Tanner cảm thấy khó quên một buổi tối sống gần gũi Paula. Vừa nhớ lại gã thấy càng tức giận cái thói hay bỡn cợt chế giễu một cách xấc xược của cô nàng.
Gã nhớ từng chữ: "Làm cho anh sướng hơn, cưng. Anh có biết là làm hoài một kiểu có thấy chán không? Anh thấy có cứng chưa, cưng? Giờ sổ bìa đen ra em sẽ tìm một em cho anh thoả mãn tối nay…" Gã muốn gặp lại cô nàng một lần nữa.
***
Tanner chờ đã quá ba bữa, gã nhấc máy gọi.
- Princess hở?
- Ai gọi vậy?
Gã muốn đập chiếc máy xuống bàn. Biết bao nhiêu kẻ ma cà bông gọi nàng là Princess, ta làm sao biết, gã muốn giữ giọng nói thản nhiên:
- Tanner Kingsley đây.
- À ra là anh. Anh khoẻ chứ?
Giọng nói sao nghe có vẻ hờ hững.
- Ta tính sai, Tanner nghĩ. Thà đừng gọi:
- Tôi muốn mời em một bữa cơm tối hôm nào đó, nếu em bận rộn thì thôi, để dịp khác…
- Tối nay thì sao?
Tanner lại để mất cảnh giác. Gã khỏi phải chờ cho tới lúc dạy cho con quỷ cái một bài học.
***
Bốn tiếng đồng hồ sau, Tanner đang ở bên trong một nhà hàng ăn Pháp địa điểm phía đông đại lộ Lexington ngồi trước mặt là Paula Cooper. Không hiểu sao gặp lại nàng gã thấy thích thú hơn lần trước, quên không để ý hôm nay nàng nhanh nhẹn tràn đầy sức sống hơn lần trước.
- Anh nhớ em, Princess, - Tanner mở lời.
Nàng nhếch mép cười:
- Ô, thì ra em cũng nhớ anh, anh có một điểm khác thường.
Những câu nói hôm nào lại hiện ra trong đầu. Nó thích nhạo báng gã. Con quỷ cái.
Tối hôm nay dường như là dư âm của những cảm xúc hôm nào. Những lần hẹn với người khác thì Tanner chủ động gợi chuyện nhưng gặp Paula thì khác, gã cảm thấy ngứa ngáy vì nàng thích mở miệng nói ra trước.
Nàng nhớ lại tỉ mỉ từng chi tiết gã đã nói ra. Nàng nhanh trí tinh xảo không để ý những lời nói vu vơ.
Tanner thường hẹn với mấy em xinh đẹp chịu chơi. Lần đầu tiên, Tanner cảm thấy như còn thiếu một chút gì. Mấy em chịu chơi, biết phục vụ, phục vụ quá mức. Không có chuyện nói qua nói lại. Paula khá hơn mấy em kia…
- Em kể cho tôi nghe về em đi!
Nàng rùng mình.
- Cha em lúc trước giàu có uy thế em được nuông chiều đến hư hỏng - kẻ hầu người hạ. Ngày cha em mất lúc đó ông trắng tay. Em xin được vô làm một chân trợ lý cho một ông chủ khác kể từ đó.
- Em thích công việc đó chứ?
- Không. Công việc nhàm chán. - Nàng bắt gặp gã nhìn theo - Em muốn tìm một việc khác thích hợp hơn.
Qua bữa sau Tanner nhấc máy gọi:
- Princess?
- Em mong được nghe anh gọi, Tanner. Nàng nói nghe êm tai.
Tanner sướng muốn rùng mình:
- Em nói thiệt sao?
- Vâng. Anh muốn đưa em đi ăn nhà hàng nào?
- Em muốn đi nhà hàng nào tuỳ. - Gã cười.
- Em thích chỗ nhà hàng Maxim's trung tâm Paris, để coi còn chỗ nào khác em muốn tới nữa.
Nàng tính lừa cho gã mất cảnh giác một vố nữa, không hiểu sao nghe nàng nói gã thấy yên tâm.
Bữa ăn tối hôm đó tại nhà hàng Lacote Basque trên phố 55th street, suốt buổi Tanner để mắt nhìn theo không hiểu sao thấy mê mẩn nàng ghê, không phải là cái vẻ bề ngoài, chính cái tính cách riêng của nàng thì phải hơn. Nàng được trời ban cho một tư cách thông minh tự tin. Một người có tinh thần sống tự lập đáng kính nể.
Câu chuyện râm ran bàn đủ thứ chuyện, Tanner mới vỡ lẽ nàng hiểu biết quá nhiều.
- Em định làm gì sắp tới hở, Princess?
Nàng nhìn sâu vô mắt Tanner hồi lâu:
- Em thích quyền lực… quyền khuấy động mọi việc.
Tanner nhếch mép cười:
- Vậy thì chúng ta cùng một ý với nhau.
Anh đã nói câu đó với bao nhiêu bà, Tanner?
Gã nghe muốn tức giận:
- Em đừng giở trò đó ra nữa được chứ? Tôi nói em không giống như những người khác mà tôi…
- Mà sao?
Chán nản, Tanner phải nói.
- Em làm tôi phát cáu.
- Tội nghiệp chưa, nếu anh cáu sao không tắm một cái cho nó nhẹ người…
Gã lại cáu, quá lắm rồi. Gã đứng lên.
- Cố gắng chẳng ích gì.
- Làm ngay tại nhà em.
Tanner không tin vô tai mình:
- Nhà em?
- Ồ em có chỗ ở trọ trên phố Park Avenue - nàng kể. - Anh đưa em về nhà nhé!
Món tráng miệng bỏ lại đó.
Nhà trọ của nàng trông thật lộng lẫy, trang bị hàng đắt tiền. Tanner đứng nhìn quanh, chỗ ở thật sang trọng, lịch sự. Nàng phải ở nơi nầy mới xứng.
Nàng thích sưu tập tranh, sắm một chiếc bàn đồ sộ, một bộ đèn chùm, bộ ghế dài kiểu ý, sáu chiếc ghế ngồi kiểu ăng lê thế kỷ mười tám. Tanner ngắm nhìn được bấy nhiêu đó vừa lúc nàng lên tiếng:
- Anh vô đây nhìn buồng ngủ của em.
Buồng ngủ một màu trắng. Đồ đạc món nào cũng màu trắng, chiếc gương trên trần bố trí nhìn xuống giường ngủ.
Tanner nhìn quanh một lượt lên tiếng:
- Đẹp quá phải nói là hơn cả…
Suỵt, Paula lùa tay cởi bớt quần áo trên người gã:
- Lát nữa mình sẽ nói chuyện.
Xong rồi, nàng thong thả cởi bỏ hết đồ trên người xuống. Thân hình nàng như một pho tượng tuyệt mỹ.
Nàng bước tới vòng tay qua Tanner níu lấy ấn sát vô người kề môi vô một bên tai thì thầm.
- Vậy là xong một màn dạo đầu.
Nàng nằm xuống giường sẵn sàng mời đón, gã trườn lên đút hết vô trong, nàng quằn quại lắc mông cọ sát hai chiếc đùi kẹp vô giữa rồi hở ra khép vô kích thích Tanner đến cực điểm. Nàng khe khẽ lắc mình, tạo cho chàng một cảm giác khác lạ hơn. Nàng ban cho gã khoái cảm chưa từng thấy.
Sau trận mây mưa cả hai nằm bên nhau kể chuyện tới khuya.
Mỗi lần đến với nhau Paula được dịp trổ tài chọc cười bằng những mẩu chuyện dí dỏm, dễ thương, ngày nọ nối tiếp ngày kia càng thấy nàng đẹp hơn ra.
Một bữa gặp nhau Andrew nói với Tanner:
- Hiếm khi thấy cậu cười đùa như lúc nầy. Hay là đã có bóng dáng đàn bà chăng?
- Có - Tanner gật.
- Tới đâu rồi? Đã tính chuyén trăm năm chưa?
- Mới tính gần đây thôi.
Andrew nhìn Tanner một hồi:
- Cậu phải nói cho con bé hay đi chứ?
Tanner siết chặt tay Andrew:
- Em sẽ nói.
Đêm sau Tanner và Paula đang ở tại nhà hàng. Tanner mở lời:
- Princess, đã có lần em hỏi tôi sao không nói ra những gì chưa hề nói với một em nào trước đây.
- Em đã nói rồi. Em muốn làm việc lớn. Em muốn khuấy động mọi thứ để xoay chuyển tình thế, muốn được việc phải nắm được tiền. Muốn được một tương lai sáng sủa cho cả hai sao anh không tự chuẩn bị cho mình một tương lai trước.
Tanner nắm lấy tay nàng.
- Không có vấn đề gì.
- Trong tay anh đang nắm giữ một nửa cơ ngơi đó, Princess. Chờ đến lúc có đủ tiền anh sẽ giao cho em mọi thứ em mong muốn.
Nàng lắc đầu.
- Không đâu. Andrew bảo sao anh làm theo vậy, em biết rõ công việc của hai người. Ông không muốn cho cơ sở phất lên, em đang cần những thứ còn hơn anh hứa hẹn.
- Em nhầm rồi, - Tanner nghĩ ngợi một lúc. - Để anh dàn xếp cho em gặp Andrew.
Qua bữa sau ba người ngồi ăn trưa. Paula mặt mũi dễ thương, thảo nào mới trông thấy lần đầu Andrew chịu ngay. Trước đây, Andrew phải bận tâm vì mấy người đàn bà người em thường giao du. Nhưng nay được nhìn thấy ông nghĩ khác. Phải nói là dễ thương thông minh, tài trí. Andrew nhìn qua người em, gật đầu tức là chấp thuận.
Paula lên tiếng:
- Tôi nhận thấy những việc làm của cơ sở KIG đang tiến hành thật đáng khâm phục, và Andrew đã giúp được biết bao nhiêu người ở nhiều nước. Điều nầy Tanner đã kể lại cho tôi nghe. Làm vậy là mong muốn cơ sở tương lai phải vượt xa hơn. Tức là công ty sẽ mở rộng ra hơn nữa.
- Không như vậy đâu. Phải nói là cơ sở muốn đề cử nhiều chuyên viên đi khắp nơi trên thế giới để mở rộng kiến thức cho người dân.
- Vì phải ký kết nhiều hợp đồng đề cử chuyên viên… - Tanner nhanh nhẩu nói xen vô.
- Tanner khoan nóng vội. Dục tốc bất đạt. Việc cần ta ưu tiên làm trước, Tanner. Ta phải nghĩ tới những nơi đang cần được giúp đỡ. - Andrew cười theo.
Tanner nhìn qua Paula. Nàng ngồi đó vẻ mặt thản nhiên.
Hôm sau, Tanner gọi máy:
- Princess, mấy giờ anh đến đón em?
Một thoáng im lặng.
- Anh ơi, em xin lỗi. Tối nay em không đi được.
Tanner chuyển giọng kinh ngạc:
- Có chuyện gì không?
- Không. Em phải lên phố thăm một người bạn, em muốn gặp anh ta.
- Anh ta? - Tanner choáng váng muốn nổi cơn ghen - Anh thông cảm cho em. Thôi thì tối mai. ta sẽ…
- Không anh ơi, ngày mai không thể. Sao không dời lại thứ hai?
Nàng muốn đi chơi ngày cuối tuần với ai đó thây kệ. Tanner gác máy, vừa tức vừa không hiểu chuyện gì.
***
Tối thứ hai lúc gặp lại, Paula ngỏ lời tạ lỗi:
- Em xin lỗi anh chuyện hôm cuốt tuần vừa qua. Một người bạn hẹn gặp em.
Tanner chợt nhớ ra nơi ở của Paula thật sang trọng. Tiền lương không đủ để trang trải:
- Còn anh chàng kia là ai?
- Tiếc là em không thể kể tên ra đây… anh ta… là một nhân vật có tiếng tăm lại không thích phô trương.
- Em yêu anh ta chứ?
Nàng nắm tay Tanner nói khẽ.
- Tanner, em yêu anh, chỉ có anh thôi.
- Anh chàng kia có yêu em không?
Nàng ngần ngừ:
- Có.
Tanner nghĩ ngay: Ta phải thoả mãn những gì đây.
***
Sáng hôm sau lúc 4. 58 giờ, Andrew Kingsley giật mình nghe điện thoại reo.
- Có một cuộc gọi từ Thuỵ Điển, ông giữ máy cho.
Lát sau một giọng nói Thuỵ điển nhỏ nhẹ reo lên trong máy.
- Chúc mừng ông Kingsley. Uỷ ban Nobel đã quyết định chọn ông trao giải Nobel Khoa học năm nay do những thành tựu trong công cuộc cải tiến ngành công nghệ nano…
- Giải Nobel! Nghe xong Andrew vội vã mặc đồ vô đi thẳng tới văn phòng làm việc. Chờ Tanner đến, Andrew vụt chạy vô báo tin.
Tanner vòng tay ôm lấy người anh:
- Giải Nobel! mừng quá, Andrew! Thật đáng khâm phục.
Thời cơ đã tới. Phải thôi, đây là lúc mọi việc của Tanner sẽ được giải quyết.
Năm phút sau, Tanner gọi máy cho Paula.
- Em đã hiểu như thế nào chưa? Công ty KIG vừa nhận được giải Nobel, vậy là ta có thể giải quyết được mọi việc. Em nghe đây, anh có thể mang cả thế giới đến cho em.
- Tuyệt vời, anh yêu.
- Em chịu lấy anh chưa?
- Tanner, em muốn lấy anh còn hơn cả những gì trên đời nầy.
Tanner vừa gác máy thấy trong người khoan khoái, chạy ngay vô phòng làm việc của người anh.
- Andrew, em sắp làm đám cưới!
Andrew ngước nhìn, thân mật nói.
- Được quá đi chứ. Cậu tính ngày nào?
- Phải làm sớm thôi, ta mời hết ban bộ tham dự.
Lúc Tanner trở vô văn phòng sáng hôm sau, đã thấy Andrew ngồi chờ đó, trên ve áo cài bông hoa.
- Vậy là sao?
Andrew cười khà:
- Ta chuẩn bị ngày cưới của cậu mừng cho cậu.
- Cám ơn anh, Andrew.
Thoáng chốc mọi người hay tin, dù đám cưới không chính thức loan báo, không ai nói một lời nào. Mà chỉ nhìn thấy nhau qua từng ánh mắt, môi cười cùng chung vui.
Lát sau Tanner tới chỗ văn phòng người anh.
- Andrew, nhận được giải Nobel mọi người sẽ hợp tác với ta, còn số tiền giải thưởng…
Andrew chặn ngang:
- Với số tiền thưởng ta sẽ tuyển dụng thêm nhiều chuyên viên gửi tới các nước Eritrea và Uganda.
Tanner thong thả nói.
- Vậy… anh tính dùng món tiền thường xây dựng thêm cơ sở phải vậy không?
Andrew lắc đầu:
- Ta làm theo kế hoạch đã vạch ra từ trước, Tanner.
Tanner nhìn qua một hồi:
- Anh làm chủ công ty, Andrew.
Tanner nhấc máy gọi Paula sau khi tính toán xong.
- Princess, anh sắp đi Washington có việc riêng, vắng mặt vài bữa.
Nàng nói đùa:
- Không có em nào tóc vàng, tóc nâu tóc đỏ chứ.
- Làm gì có chỉ có em thôi.
- Em cũng chỉ có anh thôi!
***
Sáng hôm sau, Tanner đã có mặt tại Sở chỉ huy Lầu Năm Góc, trong một buổi họp với Tham mưu trưởng, tướng Alan Barton.
- Đề nghị ông đưa ra đáng được quan tâm, - tướng Barton nói. - Chúng tôi đang bàn tính nên chọn ai để tham gia cuộc thử nghiệm.
- Cuộc thử nghiệm của Ngài trước đây theo công nghệ micro-nano do anh tôi được giải thưởng Nobel cũng nhờ nghiên cứu trên lĩnh vực đó.
- Chúng tôi nắm vững ngành công nghệ nầy.
- Anh tôi giỏi về nghiên cứu ngành nầy với một mục tiêu trước mắt là phục vụ theo phương châm Probono.
- Ông quá khen, Kingsley. Chúng tôi làm gì có được vinh dự nhận giải thưởng Nobel cho mỗi công trình.
Ông ngước nhìn coi cửa đã khoá kỹ chưa.
- Việc nầy, tối mật. Nếu thành công đây sẽ là một thành phần chủ lực của kho vũ khí chúng ta. Ngành công nghệ nano phân tử giúp ta nắm vững thế giới vật chất từng nguyên tử nhỏ li ti cho tới lúc nầy nỗ lực tạo ra những con bọ kích thước nhỏ bé hơn đã bị hạn chế. Tần số điện tử giao thoa ngoài tầm kiểm soát. Nếu cuộc thử nghiệm thành công, ta sẽ có trong tay đủ số trang bị vũ khí vừa tấn công vừa phòng thủ.
Tanner lên tiếng:
- Cuộc thử nghiệm liệu có thể gây ra rủi ro chăng?… Tôi lo sợ một điều gì đó không may cho người anh tôi.
- Ông yên tâm. Chúng tôi có đầy đủ trang thiết bị kể luôn cả các bộ phận an toàn cùng với sự hợp tác hai chuyên gia.
- Chúng tôi được cấp phép chứ?
- Các ông được phép tiến hành Trên đường từ New York trở về Tanner nghĩ, lúc nầy phải làm sao thu phục được Andrew.