô ta là ngốc cỡ nào, cô ta nghĩ tôi sẽ cứu cô ta, tôi sao có thể thả cô ta đi? cô ta đi, có một ngày sẽ trở về, ông vẫn sẽ lên trời xuống đất tìm cô ta, tôi đưa nàng đến sân trượt tuyết, cô ta xinh đẹp động lòng người như vậy, cô ta cầu xin tôi đừng làm như vậy, cô ta cầu xin tôi.”

Mặt Giang Bách Vinh như bị nguyền rủa, ánh mắt dần dần bị màu đỏ xâm lấn.

“Tôi đẩy cô ta vào!” Đường Bảo Như nhìn chằm chằm Giang Bách Vinh, “Tôi đứng ngoài cửa nghe khóc thét, tôi chưa bao giờ biết một người có thể phát ra tiếng thét thảm thiết mang theo thống khổ tuyệt vọng đến vậy. cô ta nằm trên giường lạnh như băng, đùi đọng đầy máu, như một con búp bê rách nát, cuối cùng cô ta cũng không bao giờ có thể là Tiểu Nghi xinh đẹp thuần khiết của ông nữa!”

Ánh mắt Giang Bách Vinh chảy máu, ánh mắt như bị người ta móc mất, chỉ còn lại hai lỗ máu thật sâu. hắn nhảy dựng lên, đó không phải tốc độ con người, tay hắn túm chặt cổ Đường Bảo Như, dùng sức cực mạnh mà đẩy, đến tận khi đẩy Đường Bảo Như ra ngoài… Lưng bà nặng nề đụng vào quầy rượu, lưỡi Đường Bảo Như vươn dần ra, mặt dần xanh tím.

Cuộc đời con người dù đau khổ, nhiều nhất cũng chết một lần, mà Giang Bách Vinh lại chết hai lần, một lần là khi nghĩ Giang Nghi đã chết, một lần là giây phút này, ông chịu được bóng đêm tuyệt vọng vô tận, chỉ có chính ông biết, máu một đời ông, đã cạn từ lâu.

Tay Đương Bảo Như cào loạn lên ngăn tủ, móng tay rỉ ra từng vệt máu, bà túm được một chai rượu, chết cũng muốn cùng một chỗ! Bình rượu phát ra tiếng động cực lớn, răng rắc nện trên đầu Giang Bách Vinh.

Giang Bách Vinh bóp chặt bà, ánh mắt tràn ngập âm trầm ngoan độc, thù hận oán độc, nháy mắt ông buông tay, “Sinh không cùng nhau, chết không gặp lại!” Ông như lệ quỷ nguyền rủa, sinh không cùng nhau, chết cũng không gặp lại! Ông lăn xuống cầu thang.

Đường Bảo Như cúi gập eo, thân mình bà rung động kịch liệt, bà không phát ra một chút tiếng động, bà ôm yết hầu, phóng thẳng về phía trước, bà vọt đến cạnh Giang Bách Vinh, bên đầu hắn là máu đen, Đường Bảo Như tê liệt ngã xuống, nước mắt điên cuồng trút lên mặt ông, vẻ mặt ông là bi thương muốn chết, bà vội vàng tìm điện thoại, dọc đường đi bàn ghế bị xô đẩy nghiêng ngả, bà giãy dụa đứng lên, cuối tùng túm được, bà mở to miệng, trong cổ họng lại chỉ có thể phát ra tiếng ô ô, ô ô, bà dùng tai tay túm lấy cổ mình… sức mười ngón tay như muốn xé toạc yết hầu, vội vàng cực độ, máu nóng phụt ra, ô ô, thê lương, tuyệt vọng, khàn khàn, như dã thú gào thét, làm người ta rụng rời xương cốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.