Bóng Sói Hú

Chương 69



Buổi chiều hôm đó, Phí Như Phong nhận được lệnh triệu tập của ông nội.

“Tổng tài, Phí lão gia mời ngài lập tức trở về, chuyện thiếu thốn nhân lực của tập đoàn Thịnh Thế chưa có người bổ sung ngay được, còn cả công ty bên châu Âu cũng có vấn đề cần bàn với ngài.” Thiệu Phong chờ xin mệnh lệnh.

“Ngoài trời có mưa không?” Phí Như Phong đáp lại bằng một câu hỏi.

“không mưa, nhưng mà cũng đang nổi gió.” Thiệu Phong trả lời chi tiết, không chút kinh ngạc!

“Bảo sao lại thấy hơi lạnh thế này.” Phí Như Phong vào phòng thay đồ, nhanh chóng lấy thêm quần áo mặc cho Liễu Đình, người đàn ông lạnh lùng tà ác ngông cuồng ngạo mạn này thế mà ở nhà lại mang dáng vẻ người đàn ông tốt, khiến cho người bình tĩnh như Thiệu Phong cũng phải ngẩn người trong giây lát.

Phí Như Phong cúi người cẩn thận cài nút áo cho cô, Liễu Đình vẫn như trước, ánh mắt không tiêu cự nhìn thẳng, dường như cô đã thu mình cách ly với toàn bộ thế giới này. Từ sau đêm đó, cô vẫn mang bộ dạng này, không nói một lời, không liếc mắt nhìn hắn một cái, dựa theo cách nói của thầy A Sắt. Khắc Lạc Ninh thì cô đang tự chữa trị ình, thần kinh con người vô cùng kỳ diệu, đôi khi nó vô cùng cứng cỏi, đôi khi lại mỏng manh như tơ, mà khi gặp phải sợ hãi đen tối đến gần như tan vỡ này, thường sẽ khiến người ta không chịu nổi mà phong bế bản thân. Thời gian chữa trị dài ngắn được quyết định bởi sức chịu đựng của thần kinh.

Phí Như Phong đứng thẳng dậy, hắn nhìn Liễu Đình, hai lông mày hơi nhướn lên lộ ra tín hiệu nguy hiểm, hắn nhìn cô, nhìn, thật sự vẫn lưu luyến, ánh mắt rõ ràng hiện ra sự mềm lòng đau thương, hắn cúi người, hơi thở ấm áp phả bên tai cô, “Vẫn không chịu để ý đến anh, không chịu nói chuyện với anh, không chịu liếc nhìn anh một cái sao? Liễu Đình?” Giọng nói hắn đầy bất đắc dĩ, mâu thuẫn và không đành lòng, hắn nhẹ giọng nói: “Anh ra ngoài một lát rồi sẽ về ngay.” Phí Như Phong rời khỏi phòng, Thiệu Phong đang đứng ngoài chờ hắn.

“Cậu không cần đi theo tôi, canh giữ ở nơi này cho tốt, không được phép xảy ra bất cứ sơ xuất nào!” Đây là dặn dò và cũng là cảnh cáo!

“Vâng, Tổng tài.” Thiệu Phong vững vàng bình tĩnh nói.

Phí Như Phong vừa lên xe không lâu, mưa đã rơi xuống, cảnh đẹp bên ngoài cửa xe mờ mịt trôi vút qua trong cơn mưa.

Lộ Tây đứng trước cửa sổ nhìn xa xa, không khí chuyển động rất nhỏ, một chiếc xe đang chạy như bay đến, tiếng xe gào thét mang theo dấu vết trong trí nhớ, lập tức hồi tỉnh. Trong cảnh mưa bụi mịt mờ, bóng dáng cao lớn của hắn từ trong xe bước ra, toàn bộ sự phong lưu, phóng khoáng, và mị lực điên cuồng tập trung hết trên người hắn; quanh thân hắn là luồng khí nguy hiểm bao phủ và chuyển động không ngừng, đó chính là sự hấp dẫn chí mạng đối với bất cứ người phụ nữ nào, hắn thấy cô, dừng lại, gió thổi lồng lộng, bả vai rộng lớn của hắn bị mưa thấm ướt, hắn lẳng lặng đứng đó.

Lộ Tây mở cửa ra, chạy vào trong mưa, cô chạy đến trước mặt Phí Như Phong, con ngươi màu lam tràn ngập ánh sáng của cô mang theo tình cảm khắc cốt ghi tâm, cô đứng giữa mảnh trời đất bàng bạc vì mưa, chăm chú mà chắc chắn nhìn Phí Như Phong, cũng giống như trước kia, khi cô 15 tuổi, hắn nắm tay cô…

Trí nhớ chúng ta từng có tốt đẹp đến vậy, năm tháng chúng ta bên nhau nhiều hơn bất kỳ ai khác, không phải sao?

“Sao lại chạy ra đây, sẽ cảm mất.” Phí Như Phong dùng ô che lên người cô, hắn nắm tay cô đi vào nhà.

Con ngươi của hắn lộ ra sự ôn nhu ấm áp “đi thay quần áo đi.” hắn hơi nhướn mày, giống như năm đó, thật tốt!

“Anh phải chờ em ra mới được ăn, không được ăn vụng thịt bò đâu đấy!” Làn váy chuyển động một cách tao nhã của Lộ Tây biến mất ở trong gian phòng thay đồ.

Ánh mắt Phí Như Phong trở nên ủ dột, ngọn đèn vẽ lên bóng ma trên mặt hắn.

Phí Thanh Xa chăm chú nhìn hắn, mọi người thường nói: “Tạo ra sự nghiệp đã khó, giữ vững sự nghiệp còn khó hơn.” không giàu ba họ, kế thừa sản nghiệp gia tốc, không phải chỉ một người vì thế mà mê muội mất hết ý chí, tình nguyện làm người thừa kế đã là sự may mắn của gia tộc! Huống chi Phí Như Phong sáng suốt quyết đoán, là kỳ tài kinh doanh, tập đoàn Phí thị trên tay hắn đã được nâng lên tầm cao chưa từng có, mà trong tay hắn vẫn còn một mảnh trời đất khác mà hắn tự gây dựng được, không thế lực nào có thể bắt ép! Trong tất cả con cháu danh môn ở Tuyên thành, Phí Như Phong chính là người anh tuấn tài giỏi nhất không thể nghi ngờ!

Lồng ngực Phí Thanh Xa dâng lên sự kiêu ngạo, hắn là thành tựu lớn nhất đời này của Phí Thanh Xa ông.

hắn bước nhanh.

“Ông nội.” Phí Như Phong vừa đi lên liền tôn kính gọi ông.

Lỗ mũi Phí Thanh Xa xì ra một tiếng hừ nhẹ, vẻ mặt lạnh lùng “Việc riêng của cháu xử lý xong chưa?”

“Vẫn chưa.” Phí Như Phong thản nhiên báo lại.

Phí Thanh Xa ngửi được mùi nguy hiểm, tự tin gần như độc tài, cho tới bây không ai nắm chắc được đứa cháu này của ông, thế mà bây giờ trên người nó lại lan tràn thứ tình cảm cực kỳ nguy hiểm, loại tình cảm này đúng là thứ ông vẫn toàn lực ngăn cản, toàn lực muốn gạt bỏ, thế mà vẫn không thể tiêu diệt nổi, chính nó đã làm cho cháu ông chìm đắm tới bước đường hôm nay.

Đứa cháu duy nhất của ông – A Phong, là kẻ mạnh, nhưng cho tới bây giờ, kẻ mạnh vẫn luôn thất bại bởi chính mình.

“Hai vị đại nhân,” Lộ Tây đã thay xong quần áo bước ra, cô ôm lấy tay hai người, “Tôi đã đói đến mức không đi nổi, cần hai vị khiêng đi rồi đây này!” Khuôn mặt cô mang theo nụ cười trong suốt, nghiêng mặt làm nũng với Phí Thanh Xa, “Hôm nay, thật khó khăn A Phong mới về nhà, ông đừng bày mặt đen ra với anh ấy, nhỡ đâu ông dọa anh ấy chạy mất thì ông lại phải cùng cháu rồi!”

Phí Thanh Xa cười ha hả: “Con gái hướng ngoại, cháu đó, bé gái mà không biết xấu hổ gì cả!” Phí Thanh Xa thoải mái nói.

Phí Như Phong thu cảnh tượng sung sướng này vào đáy mắt.

“là vậy mà, là vậy mà.” Lộ Tây lắc lắc tay ông, gương mặt ửng đỏ nhưng vẫn không buông tha.

“Được được,” Phí Thanh Xa chỉ có thể đầu hàng, “Ông đã hẹn với bạn rồi, phải ra ngoài ăn cơm, hai con cứ vui vẻ hưởng thụ thế giới hai người đi thôi!” Phí Thanh Xa liếc mắt nghiêm túc cảnh cáo Phí Như Phong.

“Ăn cơm trước rồi anh dẫn em đi nghe ca nhạc được không?” Hai mắt Lộ Tây toát ra mong chờ, tình cảm mềm mại, dày đặc mà kiên trì trong con ngươi màu lam ấy khiến người ta không nỡ từ chối.

“Được.” Phí Như Phong đồng ý.

8 giờ tối, Lộ Tây kéo tay Phí Như Phong vào nhà hát, cô mặc lễ phục màu lam, phối hợp với da thịt hoàn mỹ, con ngươi màu lam lấp lánh dưới hai hàng mi dày, không chút thiếu sót. Người đàn ông bên cạnh cô càng là dáng vẻ hoàn mỹ, khí thế hiển hách tôn quý vô cùng thích hợp với cô, hai người đứng chung một chỗ, lập tức làm mọi người kinh sợ, làm đui mù không ít ánh nhìn.

“Phí hiền chất, Phí tổng tài, A Phong” Liên tục tranh nhau chào hỏi, mọi người vây quanh chật kín, hôm nay giá trị con người Phí Như Phong đã tăng gấp trăm lần. Phí Như Phong đứng giữa vòng vây chật cứng, vẫn bình tĩnh không nhanh không chậm vuốt cằm, hắn giữ Lộ Tây trong phạm vy an toàn, ngăn trở dòng người chật chội cho cô, phong độ mê người của hắn không vì dòng người đông đúc mà hao tổn chút nào, ánh mắt không mang theo nụ cười của hắn tạo nên khí thế áp người.

Lộ Tây đứng trong vòng bảo vệ của hắn, mùi hương nam tính mãnh liệt xông vào mũi, một cảm giác quen thuộc run sợ nhảy vào ngực cô, trực tiếp đọng lại trong cơ thể cô ngưng tụ thành sự hưởng ứng khắc sâu. Trái tim cô kịch liệt nhảy lên, giống như muốn nhảy ra khỏi yết hầu luôn, đầu óc cô xuất hiện sự mê muội, không thể áp chế bản thân!

“Lộ tây, em khỏe không?” Phí Như Phong thân thiết hỏi, lôi cô ra khỏi tình cảm mê muội hoảng loạn, cô đã ngồi trên ghế trong nhà hátrooif.

“A Phong, có thể cùng anh tới nghe nhạc đã là chuyện vui vẻ nhất rồi.” Lộ tây nhìn Phí Như Phong nói.

“Anh cũng nghĩ đi nghe nhạc với em là chuyện rất vui.” Câu trả lời của Phí Như Phong làm Lộ Tây khựng lại vài giây, cô cụp mi mắt, trên tay truyền đến sự lo lắng, tay Phí Như Phong đặt lên tay cô, “Lộ Tây.”

Lộ Tây ngẩng đầu, “Buổi biểu diễn sắp bắt đầu, nghe nhạc thôi.” cô bẻ gãy câu nói của hắn bằng một nụ cười hoàn mỹ, không chút sơ hở.

Mà che sân khấu đã bị kéo lên, buổi biểu diễn đã bắt đầu.

Bên trong ánh sáng nhu hòa, một đoàn âm nhạc ẩn chứ linh hồn lan tỏa trong không gian trong nhà hát. Lộ Tây duyên dáng ngồi ngay ngắn, nhưng tinh thần lại mơ màng, khóe mắt cô vừa đảo qua chỗ ngồi bên cạnh, một đôi trai gái đang nắm tay nhau, tầm mắt Lộ Tây lại nhìn thẳng ra phía trước, thì ra chỉ một bàn tay nắm chặt cũng là việc xa xỉ đến vậy.

Phí Như Phong lại hoàn toàn chìm đắm vào âm nhạc, không phân tâm chút nào.

Thời gian như thoi đưa, âm nhạc chậm rãi chấm dứt. Mọi người vẫn chìm đắm hưởng thụ di chuyển đến lối ra. Ra khỏi nhà hát, không khí sau cơn mưa cực kỳ sảng khoái dễ chịu, “A Phong, chúng ta đi bộ trở về được không?” Lộ Tây cao hứng.

Phí Như Phong ngoắc tay với lái xe phía sau. Cảnh đêm tuyên thành đẹp đẽ mê người, gió lạnh hiu hiu, ánh sáng như ngọc khảm đầy bóng đêm, vô cùng xinh đẹp chói mắt nhưng cũng xa xôi tĩnh lặng, không bằng một ngọn đèn nhỏ ấm áp.

“Vì sao mưa gió đã ngừng mà vẫn không thấy cầu vồng nhỉ?” Lộ Tây nhìn bầu trời, thản nhiên buồn phiền.

“Nếu tiểu thư của chúng ta muốn nhìn thấy cầu vồng, anh nghĩ nó sẽ hiện ra rất nhanh thôi.”

Nụ cười của Lộ Tây đủ để hòa tan hết thảy băng tuyết, giọng nói cô nhẹ như gió, “A Phong, không cần biết em muốn gì, anh cũng sẽ cho em đúng không?”

Ánh mắt Phí Như Phong hiện lên nỗi khổ riêng, hắn chậm rãi mở miệng.

Lộ Tây nâng tay lên, giống như chặn lại gió lốc sắp đến, “A Phong, anh đem toàn bộ cổ phần của công ty dầu mỏ chuyển nhượng cho em, đây là sính lễ của anh, anh đã nói anh sẽ dâng cho em đồ cưới làm toàn thế giới này hâm mộ, nhưng anh đã quên rằng trước đó nên cầu hôn với em trước.” Con ngươi xinh đẹp của Lộ Tây khiến sắt đá cũng phải mềm ra, cô đứng ở đó, cao quý mà kiên định đợi chờ đáp án.

“lộ Tây, anh là một người đàn ông không có tiền đồ.” Giọng nói Phí Như Phong ủ dột truyền đến trong bóng đêm, tiếng nói phiêu tán “Từ lần đầu tiên anh thấy cô ấy, sự quật cường từ trong xương của cô ấy làm anh lưu luyến si mê đến giờ, khi anh phát hiện anh đã sai, anh cũng hoàn toàn thua rồi… Anh muốn nghiền cô ấy thành phấn, anh muốn làm cô ấy sống không bằng chết, không cần biết anh làm gì với cô ấy thì cũng không thể đền đáp nổi một phần vạn những điều cô ấy đã gây ra cho anh, nhưng mà, anh luyến tiếc,” Phí Như Phong nói, “Thế mà anh lại luyến tiếc.”

Lệ rơi trên tay, từ da thịt ngấm thẳng vào tim Lộ Tây, cô nhanh chóng xoay người, “Em không thể khóc vì anh nữa, em đã khóc quá nhiều rồi.” cô nói.

Kỳ thật cô biết, có một số việc, vĩnh viễn chỉ có một câu trả lời.

Từ khi cô tỉnh lại, hắn mừng rỡ như điên nhưng không hề mở miệng muốn cô gả cho hắn, đến khi hắn đi qua cô mà cũng không quay lại, khi hắn dùng lời lẽ xã giao hoàn mỹ trả lời câu hỏi của cô, lần đầu tiên cô biết rằng, thì ra cô cùng những người phụ nữ bình thường cũng chẳng khác gì nhau.

Em biết tấc cả, nhưng vẫn muốn cược – sự kiêu ngạo của anh và sự phản bội của cô ấy, sự hy sinh của em và thân tình của anh, sự không thể lựa chọn của anh và sự ép bức từng bước của cô ấy, toàn bộ lợi thế em có, cuối cùng cũng bằng không. A Phong, em muốn nghe anh chính mồm nói ra, vì từ lâu em đã thua hoàn toàn!

Lộ Tây quay đầu lại, “A Phong, trên thực tế anh cũng chẳng nợ em, vì thời khắc Ôn Trạch thật sự động sát khí muốn giết em, là Liễu Đình đã ra tay cứu em, để cho em chỉ trúng độc mà hôn mê, em không phải là cửa sống cuối cùng mà cô ấy đã chuẩn bị,” cô nhìn Phí Như Phong, “Em nghĩ em có thể không giải thích vì sao đến tận bây giờ em mới nói cho anh biết.”

Bàn tay Phí Như Phong nắm chặt, lòng chìm xuống, kéo theo một cơn đau không thở nổi, vẫn cố gắng chống đỡ, “Lộ Tây, em sai rồi, cả đời này anh nợ em nhiều lắm.”

“A Phong, thật ra em đã muốn nói với anh từ lâu, nhiều năm như vậy anh vẫn chăm sóc che chở cho em, thậm chí vì em mà chú ý đến tập đoàn trong cơn gió bão tài chính, mạo hiểm cứu giúp tập đoàn, đó cũng chẳng phải việc đương nhiên, anh tốt với em lắm, cho nên đừng nói anh nợ em, năm tháng chúng ta có được, chớp mắt này, không thể trở lại, tuy rằng chúng ta chỉ kém tình yêu một bước, nhưng chúng ta cũng chẳng nợ gì nhau!” Lộ Tây lùi lại, kéo dài khoảng cách với hắn, “Ham muốn của em quá lớn, em không cần đồ cưới mà toàn thế giới phải hâm mộ, em muốn một người đàn ông nguyện ý đem cả thế giới đặt dưới chân em! Giờ đây, em muốn là người quay đi trước.” cô rời đi trong hoàn mỹ, cô không thể khóc lóc gục ngã trước hắn, cô muốn trong lòng hắn luôn nhớ về một Lộ Tây xinh đẹp mà tao nhã!

Xe chở Lộ Tây rời đi, lồng ngực cuộn sóng khiến Phí Như Phong không thể không đè chặt lại, tay hắn che đôi mắt, vẻ mặt tan vỡ. trên ngã tư phồn hoa, ánh đèn chớp lóe, tiếng người vẫn luôn gọi “A Phong” cuối cùng cũng biến mất trong dòng lũ cuốn…

Phí Như Phong lê bước chân nặng nề, từng bước từng bước trở về tòa nhà Phí gia, toàn nhà để ngọn đèn ảm đạm, ngắn ngủi vài tiếng đồng hồ, mà tiếng cười nói hoan hô nơi đây đã như là kiếp trước.

“ông nội.” Vừa vào đại sảnh gọi một tiếng thì quải trượng đã bay đến.

“Cháu, cái đồ nghiệt chướng! trên đời này, người phụ nữ có thể cam tâm tình nguyện vứt bỏ tính mạng vì cháu là Lộ tây, không phải là yêu ma dùng trăm phương ngàn kế muốn chỉnh cháu đến chết kia!” Quải trượng đập xuống, hơn ba mươi năm, người ông chưa bao giờ nỡ động một ngón tay đến hắn, giờ đây thật sự là giận đến khó thở, gân xanh giật giật trên gương mặt đầy nếp nhăn của ông, ông thật sự đau lòng. Phí Như Phong vội vàng đi đến, quải trượng không kịp thu về, đánh vào trán Phí Như Phong, máu tươi chảy ròng ròng.

Phí Thanh Xa vừa đau lòng vừa giận dữ, toàn thân đều run rẩy không thôi.

“ông nội,” Phí Như Phong ngẩng đầu nhìn Phí Thanh Xa, hắn gập chân đến khi hai đầu gối chạm đất, hắn quỳ trước mặt ông nội mình.

Vững như Thái Sơn, Phí Thanh Xa đã luyện ra sự bình tĩnh trong thương trường hỗn loạn từ lâu mà giờ đây cũng chấn động. Cháu trai hắn, A Phong ngông cuồng kiêu căng ngạo mạn không ai bì nổi, bắt đầu từ 12 tuổi chưa bao giờ yếu thế trước ai, thế mà hôm nay vì người phụ nữ kia lại quỳ gối trước ông.

Nó vì cô ta không cần đến tính mạng, nó vì cô ta mà vứt bỏ tôn nghiêm, nó vì cô ta, dường như không gì không làm được…

Ông đã coi nhẹ độc tố cô ta gieo trên người A Phong!

Phí Thanh Xa vốn tưởng rằng sau khi chân tướng bị vạch trần, đoạn nhạc đệm này đã có thể kết thúc rồi, không cần biết A Phong xử lý cô ta như thế nào, không cần biết thời gian bao lâu, cũng chỉ là một góc nhỏ, vì một đoạn tình cảm bị diệt vong không sửa chữ nổi thật sự chẳng đáng chú ý đến.

Phí Thanh Xa chậm rãi ngồi xuống, “Cháu không xuống tay được thì để ông, cô ta không thể tiếp tục sống trên đời này được!”

Mặt Phí Như Phong không còn giọt máu, đầu hắn chôn trên đùi ông, thân mình hắn lạnh lẽo, mồ hôi lạnh hòa với máu rơi trên đùi Phí Thanh Xa.

“Cháu chỉ nghe ông muốn giết cô ta đã không chịu nổi, cháu đã trúng độc của cô ta nặng đến vậy rồi!”

“Ông nội, từ nhỏ đến lớn ông đã nói, quá chấp nhất sẽ chỉ làm bị thương chính mình, cháu đã tận mắt thấy mẹ phát điên, cháu thề cháu sẽ không dẫm lên vết xe đổ đó nữa, nhưng cháu lại gặp cô ấy, cô ấy như mặt còn lại trong thân thể cháu, chúng cháu thống hận nhưng chẳng thể xa nhau, chúng cháu đấu sống đấu chết nhưng chẳng thể chia lìa âm dương! Ông nội, cháu đã từng chịu sự lạnh lẽo vì hy vọng biến mất, mỗi ngày mỗi đêm đều là trống rỗng hư vô, từng đêm đều chờ cô ấy đi vào giấc mộng của cháu, chỉ có điên cuồng trả thù và máu tươi nhiều hơn thì cháu mới có cảm giác mình đang sống. Loại cảm giác một cái xương bị tách khỏi cơ thể, không biết phải khoét đi bao nhiêu máu thịt mới thấy được tận cùng! Ông nội, cháu đã đem tất cả những gì cháu có thể hay không thể đều dâng hết cho cô ấy! Ông nội, ông muốn cháy buông tay, Nhâm Dật Phi muốn cháu buông tay, Lộ Tây muốn cháu buông tay, đến cô ấy cũng muốn cháu buông ta, nhưng mà, mọi người có ai nói cho cháu biết đi, một kẻ ngay cả linh hồn đều bị cắn nuốt không còn thì buông tay thế nào đây?” Trong đêm này, Phí Như Phong tựa vào đùi ông mình, như một đứa bé, thổ lộ tình yêu điên dại cuồng si trong máu thịt hắn.

Phí Thanh Xa hồi phục lại từ sự khiếp sợ, rung động nhưng cũng không nói gì, ông đã vô cùng hiểu rõ một việc, cháu hắn đã tới mức không thể không có cô ta, không phải cô ta thì không được, sống hay chết đều dựa vào người phụ nữ tên Liễu Đình kia!

Phí Thanh Xa cúi đầu nhìn đứa cháu trai đã bị thống khổ tra tấn đến mức không thể chịu đêm chút đả kích nào nữa, lòng đau nhói, người Trung Quốc có một câu nói: “Máu mủ tình thâm,” trên đời này, một đứa bé có hư hỏng đến đâu thì cha mẹ cũng không nỡ buông bỏ, vì tình cảm ruột thịt chân thành, và máu thịt tương liên, không thể chia lìa, chỉ một câu máu mủ tình thâm đã đủ để rất nhiều người bỏ đi sự kiên trì và nguyên tắc không thể lay động của mình! Phí Thanh Xa cũng có khác gì, là ông mà cũng là cha là mẹ, vĩnh viễn đều không thể lay chuyển đứa cháu, cho tới giờ cũng không bắt ép nó được!

“Xử lý vết thương trên trán đi, cháu đúng là đứa bé không chịu thua kém ai mà!” Phí Thanh Xa quát mắng, “Nếu Phí thị không tốt, đừng có cố làm gì, chần chừ không quyết! Cháu mau chóng xử lý đi, ông thấy cháu cũng chẳng có tiền đồ gì, đem chắt của ông đến đây còn cháu thì cút cho xa khỏi mắt ông đi!”

Ánh mắt Phí Như Phong lóe sáng rạng rỡ, “ông nội” hắn mạnh mẽ nhắc bổng ông lên “Cháu sẽ mau chóng đưa cô ấy vào lễ đường, để cô ấy nặn ra một đứa bé gọi ông là cụ nội!” hắn mau chóng chạy vọt ra ngoài.

Phí Thanh Xa ngồi nửa ngày, mạnh mẽ đứng lên dậm chân “Cháu, cái đồ tiểu súc sinh, thế mà dám dùng khổ nhục kế với ông!”

Phí Như Phong thở dài một hơi, cuối cùng thì người ông kiên cố nhất cũng đã gục ngã, nhưng mà khó khăn nhất – vẫn là cô ấy, Liễu Đình, đứa bé quật cường, người phụ nữ làm hắn không thể nề hà, hắn làm sao để được cô ấy đồng ý đây?

“Tổng tài, chúng ta có phải nên đến bệnh viện trước không?” Cuối cùng thì lái xe không nhịn được mà hỏi.

Lúc này Phí Như Phong mới phát hiện hình ảnh phản chiếu của mình trong gương chiếu hậu, vô cùng chật vật, cánh tay lộ ra ngoài thì xanh tím, cái trán sưng vù, vết máu còn chưa kịp khô vẫn đọng trên mặt, thật sự rất kinh người

“không,” Phí Như Phong mỉm cười, tâm trạng cực kỳ tốt, trực tiếp đi đến biệt thự.

Từ xa, ngọn đèn trong biệt thự đã đập vào mắt, Phí Như Phong nhảy xuống xe, bước nhanh vào trong, hắn cảm thấy như không có cô cả thế kỷ nay rồi, hắn nhìn đồng hồ, đã hơn 1 giờ đêm, bước chân trở nên nhẹ nhàng, bước đến phòng cô.

“Tổng tài,” Đứng ở cửa biệt thự có một bảo vệ nơm nớp lo sợ gọi hắn.

hắn gật đầu không yên lòng, trong đầu hiện ra một suy nghĩ “Thiệu Phong đi đâu rồi?”

hắn nhẹ nhàng mở cửa phòng, đứng ngoài cửa, chậm rãi quay đầu, giống như có ai đó chặt đứt ngón tay hắn vậy, cực kỳ gian nan, “Người đâu?” Giọng hắn nhẹ nhàng mềm mại.

“Thiệu tiên sinh nói là ngài muốn anh ấy đưa Liễu tiểu thư đến biệt thự Phí gia, chúng tôi không nghi ngờ gì, chúng tôi đều tin tưởng Thiệu tiên sinh…” Bảo vệ run rẩy, hai hàm răng lập cập đánh vào nhau, nói năng lộn xộn, hắn dường như đã nhìn thấy thần chết giơ lưỡi hái lên nhắm vào cổ hắn, Thiệu tiên sinh, người mà tổng tài tin tưởng nhất, là người luôn chắn trước mặt tổng tài trong lúc nguy hiểm nhất, sao có thể…. Đánh chết hắn hắn cũng không dám nghĩ Thiệu tiên sinh sẽ phản bội…

Phí Như Phong nhắm hai mắt lại, trí nhớ kéo về,“Đây là cơ hội duy nhất, tôi ngăn cản gió xoáy, ngài từ người tôi nhảy qua, cái lưới của họ chỉ đến đây cho nên phía sau ống dẫn tuyệt đối sẽ không phòng bị nữa.” Thiệu Phong nghĩ rõ ràng thông suốt!

“Tôi không cho phép anh!” Phí Như Phong cường điệu từng chữ một.

“Đây là cơ hội duy nhất!” Ánh mắt Thiệu Phong bình tĩnh mà quyết tuyệt, hắn không cho Phí Như Phong khả năng ngản cản, hắn nhanh chóng chạy về hướng ống dẫn. một cái cửa chân không thật lớn mở ra trước mắt hắn, hai tay Thiệu Phong liều mạng túm chặt tay vịn. đứng vững trong gió xoáy điên cuồng, “Tôi có thể chết, nhưng ngài không thể xảy ra chuyện!” Giọng nói của Thiệu Phong theo tiếng gió xoáy điên cuồng ầm ĩ truyền đến một cách mơ hồ “Đây là… hứa hẹn!”

“Đây là… hứa hẹn, đây là điều tôi đã hứa hẹn với cô ấy!” Như tia sét đánh ngang đầu, đây là cửa sống cuối cùng của em, Liễu Đình, đây là con bài quan trọng và bí mật nhất em đặt bên tôi!

Kỳ thật thang máy của tôi bị hỏng, em sẽ ở thời điểm tôi đi thang máy bình thường gặp tôi một cách chính xác như vậy. Tôi đã nghi ngời. Nhưng tôi kiểm tra toàn bộ người trong Phí thị, lại chưa bao giờ nghi ngờ Thiệu Phong!

Liễu Đình, tôi nói không sai mà, em vĩnh viễn sẽ cho tôi một đao ngay lúc tôi buông lỏng phòng thủ nhất!

Tiếng nói mỉa mai theo môi hắn bật ra, “Liễu Đình, vì sao? Vì sao em luôn đi dễ dàng như vậy? Vì sao em vĩnh viễn đều dễ dàng ra đi như vậy?” Giọng nói hắn chạm đến nơi sâu thẳm tối tăm nhất, tối nay… sóng gió lại nổi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.